Màn đêm buông xuống bao trùm cả thị trấn Tầm Đường, những đám mây trôi lơ lửng che đi một nửa vầng trăng khuyết, xa xa còn le lói ánh sáng bạc của các vì sao.
Hai bên bờ của thị trấn cổ treo bốn chiếc đèn lồng, ánh đèn màu đỏ cam nhẹ nhàng, ấm áp, rọi bóng xuống mặt hồ thơ mộng đầy diễm lệ. Dù đã hết ngày, khi mọi thứ đã bị bóng tối bao phủ, từng con đường lát đá ở nơi đây vẫn toát ra hơi thở cổ kính tĩnh lặng.
Sau khi xử lý qua loa bữa tối, An Du cùng Trần Thương đi dạo quanh con phố cổ tiêu thực.
Trần Thương thường xuyên thì thầm một mình, lúc cô muốn biết anh lại khóa môi cô lại để cả hai chìm đắm trong nồng nàn. Nhưng đầu óc cô vẫn tỉnh táo, cũng giận anh luôn dấu diếm mình, giống như cố tình nói cho cô nghe nhưng cũng lại cũng không muốn cô biết, mà trong lòng cô cũng đang có tâm sự lên không thèm để ý anh.
Vẫn là con hẻm đó, hai người bước đi trong ánh sáng mờ ảo, vì đi khá chậm nên nó giống như là một con hẻm dài vô tận không có điểm cuối.
Trần Thương cách cô không xa cũng không gần, mỗi bước đi của anh như mang theo tâm sự của cô, An Du bước nhanh anh cũng bước nhanh, khi bước chậm lại anh cũng bước chậm lại.
Thỉnh thoảng An Du cố ý quay sang làm mặt quỷ hung dữ với anh, nhưng luôn bắt gặp nụ cười nhàn nhạt điềm tĩnh ấy, vẻ mặt của mấy người cha già hiền từ ngắm nhìn đứa con của mình đùa nghịch vậy.
Mọi phương pháp đều như đấm trên bông, cô làm cách nào cũng không cạy được miệng của anh, sau vô số lần thất bại An Du cuối cùng cũng phải chịu thua.
Cô chỉ vào một cửa hàng mỹ phẩm trang trí theo phong cách cổ điển ở phía trước nói: “Lấy màu đỏ truyền thống làm chủ đạo, kết hợp với cách chơi véo mặt nhau muôn hình muôn vẻ trong game, chúng ta đi xem thử đi.”
Cả hai nhân viên trong tiệm đều bận thử mỹ phẩm cho những cô gái tới chọn, không có thời gian tiếp đón An Du, đành xin lỗi cô: “Lát nữa chúng tôi sẽ qua ngay.”
An Du không để bụng, cô xua tay tỏ ý mình chỉ xem thôi là được rồi.
Cửa tiệm đúng như danh tiếng của nó, son môi gọi là son phấn, phấn rời còn gọi là phấn phủ, các sản phẩm từ cách đặt tên cho đến đóng gói đều mang đậm phong cách lịch sử cổ xưa.
An Du không thiếu mỹ phẩm, cô chỉ làm công tác thăm dò, cô cầm một cây bút định thử vẽ nốt chu sa trên trán.
Kiến thức mỹ thuật cơ bản của cô khá vững chắc, sau khi phác hoạ được hình hài bông hoa muốn vẽ trong đầu, cô lấy bột chu sa bên cạnh chuẩn bị vẽ.
Đầu cọ mảnh quệt một ít bột chu sa, cô vừa mới đưa tay lên thì nhìn thấy Trần Thương trong gương đứng một bên cười, cô đột nhiên thay đổi ý định.
Đầu bút chấm một chấm đỏ giữa trán, ngón tay khẽ run kéo lệch sang một bên, để lại vết khó coi trên da.
“Ôi, cái tay ăn hại này nữa, có thế mà cũng không biết vẽ.” An Du giống như đang tự độc thoại nhưng âm lượng lại ở mức vừa đủ để Trần Thương nghe thấy.
Trần Thương kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi đối diện với cô, một tay lấy cây bút trên tay cô, tay kia véo chiếc cằm hơi vênh lên của cô, nhếch miệng nói: “Muốn anh vẽ giúp em thì cứ nói thẳng.”
An Du xê dịch ghế, hơi vươn cổ, nhích mặt lại gần anh hơn, “Em không có ý đó, là anh tự muốn giúp đấy thôi.”
Cô nhắm mắt lại chờ anh đặt bút vẽ, rồi nói ra yêu cầu của mình: “Em muốn vẽ hoa đào, cảm ơn anh.”
Trần Thương khẽ cười thành tiếng, kéo tay áo lên, đặt bút vẽ chính giữa ấn đường.
Đầu bút mềm mại điểm vài nét, che đi vết nguệch ngoạc cô vẽ, một bông hoa đào năm cánh dần dần lộ ra.
Đầu cọ tiếp xúc với da thịt cô mang lại cảm giác hơi ngứa, nó quét qua da thịt cô, đồng thời lướt qua trái tim nhỏ bé của cô.
An Du trộm mở mắt liền nhìn thấy dáng vẻ tập trung cao độ của anh, mắt chăm chú nhìn vào trán cô, từng nét vẽ vô cùng tinh tế, mềm mại, uyển chuyển, nét bút đặt xuống rất chắc chắc.
Nét móc cuối cùng đã vẽ xong, Trần Thương đặt bút xuống, hơi cụp mắt, ánh mắt chạm với ánh mắt cô, anh cười nói: “Xong rồi.”
An Du cầm gương nghiêng trái nghiêng phải, điều chỉnh góc độ để soi, bông hoa được vẽ tinh tế, đối xứng. Hôm nay cô không trang điểm, chỉ có một nốt chu sa lẻ loi như vậy, dường như thiếu thứ gì đó.
An Du chớp mắt, mỉm cười chỉ vào đuôi lông mày, cô chưa kịp nói gì, Trần Thương đã lên tiếng: “Đưa bút kẻ mày cho tôi.”
Nhân viên tiệm vừa mới bận xong nghe thấy anh nói, vội đưa cây bút kẻ mày cho anh, đứng một bên nhìn trầm trồ khen ngợi: “Anh kẻ mày cho cô ấy sao, hai vợ chồng tình cảm quá.”
Cả một ngày từ Chử Tú Phương đến Nguyệt Lão, rồi tới nhân viên tiệm, tất cả mọi người đều nghĩ họ là một đôi, chỉ có họ biết trang phục lẫn hành động tất cả đều là giả.
Cảm giác thế nào ư…Có lẽ là hưởng thụ hay cam chịu?, An Du khẽ nhíu mày, không muốn nghe họ nhắc đến chuyện đó một lần nào nữa.
Đúng lúc muốn đính chính lại, động tác của Trần Thương vẫn nhanh hơn cô, môi anh ghé sát tai cô, khẽ nói: “Buổi chiều mới làm lễ, em đừng hòng phủ nhận.”
An Du xấu hổ, “Anh biết là giả mà.”
Trần Thương để ngoài tai lời cô nói, đưa tay kẻ lông mày giúp cô, cười khẩy: “Việc gì cũng từng làm hết rồi, giờ chỉ kẻ cái lông mày thôi, em đỏ mặt gì chứ?”
Thời xưa có Trương Thưởng kẻ mày: “Đôi vợ chồng trong phòng riêng, không có gì khác ngoài việc kẻ mày.” An Du và Trần Thương quả thực đã có cái “Vượt qua chuyện kẻ mày”, nhưng họ lại không phải vợ chồng.
Anh giỏi chơi mấy trò ám muội hơn cô, mặc dù mọi thứ đều diễn ra tự nhiên, nhưng trong lời nói của anh rõ ràng mang hàm ý châm chọc, còn biểu cảm và hành động lại vô cùng nghiêm túc.
Phố xá tấp nập ngựa xe như nước càng làm tâm trạng cô thêm phức tạp. Cô nhìn đồng hồ, đột nhiên nắm lấy cánh tay anh nói: “Đi theo em.”
Cô mua cả bút vẽ nốt chu sa và bút kẻ mày, bảo nhân viên tiệm đem đến khách sạn, sau đó vội vàng kéo Trần Thương tới nơi tiếp theo.
Khung cảnh phía sau con phố sầm uất là vườn hoa nhỏ nổi tiếng của thị trấn Tầm Đường, nơi mà trăm hoa đua nhau khoe sắc, dòng nước chảy róc rách.
Nhiều người tụ tập bên bờ sông, họ đứng hoặc ngồi trên những tảng đá gồ ghề, bắt chước phong thái của những thi sĩ thời xưa: uống rượu, ngâm thơ, lấy trà thay rượu, đặt một chén trà xuôi dòng nước, nó dừng trước mặt ai thì chén trà đó là của người ấy.
Trà còn được gọi với tên Bất Dạ Hầu (*không có ban đêm), với ngụ ý kết thêm nhiều bạn bè, nói chuyện thâu đêm tới sáng.
Tiếng cười nói và tiếng cụng ly không ngớt, hoạt động chính của lễ hội hoa vừa mới bắt đầu.
An Du kéo Trần Thương chạy, thở hổn hển nói: “May là vẫn kịp.”
Trần Thương nhìn ngó xung quanh, họ đang đứng dưới gốc cây đào sum suê gần dòng nước, cây đào được giăng đèn khắp các cành, toả ra ánh sáng rực rỡ trong đêm tối, vô cùng bắt mắt, nổi bật trong đó là cây “Tam Sinh” để ước nguyện được mô phỏng theo cảnh trong game.
Trần Thương cười cô quá nóng vội, “Anh đã thấy trong bản kế hoạch, nhưng dù sao cảnh cũng không biết động.”
An Du được đà đắc ý vênh cằm lên, “Một lát nữa anh không chớp mắt được đâu.”
Tất cả ánh đèn đột nhiên biến mất, thị trấn nhỏ chìm vào bóng tối, đám đông đồng thanh ồ lên, không rõ chuyện gì đang xảy ra, sau tiếng hô tất cả lại trở về yên tĩnh.
Trần Thương cũng không rõ sao tự nhiên lại mất điện, anh theo bản năng nắm chặt tay cô.
An Du cũng nắm lấy tay anh, trong lòng thầm đếm ngược năm giây.
Tiếng nhạc hùng hồn nơi xa xăm bỗng vang lên, có người chỉ lên bầu trời hét lớn: “Nhìn kìa.”
Hàng trăm chiếc đèn Khổng Minh từ từ bay lên trời cao, ánh sáng của ngọn đèn góp phần tô điểm cho màn đêm tối đen như mực, đèn trong thị trấn cũng lần lượt sáng trở lại, đèn hoa muôn màu muôn sắc trôi xuôi theo dòng nước, mặt nước trong veo nhấp nhô lên xuống, như thể đang bước vào một thế giới ảo.
Mấy cô gái nhỏ bên cạnh vô cùng hào hứng nói với nhau: “Trước khi tới đây không biết là còn có thể nhìn thấy cái này đấy! Đây chắc là vị nào thừa tiền vung tay vì người mình yêu trong truyền thuyết đây mà!”
An Du khẽ đảo mắt, quay sang nói với Trần Thương: “Anh cho em ngắm đèn trời vào dịp Tết Nguyên Đán, em vẫn còn nhớ, bây giờ là em trả lại cho anh.”
Ai nói không thể thực hiện được? Chẳng qua là phụ thuộc vào năng lực của người làm thôi.
Mặc dù không rõ như ban ngày, nhưng mượn ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn vẫn có thể thấy rõ vẻ mặt kinh ngạc của Trần Thương, nó khác với ánh lửa rực sáng nơi đáy mắt anh.
Trần Thương nhìn theo rất lâu, lâu đến mức hầu hết ánh lửa đều vụt tắt nơi chân trời xa xăm.
Gió đêm bất chợt ùa về, vài cánh hoa màu hồng nhạt đậu nhẹ trên vai và đỉnh đầu cô.
Trần Thương định thần lại, mang theo ý cười, đưa tay gỡ cánh hoa trên tóc cô xuống, cười tươi: “Mượn hoa dâng Phật*.”
*Câu này được gán hàm ý chỉ sự việc một người dùng thứ của người khác để làm phương tiện tạo lợi cho mình.
Có một khoản chi phí dự phòng trong bản kế hoạch của hoạt động lễ hội hoa là 10000 tệ,
An Du không hề chú thích rõ ràng, khi đó Trần Thương hoàn toàn ủy quyền cho cô, khi phê duyệt chi phí anh cũng không để ý.
“Em không động đến khoản tiền đó, 10000 tệ không thể làm được như vậy.” An Du chỉ vào điểm tâm trên tay du khách, giải thích: “Đây đều là thực phẩm được cung cấp miễn phí, không tin thì xong việc anh cứ thoải mái kiểm tra sổ sách.”
An Du bĩu môi tỏ ý bất mãn với suy đoán của anh, “Hơn nữa, cho dù là mượn nước đẩy thuyền thì em cũng rất để tâm đó.”
Trần Thương trầm ngâm một lúc, chăm chú nhìn cô hỏi: “Vậy còn tình thì sao? Em có để tâm không?”
Dường như câu trả lời của cô không bao giờ là quan trọng, anh không đợi cô trả lời, chỉ bảo cô đứng yên, anh rút từ trong túi ra một cây trâm, cài lên tóc cô.
Cây trâm màu trắng ngọc bích, thiết kế tinh xảo, có vài sợi tua rua bạc rủ xuống, An Du hơi ngẩng lên, những sợi tua rua chạm vào nhau phát ra tiếng kêu nhỏ êm tai.
Mặc dù cô không nhìn thấy, chỉ có thể chạm vào, nhưng cũng đủ để cảm nhận được trọng lượng của nó.
Trần Thương véo nhẹ tai cô, nhìn cô nhưng cũng giống như là nhìn cây trâm trên đầu cô, gật đầu nói: “Cũng đẹp đấy.”
Nhân viên trang điểm theo phong cách thư sinh cổ trang, phát cho người chơi những tấm thẻ cầu nguyện, “Cùng nhau ngắm hoa, cùng nguyện ước dưới cây Tam Sinh, mãi đồng lòng, mọi chuyện như ý.”
Những người chơi xung quanh đều lần lượt cầm bút lên viết, treo tấm thẻ lên cành đào, Trần Thương và An Du cũng cầm lấy bút, tham gia vào hoạt động cầu nguyện này.
Trần Thương nhìn cô, suy nghĩ trong giây lát rồi viết lên tấm thẻ, An Du đang sầu muộn, thấy anh đã viết xong bèn kiễng chân liếc tấm thẻ trong tay anh.
“Không được nhìn trộm, tự viết của em đi.” Trần Thương nghiêng người che, đưa tay treo tấm thẻ lên chỗ cao, dây ruy băng đỏ thắt quanh tấm thẻ khẽ đung đưa trong gió.
“Ai thèm xem của anh chứ!” An Du khẽ nói, đầu bút chống dưới cằm, nghĩ một hồi lâu mới mím môi viết được hai câu: “Cô đơn lẻ bóng, mùa xuân nơi không người bầu bạn, ước nguyện duy nhất mong rằng lòng anh cũng như lòng em.”
Ánh mắt Trần Thương sâu xa, ngước lên nhìn vị trí anh treo tấm biển, vẻ mặt lãnh đạm, khoé miệng hơi cong lên.
An Du tiện tay vẽ hai bóng hình lên giấy, lặng lẽ đi đến đầu bên kia cây treo lên.
Cô thực sự không tin cách này có thể linh nghiệm đến mức nào, nhưng cô vẫn thành kính đặt tay phải lên tay trái nắm hờ, nhắm mắt cầu nguyện.
Một lúc sau khắp cây đều là những tấm thẻ cầu nguyện, An Du ngó sang nguyện vọng của những người chơi bên cạnh “Mong năm nay thi cử thuận lợi.” hoặc “Hy vọng mở được hộp UP tỉ lệ nổ tâm pháp cấp cao.” Cô bất giác bật cười.
Cây Tam Sinh trước giờ luôn được mọi người nghĩ đến là cây cầu may, còn nguồn gốc thực sự của nó đã bị lãng quên từ lâu.
Nhưng An Du vẫn nhớ rằng: Kiếp trước có duyên, kiếp này gặp lại, ba đời sẽ may mắn hạnh phúc.
Sau khi hoạt động ban đêm kết thúc, quầy ăn nhỏ đông nghịt người, ngay cả chỗ ngồi cũng khó tìm.
An Du và Trần Thương quay về chỗ ở thay quần áo, đến quán bar gần đó mua hai vò rượu và một ít đồ ăn nhẹ mang đi.
Họ ngồi trên bậc đá ở sân sau của khách sạn, xung quanh đều yên tĩnh, mặc dù tiếng nhạc từ quán bar cách đó khá xa nhưng nghe lại rất rõ.
An Du uống rượu như uống nước. Mặc dù rượu mơ có nồng độ cồn thấp, nhưng tốc độ bốc lên mặt rất nhanh, hai gò má cô trong chốc lát liền ửng hồng.
Trần Thương ngăn cản cô, “Đừng uống nữa.”
“Được, không uống nữa, biểu diễn cái này cho anh xem.” An Du đặt bình rượu xuống, không biết lấy đâu ra một lá tú lơ khơ, ngón tay cái gẩy nhẹ, lá bài chếch ra phía sau một góc 45 độ, biểu diễn cho anh xem một màn phi bài bay liệng đẹp mắt, “Anh biết làm không?”
Trần Thương cười làm theo cô, lá bài nằm yên trên tay, anh biểu diễn cho cô xem, giống như là đang cười nhạo cô múa rìu qua mắt thợ.
An Du không thèm chấp nhặt với anh, cô kể cho anh nghe về chuyện cô trải qua trước đây: “Vào một mùa đông ở Canada, khi đó có lẽ là vừa mới hoàn thành xong việc điều trị thôi miên, em cũng không biết tại sao lại ngồi trước cửa quán bar khóc.”
“Sau đó có một anh trai đi qua dạy em chơi phi bài, anh ấy bịt rất kín, em cũng không nhìn rõ được mặt, khi em học được thì anh ấy đi mất rồi.”
An Du chống cằm nghĩ lại, ánh mắt lờ mờ say, “Anh ấy không nói gì hết, sau đó em còn đoán có phải anh ấy bị câm hay không. Đáng tiếc là em không kịp cảm ơn anh ấy. Em luôn không kịp làm rất nhiều chuyện.”
Trần Thương xoa đầu cô, “Vẫn còn kịp.”
“Ngoài cậu bé em không thể nào nhớ nổi tên thì trước đây, người mà em tin tưởng nhất là bà nội và anh hai. Khi còn nhỏ, bà sợ em nhạy cảm, kiên quyết tự mình chăm sóc em. Sau đó sức khoẻ bà ngày một yếu đi nên mới nghe ý kiến của dì Tống, để em và bà chuyển tới nhà lớn sống cùng nhau. Trước năm mười bốn tuổi, em chưa từng gặp Bùi Cảnh Ngôn và Bùi Văn Đình.” An Du cười, “Em thì không vấn đề gì, chẳng qua là lãi thêm một người anh trai, nhưng nào ngờ em gái thì lại khó đối phó như vậy, bọn em không thể nào hoà hợp được với nhau.”
“Anh biết.” Trần thương khẽ nói.
“Anh biết ư? Anh không biết đâu.” An Du vỗ đầu gối, nói không rõ ràng, “… Bùi Cảnh Ngôn bây giờ thật sự khiến em rất sợ hãi.”
Lông tơ bắt đầu hơi dựng ngược, cô lảng tránh: “Thôi, không nhắc tới anh ấy nữa.”
“Sau hai mươi tuổi, người em tin tưởng nhất là Hàn Nam, em đã từng thấy dáng vẻ đầu đổ đầy mồ hôi, đi lại khó khăn của cậu ấy trong quá trình hồi phục.
Sau tai nạn, em không nhớ rất nhiều chuyện, có lúc mới làm xong trị liệu, em không khống chế được cảm xúc của mình, cậu ấy luôn tìm đủ cách chọc em cười, rõ ràng là cậu ấy bị nặng hơn em, đi lại không tiện nhưng vẫn bày ra nhiều trò để tâm trạng em thoải mái hơn. Thời đi học cũng vậy, mọi người đều nói cậu ấy chỉ biết xoay quanh đàn chị mà thôi. Làm người phải biết báo ơn, vì vậy dù là trong công việc hay cuộc sống, em đều sẽ giúp đỡ cậu ấy, đó là do em nợ cậu ấy.”
Bả vai An Du huých Trần Thương, khẩn cầu anh: “Nể tình chúng ta là bạn bè, anh đừng làm khó cậu ấy quá, em không mong anh có thể chiếu cố và có thiện cảm với cậu ấy như em, nhưng… Hãy cho cậu ấy chút thời gian thích ứng với công việc.”
Đây rất giống với việc nhờ vào quan hệ đi cửa sau, cô càng nói càng nhẹ.
“Cậu ta thích ứng rất nhanh.” Trần Thương không nói gì nhiều, cụp mắt xuống cầm lấy chén rượu rồi lại đặt xuống, không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh.
An Du thở dài, ngập ngừng mất hơn mười giây mới lên tiếng: “Còn một người nữa… Em không thể nào nhìn thấu được anh ta.”
Vầng trăng khuất trong đám mây, bình rượu cạn nhìn thấy cả đáy, cảm giác chếnh choáng trước sau như một.
An Du quay sang nhìn Trần Thương, “… Có phải do em bắt đầu một cách không nghiêm túc nên không cũng không nhận được một câu trả lời hoàn chỉnh, đúng không?”
Trần Thương nhìn cô khiến cô không thể thản nhiên nhìn anh mà nói tiếp, cô ôm đầu gối, tiện tay nhặt một cành cây vẽ vòng tròn trên mặt đất, tự lẩm nhẩm: “Em thật sự không hiểu anh. Khoảng cách giữa anh và em luôn thay đổi, không thể nào đoán trước được. Anh đối xử tối với em, em sẽ nghĩ liệu sau này có phải anh cũng sẽ đối xử tốt với người khác như vậy hay không. Lẽ nào anh không nhìn ra, em đối với anh…”
Lời nói đột nhiên dừng lại, giữa họ rất đơn giản, nhưng dường như cũng rất phức tạp, cô chỉ có thể mượn men rượu để thổ lộ hết lòng mình.
An Du càng cúi đầu xuống thấp hơn, cô ném cành cây đi, móc trong túi ra cái cúc áo được cô giữ suốt một ngày đặt trong lòng bàn tay, con ngươi to tròn rơm rớm nước mắt chăm chú nhìn anh hỏi: “… Cúc áo nút thứ hai. Lúc trước em cắt nó trên áo anh, sau đó cầm đi đúng không?”
Cô cắt, anh đưa, giữa hai người họ đã từng có những hành động vô cùng thân mật.
Cái gì mà trăng sáng, trăng tối, rồi cả nốt chu sa nữa, đó có thể chỉ là trước đây mà thôi, An Du cảm thấy bản thân thật nực cười.
Thấm thoắt mười năm trôi qua, tại sao lại bỏ lỡ, tại sao lại xa nhau, chắc chắn không phải là lí do “Lòng dạ hẹp hòi” mà anh nói trước đây, cô muốn nghe chính miệng anh giải thích rõ ràng.
Trần Thương ngồi yên một chỗ cho đến khi cứng đờ cả người, anh chậm rãi gật đầu, nhưng vẫn không lên tiếng, nặng nề hít vào một hơi thật sâu.
Vài giây sau, anh đưa tay nắm bàn tay cô, lựa câu cô đang nói hỏi ngược lại: “Em đối với anh như thế nào?”
Anh vẫn không chịu hé nửa lời, cô cũng không muốn trả lời anh, sống mũi cay cay, những giọt nước mắt đọng trên khoé mi bất chợt rơi xuống, cô gạt nước mắt sang một bên, lắc đầu, “Chẳng như thế nào cả.”
Trần Thương khẽ thở dài, đưa tay lau nước mắt cho cô, đổi cách hỏi chủ động khác: “Vậy em hi vọng anh đối với em như thế nào?”
Lần trước anh hỏi như vậy là khi đang trong cơn ý loạn tình mê ở suối nước nóng, thời gian qua lâu như vậy mọi thứ rồi cũng sẽ thay đổi, đáp án của cô cũng không giống như trước nữa, đó chính là thực tế.
Việc tỏ ra yếu đuối không hề đổi được câu trả lời thành thật của anh, yếu đuối cũng không hợp với cô chút nào.
An Du sụt sịt mũi, thay đổi biểu cảm, lạnh lùng nói: “Việc mà em muốn làm thì nhất định sẽ làm.”
Cô móc từ túi trong của áo khoác ra chiếc đồng hồ mà cô mua tặng anh nhân ngày sinh nhật hôm đó, ngang ngược xắn tay áo anh lên, đeo chiếc đồng hồ lên tay anh, không cho phép anh từ chối, “Người mà em muốn chỉ được phép thuộc về một mình em. Anh ấy chỉ có thể nhìn một mình em, chỉ được phép nhớ em, có mình em thôi.”
Khi cô định buông tay ra, Trần Thương kéo cánh tay cô lại gắt gao ôm chặt cô vào lòng, nghiêng đầu ghé sát tai cô thì thầm: “Ừm, đều hứa với em hết, còn có yêu cầu gì nữa không?”
“Anh là đầu gỗ hả! Chỉ biết hỏi ngược lại em!” An Du cuối cùng không nhịn nổi nữa, gục trên vai anh, tức giận đấm mạnh vào lưng anh, phát tiết hết bực bội lên người anh, khóc lóc nói: “Anh không bao giờ thành thật hết, lúc nào cũng mập mờ không rõ ràng, khiến em lo được lo mất. Trần Thương, em thích anh, siêu siêu thích anh! Nhưng… Trước đây có phải giữa chúng ta có mâu thuẫn gì đó hay không, em đối xử tệ với anh, nên anh mới bắt nạt em như vậy? Em xin lỗi cũng không được sao?…Ưm!”
Đáp lại cô là một nụ hôn sâu mãnh liệt.
Trần Thương giữ chặt sau gáy cô, ngón tay luồn qua tóc cô, đầu lưỡi lần theo hình dạng môi cô, nhanh chóng tiến thẳng vào trong nếm thử vị rượu mơ trong miệng cô, nó rất ngọt, nhưng không ngọt bằng cô.
“Anh không bắt nạt em, em cũng không cần phải xin lỗi anh.” Anh ôm cô thật chặt, hơi thở dần trở nên hỗn loạn: “An An, cho dù anh làm gì thì cũng đều là tự nguyện, từ khi bắt đầu đã vậy.”
Trần Thương nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi mắt ươn ướt và chóp mũi hơi ửng đỏ của cô, cuối cùng lại tiếp tục phủ môi lên môi cô, trịnh trọng nói: “Chỉ có duy nhất mình em, trước giờ đều như vậy.”
An Du nghe rõ anh chỉ trả lời có chọn lọc, những chuyện quan trọng trong quá khứ anh đều né tránh không nhắc tới.
Cô vòng tay qua cổ anh, chiếm lấy cánh môi anh không buông, đôi mắt lờ mờ hơi nước kiên trì nói: “Chúng ta…”
Trần Thương như là biết cô muốn hỏi gì, anh càng hôn sâu hơn chặn miệng cô lại, bỗng dưng nhấc bổng vác cô trên vai, “Quá khứ hay trước đây đều không quan trọng, bây giờ có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Phòng Trần Thương ngay bên cạnh phòng cô, nhưng cũng chỉ để làm màu mà thôi.
Quán bar dưới lòng đất đã đổi sang vũ điệu Tây Ban Nha.
Một giọng nữ ngọt ngào vang lên:
“Em thích dáng vẻ anh gọi em là ‘người phụ nữ của anh’
Thật hi vọng em có thể vờ như không cần anh
Nhưng mỗi lần chạm mặt lại là điều tuyệt vời không sao diễn tả được
Vô cùng chân thực
Em nghĩ em nên chạy trốn đi thật xa
…“
Không trốn nổi, cũng không muốn trốn.
Lên tầng, cửa phòng đóng lại.
Tình dục dễ dàng đốt cháy lý trí con người. Môi răng hai người nóng bỏng, ẩm ướt quyện chặt vào nhau không rời, quần áo cản trở đã bị lột bỏ trong nháy mắt.
Trần Thương kéo khoá sau lưng cô, chiếc váy liền trượt xuống, để lộ xương quai xanh trắng nõn cùng vòng một đầy đặn ẩn sau chiếc áo ngực ren trơn.
Ánh mắt anh tối sầm, mân mê đôi gò bồng đào, kéo áo sang một bên, môi răng ngậm lấy nhũ hoa, giọng khàn khàn nói: “Lớn rồi.”
An Du ngửa đầu rên lên một tiếng, cô cố gắng kìm tiếng rên của mình lại. Cô biết ở đây cách âm không tốt, bèn kéo rèm che, để tầm nhìn bó hẹp lại trong phòng.
Những ngọn nến đỏ đang rực sáng, ban ngày không để ý, khi bước vào phòng mới phát hiện cách trang trí hoàn toàn giống với phòng tân hôn thời cổ đại.
Song cửa sổ dán chữ “Hỉ” màu đỏ, tấm rèm đỏ chạm hoa che đi chiếc giường lớn, ga trải giường màu đỏ thêu long phượng được làm bằng lụa.
“Lúc đặt phòng em cũng không rõ lắm.” An Du đỏ mặt, đẩy Trần Thương ra, nhanh chóng bước vào bồn gỗ dùng để tắm sau bức bình phong, “Em muốn đi tắm.”
“Xấu hổ gì chứ?” An Du vừa mới cởi bỏ quần áo, chưa kịp xuống nước, một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng cô.
Trần Thương đã cởi bỏ hết quần áo, nhấc đôi chân thon dài bước vào, ngồi đối diện với cô.
Chiếc bồn gỗ đủ rộng, thoải mái cho hai người họ tắm.
Khung cảnh đậm nét màu sắc Trung Hoa, lại kèm theo những ca từ da diết lòng người của phương Tây, tiếng đệm guitar và giọng hát của đôi nam nữ đồng thanh vang lên:
“Anh nói chúng ta chỉ là bạn
Nhưng bạn bè thì làm sao biết được anh hợp khẩu vị đến nhường nào
Anh biết đấy mối quan hệ này duy trì như vậy cũng lâu rồi, anh đừng làm em thất vọng, đau buồn
Khi đôi môi anh gỡ bỏ lớp quần áo trên người em
Em rơi vào đầu lưỡi anh
Nụ hôn của anh hớp mất hồn em, xin anh đừng dừng lại
…”
An Du hắt nước lên người anh, mặt cô toàn là nước, nốt chu sa trên trán dần mờ đi rồi biến mất, đuôi tóc ướt giống như bông hoa sen xinh đẹp mới chớm nở.
Trần Thương duỗi tay ra, mượn sức nổi của nước kéo cô xích lại gần.
Làn da mềm mại, mịn màng chạm vào cơ bắp săn chắc của anh, hoa tâm mềm mại ngay lập tức dính sát vào cự vật cứng nóng.
“Ưm…” Ham muốn dục vọng sục sôi, cô nhẹ giọng nhắc lại: “Em muốn tắm…”
Hai tay Trần Thương đặt ở phần xương cánh bướm sau lưng cô, ngực hai người áp sát vào nhau, bụng dưới anh hơi căng lên, vừa hôn vành tai cô vừa cười: “Tắm cùng đi.”