Mặc dù Trần Thương không có biểu cảm gì khác thường, chỉ đưa ra bình luận đầy tính chuyên nghiệp nhưng An Du lại bị kinh sợ đến suýt nữa đứng bật dậy, giống như một học sinh đang mơ màng đột nhiên bị giáo viên gọi đứng lên trả lời câu hỏi.
Dù sao cô cũng là “lớp phó học tập” vô cùng có bản lĩnh, trên thị trường có hai loại trò chơi nổi tiếng, từng do cô đích thân ráo riết lên phương án tuyên truyền và phát triển, công lao là không thể phủ nhận được.
Mặc dù trò chơi mới <Yêu ma ký> của Lôi Thịnh được đánh giá cấp siêu S với các tính năng độc đáo, nhưng dù thay đổi bao nhiêu lần thì những cốt lõi cơ bản vẫn như vậy, trước đây cũng không phải là chưa từng có trường hợp thành công với việc dùng các khuôn mẫu.
Cô lặng lẽ hít sâu một hơi rồi nói: “<Yêu ma kí> là trò chơi kết hợp sáng tạo giữa phong cách tô màu phân lớp và phong cách trầm mặc của Trung Quốc trên phương diện mĩ thuật, hơn nữa nó sinh động, hoàn thiện trong cách thiết kế nhân vật, xây dựng tình tiết nội dung và thế giới quan. Cách chơi vừa có cảm giác như bước vào chốn thuộc về mình, vừa có ưu điểm của thương hiệu tạo nên sự riêng biệt. Nó khác biệt hẳn so với thể loại game di động được truyền bá từ phương Tây hay Nhật Bản vào Trung Quốc trong những năm trước đây. Bản chơi thử đã nhận được vô số lời khen ngợi từ đông đảo những bạn trẻ và những người yêu thích văn hóa truyền thống.”
Trước tiên là quảng cáo sản phẩm trên mọi lĩnh vực, làm cho mọi người cảm thấy hứng thú, hài lòng.
Lông mày Trần Thương chợt nhăn lại, trong lòng An Du không khỏi sợ hãi, cô nhận ra rằng câu trả lời của mình giống như là sau khi viết chữ “giải” vào bài kiểm tra rồi lại đi sao chép nguyên một lượt những điều kiện đã biết một cách vô nghĩa, căn bản chỉ có thể được 0 điểm.
Cô rất ít khi bị hoảng loạn như vậy, phòng họp yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy được tiếng máy móc vận hành và cả chục đôi mắt đều đang chăm chăm nhìn cô.
An Du căng da đầu nói tiếp: “Về phương diện tuyên truyền, ngoài việc phủ sóng rộng rãi trên mọi lĩnh vực, thời gian trước chúng tôi đã liên hệ với đài X về hợp tác lâu dài, và đài D về loại game bá chủ tích hợp lưu lượng lớn, tiến hành chơi thử, đánh giá, trình bày trong video và livestream mới nhất của mình.”
Trần Thương ngắt lời, hỏi thẳng cô: “Tổng giám đốc An có biết mấy lần chúng tôi đầu tư vào nhân vật game trong bản chơi thử lên đến con số bao nhiêu không?”
Không đợi cô trả lời, anh liên tiếp đặt ra những câu hỏi khác:
“Thế giới quan trong trò chơi <Yêu ma ký> được xây dựng dựa trên nền tảng, vấn đề thiết kế nhân vật còn khôi phục và thay đổi được bao nhiêu lần nữa?”
“Trò chơi mời Thường Cẩm Bách làm chủ bút tạo hình mỹ thuật, tại sao chúng ta phải chọn anh ta?”
“Giám đốc An có hiểu rõ về sở thích người chơi qua bản chơi thử của chúng tôi không?”
“Những KOL game mà quý công ty hợp tác có những điểm nào trực tiếp phù hợp với thuộc tính người chơi của chúng tôi? Có thể đem lại bao nhiêu người chơi mới và tỷ lệ chuyển đổi là bao nhiêu?”
Pental kill, sau khi nếm năm đòn chí mạng liên tiếp nhưng câu hỏi cuối cùng chính là làm khó cô.
Trần Thương trầm giọng, khí chất tỏa ra khác một trời một vực so với sự hiểu biết của cô về anh trong cuộc sống hằng ngày.
An Du muốn nói rằng tài liệu mới sau khi chỉnh sửa lại cô vẫn chưa kịp xem hết, nhưng cô mấp máy môi cuối cùng vẫn là không lên tiếng.
Một bên hợp tác chuyên nghiệp không nên vì sự biểu hiện thất bại do nước đến chân mới nhảy của mình mà viện lý do.
Bầu không khí căng thẳng trong vài giây.
Trợ lý của Trần Thương, Hà Thế Lạc vội cứu vãn tình hình căng thẳng này: “Giám đốc Trần, tài liệu mới vào tối hôm qua chúng ta cần đồng bộ, muốn triệt để sửa đổi phương án cho phù hợp với tình hình hiện tại thì cần chút thời gian. Phương pháp tuyên truyền giám đốc An đưa ra cơ bản đã phù hợp nhất rồi, bây giờ đang là thời kỳ then chốt của tuyên truyền giai đoạn đầu, chúng ta cứ thực hiện như vậy trước đã.”
Dương Mạn Ni cũng nói: “Đúng vậy, trước tiên chúng tôi sẽ điều tra lại tỉ lệ người chơi và làm lại bản kế hoạch mới.”
Trần Thương gật nhẹ cằm: “Yêu cầu của tôi rất đơn giản, tôi muốn một phương án tuyên truyền nổi bật và kết hợp được đặc điểm của trò chơi, còn về điểm mấu chốt để thu hút người chơi, hi vọng giám đốc An suy nghĩ kĩ càng rồi điều chỉnh lại.”
“Còn nữa…” Trần Thương đưa ra yêu cầu với tất cả những người tham dự buổi họp “Các vị đang ngồi ở đây, bất luận là ở bộ phận nghiên cứu hay bộ phận kinh doanh đều phải tự mình trải nghiệm chơi game, hiểu biết sâu sắc về game sau đó mới tiến hành làm việc”.
“Tan họp.”
Bước ra khỏi phòng họp, sắc mặt An Du không vui. Trần Thương đang trao đổi với nhà tạo hình mỹ thuật chính, cô liếc nhìn bóng lưng cao ngất mà lạnh lùng đó.
Dương Mạn Ni đã không còn cái tâm tư thời thiếu nữ đối với Trần Thương giống như lần đầu gặp gỡ nữa, cô vỗ vai An Du: “Tân quan nhậm chức ba bó đuốc*, giám đốc Trần cũng không phải là cố ý gây khó dễ cho cô, cô xem những kế hoạch trước đây của cô tốt biết bao.”
(*Tân quan nhậm chức ba bó đuốc: chỉ những người mới thăng chức thường làm những việc có tầm ảnh hưởng lớn, để thể hiện tài năng và trí lực của bản thân).
An Du nhếch mép “Ừm, sản phẩm là cái thể hiện rõ nhất, hôm nay là tôi không làm tốt phần việc của mình, chúng ta cùng cố gắng thôi”.
Hà Thế Lạc thêm Trần Thương, An Du, Tôn Y Y và Dương Mạn Ni vào cùng một nhóm Wechat.
Hà Thế Lạc: “*biểu tượng cảm xúc dễ thương* Hôm nay mọi người đều vất vả rồi, sau này có bất kỳ thay đổi nào chúng ta có thể trao đổi đồng bộ luôn trong nhóm này.”
Tôn Y Y: “OK”
Dương Mạn Ni: “OK”
Trần Thương và An Du đều không nói gì.
An Du vào nhà vệ sinh dặm lại phấn trang điểm, cô tháo cặp kính đã đeo cả ngày trời xuống, đột nhiên thấy người trong gương trẻ ra 3 tuổi.
Cô vừa rửa tay vừa nghĩ, nếu như biết trước Trần Thương chính là người giám sát sản phẩm <Yêu ma ký>, cho dù có nói gì đi nữa thì cô cũng sẽ không nhận yêu cầu tuyên truyền, quảng bá sản phẩm này của Lôi Thịnh… Không, nếu như có thể quay ngược thời gian, nửa năm trước cô cũng sẽ không để cho rượu kiểm soát đầu óc mình.
Con người tại sao lại không có năng lực dự đoán trước tương lai chứ!
An Du tặc lưỡi một cái, lấy son môi từ trong túi ra tô lại, sau khi tô xong liền mím môi, chân mày vô thức nhíu chặt lại, cô bất giác làm ra vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Điện thoại rung trên bồn rửa tay, là Trần Thương gửi tin nhắn trong nhóm Wechat:
“Giám đốc An, lần đầu gặp mặt, hợp tác vui vẻ.”
Lần đầu cái đầu anh, thật giỏi giả vờ mà.
Mặt An Du không chút cảm xúc gửi đi một nhãn dán dễ thương: “*4 chú gấu trúc nhỏ OK*.”
An Du: “Được thôi.”
An Du cất son môi và điện thoại vào trong túi xách, chiếc áo cổ tròn thuận theo động tác đó hơi xê dịch ra một chút, để lộ ra dấu hôn trên xương quai xanh – kiệt tác của Trần Thương vào đêm hôm trước.
An Du nheo mắt lại, lấy kem che khuyết điểm nhanh chóng che đi dấu vết đó, cô nghĩ một lúc, sau đó liền gửi cho Trần Thương lời mời kết bạn thông qua nhóm vừa được thêm vào.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Trần Thương ngay sau đó liền chấp nhận, ảnh đại diện vẫn là viền kẻ ngang đơn giản trên nền trắng.
Ngón tay An Du dừng lại ở kho biểu tượng cảm xúc hồi lâu, cuối cùng chọn *gấu trúc với hai hàng nước mắt ròng* để gửi đi, kèm theo dòng chữ: “Anh nói chuyện thật lạnh lùng quá đi, cứ như là em chưa từng khiến anh vui vẻ vậy.”
Hôm qua thì xóa cô khỏi danh sách bạn bè, hôm nay lại tỏ ra không quen biết cô.
Khóe môi An Du cong lên, cô muốn xem Trần Thương định trả lời cô như thế nào.
An Du vừa xem tài liệu Hà Thế Lạc mới gửi tới, vừa điều chỉnh lại lịch trình làm việc, đương nhiên, thỉnh thoảng vẫn không quên nhìn xem có tin nhắn Wechat mới hay không.
Lần thứ 27 cô mở Wechat ra, Trần Thương từ 4 giờ 30 chiều đến 8 giờ 20 tối không trả lời cô lấy một chữ.
Cơn giận cứ như vậy dồn lên không báo trước, An Du thở một hơi dài, đôi mắt như muốn bốc cháy, cô dùng lực ấn mạnh vào album biểu tượng cảm xúc, định tiếp tục xuất chiêu công kích.
Không cần biết mối quan hệ giữa cô và Trần Thương là gì, bây giờ cô nhất định phải xé lớp mặt nạ giả tạo của anh xuống.
Đang lựa chọn thì tin nhắn của Trần Thương đúng lúc gửi đến: “Trước 12 giờ trưa thứ sáu tuần sau gửi phương án đến hòm thư của tôi.”
An Du ngay lập tức nguôi cơn giận, đúng, đây là công việc của cô, cô còn phải kiếm tiền ăn cơm, phương án có được thông qua hay không chỉ cần một câu nói của anh, có thể tiến hành hay không, cũng là anh phê duyệt trước.
Đây là một mớ những việc lộn xộn gì không biết!
Trong lòng An Du thầm chửi thề vô số lần, cô vùi mặt vào gối ôm trên sofa hét lớn: “A…aaa”
Sau khi phát tiết mà không làm phiền đến người khác, cô vén mái tóc rối lên, bình tĩnh nhắn lại: “Được ạ.”
Trả lời xong cô nhìn chằm chằm dấu chấm ở cuối câu nói của Trần Thương. Một vòng tròn nho nhỏ vốn dùng ở cuối câu mệnh lệnh với sắc thái nhẹ nhàng, nhưng đổi lại là Trần Thương dùng thì lại khác, nếu nói là mệnh lệnh thì cũng không đúng lắm, còn nếu nói là giọng điệu nhẹ nhàng thì chắc chắn có vấn đề.