Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 69



Ngày đầu tiên quay trở lại làm việc, bầu trời trong xanh, tuyết tan gió ấm, chim chóc bay lượn khắp nơi, đông đi xuân về.

Ngành công nghiệp internet không giống những ngành khác, không có khoảng thời gian đệm* mà phải dành giật từng giây từng phút để làm việc, Lôi Thịnh cũng không ngoại lệ. Nhiệm vụ công việc đã được phát email và sắp xếp sớm trước một ngày, khi quay trở lại làm việc chỉ cần điều chỉnh trạng thái theo tần suất. 

“Đi làm giống như đi viếng mộ vậy á.” Dương Mạn Ni ngáp dài, ngóng nhìn mây và nắng ngoài khung cửa sổ, vừa cắt móng tay vừa nói với An Du: “Thời tiết đẹp đến nỗi chỉ muốn ngủ thôi, mà sao nhìn cô còn vui hơn so với kỳ nghỉ Tết vậy? Tràn trề sức sống, làm việc không ngừng, mặt mày tươi rói cười như mang gió xuân, gặp được chuyện gì vui à?”

“Vậy sao? Do đi làm mới kiếm được tiền á, hơn nữa cô không thấy đồng nghiệp rất dễ thương sao? Cô không nhớ họ sao? Không nhớ tôi sao?”

An Du cười, tay điều khiển con chuột không ngừng, nhấp một hồi rồi tiến gần máy tính xác minh bảng số liệu, thêm biểu đồ vào bảng kế hoạch.

“Đồng nghiệp dễ thương thì nhớ.” Dương Mạn Ni liếc nhìn về chỗ trống của Hàn Nam, “Má Trần gọi Hàn Nam vào phòng họp cả buổi sáng rồi, những lãnh đạo khác cũng có mặt… Hàn Nam không phạm sai lầm gì chứ?”

“Không phải đâu.” An Du dừng tay, thong thả uống ngụm nước, trong lời nói có phần tự hào: “Hàn Nam được thăng chức, có riêng đoàn đội chuyên môn ở lầu hai trực tiếp phụ trách toàn bộ đấu đài sao.”

“Hầy! Làm sao cô biết được? Vậy tính ra Hàn Nam đi lên với tốc độ tên lửa, thật ngoạn mục!” Dương Mạn Ni trợn to mắt bái phục nói: “Trận đấu và khu phát sóng trực tiếp lúc trước không nóng không lạnh, từ sau khi Hàn Nam đến tình hình đúng là có chút khởi sắc. <Yêu Ma Ký>vừa mới đưa ra kế hoạch chơi PVP mà má Trần đã giao trách nhiệm nặng nề đấy cho cô rồi, cũng coi là một lần liều mạng của cha đẻ sản phẩm.”

“Trần Ma đúng là thị lực tinh tường.” An Du nghiêng mặt nâng cằm, nhìn thẳng vào văn phòng Trần Thương, ánh mắt dịu dàng.

Cô đẩy bàn phím, đứng lên nói với Dương Mạn Ni: “Đi ăn cơm thôi.”

“Tổng giám đốc An, cô thay đổi rồi, nụ cười lúc nãy của cô rất đặc biệt, đặc biệt như là… Đang yêu.”

“Yêu cái đầu cô! Tôi không cười, cô nhìn lầm rồi.”

*

Khu nhà ăn buổi trưa lúc nào cũng đông đúc, những người xếp hàng lấy cơm thành hàng dài. An Du đang đứng ở cuối hàng cùng Dương Mạn Ni nói chuyện, Hàn Nam đi từ cửa bên hông nhà ăn ra vẫy vẫy tay khi nhìn thấy bọn họ, rồi cùng nhau xếp hàng.

An Du thấy mặt cậu hớn hở vui mừng thì cũng bị lây luôn sự vui vẻ: “Hôm nay họp nói cái gì?”

“Họp… Á! Tổng giám đốc Trần.”

Hàn Nam thấy Dương Mạn Ni cũng ở đây nên đổi cách xưng hô Trần Thương, “Nói với tôi nói về kế hoạch dự định trong tương lai của sàn đấu và những yêu cầu cơ bản của chương trình phát trực tiếp, tuần tới phải giao kế hoạch sơ bộ.”

An Du gật gật đầu, “Lo lắng không? Có sợ không làm nổi không?” Hàn Nam đứng thẳng giống một học sinh ngoan báo cáo, “Không có căng thẳng, đều trong phạm vi khả năng của em.”

“Nhân tài của bộ phận tiếp thị đều bị mượn đi hết rồi!” Dương Mạn Ni thở dài bĩu môi rồi lại vỗ vỗ vai Hàn Nam, “Vị trí công tác của anh dầu nước đầy đủ, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, đợi công bố chuyển công tác thôi.”

Hàn Nam sờ sờ gáy tóc, khuôn mặt thanh tú thẹn thùng trước lời khen ngợi của Dương Mạn Ni, cậu thoải mái tươi cười, lòng tràn đầy tự tin.

“Dương Mạn Ni đừng có dạy hư hậu bối.” An Du dùng vai đẩy chạm nhẹ vai Dương Mạn Ni, ám chỉ Hàn Nam: “Cậu giỏi về thiết kế chỉnh sửa nền tảng và giao thiệp rộng với những streamer lớn nhưng phải chống lại cám dỗ, đây là giới hạn.”

“はい(hai)!” Hàn Nam trả lời bằng tiếng Nhật có nghĩa là “Vâng” rồi gật đầu lia lịa, “Tổng giám đốc An yên tâm! Tuyệt đối không làm tổng giám đốc mất mặt.”

An Du trợn mắt nhưng hiện rõ ý cười.

Đến lượt An Du gọi món, cô nhoài người qua cửa sổ gọi một thịt một rau với dì phụ trách múc thức ăn, đang chuẩn bị cầm khay xoay người thì thấy một vị sư phụ áo trắng nón trắng đẩy món canh đi hướng về bọn họ.

Lối đi chật hẹp, An Du mới bước nửa bước đã bị mép bánh xe ngáng đường, va ngay vào trước cái xô inox, nửa thân người ngã xuống.

“Cẩn thận!” Nước canh văng ra ngoài theo quán tính, Hàn Nam xông tới, cánh tay siết chặt An Du đẩy lùi về sau, một lượng nước canh lớn bắn tung tóe lên vai và cánh tay cậu.

Áo khoác An Du cũng khó tránh khỏi bị bẩn, cơm canh rớt đổ vung vãi cả người, nhưng có Hàn Nam chặn ngay chính diện nên cô không bị thương gì, chỉ có quần áo của gặp họa.

Cánh tay Hàn Nam nhanh chóng ửng đỏ, An Du bỏ khay thức ăn xuống, nhanh chóng dẫn Hàn Nam đi xối rửa nước lạnh, “May là mùa đông quần áo dày, sao cậu lại không chú ý thế, lỡ như bỏng nặng làm thế nào?”

Hàn Nam giúp cô lượm bỏ cơm rau dính trên người: “Hầy, tiên nữ à, nếu em không đẩy chị ra thì có khi chị bị chôn vùi trong đống canh rồi, bỏng rộp đầy mặt!”

An Du nhíu mày, tắt khóa vòi nước, “Theo tôi lên lầu bôi thuốc.”

“Da chai thịt dày, không sao mà, cả vú lấp miệng em*.” Hàn Nam đưa hai tay ra cho cô xem, “Ngược lại là chị, cả người đầy dầu mỡ, mau chóng đi thay quần áo đi, ảnh hưởng đến hình tượng.”

*Chỉ hiện tượng dùng quyền lực, thế mạnh cὐa mὶnh để chѐn е́p, lấn át kẻ khác.

Nước tương và dầu thực vật lốm đốm nhòe nhoẹt trên áo khoác dạ trắng rất khó coi. An Du quay đầu mà chẳng thấy người đầu bếp đưa canh nãy, nghĩ lại cô cũng không thể truy cứu. Thấy Hàn Nam không bị gì nặng bèn đồng ý đề nghị của cậu, “Vậy tôi đi lên trước, cậu thì sao?”

“Em tiếp tục ăn thôi ”, Hàn Nam cởi áo khoác bẩn xuống, “Lát nữa em sẽ đem phần cơm khác lên cho chị.”

Dương Mạn Ni cũng hùa theo: “Đi đi tổng giám đốc An, cậu em Hàn này của cô đối đúng là… Hiếu thuận.”

Hàn Nam cười lớn, An Du trừng mắt nhìn bọn họ, “Ăn nói lung tung.”

*

Khu ký túc căn 2219 có vài cái áo khoác nhưng An Du không thể hiên ngang quay về giữa ban ngày ban mặt như thế này được.

Cô khẽ thở dài, quay về phòng vệ sinh cùng tầng văn phòng rồi rửa giặt sơ quần áo bẩn hết hai mươi phút, miễn cưỡng làm mờ đi vết bẩn to, lau sạch hai tay rồi quay về chỗ ngồi.

Hai hộp cơm trắng trên bàn đã được đóng gói cẩn thận, Dương Mạn Ni vừa uống cà phê vừa chỉ hộp cơm buôn chuyện: “Cậu em Hàn gói cơm cho cô đấy, toàn là món cô thích ăn. Nào là đàn chị không ăn quá mặn, cái kia quá dầu mỡ, tỉ mỉ chu đáo từng li từng tí với cô đấy! Có phải cậu ta thích cô không?”

An Du dở khóc dở cười: “Mạn Ni, Hàn Nam giống như em trai ruột với tôi, cô đang mỉa mai tôi loạn luân sao?”

Dương Mạn Ni vẫy vẫy tay, “Xía, cái gì đây, bọn cô không cùng huyết thống, cô xem hôm nay cậu ta căng thẳng lo lắng cho cô như vậy mà! Cô lại xem người ta như em trai, không chắc người ta đã coi cô là chị ruột.”

An Du cúi cằm, “Cô cũng biết trên chân cậu ta có vết thương, chúng ta tương thân chăm sóc lẫn nhau là thói quen.”

Dương Mạn Ni tự biết mình nói sai, giúp cô mở hộp cơm ra, “Được rồi tổng giám đốc An, không cần nghiêm túc như vậy, tôi chỉ giỡn thôi! Cô ăn thử xem,đến từ sự quan tâm của em trai đây.”

An Du vừa ngồi xuống liền xé vỏ bao đôi đũa ra, trên mặt bàn vang lên tiếng gõ, Trần Thương một tay đút trong túi quần đứng sau cô, khuôn mặt lạnh lùng, “Tổng giám đốc An, đến phòng làm việc của tôi một lát.”

“Tôi còn chưa ăn cơm.” An Du nhìn bộ dạng “cuồng công việc” của anh, mặc dù trong lòng nói không ổn nhưng cô vẫn tách đôi cặp đũa xoa xoa, lại cảm giác không ổn thỏa bèn buông xuống nói: “Tổng giám đốc Trần, để tôi ăn xong rồi đi sau được không?”

“Chuyện gấp.” Trần Thương xoay người rời đi, tốc độ rất chậm, có ý đợi người vừa bị gọi tên đi theo.

Dương Mạn Ni giơ bốn ngón tay xếp thành hai hình chữ V với cô,nói thì thầm: “An tổng, tự cầu may mắn nha, tôi cũng cầu may mắn cho cô, chúng ta không bao giờ biết được má Trần nghĩ gì.”

An Du phỉ nhổ, “Đi đi chỗ khác, lần nào cũng nói như thế, chỉ toàn nói vớ vẩn, bộ phận tiếp thị không tầm thường hèn mọn như thế.”

*

Qua cửa văn phòng chính là ranh giới giữa hai thế giới

“Qua đây.” Trần Thương ngồi vững trên ghế điều hành, khẩu khí có tốt hơn chút chút, đưa tay ra hiệu với cô.

An Du khoanh tay dựa tường, nheo mắt định hình anh vài giây, mới không tình nguyện đi lại chỗ anh, bắt chước tướng đi, tay cũng đút quần giống anh, đứng trước bàn làm việc nắm chặt tay gõ xuống bàn hai tiếng: “Chuyện gấp.”

Trần Thương cười nhẹ nhàng, “Bắt chước không giống tí nào.”

“Biết ngay là giả bộ mà. Nói nhanh, em còn đang đói meo đây!” An Du ngồi xuống đối diện với anh, lưng dựa phía sau, bắt chéo hai chân.

Trần Thương không chấp cô không biết lớn nhỏ, nghiêm nghị nói: “Là thế này, Thường Cẩm Bạch gần đây không có thời gian nhận nhu cầu của nhóm dự án, anh nghĩ tới nghĩ lui về Quảng Tạp và phong cách tranh ảnh của cô ấy, tạm thời quyết định để người này tiếp nhận vị trí thiết kế đồ họa trò chơi. Yêu cầu nghệ thuật chi tiết trong ba tháng tới đã được gửi đến hộp thư của em, mười bức tranh, tốc độ hoàn thành dựa theo án lệ như trước, em đi điều chỉnh thời gian đi.”

“Anh muốn em chết sao?” An Du thốt lên mà không suy nghĩ, không còn thấy bộ dạng ung dung vừa rồi, suýt chút nữa đập bàn đứng  dậy.

An Du kiềm chế lại bí mật mình là Quảng Tạp, lo âu sờ sờ tóc, nặn ra khuôn mặt cười cực kỳ cổ quái, “Má Trần, cha của sản phẩm ơi, đại ca à, anh trai… Cái này không được, em làm không được!”

“Sao lại làm không được?” Trần Thương cảm giác rất kỳ cục, “Chỉ là cùng em điều chỉnh thời gian, lại không phải là em phải vẽ, lúc trước không phải hợp tác rất tốt sao?”

Thì là em vẽ đấy chứ! An Du oán thầm trong bụng, nhanh chóng làm bài toán trong đầu: Trừ thời gian làm việc hàng ngày ra, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ Trần Thương giao cho, chỉ đành hy sinh tất cả thời gian, triệt để đóng quân tăng ca ở Lôi Thịnh thì mới có thể ứng phó.

An Du bực dọc di chuyển ngón tay, chấp nhận cắn răng lên tiếng: “Được được, em đi đây.”

Trần Thương nhíu mày, “Em không vui?”

Khuôn mặt cười hung ác, “Làm gì mà không vui, em vui đến chết á!”

Trần Thương gật gật đầu, cũng không truy cứu giọng điệu đầy hận ý của cô, “Kế hoạch tiếp thị cụ thể và khi nào thi hành công việc, em có thể cùng Dương Mạn Ni thương lượng.”

“Đúng ha, Hàn Nam hoàn toàn nhận hết phần việc của Mạn Ni rồi, cô ấy thực chất có thể làm chút đỉnh phần của em.” Sau đó mình có thêm thời gian kiếm thêm việc bên ngoài.

An Du càng nghĩ càng vui vẻ, thu hồi cảm xúc lúc nãy, cong mắt vỗ vỗ tay nói: “Thật tốt, thật tốt, quyết định của tổng giám Trần thật là anh minh.”

Bụng vẫn còn đói, An Du chỉ chỉ ra cửa hỏi: “Em có thể đi ăn cơm được chưa?”

“Tâm trạng cứ như tàu lượn siêu tốc vậy.” Trần Thương mím nhẹ môi mỏng, lắc đầu phì cười, khom người lấy ra hộp cơm giữ nhiệt đẩy tới trước mặt cô, “Ăn ở đây.”

An Du vừa mở ra thì mùi thức ăn bốc lên mũi, có gà hầm nấm, trứng chiên vàng nhạt và bắp cải xanh tươi.

An Du không giấu được kinh ngạc mà dựng thẳng ngón trỏ, trên miệng vẫn còn cười nhạo anh không biết chiêu binh: “Đại ca Trần Thương, một bữa cơm cỏn con này mà muốn em bán mạng cho anh sao?” Giật mình tưởng bản thân tiết lộ ra cái gì, ho khan hai tiếng, sửa miệng nói: “Ừm… Là muốn em đi nói chuyện với Quảng Tạp khó nhằn kia sao? Quảng Tạp rất khó thương lượng, tính tình rất kém. Mỗi lần em kiếm cô ta hẹn lấy bản thảo đều phải quỳ đến lê lết!”

Nếu là người bình thường chắc không ai vì ẩn giấu thân phận mà hạ thấp chê bai bản thân, An Du chắc chắn mình không tiết lộ chuyện gì, hiện rõ trên mặt bốn chữ “Dũng cảm vì chính nghĩa.”

Trần Thương đứng dậy ra sau lưng của cô lấy ấm trà, nhưng bả vai anh rung lên, giống như đang cực kỳ nhịn cười.

Tất nhiên không duy trì quá lâu, An Du nghiêng đầu nhìn chằm anh một hồi, bèn bắt đầu hưởng thụ bữa trưa, “Ngon lắm ngon lắm.”

“Anh không có nói là chỉ bữa ăn này.” Trần Thương quay lại chỗ ngồi với biểu cảm lạnh nhạt, vừa pha trà vừa nói: “Nhà ăn quá đông nên sau này mỗi ngày sẽ mang cơm trưa cho em.”

Một miếng thịt gà suýt chút nữa nghẹn cổ họng, An Du vỗ vỗ ngực phun ra, nhướng đôi mắt không thể tin được nhìn anh, anh cũng nhìn cô một cách ấm áp.

“Có người nói muốn ăn cơm đêm ba mươi Tết của anh, đêm ba mươi qua rồi còn cái thứ hai chưa tới.”

Trần Thương liếm môi, “Cho nên bây giờ chỉ có thức ăn hàng ngày, không vui hửm? Hay nhà ăn làm ngon hơn anh?”

An Du im lặng không nói, biên độ nhai nhỏ dần.

Cô nhìn chằm sâu vào đôi mắt của anh,nuốt thức ăn vào miệng, lùa cơm nhìn cách ngon lành, nhướng mày nói: “Vậy… Cần trả tiền cơm không anh?”

Trần Thương vòng qua chiếc bàn rộng đứng trước mặt cô, chặn mất một phần ánh sáng. “Tiền cơm không đủ.”, anh khom người, ba ngón tay lướt nhẹ trên mặt cô, đặt nụ hôn giữa trán cô, “Bù cái khác.”

Vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói thì trầm thấp, thêm chút hài hước cợt nhã, dụng ý xấu không thể rõ ràng hơn.

An Du đẩy bụng dưới của anh, “Lưu manh!”

Trần Thương còn cười, xoa đầu cô, bước chân hướng ra cửa, “Em ở đây từ từ ăn.”

“Anh đi đâu?”

Trần Thương không đáp mà bước ra ngoài.

*

An Du cố tình ăn từ từ thật chậm vẫn không đợi được Trần Thương quay lại, chỉ thấy mẩu tin kêu cô để hộp không trên bàn, không cần cô rửa dọn.

“Em làm gì mất lịch sự như thế.” An Du bĩu môi, để hộp cơm ngay ngắn chạy đến phòng trà pha nước.

Đi ngang qua bàn làm việc của mình mới nhớ đến còn cơm hộp còn chưa động tới, nhưng trên mặt bàn lại trống không, chả thấy tăm tích đồ ăn đâu.

Cô hỏi Dương Mạn Ni: “Này? Hàn Nam đem cơm cho tôi đâu?”

Đang giờ nghỉ trưa, Dương Mạn Ni đang xem phim, đầu cũng không ngẩng mà trả lời: “Không biết, có thể là lao công dọn đi rồi.”

“Ồ, cô lao công cũng nhanh tay nhanh chân ghê.” An Du sáng tỏ, “Chỉ thấy lãng phí, còn nghĩ để dành buổi tối hâm nóng lại ăn.”

*

Hộp cơm thủy tinh cách nhiệt được lau chùi từ trong ra ngoài như mới, An Du giơ ra trước ánh nắng, ánh sáng chiếu thẳng vào mặt phản chiếu bóng những giọt nước.

Tứ phía không có ai, cô móc điện thoại ra chụp hình chung với hộp cơm bình thường này. 

Tay nắm thật chặt hộp cơm, áp sát lên mặt, cười tươi như vừa nhặt được trân bảo vô giá nào đó.