Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 19: Kỷ niệm 15 năm



Tại căn hộ của Bùi Cảnh Ngôn, rèm cửa dày màu đen ngăn cách ánh sáng và tiếng mưa bên ngoài cửa sổ. Trong phòng chỉ có ngọn đèn đầu giường phát ra sắc vàng mờ ảo, được thắp sáng bằng gỗ đàn hương, cả phòng ngập tràn hương gỗ trầm tĩnh ấm áp.

Mắt Tôn Y Y bị chiếc cà vạt mềm bịt kín, hai tay giơ cao khỏi đầu và bị buộc chặt vào khung giường bằng sợi thắt lưng da. Cả cơ thể mềm mại đang trần trụi nằm trên giường, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên. 

Bùi Cảnh Ngôn uống hết ngụm rượu Brandy cuối cùng trong ly, chất lỏng màu hổ phách tràn vào cổ họng tạo ra cảm giác nóng rát nhẹ trên đầu lưỡi. Viên đá trong ly rỗng phát ra tiếng va chạm giòn tan, hắn cầm lấy một viên giữ trên hai ngón tay, bước chậm rãi về phía Tôn Y Y.

“Cô bé ngoan!”

Viên đá bé nhỏ trượt xuống từ đôi gò bồng đầy đặn rồi lại lướt nhẹ trên rãnh sâu ở giữa, lưu lại vệt nước uốn lượn chảy dài. Cũng có thể do nội thất trong nhà đa phần đều là tông màu trầm, kết hợp với phản xạ ánh sáng trong suốt của nước khiến mọi thứ đều trở nên u ám hẳn, tựa như sự bẩn thỉu cùng cực được ngụy trang dưới vỏ bọc thanh khiết kia.

Nước mưa xối xả đập vào cửa kính chân không, chỉ để lại những tiếng lộp bộp dày đặc, lồng ngực Tôn Y Y chuyển động phập phồng gấp gáp, cô nuốt nước bọt: “Cảnh Ngôn…”

Đôi mắt bị che đi khiến cho cô càng nhìn lại càng giống người đó. Bùi Cảnh Ngôn vuốt ve khuôn mặt Tôn Y Y, hơi thở càng lúc càng nặng nề. Hắn nhanh tay để viên đá vào giữa hai đùi cô. Đá lạnh bất ngờ chạm vào khiến cơ thể Tôn Y Y căng cứng. Bùi Cảnh Ngôn lập tức lấy môi mình khoá chặt môi cô, chặn lại một tiếng rên trong miệng cô.

Hắn ra lệnh: “Gọi anh trai!”

Không đợi Tôn Y Y bình ổn lại hơi thở, hắn hỏi tiếp: “Em phát hiện từ khi nào?” 

Giọng nói nhẹ nhàng đến nỗi như đang dỗ ngọt cô vậy. 

Nhưng Tôn Y Y không trả lời mà chỉ yếu đuối chìm đắm trong nụ hôn vừa rồi mà hắn trao, sau đó cô nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Có phải chỉ có như thế anh mới đồng ý… yêu em, cần em?”

“Yêu sao?” Bùi Cảnh Ngôn như vừa nghe được câu nói quá đỗi hài hước nào đó, lập tức xì một tiếng lộ ra nụ cười khinh bỉ, lặp lại: “Gọi anh trai!”

“… Anh trai.”

Tôn Y Y mấp máy môi, dịu dàng ngoan ngoãn, nhìn theo góc nghiêng của khuôn mặt lại càng giống người đó như đúc… Nhưng vẫn không phải là cô ấy! Cô chỉ biết lạnh nhạt kêu anh một tiếng “Anh”. Ngoài công việc ra cô không bao giờ tâm sự chuyện đời tư với hắn, sau vụ tai nạn giao thông, quan hệ giữa cô và hắn chỉ còn lại danh phận và sự thân thuộc giả tạo, nhưng thực chất rất xa cách.

Không đúng, cô ấy đã quên đi rất nhiều chuyện, bao gồm cả chuyện đó! Hắn tin chắc là như vậy.

Chú chim nhỏ một lòng muốn thoát khỏi sự giam cầm của chiếc lồng, không tiếc làm cho mình gãy cánh chảy máu, anh chỉ có thể đem chiếc lồng đó mở rộng đến vô hạn.

“Ngoan.” Hắn khen ngợi Tôn Y Y: “Em biết phải nên làm như thế nào mà.”

“Em biết rồi, anh trai… Aaa…”

Hắn mạnh bạo tách hai chân cô ra, côn th*t đâm mạnh rồi tiến vào trong một cách thô bạo. Viên đá nhỏ vừa tan chảy nơi hoa huy*t mong manh đó, lại hứng trọn lấy côn th*t đang thiêu đốt từ hắn, ngón chân Tôn Y Y co rúm lại ghì lấy một góc drap giường, tấm drap trải giường nhăn nhúm lại giống như tâm trạng của cô hiện giờ. 

Cô thừa nhận sự phóng túng của hắn ta, kìm nén tiếng rên vì xấu hổ, cô lẩm bẩm một mình không dứt: “Ba năm rồi… thì ra là thế…”

Ba năm qua, lần đầu tiên.

***

Triển lãm CP kết thúc, tốc độ nổi tiếng của <Yêu ma ký> được lan truyền cực kì nhanh chóng, An Du đang xem lại đoạn phim quay lại ở hiện trường, gian hàng bị vây quanh bởi những người chơi nhiệt tình, chen chúc chiếm phân nửa diện tích khu vực, còn những gian hàng khác chỉ là làm nền trong đoạn phim.

Châu Dương Dương đắc chí lập công với An Du: “Sao nào, chị An! Đây đều là những Coser mà chúng em mời đến, soái ca mỹ nữ, catwalk chuyên nghiệp, đủ để thu hút mọi ánh nhìn!”

An Du gật gù: “Cũng không tệ.” Cô chọn ra chín tấm ảnh chụp hiện trường, dặn dò: “Xử lý những tấm hình này một chút, sau đó đưa cho Trương Giai đăng trên blog.”

Châu Dương Dương chen đầu vào máy tính xem hình rồi đề nghị: “Chị An sao chị không chọn bức toàn cảnh kia, <Yêu ma kí> của chúng ta thiết kế tạo hình sang trọng bá khí, đông như trẩy hội thế này nhìn oách quá đi chứ, bỏ xa những nhà khác!”

“Cô có phải là EQ quá thấp không?” An Du nheo mắt: “Muốn đắc tội với những công ty cùng ngành sao? <Yêu ma ký> hiện tại đang là cây cao đón gió, bao nhiêu người đang rình rập mong nó sẽ xảy ra lỗi. Những tấm hình phát trên blog chính thức của chúng ta chủ yếu là để cảm ơn người chơi, không nên có sự “so sánh” hay “dẫm đạp” để gây ra hiềm nghi, về phần giới thiệu trước khi đăng lên thì đưa tôi xem qua một chút.”

“Vâng vâng! Em hiểu rồi ạ!” Dù sao thì Châu Dương Dương vẫn còn trẻ, nghe An Du giáo huấn liền hiểu ra: “Vâng ạ, tránh cho ‘mẹ Trần’ lại quay về nói nữa.”

An Du: “Em hiểu được là tốt, nhất định không được buông lỏng dây chuyền PR.”

Hôm nay là đêm bình an, công ty Lôi Thịnh hào phóng cho nhân viên tan làm sớm nửa tiếng, chưa đến sáu giờ tối văn phòng đã trống hơn phân nửa, chỉ có tổ phụ trách dự án doanh thu cuối năm của <Yêu ma ký> vẫn còn đang tăng ca.

An Du đấm đấm vai, đôi mắt vì làm việc quá độ mà trũng sâu thâm quầng. Cô làm vài động tác thư giãn thả lỏng mí mắt đơn giản, sau khi thoải mái được một chút, cô liền đứng dậy đến phòng pha chế để pha cafe.

Đang tìm một góc sofa để ngồi xuống thì cô lại nghe thấy Từ Hành líu lo không ngừng: “Tin hot! Hôm nay chủ tịch mời giám đốc sản phẩm của nhiều dự án khác nhau ăn cơm, cuối cùng có người đánh nhau đấy!”

Trương Giai hỏi: “Vụ gì đấy?!”

“Thì là tổ A lầu trên đó, họ vừa giới thiệu một cô em, được mọi người trong tổ âm thầm khẳng định cô ta và một đồng nghiệp chung tổ là một cặp, nhìn ái muội cực, nhưng không ai dám nói ra. Kết quả là hôm nay ăn cơm, có người phát hiện hình nền di động một người tổ C là hình của anh ta và cô gái ấy, sau mới biết được đó là bạn gái của anh ta. Ăn cơm xong hai tổ liền nhào vào đánh nhau!”

Từ Hành phóng to đoạn clip: “ĐM, đồ uống văng đổ khắp nơi, mặt của chủ tịch tức giận đến xanh mét, dù sao thì ba người này cũng sẽ bị xử phạt thôi.”

Anh ta lại tiếp tục không ngớt: “Ôi trời, ‘mẹ Trần’ đang đánh nhau kìa! Mà ‘mẹ Trần’ đánh nhau nhìn cũng ngầu quá đấy chứ!”

Xung quanh Từ Hành đã có vài người tụ tập lại bàn tán thảo luận sôi nổi, xem đi xem lại đoạn video ngắn kia nhiều lần.

An Du chỉ ngồi đó im lặng không lên tiếng, bình thản uống cà phê.

Dương Mạn Ni ngồi xuống bên cạnh An Du, cười giỡn với cô: “Giám đốc An, có nghe thấy không! Phải cẩn thận nhé!”

An Du biếng nhác nâng mắt lên: “Cẩn thận cái gì cơ!”

“Trong phương diện này Lôi Thịnh rất nghiêm khắc, nếu bị phát hiện thì…” Dương Mạn Ni làm động tác cắt cổ: “Cô có biết không, công ty mình nhiều người nghe nói cô độc thân, đều muốn thử tán tỉnh cô đó!”

“Chuyện này nhất định không thể xảy ra với tôi rồi.”, An Du hơi nhíu mày, hai tay vô thức run lên, ly nước rơi nhẹ trên ghế: “Một người có chỉ số AC như tôi, làm sao có thể xuống tay với đồng nghiệp chứ.”

Từ Hành mở âm thanh clip lớn hơn, ngoài âm thanh hai người tấn công nhau, còn lại đều là tiếng người xung quanh đang làm nhục cô gái. Những danh từ tục tĩu như con điếm, tiện nhân, chó cái… dù lẫn lộn trong tiếng cốc đĩa leng keng nhưng vẫn nghe rất rõ ràng. Bỗng cô nghe giọng phẫn nộ của Trần Thương trong điện thoại vang vọng: “Tất cả câm miệng!”

“Tôi tuyên bố ‘mẹ Trần’ là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới…” Từ Hành đang cao giọng chợt không khí xung quanh anh im bặt! “… Này!”

Khi mọi người quay đầu lại đã thấy Trần Thương đang đứng dựa trước cửa phòng trà, áo khoác vắt trên cánh tay, cười như không cười, cũng không biết đã xem bao lâu rồi.

Anh đi vào tự rót cho mình một ly nước chanh, lạnh lùng hỏi: “Làm xong hết việc rồi?”

Không ai trả lời, mọi người lập tức tự động tản ra như chim muông vỡ đàn, phòng trà rộng lớn chỉ còn lại mình anh và An Du.

An Du tiếp tục pha cà phê, Trần Thương dịch qua một bên, cô ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt.

Khắp nơi trong văn phòng ở Lôi Thịnh trang trí cây thông Giáng Sinh, kế bên quầy nước cũng có một cây với đèn LED nhỏ xinh nhấp nháy được treo xung quanh.

Tay An Du cầm ly cà phê ngồi cạnh anh dựa vào quầy, tay kia mân mê hộp quà rỗng nhỏ trên cây. Hai người cứ bình lặng bên nhau không lên tiếng.

***

Từ sau đợt tan ca hôm thứ năm tuần trước, bọn họ âm thầm không nói với nhau tiếng nào, An Du nói xe cô bị hư, Trần Thương bảo sẽ đưa cô về nhà, kết quả là đưa về nhà anh. 

Vừa bước vào thang máy, cô dường như đã quên đi thân phận của họ trong công việc, cũng quên đi những cuộc tranh cãi không vui vẻ, cô vừa hôn hầu kết vừa níu lấy áo anh, nửa người mềm nhũn dựa vào người anh, nói: “Anh trai à, còn mười phút nữa là tám giờ rồi đó…”

Trần Thương mặc cho tay cô mò mẫm lung tung, giọng nói vẫn nhấn mạnh: “Ngày mai phải nộp phương án.”

“Biết rồi, đừng làm mất hứng mà.” An Du lạnh giọng, rồi lại chuyển sang nũng nịu: “Đã nói là giúp tôi rồi mà…” Cô kéo tay anh để lên ngực mình, dụ dỗ anh vuốt ve xoay tròn: “Làm người tốt đến cùng luôn đi.”

Cô nhón chân hôn môi anh, Trần Thương không đáp trả cũng không từ chối. Lòng bàn tay An Du bóp nắn nơi đó của anh, kiêu ngạo ra mặt: “Hừ, còn ở đó giả vờ giả vịt, cậu nhỏ của anh đã cứng như vậy rồi nè.”

Ra khỏi thang máy, Trần Thương nắm chặt lấy eo cô, sau đó lấy tốc độ sét đánh mà nhấn mật mã mở cửa nhà trong vòng một giây, đóng cửa lại rồi dùng sức đè cô lên trên sofa.

An Du chỉ liếc mắt đánh giá qua căn phòng, phong cách Bắc Âu giản dị, lại lãnh đạm như chính con người anh vậy.

Cô quay đầu, trong mắt Trần Thương rõ ràng là đang hừng hực lửa, nhưng trên mặt vẫn băng lạnh kết sương.

Cô không sợ chết mà vẫn tiếp tục câu dẫn: “Anh thật bạo lực quá đi nha, nhưng tôi thích…”

“Vậy sao?” Anh cười: “Còn có thứ sẽ khiến em thích hơn nữa kìa.”

Tốc độ cởi quần áo còn nhanh hơn tia chớp. Anh dùng sức thúc mạnh vào trong, thậm chí không xài tới bao cao su mà cô mua hôm đó, cô bị anh đẩy vào góc sofa mặc cho anh xoay lật người mình.

Anh hỏi: “Quan hệ của chúng ta là quan hệ gì, hửm?”

Sự hoan lạc vẫn chưa chi phối đại não của cô, cô nói: “Có thể… gọi là đồng nghiệp trên giường.”

Anh véo cằm cô và hôn, nhanh lẹ tiếp lời: “Em nói rất đúng, thưởng cho em.” Anh vừa cười vừa đưa cô lên đỉnh.

An Du tin chắc chắn rằng nụ cười lúc này là nụ cười mỉa mai, cô không hiểu, cũng không quan tâm lắm.

Đèn chùm là dạng nến đơn giản, phát ra ánh sáng vàng nhạt ấm áp, nhưng cuối cùng trong mắt cô chỉ thấy một mảng trắng mờ.

Cả hai mồ hôi nhễ nhại, từng giọt lăn trên mặt, mái tóc và khoé miệng nhớp nháp ấm nóng. Cô đưa lưỡi ra liếm, là vị mặn, nhưng cô chẳng ghét bỏ chút nào.

Người cô không một mảnh vải mặc cho anh giúp cô lau rửa mặt mũi và cơ thể mình, lăn tới lăn lui trên sofa rộng lớn: “Vải bọc sofa đều là chất lông cừu màu san hô, ấm áp quá, tổng giám đốc Trần thật biết thưởng thức.”

Trần Thương đè lấy cô không cho cô cựa quậy, dùng khăn ấm giúp cô lau đi chất nhờn dính trên người rồi đắp chăn dày lên: “Tổng giám đốc An có vừa ý không?”

“Vừa ý, vừa ý quá đi chứ!”

Anh mỉm cười, vỗ vỗ mặt cô nói: “Dậy nào, tôi đưa em về nhà.”

An Du níu lấy tấm chăn kéo qua vai, chỉ ló ra cái đầu, rồi lại quay đi: “Haha, nếu tôi ở lỳ chỗ này không đi thì sao?”

Trần Thương đã sớm thay đồ ngủ, nhặt lấy quần áo cho cô, nhướng mày nói: “Được chứ, nhưng đồng nghiệp trên giường không có nghĩa vụ cung cấp dịch vụ qua đêm cho em đâu.”

“Thôi đi!” An Du lật tung chăn ra, nhanh lẹ mặc quần áo gọn gàng: “Anh tưởng tôi muốn ở lại sao?” Cô ấn vài lần trên điện thoại: “Còn lâu mới cần anh đưa, tôi kêu tài xế rồi.”

Trần Thương gật gật đầu, lấy tờ báo trên bàn trà lật ra đọc, vắt chéo chân nhàn nhã: “Chỉ có thể giúp em đến đây thôi, đi thong thả.”

An Du đi ra đến cửa, lại nghe thấy anh nói: “Hy vọng dưới sự ‘giúp đỡ’ của tôi, phương án lần này sẽ không sợ bị trả về.”

“Trần Thương!” An Du như con thú nhỏ bị kích động, nhanh chóng lao về phía trước, kéo cổ áo anh ra rồi cắn thật mạnh vào vai anh:

“Anh lại muốn trêu tức tôi? Thích chọc ngoáy tôi lắm à?”

Trần Thương vẫn giữ nguyên bộ dạng thản nhiên: “Đồng nghiệp trên giường không muốn chọc tức em, chỉ là muốn nhắc nhở công việc của em thôi.”

Đợi An Du trút giận xong, đột nhiên anh giữ khuôn mặt cô nhìn một lúc rồi cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi cô, mi mắt hiện lên chút dịu dàng và ý cười.

Chỉ nghe thấy anh nhẹ giọng nói: “Dù có áp lực lớn thế nào cũng không nên uống loại thuốc đó.”

An Du ngẩn người, đang muốn hỏi làm sao anh biết thì bị cuộc điện thoại của tài xế cắt ngang, muốn cô mau chóng xuống lầu.

Ánh mắt Trần Thương thu lại nhìn về cuốn tạp chí, nói: “Chú ý an toàn.”

An Du vừa bước chân ra khỏi cửa nhà, wechat bỗng hiện lên nhắc nhở là Trần Thương muốn chia sẻ định vị với cô, cô do dự vài giây rồi ấn chấp nhận.

***

Cốc cà phê đã gần chạm đáy, An Du liếc nhìn Trần Thương, chỉ thấy anh đang nhắm mắt, đưa tay xoa trán, dường như muốn giải tỏa cơn say.

Cô không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh, nhưng toàn cơ thể toát ra… An Du đang suy nghĩ từ thích hợp hình dung, cuối cùng chỉ nghĩ tới hai từ cô đơn.

Điện thoại không ngừng rung lên, từng nhóm nhỏ của các bộ phận đang buôn dưa về chủ đề khác, họ thảo luận nên mặc trang phục COS như nào cho tiệc cuối năm của Lôi Thịnh các loại, từng cá nhân đang thảo luận và phân công diễn vai gì, một cặp CP nam nam có nhan sắc cực cao đang bị tranh giành.

Từ Hành phát ra một ảnh GIF: *Tôi muốn làm thụ*.

An Du xíu nữa phun luôn ngụm cà phê trong miệng, cô đánh chữ: “Từ Hành cậu nói gì mà như lang sói vậy? Giờ cậu muốn tìm ai làm?”

Từ Hành dương dương đắc chí: “Giám đốc An choáng váng rồi à! Đến nỗi không nhận ra chữ rồi sao! Cái tệp GIF này mười người thì có chín người nhận nhầm, bản thân sao thì cũng thấy người ta vậy *cười xấu xa*.”

An Du nhìn kỹ một chút liền híp mắt cười thành tiếng, Trần Thương vẫn giữ nguyên bộ dạng lúc nãy, giống như pho tượng điêu khắc, không bị tiếng cười của cô ảnh hưởng. Cô bí mật chơi khăm anh, chuyển tệp GIF qua cho Trần Thương.

Trần Thương quả nhiên là mở điện thoại ra xem, anh nhướng nhướng mày rồi đút điện thoại vô túi quần.

An Du thấy anh không phản ứng, bĩu môi: “Đồ mặt liệt!” Cô bỏ ly cà phê xuống định quay người đi chỗ khác thì đột nhiên tay cô bị một sức mạnh giữ lại.

Anh thấp giọng cười một tiếng, nói với tốc độ chậm hơn bình thường: “Gấp đến mức không đợi được rồi sao? Thứ năm vẫn chưa đến mà.”

Mắc câu rồi!

An Du cười híp mắt đến độ không nhìn rõ con ngươi, không hề do dự chọc quê anh: “Giám đốc Trần, anh xem lại cho kỹ nhé?”

“…” Trần Thương xem kỹ hơn.

“Ha ha ha ha…” An Du cười lớn: “Một Giám đốc Trần lúc nào cũng nhìn nhận rõ mọi chuyện mà cũng có ngày bị hố, tự dưng thấy tâm lý tôi được cân bằng hẳn ra luôn ấy!”

An Du bĩu môi: “Được rồi, anh ở đây từ từ mà đợi đi!” Cô giả vờ chà sát thân thể làm ấm người: “Còn ở lại với anh thêm một chút chắc tôi cũng bị đông lạnh theo quá… Hả?”

An Du bất chợt bị kéo vào trong vòng tay ấm áp với thoang thoảng mùi rượu.

Trần Thương chỉ ôm cô không tới mười giây là bỏ cô ra, từ túi áo khoác rút ra trái táo đỏ mọng bỏ vào tay cô dịu dàng nói: “Mua trên đường, đêm Noel vui vẻ.“

Bên ngoài cửa sổ phòng trà là quang cảnh khu phố thương mại được chiếu sáng rực rỡ: “Đêm Giáng sinh, Đêm Thánh, Vạn vạn tăm tối, Quang Hoa bắn, Chiếu sáng Thánh Mẫu và Thánh Hài, Thật tử tế và ngây thơ, Tận hưởng giấc ngủ thiên đàng…” Tất cả các cửa hàng mở bài hát, giọng hát vang vọng truyền đến bên tai từ rất xa.

Quận Thành trong mười năm qua chưa có trận tuyết lớn nào, lúc này ngoài cửa sổ hoa tuyết đang rơi dần dần nhiều hơn, trái táo trong tay An Du trĩu nặng, trên cuống trái táo còn thắt nơ bướm màu hồng.

Cửa sổ trần ở trên cùng của phòng trà chưa đóng chặt, một bông hoa tuyết trắng pha lê hình lục giác bị thổi vào, nhẹ nhàng rơi xuống giữa hai lông mày của cô kết hợp với một nụ hôn mang hơi rượu lúc nãy.

Thật lạnh cũng thật nóng.

“An An.” Cô nghe Trần Thương nói như đang mơ: “Mừng kỷ niệm 15 năm vui vẻ.”