*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi sáng hôm Trần Thương rời đi là một ngày đầy sương. Chưa nói đến việc nhớ nhung nhau, bọn họ thậm chí còn không chủ động liên lạc với đối phương.
Giờ đây khi anh quay trở về, trên vai còn vương đầy những giọt sương đêm. Sự hoảng hốt bấp bênh bên trong căn phòng đã biến mất, một nơi nào đó ở góc khuất trong trái tim anh lặng lẽ được lấp đầy.
Thành thật mà nói, năm ngày này trôi qua cũng có chút lâu.
An Du lỡ đụng vào giá đỡ micro khiến nó rơi xuống sàn, dội lên một tiếng “cạch”. Do cô quên tắt mic nên khi micro rơi gần loa đã rít lên một âm thanh chói tai, kéo tâm trí của cô quay trở lại.
An Du mỉm cười, từ từ bước xuống bậc thang, cầm lấy một ly blue margarita*, quay đầu nói: “Giám đốc Trần nói đùa rồi.”
*Blue margarita:
Làn váy bồng bềnh như sóng nước, tinh tế lay nhẹ theo từng chuyển động yểu điệu của An Du. Cô thướt tha tiến đến gần anh rồi dừng lại nâng rượu lên kính, tầm mắt của bọn họ cùng dừng trên hai ly cocktail màu đỏ lam, khẽ chạm nhẹ rồi thu về.
An Du nhấp nửa ngụm, giống như giải thích lại giống như sự khách khí giữa các đồng nghiệp thông thường: “Hôm nay là tiệc chào mừng Hàn Nam gia nhập công ty. Được giám đốc Trần nể mặt tham dự, chúng ta làm sao không hoan nghênh cho được.”
Trần Thương nhướng mày, không nhìn cô nữa. Anh cố ý nâng ly với Hàn Nam: “Hoan nghênh người mới có năng lực đã tham gia đoàn đội ‘Yêu Ma Ký’.”
Trên môi là nụ cười hiền hòa cùng những lời khen ngợi cổ vũ, tuy trông thoải mái nhưng thực chất đem đến cho đối phương cảm giác xa cách của một người cấp trên, xen lẫn sự dò xét.
Hàn Nam được khen mà lo sợ đứng lên, chân trái đứng không vững, thân hình khẽ lắc lư. An Du khẽ nhấc chân lên, muốn nghiêng người về trước để đỡ cậu ấy nhưng Hàn Nam đã đứng thẳng sừng sững, dùng ánh mắt ra hiệu ý bảo không sao đâu. Cậu cầm chai bia lên, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, nghiêm túc đáp: “Cảm ơn giám đốc Trần, tôi sẽ cố gắng hết sức cùng mọi người hoàn thành dự án và làm tốt công việc của mình.”
Trần Thương mỉm cười gật đầu, ôn hòa nói với những người khác: “Mọi người cứ tiếp tục đi, không cần tỏ ra trịnh trọng khi không ở công ty.”
Anh quay người đi tới góc tủ rượu cách xa khu vực vui chơi hát hò, ngồi vào ghế cao chỗ quầy bar, thản nhiên cởi áo khoác ra. Ngón tay thon dài mở hai cúc áo sơ mi, tay áo xắn lên ngay ngắn vuông vức, lạnh lùng tao nhã, dưới ánh đèn vàng gợi cảm đến mê người.
Các đồng nghiệp bên bộ phận tiếp thị như được giải thoát. Không biết là ai đã đề nghị chơi trò chơi mới, Từ Hành Chi hóa thân vào hình tượng một anh nông dân thích bắt nạt người khác, rồi lại tiếp tục màn náo nhiệt bị gián đoạn trước đó.
***
An Du xếp gọn tà váy dài, nhón chân lên, uyển chuyển ngồi xuống cạnh Trần Thương. “Giám đốc Trần hôm nay đến đây, quả là rồng đến nhà tôm.”
Ngón tay mảnh khảnh vân vê xoay nhẹ chân ly rượu, ánh sáng xuyên qua ly cocktail hình nón làm khúc xạ những tia sáng màu xanh lấp lánh.
Trần Thương liếc mắt nhìn cô một cái, không có biểu cảm gì khác. Anh uống cạn ly rượu vang đỏ, nói: “Trương Gia xã giao mời anh, anh cũng xã giao mà đến. Có vấn đề gì sao?”
An Du cũng uống cạn ly Margarita, đem hai cái ly rỗng đặt cạnh nhau, nói “Không thành vấn đề! Chỉ là đa số mọi người đều khách sáo mà từ chối. Còn người cao quý và lạnh lùng như anh đây, có thể biến nơi giải trí trở thành lầu gác của thần tiên, trên thế gian này e rằng khó tìm được người thứ hai.”
Trần Thương hừ mũi cười nhẹ một cái: “Vài ngày không gặp, cái miệng của em ngày càng lợi hại rồi.”
An Du nhìn quanh bốn phía, thấy không ai chú ý tới bên này của bọn họ, đôi môi đỏ liền càn rỡ sát ghé vào tai anh: “Nói về “cái miệng” thì em còn phải luyện tập nhiều hơn. Lần trước lâu như vậy mà anh cũng chưa…”
(“cái miệng”: chỗ này Trần Thương đang ám chỉ An Du thật biết cà khịa, nhưng chị nhà lại lái lụa sang việc làm tình của hai người, An Du lúc đó dùng miệng :v)
Hương rượu ngọt ngào xộc thẳng vào tai của anh, mập mờ ngang ngược. Bụng dưới của Trần Thương thắt lại, anh khéo léo kéo dài khoảng cách hơn nửa người, đối diện với ánh mắt đầy khiêu khích của cô. Anh nhếch môi, ánh mắt lướt qua vành tai, rồi lại chuyển xuống dưới chân cô: “Hoa tai của em rớt rồi.”
An Du nhíu mày “Hả?” một tiếng, khom người cúi xuống nhìn xung quanh, lại nhảy xuống ghế ngồi xổm tìm kiếm. “Không…” thấy nha? An Du vẫn chưa nói xong, thì đôi môi bất ngờ bị khóa lại, môi lưỡi không đóng khiến rượu vang đỏ và Margarita quyện lại cùng nhau.
Hai người quấn quýt cọ xát với nhau dưới quầy bar. An Du ngả người về phía sau, cô không dám phát ra tiếng động, lại bị Trần Thương ôm chặt lấy. Anh thuận tay dọc theo sống lưng thanh mảnh mà mơn trớn vuốt ve.
Khi bốn cánh môi mềm mại tách ra, hơi thở nóng bỏng bí ẩn đã biến mất, chỉ còn lại đôi môi mọng nước ửng đỏ của An Du. Cô nhỏ giọng thở hổn hển, ngón tay chạm vào vành tai, hoa tai vẫn còn nguyên vẹn nằm trên đó. Cô giận dữ trừng mắt nhìn anh, ánh mắt long lanh không hề có sức uy hiếp nào.
Trần Thương vén gọn mái tóc cho cô, đắc ý cười: “Lừa em thôi.”
Hai người ngồi ngay ngắn lại, dư âm nóng bỏng của nụ hôn kích tình khi nãy vẫn chưa tan hết khiến cho An Du cảm thấy khó chịu. Cô nhẹ nhàng đưa tay lên làm động tác quạt gió. Trần Thương tốt bụng đưa cho cô một ly Mojito lạnh*.
“Giám đốc An, mời.”
*Mojito lạnh (cocktail bạc hà có đá):
An Du lườm anh một cái, trong bụng có chút thấp thỏm. Cô vừa lơ đãng uống vừa ngó nghiêng xung quanh, bỗng chạm phải ánh mắt của Hàn Nam đang xuyên qua đám đông mà nhìn về hướng này. Hàn Nam nhìn cô cười cười, tựa hồ đã chăm chú nhìn cô từ lâu.
An Du như nhớ ra cái gì, ngoắt ngoắt tay ra hiệu “tới đây”. Hàn Nam nhận được tín hiệu, đứng dậy sửa sang quần áo rồi đi về phía cô.
“Đàn chị, giám đốc Trần.” Hàn Nam chào hỏi.
An Du đặt ly rượu xuống, nói với Trần Thương: “Đây là trợ lý đắc lực của tôi, Hàn Nam. Trước đó anh đi công tác nên vẫn chưa giới thiệu đàng hoàng với anh.”
Hàn Nam không hề kiêng dè việc mình có quen biết với cô từ trước, khiêm tốn xua tay: “Đàn chị quá khen.”
“Đã được nghe danh, quả thật rất ưu tú.” Biểu cảm của Trần Thương nhàn nhạt thản nhiên, không chỉ rõ chỗ ngồi cho cậu ta mà chỉ nói: “Ngồi đi.”
Dưới ánh đèn mờ mịt, Hàn Nam nhất thời không chú ý đến việc một chân giả của cậu bị kẹt trong chiếc ghế ba chân, khiến cho chiếc chân giả của cậu bị lỏng lẻo. Chỉ còn lại một chân chống đỡ nên cả người cậu đổ nhào về phía An Du.
“Cẩn thận!” An Du phản ứng mau lẹ, lập tức giơ tay đỡ lấy cánh tay cậu ấy, cẩn thận nâng người cậu lên. Cô lo lắng hỏi: “Hàn Nam, trong người có chỗ nào cảm thấy không thoải mái hả? Chân đúng không?”
Hàn Nam điều chỉnh độ cao của ghế cho phù hợp rồi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh An Du. Cậu lấy khung ghế bằng kim loại ra, cũng không cảm thấy xấu hổ.
Cậu ta cười cười: “Không có gì, có lẽ lúc nãy em uống hơi nhiều, chóng mặt nên không thấy rõ đường đi thôi.”
Tay của bọn họ vẫn còn đang khoác vào nhau. An Du đợi cậu ngồi vững rồi mới từ từ buông tay ra, lông mày nhíu lại, vẻ mặt lo lắng không yên tâm.
Trần Thương quan sát hành động của hai người, nói: “Nếu thấy không tiện, công ty có thể đăng ký dịch vụ chăm sóc đặc biệt và đặt riêng một bộ bàn ghế.” Giọng nói mang chút hơi ấm, giống như nhiệt độ nước tắm không đủ nóng vào mùa đông.
“Không cần phiền phức thế đâu.” An Du ngồi giữa bọn họ, Hàn Nam đặt khủy tay trên bàn làm điểm tựa. Cậu nghiêng đầu tới, khiêm tốn nhưng thẳng thắng nói với Trần Thương: “Giám đốc Trần cũng là đàn anh của tôi, nghe danh đã lâu. Mọi ý tưởng thiết kế của ‘Truyền Thuyết Âu Thần’ đều rất tuyệt vời, đó là lý do tại sao ‘Yêu Ma Ký’ cũng thành công như vậy. Có thể làm việc trong tổ dự án của anh là vinh dự của tôi.”
“Thành tựu và kinh nghiệm trong quá khứ không thể áp dụng cho hiện tại. Chưa kể đến việc ngành công nghiệp game online đang biến đổi cực kỳ nhanh, loại bỏ cái cũ, sáng tạo cái mới.” Trần Thương thoáng cười, thái độ cũng không vì sự nhiệt tình của Hàn Nam thay đổi: “Vì vậy tôi rất cần những nhân tài có sự nhạy bén với thị trường giống như cậu gia nhập, trợ giúp phát triển lâu dài.”
An Du với Hàn Nam nhìn nhau cười, sự ăn ý cùng tín nhiệm không cần nói cũng hiểu.
“Tuy nhiên…”, giọng Trần Thương trầm xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Sau này đừng vượt qua thứ tự quy trình một lần nữa, cũng không được tự ý lấy danh nghĩa ‘Yêu Ma Ký’ tiếp xúc bàn bạc với KOL trên các nền tảng phát sóng trực tiếp.”
Nụ cười của Hàn Nam trở nên gượng gạo.
An Du nghiêng đầu, nhích lại gần Hàn Nam một chút, dáng vẻ che chở cho cậu. Cô nói với Trần Thương: “Giám đốc Trần đừng có qua cầu rút ván như vậy, Hàn Nam đã giúp bộ phận chúng ta bổ sung những mục bị thiếu sót. Mèo đen hay mèo trắng, bắt được chuột đều là mèo ngoan. Chỉ có một lần không đúng quy định thôi, ai mà không biết cần phải làm theo quy trình chứ!”
Giọng điệu của Trần Thương chuyển sang lạnh lùng hoàn toàn: “Lần này tôi sẽ không truy cứu. Giám đốc An bảo vệ cấp dưới không sai, không cần phải kích động như vậy đâu.”
Hàn Nam khuôn mặt tươi cười, ánh mắt nhìn qua lại giữa hai người này, thân thiết cầu hòa: “Đàn anh đàn chị, sau này em nhất định tuân thủ quy định công ty. Là do em đã quá nóng vội rồi.”
Nhìn Hàn Nam dè dặt lấy lòng và thái độ không nóng không lạnh của Trần Thương khiến An Du không càng tức giận hơn. An Du nói mấy lời đó ra cũng thấy bản thân có chút thất thố, nhưng vì tự ái nên không thể mềm mỏng nhỏ nhẹ với Trần Thương được. Cô chuyển đề tài nói với Hàn Nam: “Hôm nay là tiệc mừng cậu gia nhập, tôi có mua một món quà cho cậu.”
Cô đặt một túi nhỏ lên bàn, lấy ra một chiếc điện thoại mới tinh đưa cho cậu ta: “Thấy cậu đã đổi sim điện thoại rồi, điện thoại cũng nên đổi luôn đi. Chúc mừng cậu bắt đầu một cuộc sống mới.”
Trần Thương không lên tiếng, hờ hững ngồi nhâm nhi một ly rượu Manhattan* mới gọi.
*Manhattan
Hàn Nam nhận lấy chiếc điện thoại. Chỉ khi trò chuyện cùng An Du cậu mới thật sự cảm thấy thoải mái, quen miệng đùa giỡn: “Em không nỡ đổi điện thoại vì trong đó có nhiều ảnh kỷ niệm lắm.” Cậu mở album ảnh ra: “Chị xem nè, lần đầu đi trượt tuyết ở núi Đại Bạch chị bị té như thế nào, còn thảm hơn cả em.”
Trong hình là An Du được trang bị bảo hộ đầy đủ, mặt úp vào lớp tuyết dày, chân chổng ngược lên trời, tuyết phủ đầy trên người.
An Du chưa từng thấy qua tấm hình này, càng chụm đầu lại gần Hàn Nam hơn. Hai người như dính sát nhau, cô bật cười thành tiếng, giả vờ muốn xoá đi: “Cậu chụp khi nào vậy! Xấu quá đi, xoá mau!”
“Tiên nữ có té ngã thì vẫn là tiên nữ, đừng xoá.” Hàn Nam giành lại điện thoại, lại mở ra một tấm hình khác ra. Là một bức ảnh chụp chung của họ ở lối vào của khu nghỉ mát trượt tuyết. An Du cười rạng rỡ, làn da của cô đỏ ửng, vui vẻ vẫy tay về phía máy ảnh. Còn Hàn Nam đang nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng, bao phủ lấy họ là nắng vàng ấm áp.
“Tấm này đẹp thật.” An Du phóng to nhìn kĩ chi tiết, khẽ thở dài: “Hôm đó cậu cũng rất mệt nên không chơi gì nhiều, chỉ lo kéo tôi đứng lên. Về khách sạn lại không có nước nóng, ông chủ thì không muốn sửa, thế là cậu lại tự mày mò sửa đến nửa đêm.”
Hàn Nam vừa cười vừa kéo Trần Thương vào thảo luận: “Đàn anh, đàn ông như chúng ta không chú trọng vẻ ngoài mấy, nhưng một cô gái xinh đẹp như đàn chị đây, thích làm đẹp và yêu sạch sẽ, nên kiểu gì cũng phải giúp chị ấy sửa cho xong, có đúng không?”
“Ừm.” Trần Thương khẽ nhướng mi mắt, lười biếng đáp một tiếng, dường như không có hứng thú nói chuyện.
Mặt nóng lại dán mông lạnh, An Du nhìn ra được Hàn Nam đang không thoải mái nên nhét điện thoại lại cho cậu ta, tìm lý do đẩy cậu đến chơi cùng những đồng nghiệp các.
Hàn Nam rời đi, chỉ còn lại cô và Trần Thương.
An Du nhìn chằm chằm nửa bên mặt lạnh lùng của Trần Thương, giành lấy ly rượu trong tay anh, lạnh giọng lên tiếng: “Trần Thương, Hàn Nam là đàn em của chúng ta, cũng là trợ lý của em.”