Bóng đèn trắng nhuộm sáng khuôn mặt Hàn Nam, cách một tấm kính thủy tinh, phản chiếu hai dáng vẻ đối lập. Ngũ quan cậu ấy vẫn tuấn tú như xưa, nhưng vẻ mặt hoàn toàn thờ ơ, lãnh đạm mà An Du chưa từng thấy bao giờ.
Cô sửng sốt, há hốc miệng, không lên tiếng.
“Nghe rõ không?Tôi nói ___”
Hàn Nam hơi hơi di chuyển cần cổ, nhướng người về phía trước, để cô nhìn thấy rõ sự khinh thường trong mắt mình, nhấn mạnh từ tốn và rõ ràng: “Bùi gia nhà mấy người, đều là đồ ngu.”
Cậu ta cười khẩy nhẹ, móc một cái đồng hồ cũ kỹ từ trong túi áo. Lớp sơn đồng bị ăn mòn thành màu sắt, bên trong vẫn còn được bảo quản rất kỹ, kim đồng hồ vẫn còn đang chạy.
Hàn Nam rất cẩn thận mở đồng hồ, khuôn mặt dịu dàng đi một chút, ngón tay vuốt ve nhiều lần mặt bên trong.
Hắn ta xoay mặt đồng hồ, áp lên tấm kính thủy tinh để cô xem.
“Hàn Cẩn, cô có ấn tượng với cái tên này không?”
Là một ảnh chụp giấy tờ phông nền màu đỏ, cô gái trong ảnh có nụ cười hơi trẻ con, có phần giống mặt Hàn Nam, chỉ là đôi mắt âm u, khuôn mặt tái nhợt, rõ ràng là người bị bệnh nặng.
An Du vẫn chưa hoàn hồn trước thái độ khinh thường của Hàn Nam, giờ đây cảm giác bản thân như là phạm nhân đang bị thẩm vấn một cách khó hiểu, cứng nhắc khẽ lắc đầu.
Hàn Nam cười ha ha một tiếng, che đi tầm mắt, nâng cằm lên cao vài độ, ý mỉa mai càng sâu thâm hơn: “Đúng rồi, xíu nữa tôi quên, cô Bùi An Du cái gì cũng không nhớ, vậy nếu không ngại thì—để tôi nhắc lại cho cô nhớ.”
Hắn ta nhấn một nút lồi trên đồng hồ, tiến lại gần cái loa nhỏ, một đoạn ghi âm được phát ra.
Có thể là trên hành lang trống trải, giọng người phụ nữ có thể phân rõ cùng những bước chân hỗn loạn: “Tôi không quan tâm ai đang đợi chờ, bà nội quan trọng nhất. Nếu chúng ta nhận được quyền ưu tiên cấy ghép gan, thì tại sao phải nhường họ? Người thân của họ là người, chúng ta cũng vậy! Chúng ta với bọn họ có liên quan gì? Bây giờ bà nội đang trong giai đoạn nguy hiểm, muốn trách thì trách mạng họ không tốt thôi!”
Đoạn ghi âm này đã lâu năm rồi, chất lượng tiếng đã bị mài mòn, nhưng dù An Du không hề có ấn tượng cũng có thể nhận ra đó là giọng nói của mình.
Vẻ mặt cô sững sờ, tim đập nhanh loạn nhịp luống cuống không biết làm sao.
Dáng vẻ An Du dường như chọc tức Hàn Nam, cậu ta nhấn phát lại một lần, rồi lại thêm một lần, giọng điệu kích động: “Tám năm trước cô và Bùi Cảnh Ngôn lên kế hoạch thế nào, mua chuộc bác sĩ ‘ghép gan’, xem mạng người như con sâu con kiến, có nhớ lại hay chưa!”
Bất thình lình, An Du bị một âm thanh lớn gõ sau đầu, trong nháy mắt thoáng qua một hình ảnh mà không hề tồn tại trong trí nhớ.
Ánh sáng yếu ớt trên hành lang bệnh viện, sắc mặt nhợt nhạt như sáp của bé gái trước mặt không ngừng nói “Anh hai ơi đau quá”. Người thanh niên đội mũ lưỡi trai không nhìn thấy nửa khuôn mặt trên ôm lấy cô bé, giọng nói nhẹ nhàng an ủi: “Tiểu Cẩn, đợi thêm chút nữa nha, tới phiên chúng ta rồi.”
“Không…..”
An Du đặt tay lên thái dương, ánh mắt trống rỗng, lẩm bẩm trong miệng: “Tôi không biết…”
“Ha ha, vậy bây giờ cho cô biết.”
Hàn Nam rất hả dạ với phản ứng của An Du, thu đồng hồ lại, giọng điệu đầy khoái cảm trả thù.
“Anh em nhà Bùi gia các người cao quý, bà nội yêu dấu của mấy người, bà cụ họ Dịch kia cuối cùng cũng chết. Cũng tốt, cùng làm bạn với em gái tôi, cướp đoạt sinh mạng người khác thế nào, thì đền trả lại như vậy. Oan có đầu nợ có chủ, đàn chị, tôi nói có đúng không?”
“Đêm Dịch Mỹ Trân mất, tôi ở trong phòng ở lầu trên, trên phòng bà ta, cùng Tống Mộng chúc mừng, ừm, vị rượu đỏ đêm đó không tồi.”
“Tống Mộng, một người phụ nữ cô đơn lại dung tục tầm thường, cùng bà ta lên giường vài lần, nói vài câu lời tiếng ngọt là có thể làm bà ta choáng váng đầu óc. Cũng cám ơn sự cô độc của bà ta, để sau khi tôi mất đi Tiểu Cẩn, có thể dễ dàng lấy được khoản tiền lớn và bí mật của Bùi gia.”
“Có thể cô không biết? Bà ta đã muốn loại bỏ bà cụ và cô, một là vì tài sản của Bùi gia, cái còn lại là vì trả thù hận cướp chồng—— Mục tiêu của cả hai chúng tôi trùng khớp.”
Âm mưu nối tiếp nhau được phát hiện, An Du như bị sét đánh, nghìn vạn mũi tên xuyên tim.
Trước mắt cô trắng xóa, đầu óc quay cuồng, con ngươi co thắt đột ngột, máu khắp cơ thể như đình trệ, độ ấm nóng của cơ thể bị mất đi, giống như một tác phẩm điêu khắc không di động.
Cô khó khăn giữ bình tĩnh, dùng vạn phần lực chú ý mới nghe được Hàn Nam nói cái gì.
Chỉ thấy miệng cậu ta một mở một khép, thốt ra sự thật phũ phàng và tàn nhẫn: “Đáng tiếc, muốn làm chuyện thần không biết quỷ không hay, Tống Mộng bỏ lượng thuốc vẫn còn quá ít nên quá chậm, cần tới tám năm mới làm bà cụ về tây thiên. Còn cô……”
Hàn Nam nở nụ cười méo mó: “Sinh nhật Bùi Cảnh Ngôn năm đó, Tống Mộng gọi điện thoại để cô đi tìm Bùi Cảnh Ngôn, đặc biệt cho cô thấy những tình cảm méo mó đê hèn, bỉ ổi của anh ta, sau đó tôi dẫn dụ cô lên xe taxi, là tôi chỉ đường đi, cô còn nhớ không?”
“Bùi An Du, sao cô có thể ngây thơ đến mức cho rằng tôi vì cứu cô mà mất đi một cái chân? Vốn đáng lý ra cô nên chết tại chỗ, chỉ là Tống Mộng sắp xếp tài xế đã sẩy tay, quẹo sai hướng.”
Cậu ta nghiến răng: “Bùi Cảnh Ngôn và cô đúng là cùng dòng máu ngu ngốc, rõ ràng biết kế hoạch của Tống Mộng, lại không nỡ giao mẹ ruột mình cho cảnh sát. Có trời mới biết mẹ con bọn họ đã làm giao dịch gì, anh ta quả nhiên đưa cô đến Canada, cách xa trong nước, là có thể bảo vệ cô bình an sao?”
An Du vẫn còn ngây ngốc như đầu gỗ, Hàn Nam giơ tay ra gõ vào tấm kính cách âm ba lần, cưỡng ép cô tiếp nhận thêm nhiều thông tin khác: “Vì lỡ đâm lao thì phải theo lao, để cô cho rằng tôi là ân nhân cứu mạng của cô, để làm cô tin tưởng tôi. Mấy lần tai nạn ngoài ý muốn ở Canada, cô thật cho rằng là tai nạn ngoài ý muốn sao? Cho chút tiền để bọn họ phối hợp chơi trò giải cứu. Ha ha,tiền…….Quả thực là thứ rất tốt.”
Cậu ta cười khinh bỉ, tuy là đang trong ngục tù mất đi tự do, nhưng là một người với tư thế chiến thắng: “Chỉ có cướp mạng sống thì quá nhàm chán, tiêu diệt một người về mặt tinh thần sẽ triệt để hơn, thú vị hơn không phải sao?”
“Gửi cho cô mấy thực phẩm chức năng ấy, chỉ cần cô liên tục ăn một, hai năm thì sẽ có kết cục giống Dịch Mỹ Trân. Nỗi đau của bệnh gan, các người cũng phải nếm trải qua giống với Tiểu Cẩn, nhưng ngay cả như vậy, cũng trả không hết tội lỗi mấy người gây ra!”
Âm sắc trong ống nghe sớm đã bị bóp méo, âm thanh và cảm xúc của Hàn Nam đã trở nên hung dữ ghê tợn, rõ ràng là khuôn mặt xanh nanh vàng như Tu La đòi mạng, An Du nhíu chặt mày, đau khổ nhắm hai mắt lại.
Lời nói của cậu ta như lưỡi dao sắc bén, từng nhát từng nhát khoét lục phủ ngũ tạng khiến máu thịt be bét, thính giác và thị giác tan vỡ cạn kiệt.
Cô muốn thốt lên đừng nói nữa, muốn nói với bản thân rằng đây là ảo giác, nhưng móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, da thịt đau đớn, không cho cô chạy trốn đã cho cô biết đây không phải là giả.
“A…….Nghìn tính không bằng vạn tính, là tôi quá chủ quan, không ngờ rằng giữa đường nhảy ra một Trần Thương.” Hàn Nam nghĩ đến cái gì đó, cậu ta đột nhiên lạnh giọng.
Hai từ “Trần Thương” khiến An Du chợt sững sờ, cô nắm chắc ống nghe, môi và tay run cầm cập, nhìn chằm chằm vào Hàn Nam.
“Trần Thương vẫn thông minh hơn Bùi gia nhà mấy người nhiều.”
Trong giọng nói Hàn Nam có chút hận ý, cũng có chút thưởng thức lại có chút không cam, cậu ta cười: “Tôi đã quá xem thường anh ta, vốn cho rằng sau khi anh ta yêu đương với cô sẽ bỏ hết phòng vệ với tôi, không nghĩ tới anh ta sớm đã thuyết phục Bùi Cảnh Ngôn liên kết hợp tác tính kế, anh ta lại trầm tĩnh vững vàng đến mức khiến người khác trở tay không kịp.”
“Trần Thương rõ ràng có thể né tránh, nhưng anh ta nhất định nhảy vào vũng nước đục này, bắt buộc tôi không thể không xuống tay với anh ta, nhưng hình phạt nhỏ này, đối với anh ta mà nói…….Có lẽ không là gì.”
“Ồ……..Dựa vào sự ích kỷ đến vô sỉ của đàn chị đây, khi biết tôi vào ngục rồi, sẽ làm gì đây nhỉ?”
Ngón tay trỏ Hàn Nam nhàn nhạt gõ nhịp mặt bàn, chậm rãi mỉm cười, biến đổi thành giọng nói quen thuộc: “Tôi đoán thử nhé, vì tôi, cô nhất định tranh cãi với đàn anh một trận, còn đàn anh thì sợ cô mất tinh thần khống chế, chắc chắn cũng sẽ không nói gì hết?”
“Anh ta hao tổn tâm trí bảo vệ thứ anh ta muốn, hôm nay đã bị tôi phá hủy hết rồi.”
Hầu như tất cả tế bào toàn thân của An Du đều kháng cự lại việc thu nhập thêm thông tin, lồng ngực căng tức đau nhói, các khớp ngón tay phát lạnh đến tím tái, tứ chi mềm nhũn, thần sắc khổ sở, cổ họng tắc nghẹn chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ, không thể phát ra một âm tiết nào.
Hàn Nam nhướng mày, giống như đang nói quy tắc của một trò chơi, nhẹ nhàng nói: “Vào đêm trước khi Trần tổng được bổ nhiệm chức nhà sản xuất, nếu chuyện tình cảm với cấp dưới là cô mà bị lộ ra, công tư lẫn lộn, chắc sẽ bị nhận hình phạt rất nặng phải không?”
“Hơn nữa đúng lúc những chứng cứ này lại từ hộp thư email của cô phát ra thì sao?”
Cậu ta nghiêng đầu nhìn lướt qua tờ lịch trên tường, tự tin nói: “Thời gian sớm đã qua rồi, có lẽ ban lãnh đạo Lôi Thịnh, thậm chí là hàng nghìn nhân viên đều nhận được hết tin tức vui mừng này.”
“Một nhà sản xuất Trần ăn trên ngồi trước, chỉ tay năm ngón, giờ phút này chắc là thân bại danh liệt rồi.”
Hàn Nam cười lớn khoa trương, chợt nghiêm mặt, từng chữ từng chữ, tựa như khắc dấu, muốn cô ghi nhớ cả đời: “An Du, cô là một vết dơ trong cuộc đời của anh ta!”
“Cho dù là người yêu cô hay là người cô yêu, đều sẽ bị hành hạ vì sự tồn tại của cô.”
Khuôn mặt vốn dĩ đã tái nhợt xanh mét, An Du giống như một con bướm thoi thóp hơi thở, từng nhịp tim đều đau đớn, từng hơi thở giữa hai cánh mũi tựa như kiệt sức.
Sinh mạng yếu ớt nhanh chóng bị rút ra, cô không thể chống đỡ được, cơ thể ngả nghiêng.
Trong khoảnh khắc có vị ngọt trong cổ họng, một ngụm đỏ tươi phun ra, máu tươi đỏ rực trên nền đất.
Ống nghe bị rớt trên mặt bàn, ly nước rơi xuống đất bể nát, sau hai tiếng vang lên mọi tiếng động đều biến mất.
Thị giác và ý thức sau cùng biến mất, bị màu trắng xóa không có điểm dừng bao phủ.
*
Hàn Nam bị giám ngục đưa đi, cậu ta đứng dậy lướt nhìn An Du, khi quay người đôi mắt chớp nhẹ, sự ẩm ướt trong khoang mắt không nên vì cô mà xuất hiện, lúc này lại chảy xuống gò má.
Cậu ta đang tự giễu, nghĩ đến những chuyện đã qua, từng cùng nhau xem mặt trời mọc và lặn, tiếng cười vui khi trượt tuyết, ánh vàng rực rỡ của đảo Hoàng Tử……..
Đều không phải là thật, giả tình hư ý, cũng khó tránh khỏi việc người ta sẽ bỏ sự mềm lòng và trì hoãn vào một cái chai chứa đầy giận dữ.
__ __Chẳng qua để mặc bản thân buông thả cấu xé, cuối cùng sẽ trở thành ác ma.
Mặt đồng hồ trên ngực cậu ta vẫn còn chuyển động, sự hận thù trong hai trăm năm mươi triệu giây, đem cây gỗ lim nghìn năm không biết mục nát, hao mòn vĩnh viễn chìm trong hư vô.