Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 59



Ngoài sân có một chiếc xe chạy qua, ánh đèn pha vàng chiếu sáng những bông tuyết trắng xóa, tiếng bánh xe đi trên tuyết xa dần.

An Du thở phào nhẹ nhõm nhìn những mảnh thủy tinh nhỏ đã được cô dọn sạch, suy nghĩ một lúc mới hỏi: “Hả? Tại sao em không nhớ mình đã trộm đồ của anh nhỉ?”

“Còn không nhận sao?” Trần Thương cao giọng, tựa như anh đã nắm được nhược điểm gì của An Du vậy.

“Hình như em có lấy? Nhưng em chẳng nhớ gì cả.” An Du mím môi cười, lấy tay vén tấm rèm đỏ trên cửa sổ, nghiêng người trốn vào trong đó. “Hay là anh gợi ý đi, là khái niệm trừu tượng hay là đồ vật cụ thể?”

Trần Thương đứng bên kia im lặng, đột nhiên nở nụ cười: “Em muốn cái nào?”

Gọi điện thoại buộc tội cô, giờ lại đem vấn đề cô hỏi trả lại? An Du hừ một tiếng.

Cô chưa kịp trả lời, Trần Thương đã nhẹ nhàng nói: “Bất kể là chuyện gì thì em cũng tự tìm hiểu đi đã.”

“Không lấy là không lấy mà, em có thể làm gì đâu.” An Du nhỏ giọng nói, xoay người dán ô sắt mát lạnh, rút ra dòng chữ Tết cổ truyền: “Anh nấu ăn ngon như thế, cơm tất niên trong nhà có phải đều do anh làm không?”

Sau một hồi nói chuyện nhạt nhẽo, cô cau mày, ngón chân di di vào dép lê một chút rồi mới buông ra, lại cúi đầu vân vê quần áo.

Bộ quần áo cô mặc bên trong hôm nay giống với bộ lần trước cùng với Trần Thương đến thăm Thường Cẩm Bách. Không lạ gì khi cô nhớ rằng hôm đó anh có đeo một cái tạp dề, trời có mưa, bát đũa chạm nhau kêu leng keng, rất dễ làm cho người ta muốn giữ chặt lấy ngọn núi thanh tĩnh này.

“Món sườn xào chua ngọt anh làm rất ngon.” Cô nói thêm.

“Em nhớ một món ăn lâu như vậy sao? Em chưa ăn nhiều món anh nấu đúng không?” Trần Thương mỉm cười, như nhìn thấu sự bối rối của cô, nói: “Em không cần ép mình chuyển đề tài đâu.”

“Em không có. Chỉ là đặc điểm chung của mọi người thôi, lấy ăn làm trời tự nhiên lấy ăn để nói. Cô giáo Thường nói rằng một mình anh có thể làm một bữa tiệc thịnh soạn. Em còn chưa thử mà…” Đầu An Du cùng với giọng nói cô càng ngày càng thấp.

Lấy rèm che tạo cho mình một không gian riêng, có thứ gì đó đang chạm chạm phía dưới, cô nhanh chóng ngẩng mặt lên: “Vậy, sau này em có cơ hội ăn bữa cơm giao thừa mà anh làm không?”

Giọng cô có chút kiêu ngạo cùng đùa giỡn, nhưng tay đang cầm điện thoại bỗng siết lại, vô tình ấn vào phím tăng âm lượng, Trần Thương kêu một tiếng: “Hả?” Hơi nhướng mày.

Trần Thương dừng lại hai giây rồi nhẹ nhàng nói: “Nếu em muốn.”

An Du không chắc liệu liệu anh có nhận ra lời mình vừa nói còn mang theo chút ngạc nhiên và…Vui mừng không?

Vừa định nói tiếp, rèm cửa bị mở ra, ánh sáng đột nhiên chiếu vào. An Du híp mắt, Hàn Nam bưng một đĩa hoa quả đĩa đến: “Này! Đàn chị, chị ở đây chơi trốn tìm sao? Ăn kiwi nào. “

Cậu dùng nĩa nhựa nhỏ đưa một miếng vào miệng cô, An Du cúp điện thoại, ngẩn người nhai nhai, vừa ngọt vừa ngon, trong lòng lại không yên.

Cô nuốt nhanh, cắn chặt cái nĩa nhỏ, đưa tay lấy nĩa khỏi tay Hàn Nam, “Hàn Nam, cậu có thể phát ra tiếng không? Định dọa chị sao!”

Hàn Nam giơ tay gãi gãi đầu, tức giận nói: “Em gọi chị rất nhiều lần mới tìm thấy chị trốn ở đây. Thật là oan quá mà!”

“Cậu còn viện lý do!” An Du sải bước trở lại bếp lò, ngồi xuống bên cạnh Dịch Mĩ Trân.

Cô nhanh chóng chỉnh sửa tin nhắn và gửi đi: “Anh trai em mời Hàn Nam qua ăn Tết.”

Nói một câu đơn giản, về phần người tiếp nhận diễn giải như thế nào, cô ấy không khống chế được nên nhìn chằm chằm Hàn Nam.

Hàn Nam xin lỗi, nở một nụ cười rạng rỡ.

Dịch Mĩ Trân nghỉ sớm vào các ngày trong tuần, Tống Mộng sẽ gửi thuốc và nước ấm để chăm sóc bà.

An Du tựa đầu vào vai Dịch Mĩ Trân, tập trung vào chiếc điện thoại trong tay áo.

Qua nửa canh giờ vẫn chưa thấy động tĩnh, An Du lơ đễnh ăn hết nửa đĩa trái cây, cùng Dịch Mĩ Trân nói chuyện phiếm.

Dịch Mĩ Trân vỗ vỗ vào mu bàn tay An Du, nhớ lại dáng vẻ của An Du khi còn nhỏ, lên tinh thần nói: “An An khi còn bé rất hoạt bát, hoạt bát hơn bây giờ. Con thích làm người lớn nhất trong đám trẻ con, con muốn mọi người đều phải nghe lời con.”

An Du vùi mặt vào cánh tay Dịch Mĩ Trân “Bà ơi, nói dễ nghe thì hoạt bát, còn nói khó nghe thì là bắt nạt những đứa trẻ khác đấy. Con không chịu thừa nhận đó là con đâu!”

“An An không phải kẻ thích bắt nạt.” Dịch Mĩ Trân cười yêu mến hỏi: “Từng có một đứa nhỏ chơi rất thân với con, ở trường dính nhau như hình với bóng. Hiện tại các con còn liên lạc sao?”

“Con không nhớ, bà ạ.” An Du dừng lại hô hấp, mắt chợt sáng lên nói: “Đúng là có một người như vậy, nhưng sau vụ tai nạn xe hơi thì con không nhớ tên hay ngoại hình của cậu ấy nữa, bà… Bà biết không?”

Dịch Mĩ Trân uống thuốc xong cảm thấy buồn ngủ. Chưa đến 9h mà mí mắt đã trĩu xuống, lại vận động trí nhớ của mình. Bà càng nhanh cảm thấy mệt mỏi, giọng nói mơ hồ: “Lâu lắm rồi, khi con còn nhỏ, tên bạn cùng chơi của con ấy là gì… Ôi, người đã già rồi…”

“An An, bà buồn ngủ.” Bùi Cảnh Ngôn đứng dậy ngồi xổm xuống bên người Dịch Mĩ Trân: “Bà, mẹ và con sẽ đưa bà về phòng nghỉ ngơi.”

“Ừ, ừ.” Giọng Dịch Mĩ Trân nhỏ hơn, rõ ràng là bà đang rất muốn ngủ.

Tống Mộng cẩn thận cầm lấy tay vịn xe lăn của Dịch Mĩ Trân, nói với mọi người: “Bà sức khỏe không tốt, không đón giao thừa được. Các con còn trẻ chơi tiếp đi. Mẹ đưa bà nội trở về phòng trước.”

Thấy Tống Mộng đưa Dịch Mĩ Trân dời đi, trái tim An Du lại đột nhiên đập loạn, ánh mắt cô không rời cho đến khi cánh cửa của Dịch Mĩ Trân đóng lại.

Bùi Văn Đình giễu cợt: “Bình thường thì không về, sao giờ lại tỏ ra hiếu thuận vậy?”

“Văn Đình, sao lại nói vậy!” Bùi Cảnh Ngôn quát, rồi quay sang An Du nhẹ giọng nói: “An An, có phải em đang nghĩ về quá khứ không?

An Du gật đầu: “Chậc chậc, ký ức thiếu quá nhiều, khó tránh khỏi tò mò.”

“Này, người ta thường nói là não tàn đó.” Bùi Văn Đình lại châm chọc nói, Bùi Cảnh Ngôn cau mày, nháy mắt với Hàn Nam, Hàn Nam ngầm hiểu, liền tìm một cặp bài để chơi ảo thuật với cô.

Bốn người được chia thành hai nơi, An Du không còn bị làm phiền, nói: “Em không biết liệu có thể nhớ lại không.”

Bùi Cảnh Ngôn đầy lo lắng nói: “Em đã ở trong tình trạng này nhiều năm rồi, có muốn bác sĩ Chu từ Canada trở về và chữa trị cho em một lần nữa không.”

Bác sĩ Chu là nhà tâm lý học mà Bùi Cảnh Ngôn sắp xếp cho An Du sau khi cô bị chứng mất trí nhớ do tâm lý được xác nhận trong một vụ tai nạn xe hơi. An Du thường xuyên đến phòng khám của ông để điều trị, nhưng không thành công.

Mỗi lần lặp đi lặp lại những lời hỏi thăm và thôi miên, đầu óc cô đều mơ màng. Đến khi thức dậy, nó cũng giống một cái thùng rỗng, dường như chẳng còn lấp đầy những kí ức đã mất được.

Cô cũng uống rất nhiều thuốc nhưng trí nhớ lại càng mờ nhạt, cho đến khi hoàn toàn yên lặng.

Bác sĩ Chu Trạch An an ủi An Du đừng nản lòng, ký ức về những sự kiện giữa người với người thiếu chọn lọc có thể đột ngột khôi phục vào một ngày nào đó, nhưng cô có thể nhận ra sự bất lực đằng sau giọng điệu của người bác sĩ.

Sau quá nhiều lần thất bại, An Du cảm thấy mệt mỏi với việc cố gắng, cô không muốn dành thêm một ngày nào trong phòng tư vấn toàn màu trắng đấy nữa.

An Du có ý giấu diếm nỗ lực mấy tháng gần đây, không muốn nói chuyện với Bùi Cảnh Ngôn nên lắc đầu từ chối: “Quên đi, có nhớ hay không cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại. Vì nó là sự lựa chọn, chứng tỏ những điều đó là đúng. Em không quan tâm, nhiều người còn không có may mắn như em có thể xóa bỏ nỗi bất hạnh chỉ bằng một nút bấm. Điều đó không quan trọng, cứ như vậy đi. “

Chống lại ý muốn của mình, cô cố gắng khiến bản thân bình tĩnh nhất có thể.

Bùi Cảnh Ngôn sờ sờ đầu cô, thoải mái cười: “Hiện tại An An rất tốt.”

An Du nhẹ cười yếu ớt.

Bùi Văn Đình lấy một lá bài để quạt mát, nâng lên hai má phúng phính kể khổ với Hàn Nam: “Em thấy chưa? Bùi Cảnh Ngôn với đứa em gái cùng cha khác mẹ tốt hơn đứa em ruột này, em thấy có đạo lý này không? Anh ấy chưa bao giờ quan tâm chị như vậy!”

Hàn Nam liếc nhìn Bùi Cảnh Ngôn cùng An Du, tay cầm bài cong lên: “Ở góc độ khác, chị An phải làm việc chăm chỉ. Anh Bùi cũng không có yêu cầu điều này với chị. Chị còn không vui sao? Đó mới là cách đối xử với em gái ruột nha, em không thể chịu được sự vất vả của chị ấy!”

Bùi Văn Đình cong môi: “Hàn Nam, em giỏi dỗ người khác như vậy. Nếu là anh trai, em nhất định sẽ làm tốt hơn Bùi Cảnh Ngôn.”

“Em còn có một đứa em gái.” Hàn Nam cúi đầu, dưới đôi tay khéo léo quân bài xếp thành thứ tự, nghe không ra cảm xúc, “Năm nay… hẳn là hai mươi rồi.”

An Du đến phía sau Hàn Nam nghe được nửa câu sau, ngạc nhiên hỏi: “Em gái? Hàn Nam, cậu có em gái à? Vậy sao năm nay không về ăn Tết với em ấy?”

“Em ấy chết rồi.”

Hàn Nam nói ra những lời cấm kỵ trong năm mới với một giọng thật bình tĩnh.

Hơi lạnh hiếm thấy thoát ra khỏi cơ thể Hàn Nam, nhưng nó nhanh chóng tan biến.

Bộ bài được hai tay biến thành một cái quạt đẹp mắt, ngẩng đầu cười: “Này, em nói nhiều quá, Tết em còn nói điều xui xẻo này! Các vị tiên nữ cứ quên đi, quên đi!”

Thành kiếm tiền tài cắm thẳng vào cửa lớn, cánh cửa bằng gỗ lim bên ngoài được khóa chặt. Ngôi biệt thự nguy nga giống như một cái bình chứa đầy bí mật và…Một chiếc lồng chim kín không kẽ hở.

An Du lùi lại, cầm hộp sữa lên uống vài ngụm.

Trong phút chốc, không khí và âm thanh đều ngưng lại, chỉ còn lại tiếng ồn ào của TV, như thể vang ra từ một thế giới khác.