Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 53: Hàn Nam



Bảng thông tin nền đen chữ đỏ ở sân bay đang nhấp nháy, hiển thị thời gian hạ cánh của các chuyến bay quốc tế.

An Du cầm tấm bảng viết hai chữ “Hàn Nam” thật to, liên tục xem đồng hồ trên tay, sau đó lại nhìn về phía cửa ra nhằm tìm kiếm bóng hình trong trí nhớ. 

Giọng nói thông báo chuyến bay hạ cánh từ loa phát thanh hòa nhịp với tiếng nói cười xung quanh, dòng người náo nhiệt chen chúc nhau, ánh sáng đan xen trong niềm vui đoàn tụ của họ.

Đợi người tản bớt, An Du cảm thấy nghi hoặc, lúc cúi đầu để xem thông tin chuyến bay lần nữa thì một giọng nói dịu dàng vang lên: “Chị.”

Hàn Nam đặt tay lên cái xe đẩy đang đựng chiếc vali 28 inch, dừng trước mặt cô. Chân phải cậu đứng thẳng, chân trái hơi nhún, cong người bằng một tư thế nhàn nhã mà nhìn cô cười.

An Du ngẩng đầu, kinh ngạc trợn tròn đôi mắt đang sáng lên của mình, đánh lên tay cậu một cái “Bốp” vang tai.

Cô giả vờ oán trách: “Mọi người đều ra hết rồi, tôi đợi cậu đúng một tiếng đồng hồ đó, cậu chậm chạp quá đấy.”

Âm cuối dừng ở cụm từ “chậm chạp”, An Du hơi hối hận, biểu cảm không được tự nhiên.

Cô dời tầm mắt sang đôi chân thon nhỏ bên trái Hàn Nam. Chiếc thắt lưng nâu và đôi giày boot kết hợp với quần jeans nhìn rất cá tính, đôi chân dài thậm chí còn có vẻ thẳng hơn lúc trước.

Hàn Nam cười cười tháo cái nón len màu xám xuống, nghịch lọn tóc trước mặt. Khuôn mặt của cậu vốn thanh tú sáng láng, làn da trắng cùng mái tóc hạt dẻ bồng bềnh, cộng thêm nụ cười nhìn càng ngây thơ vô tội.

“Hành lý nhiều mà chị, nên sắp xếp hơi lâu một chút, một tiếng đồng hồ xem như đòi lại khoản thời gian lúc trước chị đến trễ đi.” Hàn Nam không hề để ý đến ánh mắt của cô, bước đi khoan thai tiến về phía trước: “Đi thôi chị, em còn chưa ăn cơm đâu đấy!”

An Du nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hàn Nam một lúc, đợi cậu đi được mấy bước cô mới chạy đuổi theo, mạnh mẽ giật lấy tay cầm xe đẩy rồi hất cằm hướng về phía bãi đậu xe taxi: “Về chỗ ở của cậu trước, tôi sẽ đưa cậu đi ăn sau.”

“Anh tôi sắp xếp cho cậu ở đâu?” An Du đợi cậu lên xe rồi mới nghiêng người đóng cửa. 

Hàn Nam đọc địa chỉ mà công ty sắp xếp, An Du cảm thấy kỳ lạ “A” một tiếng, kinh ngạc nói: “Cậu ở lầu dưới tôi?”

“Sao chị lại có biểu cảm này, giống như ghét bỏ em lắm vậy.” Tay phải Hàn Nam cuộn lại thành đấm đặt trước ngực, chân thành đến nỗi có chút đáng thương: “Anh Bùi còn đặc biệt dặn dò chúng ta phải chăm sóc lẫn nhau, nhất là em phải chăm sóc chị đó.”

“Anh ấy xem tôi giống như đứa bé ba tuổi không có khả năng tự lo cho mình sao?” An Du chau mày ai oán, lại nói đùa với Hàn Ham: “Phải là tôi chăm sóc cậu mới đúng.”

“Úi…” An Du thắng xe lần nữa: “Tôi không phải…”

Cô vẫn chưa nói hết nửa câu sau thì đã cắn phải lưỡi của mình, cô không lên tiếng, làm thế nào cũng giống như đang che đậy sự thật.

“Ai da, lời nói của chị không có sức thuyết phục gì hết.” Giọng cười của Hàn Nam vang rõ trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe, xua tan đi sự ngượng ngùng của cô: “Hồi năm tư mượn nhà của người ta quay bài tập chị còn không làm được, thôi để em chăm sóc chị thì hơn.”

An Du cũng cười cười, nhớ đến lần làm bài tập quay phim đó, cô cứ ngỡ đồng hương sẽ giúp đỡ lẫn nhau mà mượn biệt thự của một Hoa kiều để quay. Đã nói rõ là tính tiền theo ngày, nào ngờ đến lúc thanh toán bên cho thuê cứ như con sư tử há to miệng, không nói lý lẽ bảo rằng bọn họ đảo lộn hết trật tự trong nhà, phải trả gấp ba xem như đền bù. Cô rất tức giận, cãi nhau kịch liệt với bên đó, thiếu điều báo cảnh sát luôn rồi.

Sau cùng Hàn Nam ngồi xe lăn ra mặt, thương lượng với người đàn ông trung niên khó tính cả buổi trời mới tìm ra được cách xử lý cho hai bên vừa lòng.

Tiền không có bao nhiêu, nhưng người đàn ông đã tươi cười nói với họ lần sau lại thuê nữa nhé, lúc đó An Du rất tức giận, cũng không truy hỏi làm sao cậu ấy làm được.

Đèn đường bật rồi, Hàn Nam nghiêng đầu ngắm nhìn cảnh đêm ở Lâm thành, ánh đèn hắt vào đôi mắt cậu tỏa sáng rực rỡ.

Tài xế sau khi xuống cầu thì lái không được tự nhiên lắm, An Du nhìn đường cũng có vẻ không đúng. Vì thế cô nhắc nhở địa chỉ chung cư một lần nữa, mở bản đồ chỉ đường lên, thuận người vươn lên trước chỉ chỉ điện thoại: “Bác tài, con đường này không đúng, nhìn chỗ này này, chạy theo hướng chỉ dẫn nhé.”

Không ngờ tài xế không thèm nhìn đến, vẫy tay: “Chỉ dẫn không đến được chỗ của hai người đâu, khó tìm lắm!”

“Không khó tìm đâu, chung cư rất dễ thấy mà.” An Du chưa từng gặp qua người tài xế không nói lý lẽ như vậy, khó chịu chỉ đường: “Đi thằng hai lần thì quẹo trái, ông còn chưa nhìn qua bản đồ làm sao biết không đến được?”

“Đã nói không đến được là không đến được!” Tài xế cũng hơi có tuổi, khăng khăng giữ ý kiến của mình, ngó nghiêng xem chỉ dẫn đường.

An Du khoanh tay, cười nhạt, “Tôi nói này, ông còn chưa đi thì làm sao biết không được? Bản thân không đi đúng đường còn không chịu xem định vị? Chúng tôi đang muốn đi ăn cơm gấp đấy.”

Tài xế ngượng ngùng tức giận, còn rất cố chấp, giọng nói trở nên thô lỗ lớn tiếng: “Người khách trước của tôi nói muốn đi theo chỉ dẫn, cuối cùng lại đi sai! Tôi phải chở ông ta về lại, chỉ đường đi vòng vòng, tiền đó ai chịu trách nhiệm hả?”

“Đó là do ông nghe sai địa chỉ rồi đấy!”

Tranh cãi kịch liệt, An Du còn muốn phản bác nhưng lại bị Hàn Nam kéo kéo ống tay áo.

Hàn Nam cười cười với tài xế: “Bác tài, bác vất vả rồi! Bây giờ trời cũng đã tối, đường không dễ đi, định vị có thể cũng không đúng lắm.”

Tài xế có được sự đồng tình lại tuôn ra một tràng tiếng địa phương: “Đúng đó, định vị chẳng được tích sự gì!”

An Du trợn mắt hừ lạnh.

Hàn Nam vỗ vỗ cổ tay cô ra hiệu im lặng, lấy điện thoại trong tay cô, lại nói với tài xế: “Chúng tôi rất tin tưởng bác, bác rành đường ở Lâm thành hơn chúng tôi nhiều, tiểu khu vòng vò khó đi, đến thổ địa còn lạc đường cơ mà.”

Tài xế bị chọc cười, cũng không còn tức giận nữa, nói chuyện với cậu: “Cậu trai trẻ này hiểu chuyện đấy. Lâm thành hiện tại ấy à: hôm nay thi công, ngày mai phong tỏa đường, người Lâm thành chúng tôi còn không biết, sao tin được mấy cái định vị đó chứ!”

Hàn Nam liếc mắt xem qua bản đồ chỉ đường: “Để cháu chỉ đường cho bác, đi thẳng về phía trước, đi vào đoạn đường sau đó rẽ trái, đúng, đúng rồi…”

Tài xế tâm trạng vui vẻ chở bọn họ xuống đến dưới chung cư.

An Du xuống xe, sau khi nhìn rõ thời gian thì sắc mặt không tốt hơn chút nào: ”Ông già cố chấp, lãng phí nửa tiếng đồng hồ.”

Hàn Nam nhướn lông mày, cười nói: “Chị An Du, em nghe anh Bùi nói chị càng ngày càng chu đáo, chị xem cái kiểu này thì rốt cục là ai chăm sóc ai hả?”

“Chu đáo cũng phải xem là đối với ai, tài xế đó không làm tốt công việc của mình, còn không chịu tiếp thu ý kiến của khách.” An Du kéo vali vào thang máy, bấm số tầng của cậu.

Nhờ ánh sáng của thang máy mà cô có thể đánh giá Hàn Nam một lượt, cô nhìn một đường từ đuôi mắt phải đến nốt ruồi của cậu: “Nốt ruồi kinh doanh, tướng số nói cũng đúng đó chứ. Bản lĩnh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ của cậu đúng là càng ngày càng lợi hại. Tôi còn định khiếu nại tài xế, không thấy quan tài không đổ lệ mà.”

Hàn Nam bất lực nhún vai: “Chuyện nhỏ thôi mà, đừng giận, em còn không phải sợ ông ta khiến người đẹp tức giận lại biến thành xấu xí sao!”

An Du tránh xa một bước, làm động tác buồn nôn: “Cậu đừng sến súa như vậy, tôi chịu không nỗi đâu.”

Hàn Nam cười cười chìa tay ra: “Đàn chị kiêm cấp trên kiêm hàng xóm, mong được giúp đỡ.”

Giọng điệu khoe khoang quen thuộc, An Du bĩu môi rồi nhếch miệng, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay thay cho bắt tay với cậu.

Sau khi cân nhắc kỹ càng, An Du chọn một nhà hàng cạnh sông để chào đón Hàn Nam: “Cậu không về nước cũng sáu năm rồi nhỉ, có quen ăn món trong nước không?” An Du gắp một miếng sen bỏ vào bát cậu, lại rót thêm một ly rượu trái cây, bọt trong ly nước cuộn trào từng đợt rồi biến mất.

“Em không kén ăn, cái gì cũng ăn được hết.” Hàn Nam ăn một miếng sen, nhấc ly rượu uống hết nửa ly.

Không biết thưởng thức rượu gì cả, giống như một tráng sĩ hào sảng vậy.

Cậu chỉ chỉ vào ly, nhẹ nhàng nói: “Rượu trái cây không bằng rượu vang đá Canada, em có đem theo vài chai, lát về tặng chị, còn có xi rô phong nữa.”

An Du cười: “Cậu chuyển nhiều đồ như vậy không sợ nặng sao, tôi cũng ở bên đó hai năm, rượu vang đá và xi rô phong uống đủ rồi!”

Hàn Nam dường như nghĩ đến chuyện gì đó, vỗ đầu một cái: “Đúng rồi, em còn mua cho chị một cái túi.”

“Quà của cậu chẳng có tí sáng tạo gì cả.” An Du nhún vai: “Tôi cũng không thiếu, cậu vừa tốt nghiệp mà, lãng phí.”

“Biết là chị không thiếu rồi, em chỉ khách khí vậy thôi, lễ nghĩa!” Hàn Nam lại cúi đầu ăn: “Còn có món quà to hơn nữa đấy!”

An Du vừa hỏi “Là cái gì” thì điện thoại rung, cô nhấc máy, là Trần Thương gọi đến.

Anh mang theo ý cười, trong giọng nói vừa bớt chút căng thẳng hỏi: “Em đang ở đâu?”

“Em đang dùng cơm.”

Cô hỏi: “Anh họp xong rồi à? Tổng giám đốc có làm khó anh nữa không?”

“Không có, team số liệu bên này vừa thống kê rằng người dùng “Yêu Ma Ký” đã hồi lưu rồi.” Giọng Trần Thương nghe có chút kiêu ngạo: “Anh nói rằng đó là công lao của giám đốc An.”

“Hả?” An Du ngước mắt nhìn Hàn Nam, Hàn Nam cũng nghiêng đầu nhìn cô. Nụ cười bên khóe môi càng sâu hơn, cô đưa tay vuốt vuốt tóc rồi ngả người về sau.

“Ừ, lúc trước nguy cơ dư luận em xử lý rất tốt, nhờ thế mà kế hoạch bán tiếp sản phẩm mới có thể thuận lợi tiến hành. Phản hồi về sản phẩm còn tốt gấp nhiều lần so với dự tính.” Trần Thương khen cô: “Bộ phận kinh doanh đã vất vả rồi, đặc biệt là em.” Giọng nói của anh trầm thấp nhẹ nhàng: “Tối nay em có về không?” 

“Ừm, hôm nay thì không…” An Du nhớ đến ký túc xá của Lôi Thịnh đã không to rồi còn đựng nhiều đồ dùng hằng ngày của cô nữa, cô thường dùng lý do tăng ca để ở lại ký túc xá, Trần Thương và cô về xen kẽ nhau, liên tiếp trải qua mấy buổi tối vui vẻ.

Cũng may là ở nhà hàng ánh sáng không rõ, che dấu đi sự ngượng ngùng của cô, tầm nhìn của An Du dời xuống đĩa rồi sang bên ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Hôm nay thì không rồi.”

“Vậy em nghỉ ngơi sớm đi.” Trần Thương không truy hỏi, cũng không có biểu cảm gì, chỉ đơn giản dặn dò cô.

“Em biết rồi.” An Du có hơi mất mát mà cúp máy, ánh mắt dừng lại ở danh sách liên lạc gần đây mất mấy giây mới cất điện thoại. 

Một tuần vừa ngắn lại vừa dài, ai cũng không nhắc đến mối quan hệ này, chỉ là khi tình cờ nhìn vào gương đánh răng lúc sáng sớm sẽ có cảm giác hai đứa như đôi uyên ương mới cưới.

Chỉ là ảo giác mà thôi.

Một chiếc thuyền vừa đi qua trên sông kéo cô về thực tại, chiếc ghế đối diện trống không từ lúc nào chẳng hay.

Cô đảo mắt tìm kiếm Hàn Nam thì thấy cậu đang cầm một ly nước dừa thong thả bước tới. 

Sự khỏe khoắn và tự tin của cậu ở một nhà hàng không quá sáng như này giống một viên dạ minh châu, thu hút ánh nhìn của mọi người. 

An Du nhớ về ngày trước, dáng người cao một mét tám này, chống cây nạng cúi đầu, cô dìu cậu bước đi, thậm chí có thể thấy được cả đỉnh đầu cậu.

Hàn Nam dường như chưa bao giờ oán trách cô vì chuyện tai nạn lần đó, cậu tích cực phối hợp điều trị, có lúc còn an ủi ngược lại cô: “Chúng ta vẫn còn sống, đó là kết quả tốt nhất rồi.”

Người lạc quan như cậu không nên có cuộc sống tiếc nuối như vậy, đôi mắt An Du ửng đỏ. 

“Hả?” Hàn Nam đặt ly nước dừa xuống trước mặt cô, cười nhìn cô: “Chuyện gì vậy, vừa nãy còn xuân tình ngập tràn mà? Em cố ý tránh mặt để chị nói chuyện đấy, nói chuyện không thành hả?”

Cậu trêu chọc: “Em nói này, chị bận rộn như vậy nhưng lại phơi phới quá, có phải yêu đương rồi không?”

“Đừng có nói bậy!” An Du ngắt lời cậu: “Tôi mà yêu đương gì chứ. Vừa nãy là điện thoại của giám đốc sản phẩm “Yêu Ma Ký”. Người dùng hồi lưu rồi, tôi đang nghĩ chúng ta còn chưa bắt đầu tiến hành kế hoạch dẫn lưu… không tiếp tục đã là tốt rồi, ở đâu ra mà hồi lưu chứ?”

“Ừm.” Hàn Nam kéo ghế ngồi xuống, “Xem ra “món quà” này bắt đầu có tác dụng rồi.”

“Hả?” An Du hơi trợn mắt: “… Là cậu làm?”

“Trước khi nhận việc phải có chút chiến công chứ.” Hàn Nam trưng ra vẻ mặt nhìn cô: “Anh Bùi đã đầu tư rất nhiều vào nền tảng trực tiếp, em mượn một chút tài nguyên của anh ấy “dạo chơi” một vòng, kết quả cũng không tồi.”

Cậu giải thích: “Thật ra người chơi rất dễ bị streamer tác động, mọi người nhìn thấy hành động trang bị phân giải của người chơi, cũng có công sức của streamer đó.”

“Bọn họ đều là KOL có sức ảnh hưởng và quyền phát ngôn, chiếm vị trí rất cao trong lòng dư luận, ván hòa này, doanh thu của game mới ổn định lại được. ”

“Thế nào hả, lãnh đạo.” Hàn Nam nhếch môi: “Chuyện này chị không hiểu rõ bằng em, “món quà” này không tồi chứ?”

“Lâu rồi không gặp, cậu tiến bộ hơn trước nhiều nhỉ. Chúng ta có 365 ngày, xem ra tôi phải vơ vét gấp trăm lần rồi.” An Du khen ngợi: “Cậu giỏi hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.”

Trên sông thuyền bè qua lại, đèn dầu không ngớt.

“Em không giỏi đến vậy đâu.” Hàn Nam chỉ chỉ vào mấy chiếc thuyền náo nhiệt trên sông, cười hỏi: “Chị An, chị cảm thấy có mấy chiếc thuyền?”

Thuyền chuyển động khắp bốn hướng, An Du không rõ, bèn nói: “Tôi không đếm hết được.”

Hàn Nam nửa đùa nửa thật cười: “Chị đã nghe qua câu chuyện Càn Long du ngoạn Giang Nam chưa? Đứng ở nơi cao nhìn ngắm biển, nhìn thấy vài trăm con thuyền, liền hỏi những con thuyền này đi về đâu. Một người tùy tùng trả lời: ‘Nhìn thấy chỉ có hai chiếc thuyền’, một chiếc là danh, một chiếc là lợi, Càn Long gật đầu khen hay.”

An Du bật cười thành tiếng: “Tôi hiểu ý của cậu, “món quà” mà cậu tặng tôi, cũng là vì danh lợi. Hai chữ ‘danh lợi’ này bao gồm tất cả những động cơ trong cuộc sống của con người, tổng thể rất đúng. Lôi Thịnh sẽ không bạc đãi chị, với em cũng sẽ không.”

“Đừng đừng đừng, chị An.” Hàn Nam vẫy vẫy tay, nói rõ ràng: “Tuy là em có suy nghĩ này, nhưng mà mục đích lớn nhất của em, vẫn là mong người đẹp là chị đây đừng vì chuyện công việc mà phiền não nữa!”

An Du dùng đầu đũa gõ gõ lên bàn cậu: “Dẻo miệng, mau ăn đi!”

“Tuân lệnh!”

Sau khi ăn xong, An Du cùng Hàn Nam trở về chung cư.

Đều là những vật dùng cậu đem về từ Canada.

Thấy Hàn Nam mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, An Du lại nổi tính háo sắc, không dám nhìn thêm, thúc giục cậu mau về phòng: “Cậu vừa về nước, cố gắng điều chỉnh lại múi giờ đi.”

Hàn Nam cười ha ha trở về phòng.

Trong phòng không bật đèn, băng keo trong suốt bị gỡ ra một nửa, rũ xuống sô pha.

Cả căn phòng lạnh lẽo tối tăm, chỉ có ánh đèn xanh từ màn hình máy tính chiếu sáng gương mặt trẻ tuổi của Hàn Nam. Đuôi mắt của cậu đen như đêm tối. Cậu cởi bỏ chiếc quần jeans, tháo luôn cả chiếc chân giả bên trái.

Chỗ vết thương đã lành từ vài năm trước, chỉ có băng bó lại phần da, nhìn như nếp uốn bao tử đen xì. Cái chân giả đã nối với khoang chân tạo nên vài đường bầm tím.

Cậu tháo cái chân giả ra rồi tùy tiện vứt trên đất, âm thanh phát ra không lớn không nhỏ, giống như vẻ mặt của cậu lúc này vậy, không có biểu cảm nào khác.

Trả lời câu hỏi thăm của Bùi Cảnh Ngôn xong, cả người Hàn Nam uể oải vô cùng. Cậu nắm lấy ghế máy tính, xoay trái xoay phải nửa vòng rồi khẽ khàng cười lạnh một tiếng.

Cậu mở một tệp tài liệu ẩn, sau đó bôi đỏ phần tiêu đề.