Từ phòng tắm sáng đèn chuyển sang phòng tối khiến cho thị giác của An Du khó có thể thích nghi ngay lập tức. Những mảng tối đen lờ mờ trước mắt cô dần biến mất, tấm lưng cô rơi vào tấm đệm mềm mại trắng tinh.
Tóc và thân thể của cô ướt đẫm khiến cho ga giường thấm từng mảng nước lớn. An Du vẫn đang bị Trần Thương giữ chặt nên cô phải lật người, tìm một khoảng không nhỏ khô ráo để hút ẩm.
Cô dùng khuỷu tay nâng thân trên của mình lên rồi lùi lại, giận dỗi nói: “Ướt quá…”
“Đợi chút nữa sẽ càng ướt hơn.” Trần Thương mỉm cười, khuỵu gối về phía trước, cánh tay và chân tạo thành một đường cong mạnh mẽ có lực. Lông mày của anh đen nhánh, hệt như con sư tử đang rình mồi trong đêm tối, cùng cô chơi trò đuổi bắt này.
côn th*t to lớn dính đầy chất dịch trong suốt chảy ra từ hoa huy*t của An Du ánh lên tia nước, càng lúc càng to lớn hơn, có hơi giật giật, dường như rất muốn tấn công rồi.
An Du cảm thấy bụng dưới của mình thắt lại, hai cách hoa của cô còn chưa kịp khép lại mở rộng thêm lần nữa, thân dưới màu trắng đã bị hoa dịch nhuộm thành màu xám nhạt. Cô lui đến đầu giường, cô cắn môi, ngón tay trắng nõn xoa xoa đóa hoa ở giữa hai chân của mình: “….Làm sao mới có thể ướt hơn được? Anh dạy em nha…”
Hai mắt Trần Thương tối sầm lại, tay ôm lấy chân cô. Anh đột nhiên dùng sức kéo cô lại gần, trong nháy mắt cơ thể của cô sát vào người anh. Đôi chân thẳng tắp xinh đẹp gập lại, tạo thành một góc hấp dẫn, kẹp chặt vào đầu gối anh.
“Đừng gấp gáp, vẫn còn nhiều thời gian mà.” Anh cúi xuống hôn lên vành tai cô, vươn cánh tay dài đến đầu giường, lấy ra một cái túi thiếc nhỏ. Trần Thương một tay giữ chặt cô, răng cắn vào góc của cái túi, xé dọc theo đường răng cưa, trang nhã mà gợi tình.
An Du nhìn anh không chớp mắt, đưa đầu lưỡi ra liếm môi dưới của Trần Thương. Trần Thương cong khóe miệng, đưa cho cô chiếc túi đang hé mở, nói: “Đeo vào cho anh.”
An Du nhếch miệng, nghĩ đến những lần hai người làm tình cùng nhau mà không có rào cản, dường như không đeo bao sẽ thoải mái hơn nhiều nên bàn tay của cô vẫn túm chặt ga giường không chịu nhúc nhích.
“Hửm?” Trần Thương dường như có thể nhìn thấu cô đang suy nghĩ gì, nụ cười vô lại không thuộc về anh lại xuất hiện. Anh đùa cợt nói: “Em muốn tặng anh một đứa trẻ sao? Món quà này…có lẽ hơi lớn rồi?”
“Này này này! Ai muốn có con với anh chứ!” An Du tức giận giúp anh đeo bao vào, kéo căng đỉnh áo mưa, đẩy thẳng khoanh tròn đến tận gốc, cô còn cố tình sờ soạng một lúc. Cô đem dầu bôi trơn xoa xoa phần dưới của anh: “Anh nghĩ mình là ai~”
Trần Thương cười tủm tỉm, cúi người ấn mạnh cô xuống. Anh hôn lên rốn cô vài cái, giọng nói nhẹ gợi tình: “…Chưa phải lúc này.”
Anh cố kìm chế dục vọng đang dâng lên, đẩy vào hoa lộ se khít của cô. Cánh hoa mềm mại tự giác há miệng tiếp nhận, mở rộng tùy ý cho anh đi vào.
Cách một lớp màng, tuy vật của anh đã cương cứng nhưng cô lại không dễ chịu lắm. Khuôn mặt của An Du xen lẫn dục vọng cùng buồn bực, hoa huy*t của cô siết chặt lại như muốn trả thù anh, hai mắt ươn ướt, không biết là vui hay là không thoải mái.
“Hôm nay không phải là kỳ an toàn, mà kỳ an toàn cũng chưa chắc đã an toàn.” Trần Thương thở hổn hển, lông mày khẽ nhíu lại, nụ cười nhạt đi, giọng nói lạnh xuống: “An An…Em phải tự bảo vệ bản thân mình.”
Trần Thương đâm sâu thêm mấy lần, mỗi lần đều sâu đến tận cùng mới rút ra, rồi lại đột nhiên thúc vào liên tục như vũ bão. An Du cực kỳ hưng phấn, không còn so đo về chuyện không đủ thân mật kia nữa.
“A…a…Trần Thương.” Hoa tâm bị đâm đến đau rát, ngón chân cô co lại, vòng chân qua hông anh rồi đặt lòng bàn tay lên ngực anh, cô cảm nhận được từng nhịp tim của anh. Lúc đầu cô còn muốn từ chối, sau đó thì bắp đùi liền thuận theo mà mở ra.
Như một bông hoa mỏng manh mà anh có thể dễ dàng hái.
Véo cơ bụng của anh chưa đủ, cô còn bóp mạnh vào cặp mông đàn hồi của anh, phát ra những tiếng rên rỉ thoải mái đầy thỏa mãn.
Trần Thương nắm chặt tay cô, hai tay duỗi thẳng đặt bên thân thể của cô, tiết tấu nhịp nhàng chiếm lấy thân dưới của cô. Âm thanh gợi dục do sự ma sát của d*m thủy và thân thể vang lên từng đợt, kèm theo đó là sự ghen tuông không rõ ràng của cô. Anh gầm nhẹ, các đường nét trên gương mặt anh trở nên rõ ràng hơn.
Trần Thương lau sạch mồ hôi trên trán, sống mũi cao thẳng táp áp sát vào mặt cô. An Du một tay ôm lấy bờ vai rộng lớn, tay kia ôm lấy cổ anh, tìm kiếm môi anh, nghiêng đầu trao anh một nụ hôn.
Trần Thương giành lại quyền chủ động, mút đến khi đầu lưỡi cô run lên mới buông tha.
“A…” Như có một con rắn lướt qua cơ thể An Du, tiếp xúc với da thịt mềm mại trong âm huyệt của cô, chạm đến nơi sâu thẳm nhất. Nơi đó giống như tập trung lại toàn bộ khoái cảm của cô. Cô mặc kệ sự xấu hổ mà rên lớn hơn, đôi mày thanh tú nhíu lại, nức nở van xin: “… Mạnh hơn. Mạnh hơn chút nữa!”
Trần Thương nhấc chân của cô đặt lên vai anh, nhịp điệu dần chậm lại, miệng trêu đùa: “Đâm nhẹ thì kêu không đủ, đâm mạnh lại khóc nhè. Cô gái của tôi ơi, em nói xem anh phải làm thế nào đây?”
“Hu hu…Thần Thương….” An Du nâng tay che mắt, cố hết sức nâng hông lên: “Anh lúc nào cũng bắt nạt em…”
“Muốn anh làm mạnh hơn sao?” Trần Thương kéo tay cô, hôn lên đôi mắt long lanh gợn nước, xoay người cô lại: “Đổi tư thế.”
Anh không muốn thấy cô khóc, mặc dù những giọt nước mắt này chảy ra vì dục vọng.
Lòng bàn tay ấm áp của anh giữ chặt eo cô. An Du vểnh mông lên, eo thon cực kỳ phối hợp cúi xuống thành một đường vòng cung mềm mại. hoa huy*t của cô hé mở, vẫn còn lưu lại hình dáng khúc côn th*t của anh.
Trần Thương đâm vào, quả nhiên nghe cô kêu lên một tiếng: “Anh Trần Thương, của anh thật lớn…”
Tư thế này giúp anh tiến vào cực kỳ sâu. Trần Thương dập mạnh, tốc độ đâm đến đỉnh của cô nhanh đến mức không kiểm soát được, chỉ nhìn thấy chỗ ấy của hai người đã dính chặt vào nhau. hoa huy*t của An Du rất trơn và khít. Khoái cảm như chạy thẳng từ thắt lưng đến từng sợi tóc. Trần Thương ngửa cổ lên, ngẩng đầu thở hổn hển.
An Du không thể nhìn thấy anh, chỉ cảm nhận từng cú thúc của anh, lắng nghe từng tiếng thở dốc thoát ra từ mũi anh và âm thanh gợi dục phát ra từ cửa huyệt, đang từng chút co rút lại.
Chỉ có cô mới có thể nhìn thấy sự mất kiểm soát và ham muốn của anh.
Cô nghiêng đầu cắn ngón tay, lắc lư vòng eo, không suy nghĩ mà nói ra yêu cầu bá đạo: “Anh chỉ có thể làm vậy với em, không được làm với ai khác…”
Tuy cô nói hơi mơ hồ, nhưng Trần Thương vẫn nghe rõ.
Anh không thể không thay đổi tư thế của hai người. Anh ôm An Du ngồi đối mặt với mình, cô ngồi trên người anh, bầu ngực đầy đặn mềm mại lay động trên xương quai xanh của anh, đầu nhũ đung đưa.
“Ưm…Thật sâu quá…” An Du cúi người xuống, hai mắt nhắm lại, miệng rên rỉ. Hai tay thỏa mãn đặt lên vai anh, còn anh thì xoa nắn mông cô.
Trần Thương chạm vào môi và lưỡi của cô, cuối cùng khẽ cắn vào môi dưới. Anh cười hỏi: “Tại sao?”
An Du không trả lời, khoái cảm bắt đầu theo hoa huy*t ẩm ướt mà muốn bùng nổ. Nó như bao phủ lấy thân thể cô, đốt cháy lý trí cô.
Trần Thương xấu xa không ngừng kích thích điểm mẫn cảm của cô, sau đó kề sát lỗ tai cô hỏi: “Nếu như trong buổi họp lớp, người ngồi trên ghế không phải anh, em cũng làm vậy với người khác phải không?”
An Du mở mắt, bắt gặp ánh nhìn kiên định và nghiêm túc của anh.
Tình cảnh hôm đó cứ như một thước phim quay chậm được kéo dài ra. Tại sao lúc đó cô như bị ma xui quỷ khiến cứ bắt anh phải giải quyết cảm xúc của mình. Lại như thế nào khiến cô dễ dàng bỏ qua nỗi buồn mà thoải mái “hẹn hò” với anh…
Chiếc hộp Pandora đã được mở từ lâu, nếu không có Trần Thương… Không có nếu như.
Hơi thở của hai người ngày càng gấp gáp, khúc côn th*t của anh còn đang vùi sâu vào trong thân thể cô. Đầu của An Du ong lên, cô choáng váng vì lần đó cô đã hôn lên mặt anh mà anh vẫn không lên tiếng.
Trần Thương lại đẩy mạnh về phía trước, áp môi mình lên đôi môi cô, hỏi: “Có phải giống như này không?”
“Không, không….. A!” Chỉ trong chốc lát cô đã lên đỉnh, hoa huy*t của An Du điên cuồng mút lấy thứ cứng cáp nóng bỏng của anh, xuân thủy tiết ra không ngừng, làm ướt chỗ hai người giao hợp.
“Còn nhạy cảm hơn trước nữa.” Trần Thương cười nhẹ, lật người cô lại nằm ở trên giường.
Anh nhìn chằm chằm vào điểm mà chúng được kết nối với nhau, hai mắt dần nóng lên, cuối cùng anh không thể nào kìm chế được nữa, liên tục ra vào nơi ấy của cô.
Khi tiếng hô hấp ngày càng nặng, anh hôn lên đôi môi đầy đặn đỏ tươi của cô, thỏa mãn bắn vào chiếc bao cao su.
“Trần Thương, anh hư lắm…” An Du rũ mắt xuống, cơ thể ửng hồng lên như vừa được rửa sạch.
Dưới ánh đèn mờ ảo, ga trải giường vừa ướt vừa nhăn đến thảm hại đã ghi lại trận chiến kịch liệt kéo dài này.
Ý cười trên khóe mắt của Trần Thương tràn đầy. Anh vén mái tóc ướt của cô ra sau, nhẹ nhàng dùng ngón tay của mình chạm lên cánh tay trần của cô, sau đó là gương mặt của cô.
An Du bình tĩnh lại, nhìn đồng hồ treo tường rồi vội vàng đẩy anh ra: “Em đói rồi.”
Cô bước xuống giường, tự nhiên lấy ra một chiếc áo sơ mi nam từ trong tủ của anh. An Du đi vào phòng tắm tìm khăn tắm, thản nhiên lau mái tóc đang ướt một nửa, cuối cùng tắt toàn bộ đèn trong nhà.
Trong bóng đêm đen kịt, cô nói với Trần Thương: “Anh mặc quần áo vào đi, sau đó nhắm mắt lại không được phép nhìn.”