Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 17: Không khó chịu



An Du có thị lực tốt, vừa nhìn đã thấy được trước túi áo của Trần Thương bị thấm ướt một mảng đen lớn, kết hợp với thông tin từ Dương Mạn Ni, cô có thể tưởng tượng ra được người đẹp dịu dàng ngồi đối diện kia đã dựa vào lòng anh khóc lóc tỉ tê như thế nào. Còn anh thì lại nhẹ nhàng ôm lấy cô ta, để mặc cô ta trút hết những cảm xúc không vui.

Vậy mà lúc ở suối nước nóng lại còn chối đây đẩy sự xuất hiện của bạn gái, rồi còn cùng cô… Hừ, nổi cả da gà! An Du chán ghét tới cùng cực, trong lòng liền đội cho Trần Thương cái mũ tra nam, động tác cắt thịt dần trở nên hung bạo.

“Kíttt.“ dao trong tay An Du cắt vào khoảng không, ma sát với cái đĩa tạo ra âm thanh vô cùng chói tai khiến nửa miếng thịt bò bít tết văng ra ngoài, làm vương vãi cả sốt tiêu đen.

“…!” Cả An Du và Dương Mạn Ni đều không nhịn được mà hét lên, mọi người xung quanh đều nhìn về hướng hai người.

An Du lập tức giảm âm lượng, khoát tay tỏ vẻ xin lỗi. Đang lúc cô còn luống cuống tay chân tìm khăn giấy thì một giọng nói êm dịu vang lên: “Xin chào, khăn giấy này cho cô.”

An Du ngước mắt, người đẹp bên cạnh Trần Thương đang ở đối diện, cổ áo màu kem nhạt, quần jean xanh nhạt, tay áo xắn lên một nửa. Biểu cảm của cô ấy còn dịu dàng hơn bộ quần áo, mắt và mũi tuy vẫn còn ửng đỏ vì vừa khóc xong, thế nhưng lại rũ mắt cười nhạt nhìn An Du chăm chú.

Thấy An Du không cầm lấy, cô đặt khăn giấy bên cạnh An Du, chỉ vào cổ áo nhẹ giọng nhắc nhở: “Nhớ lập tức xử lý nhé, nếu không sẽ rất khó giặt sạch đấy.”

“Được, cảm ơn.” An Du bình tĩnh trở lại, mỉm cười một cách đoan trang.

Trần Thương đi qua đây, không nhìn An Du, tay đặt nhẹ lên vai cô ta, nửa đùa nửa thật nói: “Chuyện gì giám đốc An cũng xử lý tốt cả, chúng ta không cần lo, đi lên trước thôi.”

Liên quan gì tới anh ta chứ? Cần anh ta lo à? Tại sao cứ mỗi lần gặp Trần Thương thì cô không có cách nào ăn được một bữa đàng hoàng vậy? Từ lúc nào mà Lôi Thịnh cho phép dẫn theo người yêu show ân ái không kiêng dè gì như thế? Trần Thương rõ ràng là tỏ thái độ coi thường công ty!

Nhìn Trần Thương cùng người phụ nữ đó đi xa rồi thì nụ cười trên môi An Du lập tức tắt hẳn, vốn dĩ trên mặt là biểu cảm giả dối, bây giờ thu lại ánh nắng ngụy trang, chỉ còn lại u ám.

Dương Mạn Ni tưởng rằng vì rớt mất đồ ăn nên cô không được vui, lập tức mua lại cho cô một phần bò bít tết đã cắt sẵn: “Giám đốc An, mời!”

An Du ăn một cách miễn cưỡng, vừa nhai vừa nói: “Bò bít tết hôm nay không ngon như bình thường, không thơm, cũng không có vị gì.”

Dương Mạn Ni thử một miếng, “Không có mà, rất ngon. Nghe nói, giám đốc Trần và bạn gái của anh ấy cũng có tướng phu thê đó chứ, cô ấy thật sự rất đẹp.”

An Du không tiếp lời, cúi đầu cắt miếng thịt bò cả buổi khiến cho cả miếng thịt thấm đẫm sốt tiêu đen cũng không muốn ăn.

Dương Mạn Ni “ừm ừm” hai tiếng, lại nói tiếp: “Nhưng thật ra vẫn là giám đốc An xinh đẹp nhất, là người đẹp số một của Lôi Thịnh và Bùi thị. Không trang điểm cũng xinh đẹp ngời ngời, trang điểm rồi thì xinh đẹp chói mắt, chị cười lên rất xinh, giống như hoa mùa xuân vậy đó…”

An Du nhếch môi, bỏ miếng thịt vào miệng, thật mặn. Cô uống một ngụm nước cam, hỏi: “Mạn Ni, em có còn muốn thân mật với chồng em không?”

Dương Mạn Ni bịt miệng: “Sao chị lại nói cái này ở chỗ đông người!”

Mặt An Du không chút biểu cảm, ăn bông cải xanh và bỏ một quả cà chua bi vào miệng: “Nếu muốn thì ăn nhanh lên, chúng ta lên trên hoàn thành cho xong kế hoạch. Hôm nay để cho giám đốc Trần duyệt, ngày mai chị không đến.”

Cửa phòng làm việc của Trần Thương đóng chặt, nhưng thông qua cửa kính mờ vẫn có thể thấy được bóng hai người một cao một thấp cứ dính vào lại tản ra.

An Du vội vã đi ngang qua cũng không thèm liếc nhìn về phía này, tiến thẳng một mạch đến bàn làm việc, hiệu suất giống như được gắn lò xo, trong nhóm chat của công ty được bàn giao nhiệm vụ đâu vào đấy: “@Từ Hành Chi, gửi hợp đồng về đó, bảo công ty đối phương đóng dấu vào, còn nữa điều khoản về thời gian sửa lại thành bốn mươi lăm ngày, nói rõ với họ điều này.”

“@Trương Giai, đài X tiến cử vài chủ UP nhưng chúng ta không cần, chỉ là hư danh. Trần Thương sẽ không duyệt chi phí đâu, bãi bỏ đề án, sẽ chọn người khác sau.”

“@Chu Dương Dương, bản phác họa thiết kế mô hình triển lãm CP bảo nhà cung cấp gửi vào email của tôi trước năm giờ chiều, trong hôm nay tôi sẽ qua đó một chuyến để cho ý kiến.”

Phòng làm việc của mọi người đều ở cạnh nhau, ai cũng đều nghe thấy tiếng than thở không dứt của các đồng nghiệp, Chu Dương Dương bạo gan nhỏ giọng hỏi: “Chị An, cái này trong hôm nay phải hoàn thành hết ạ?”

“Nếu không thì sao?” An Du không có hành động gì, mắt cũng không nhìn cậu ta, ngón tay múa như bay trên bàn phím, chỉ tập trung nhìn lên màn hình: “Các cậu làm không xong thì để tôi.”

Chu Dương Dương im miệng: “Nhất định sẽ xong ạ!”

Dương Mạn Ni chat riêng với An Du, hiện lên khung trò chuyện: “Giám đốc An, giám đốc An, cười một cái đi, em gái thực tập Vương Yến sắp bị chị dọa khóc rồi kìa.”

An Du ngẩng đầu, Dương Mạn Ni bắn tới ánh mắt, Vương Yến đang đứng ở một góc gần đó, trong tay cầm tập văn kiện, nhưng lại chần chừ không dám đến đưa cho cô.

An Du giãn cơ mặt, bày ra nụ cười ôn hòa, vẫy tay với Vương Yến: “Qua đây đi, có việc gì vậy em?”

Vương Yến đưa cho cô một tờ giấy đã đánh dấu: “Hôm qua giám đốc Trần nói phải ngừng tất cả các nội dung đang làm, hợp đồng dài hạn mà trước đó chúng ta đã ký với bên tác giả, hiện giờ không tiện để bàn bạc cho lắm.”

An Du nhìn về phía phòng làm việc của Trần Thương, đúng lúc cửa đang mở, một người phụ nữ bước ra và vẫy tay tạm biệt Trần Thương, Trần Thương đứng ở cửa tiễn cô ta, trong ánh mắt tràn đầy sự thương cảm và đau lòng.

An Du rũ mắt, nói với Vương Yến: “Bên phía tác giả em đừng vội nói gì, lát nữa chị sẽ bàn bạc với Trần tổng sau, sẵn tiện sắp xếp phương án offline luôn.”

Vương Yến mặt đầy cảm kích: “Cảm ơn An tổng.”

An Du gửi PPT cho Trần Thương: “Trần tổng, khi nào có thời gian phê duyệt hoạt động offline, tôi sẽ qua tìm anh.”

Trần Thương nhanh chóng tải về, trả lời: “Bây giờ được rồi.”

Trong lòng An Du có một nỗi lo sợ vô thức, đến ngay cả dạ dày cũng nhẹ nhàng co thắt, cả người và tay cô đều nóng, nhưng vẫn kiên quyết bận áo khoác dài, vì dường như làm thế sẽ giúp cô có thêm một lớp áo giáp hộ thân. Rõ ràng không phải là trên chiến trường, cũng không phải là trong cuộc thi sắc đẹp, nhưng cô vẫn phải cưỡng ép chính mình trang điểm lại nhiều lần.

“Cố lên, phải thắng nha!” Dương Mạn Ni làm động tác tay ra hiệu chiến thắng với cô, An Du thu hai ngón tay về một cách gượng gạo.

Ánh sáng buổi chiều vào mùa đông rất tốt, xuyên qua cửa sổ phòng làm việc của Trần Thương chiếu vào trong tạo nên một màu vàng ấm áp khiến cho nhiệt độ nơi đây so với chỗ làm việc của An Du cao hơn một hai độ, nên An Du không thể không cởi áo khoác ra.

Nhưng có vẻ như Trần Thương có thể chịu được nóng nên vẫn quấn khăn quàng cổ, đang đứng tưới nước cho cây nho xanh ngoài cửa sổ, khi nhìn thấy An Du thì chỉ chỉ vào cái ghế đối diện bảo cô ngồi xuống.

Anh quay người cầm lấy hộp trà, hỏi: “Giám đốc An muốn uống trà gì?”

An Du chỉ muốn nhanh chóng thảo luận xong công việc với anh, từ chối: “Không cần, cảm ơn.”

Trần Thương để ngoài tai lời nói của cô, lấy ra một túi trà: “Uống trà hoa cúc đi, hạ hỏa.”

An Du có thể nghe ra được sự châm biếm quen thuộc trong lời nói của anh, cô không có tâm trạng cùng anh hòa giải, đặt tài liệu lên bàn, trực tiếp vào vấn đề: “Giám đốc Trần muốn chúng tôi phải dừng lại nội dung đã tiến hành được ba tuần, tại sao vậy?”

“Tỷ lệ giữa giá cả và hiệu suất quá thấp. Mặc dù số liệu khá ổn nhưng nhiêu đó cũng không thể khiến người chơi chuyển đổi một cách có hiệu quả để tạo ra lợi ích kinh tế.” Trần Thương bình tĩnh giải thích, lấy cái cốc sạch bằng sứ màu trắng, bỏ vài lá trà cúc rồi đổ nước nóng vào, hương thơm lan tỏa khắp nơi, anh đưa cho cô: “Cẩn thận bỏng.”

An Du không cầm lấy: “Vì thế anh làm khó người bên tôi?”

Trần Thương hơi kinh ngạc, ngồi xuống đối diện cô. Anh cởi khăn choàng, mỉm cười trả lời: “Thật không ngờ giám đốc An lại yêu thương cấp dưới như vậy. Tuy Vương Yến chỉ là thực tập sinh nhưng đây cũng là công việc của cô ấy.”

“Không chỉ có Vương Yến, những người khác cũng là do tôi qua các mạng giao thiệp mà có được.” An Du đột nhiên nhìn thoáng qua thấy dấu hôn trên cổ anh, trong lòng nghĩ thầm thì ra vừa nãy cùng bạn gái ân ái ngọt ngào trong phòng làm việc, đồng nghiệp còn đang bận rộn công tác, vậy mà Trần Thương lại vui vẻ yêu đương.

An Du biến sự tức giận của mình thành ngọn lửa chính nghĩa, giọng cô lạnh lùng hẳn lên: “Anh chỉ xem tỷ lệ chuyển đổi, nhưng thị trường sẽ không ngừng biến động, thu hút người chơi mới không phải là việc dễ dàng! Giám đốc Trần, anh phải cho thời gian để người chơi mới trải nghiệm, người chơi lâu luyện tay lại cũng là điều cần thiết! Anh chỉ cần chuyên tâm chất lượng của bản thể trò chơi, sản phẩm và marketing có quan hệ phụ thuộc lẫn nhau, chứ không phải quan hệ can thiệp!”

Từng câu từng chữ nói ra, tới khi nói đến câu cuối cùng vì kích động mà đôi mắt hơi ửng đỏ, cộng thêm hôm nay cô trang điểm môi đỏ nên trông có vài phần mạnh mẽ.

“Cô nói đúng, tôi không nên xen vào quá nhiều việc tuyên truyền, nhưng mọi chi phí đều được khấu trừ vào doanh thu của trò chơi.” Sự bình tĩnh của Trần Thương tạo nên sự đối lập rõ rệt so với cô. Anh gõ gõ mặt bàn, nói quan điểm của bản thân: “Kinh phí nên để vào việc có ích, mục tiêu phải được xác định rõ ràng.”

“Trà sắp nguội rồi, uống đi.” Trần Thương lại đẩy tách trà về phía cô.

“Không uống!” An Du khoanh tay, đáy mắt rét lạnh như kết băng, nói chuyện mang theo mùi thuốc súng: “Giám đốc Trần đúng là một tay che trời. Anh có quyền nhất trong tổ hạng mục, tôi không có gì để nói. Cho dù ngày nào cũng dẫn bạn gái đến văn phòng tâm tình, cản trở đến các đồng nghiệp khác làm việc, xem như hôm nay tôi được mở rộng tầm mắt.”

“Hả?” Trần Thương nghe xong thì bật cười một tiếng: “Cản trở ai? Cô sao?”

“Làm sao có thể cản trở tôi được.” An Du nở nụ cười: “Đương nhiên, nếu có thể không nhìn thấy cái người có hành vi không kiềm chế thì hiệu suất làm việc của tôi sẽ tăng lên gấp hai lần đấy.”

“Ồ, không biết kiềm chế à.” Trần Thương mang theo ý đùa lặp lại mấy chữ này, cầm tách trà cô không đụng đến uống một ngụm, cong môi: “Giám đốc An mắng bản thân cũng dữ dội quá, chuyện mình làm không chỉ không thừa nhận mà còn nói bừa.”

An Du đứng phắt dậy: “Anh có ý gì?”

“Suối nước nóng.” Trần Thương mở tài liệu ra, vừa lật xem vừa ký tên: “Cần tôi làm cô nhớ lại không?”

Anh đóng nắp cây bút máy, ngẩng đầu nhướng mày nhìn An Du.

“…!!” An Du trợn to mắt, thì ra không phải là mơ, mà thật sự đã xảy ra, cô nhìn chằm chằm vào dấu vết chi chít trên cổ Trần Thương, từng chi tiết trong đầu dần xuất hiện một cách rõ ràng, nhiệt độ trên mặt thoáng chốc cao vút lên như màu hồng của gò má.

Trần Thương hơi nghiêng đầu, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt với nụ cười hờ hững, nhưng lời nói ra lại từ nặng đến nhẹ: “Cô cũng không kén chọn nhỉ, ghét tôi đến vậy mà còn có thể rên được …”

“Không được nói!” An Du xấu hổ đến mức cắt ngang lời anh.

Quả nhiên Trần Thương không nói nữa, trả lại văn kiện cho cô: “Các hoạt động offline đã phê duyệt rồi, nhưng vẫn còn một số chỗ cần sửa, Hà Thế Lạc sẽ đối chiếu chi tiết cụ thể sau với cô.”

An Du đoạt lấy, tùy tiện xem qua: “Tôi đã viết cả nửa tháng, rốt cuộc thì vẫn cần phải sửa chỗ nào?” Chữ còn chưa xem vào đầu đã chắc chắn nói: “Trần Thương anh lấy công trả thù riêng!”

“Thù riêng ư? Không hề.” Trần Thương đi đến bên cạnh cô, áp sát, mở văn kiện ra kiên nhẫn giải thích cho cô hiểu: “<Yêu ma ký> và khu vui chơi kết hợp với nhau đúng là một điểm tốt, nhưng thời tiết rất lạnh, không thích hợp với hoạt động ngoài trời.”

“…” An Du không lên tiếng.

Trần Thương cười nhẹ: “An Du, từ trước đến nay tôi chỉ nhìn việc không nhìn người.”

An Du nhắm mắt cố nén lửa giận: “Được, tôi sẽ sửa lại.”

Dứt lời cô quay người cầm lấy áo khoác choàng lên vai, vài tiếng gõ cửa vang lên, là cô bạn gái ‘đi rồi lại về’ của Trần Thương.

Vẻ căng thẳng vẫn hiện rõ trên gương mặt An Du, lúc này mang theo vị chát nói không nên lời. An Du véo lòng bàn tay mình rồi vuốt nhẹ vào cằm của cô.

Người phụ nữ lên tiếng xin lỗi: “Làm phiền hai người bàn công việc sao?”

“Không có.” Trần Thương mở miệng: “Sao chị quay lại thế?”

“Chị quên mang chìa khóa xe.” Giọng nói của cô ấy nhỏ nhẹ dịu dàng, đi vào một cách tự nhiên, rồi cầm lấy chìa khóa trên bàn trà. Ánh mắt liếc qua giữa An Du và Trần Thương rồi mới đột nhiên bật cười, sau đó cố ý dặn dò Trần Thương: “Em trai, nhớ chăm sóc tốt cho mình đấy.”

“Biết rồi.”

Cô chìa tay với An Du, tự mình giới thiệu: “Xin chào, chị là Trần Mộc, là chị họ của Trần Thương.”

An Du đơ ra hai giây, cũng đưa tay ra bắt lấy: “Chào chị!”

“Chị đi nhé.” Trần Mộc bước nhanh ra khỏi cửa.

“Chị họ tôi vừa ly hôn.” Trần Thương chậm rãi kể lại: “Con được chị ấy nuôi dưỡng, là một người nội trợ muốn tìm việc, chuyên ngành của chị ấy bên mỹ thuật, nên mới hỏi tôi có thể điều chị ấy vào tổ hạng mục của Lôi Thịnh hay không.”

An Du không nói chuyện, ngọn lửa trong lòng bị dập tắt rồi, không còn vị chát nữa, thật kỳ lạ.

Trần Thương lại cười: “Cho dù đó có là bạn gái thì cô giận cái gì chứ?”

“Tôi không giận.” An Du lạnh lùng nhìn anh: “Anh cũng không cần phải giải thích với tôi. Chị họ của anh cũng sống không dễ dàng gì, chúc chị ấy đi làm thuận lợi.”

“Thời gian rất gấp, tôi phải đi sửa bản kế hoạch đây.” Cô vội vàng rời khỏi.

“Cái gai trong mắt chỉ có vậy thôi sao?” Trần Thương nhanh tay đóng cửa, từng bước ép sát cô vào tường. An Du bị vây trong không gian hẹp chỉ có hơi thở mát lạnh của anh. Anh giơ tay lên chống trên đầu cô, hơi cong người, trầm giọng hỏi: “Cần tôi giúp cô không?”

An Du nhìn thẳng anh: “Giúp tôi cái gì? Viết hộ kế hoạch à?”

Trần Thương cúi đầu, nói nhỏ bên tai cô: “Tám giờ tối thứ năm hàng tuần.” Hơi thở nóng hổi phả vào làm tai An Du có chút ngứa ngứa, rồi lại nghe thấy Trần Thương nói tiếp: “Cô biết rõ nên giải tỏa áp lực như thế nào mà, đúng không?”

“Anh!” An Du trừng mắt, ngay lập tức đã đảo một cái lại chuyển thành dáng vẻ quyến rũ đoạt hồn: “Được thôi.” Ngón tay của cô đi một đường từ trước ngực đến eo Trần Thương, ở trên thắt lưng của anh gõ gõ: “Nếu anh không sợ bị người khác phát hiện thì…”

Yết hầu Trần Thương trượt lên xuống, cơ thể từ từ lùi ra, lạnh nhạt nói: “Thời gian chưa hết, quay về làm việc đi.”

An Du phản dame thành công, bắt lấy tay anh áp lên mặt mình, nói bằng giọng ngọt ngào nhất: “Anh à, em thu lại lời nói của mình nhé, anh không đáng ghét chút nào nha.”

Trong một thoáng Trần Thương híp lại đôi mắt, tỏ vẻ không tin tưởng từng chữ mà cô nói.

Và đúng là không ngoài dự đoán, giây tiếp theo An Du đã cắn mạnh lên tay anh một cái rồi dùng lực thoát khỏi anh, tức giận đùng đùng mở cửa đi ra, quăng lại sáu chữ: “Anh là! Vô cùng! Đáng ghét!”

Trần Thương hời hợt: “Ừ.”

An Du đóng cửa cái “Rầm”, lần này không hề khống chế sức lực.