Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 92



“Cô An, ô tô của cô đã sửa xong, trong thời gian rảnh cô hãy tới nhận xe nhé.”

An Du nhận được cuộc gọi từ cửa hàng 4S để lấy xe.

Ba ngày trước, bức tường bên ngoài màu trắng của căn hộ Triêu Húc quen thuộc làm cô chói mắt, cô xem chiếc xe như một lớp giáp cứng rắn, tránh vào bên trong, không dám ló mặt phóng đi.

Đang suy nghĩ mông lung, tay chân lúng túng, vừa phản ứng kịp thì đầu xe đã tông vào đuôi xe người khác, may mà xe chạy chậm nên người không sao, chỉ là va quẹt nhẹ làm phía trước đầu xe có một vết xước nhỏ.

Sau đó An Du không ra ngoài nữa, ở nhà đứng ngồi không yên. Điều cô làm nhiều nhất là đếm số bong bóng do cá vàng phun ra, hành vi hằng ngày của cô ngày càng khô khan nhàm chán.

Không thấy, không muốn, không biết, có thể coi như không tồn tại.

Nhưng An Du không tránh khỏi việc suy nghĩ rốt cuộc bọn họ đã làm cái gì, quan hệ như thế nào.

Tùy ý có thể thấy bài học rút ra – cách tốt nhất để thoát khỏi một mối quan hệ là bắt đầu một mối quan hệ mới.

Với tính cách của Trần Thương thì anh sẽ không coi trọng việc đó, nếu có thể đưa một cô gái về nhà và ngủ lại qua đêm, nhất định đã có một kế hoạch phát triển lâu dài.

Cô tìm vài người có kinh nghiệm để hỏi nhưng không ai có thể trả lời sự bối rối của cô lúc này, một người từng trải cũng không có để tham khảo, càng không có công thức để giải quyết tâm trạng phức tạp lúc này, làm sao mới có câu trả lời chuẩn nhất.

Anh đã từng rất yêu cô, cô chắc chắn, nhưng cũng chỉ khẳng định “Đã từng” trong quá khứ. Sự xác nhận này đến quá trễ nên khi cô muốn có được anh thì lại sai thời điểm.

Cảm thấy bất lực, An Du nhìn vào khoảng không gian giữa Trần Thương và Hứa Am, không thể đánh giá mức độ thân thiết giữa hai người bọn họ.

Mỹ nhân vừa cạo xong mặt, giữ vững đầu của cô, “Cô An, đừng nhúc nhích, bây giờ tôi sẽ đắp mặt nạ cho cô, cô muốn dùng loại nào? Làn da của cô đang trong trạng thái tốt, cơ bản phải cấp ẩm, còn làm trắng…”

An Du nhắm mắt thư giãn, “Sử dụng loại nào tốt nhất.”

Trước mặt phải chuẩn bị tốt đã, về phần có muốn hay từ bỏ hy vọng, phải tùy thuộc vào tình huống.

*

Lúc chạy đến lễ đường, ánh đèn đã dần tắt, đám đông cũng dần yên lặng, chỉ đợi cô dâu chú rể lên sân khấu.

“Giám đốc An!” Dương Mạn Ni yên lặng dơ tay vẫy chào. An Du đưa ra phong bì lì xì màu đỏ, cong thắt lưng tìm chỗ ngồi xuống.

Địa điểm tổ chức chật chội, Trần Thương ngồi bàn cạnh bên cô, hai người đưa lưng về phía nhau, ngăn cách nhau bằng một lối đi không đủ để một người qua.

Cả buổi An Du không nhìn thấy anh, nhẹ nhàng kéo ghế dựa, phía sau chạm vào lưng anh, Trần Thương tiến lên phía trước một chút, chừa lại khoảng cách khoảng một gang tay.

Không sao cả, cũng chỉ có mười centimet, có gần hay không bản chất cũng không khác biệt lắm, nghe được cuộc trò chuyện là được rồi.

An Du lấy điện thoại di động ra, trả lời một email từ hai mươi ngày trước.

Năm phút sau, cô nghe được Hứa Am nói nhỏ với Trần Thương: “Boss, trước khi trở về chúng ta giàu to rồi, tôi đã gửi yêu cầu mỹ thuật <Huyễn Hình> cho rất nhiều nhà  thiết kế. Hôm nay cuối cùng tôi cũng nhận được hồi âm, chính là nhà thiết kế Quảng Tạp!”

Cô ấy xin chỉ thị: “Tuy rằng máy chủ trò chơi này lợi nhuận không nhiều lắm, nhưng những đồng nghiệp Châu Phi vẫn đang làm, anh có muốn liên hệ trực tiếp với Quảng Tạp hay không?”

“Tại sao cô không đưa danh sách cho tôi xem qua trước? Tự ý quyết định.” Trần Thương lạnh lùng nói, chỉ cần nghe cũng có thể đoán được biểu cảm của anh, lông mày chắc chắn đã nhíu lại, anh nói: “Vốn đầu tư của chúng ta rất thấp. Cô có biết chi phí của Quảng Tạp không? Chi phí rất cao, đầu tư như nhau thì có thể chọn người phù hợp hơn.”

An Du chống tay lên bàn, mu bàn tay chống vào cằm thanh tú tinh xảo, khóe miệng cong lên.

Khi Trần Thương thông qua kế hoạch trước đây của cô, anh luôn nhấn mạnh rằng “Đổi chuyện không đổi người”, ngày hôm nay cách anh đánh giá nhà thiết kế Quảng Tạp rõ ràng là đổi người mất rồi.

Như vậy có thể thấy, có oán khí là được rồi.

Hứa Am nói quanh co một hồi, tranh cãi đến cùng: “Không phải, boss anh xem bảng báo giá đi, nhà thiết kế Quảng Tạp cũng nói cô ấy rất thích, cũng đồng ý không bắt buộc, hơn nữa cô ấy sẵn sàng gửi trọn bộ bản vẽ giúp quảng bá trong nước…”

Trần Thương ngắt lời: “Cô ta nói thì cô tin sao? Đã ký hợp đồng giấy tờ rồi sao? Con dấu đâu?”

“Chúng ta không đủ kinh phí…” Hứa Am không hiểu nói: “Nhà thiết kế Quảng Tạp rất có tiếng trong ngành, cô ấy đã từng hợp tác với <Yêu Ma Ký>, cô ấy đã trả lời email thì sẽ không đổi ý đâu, giấy trắng mực đen, cũng có hiệu lực.”

Trần Thương không phản bác: “Tôi nói không thích hợp, thay đổi người.”

Hứa Am thở dài, tiếc nuối nghe theo: “Được rồi, thật ra cá nhân tôi cũng rất thích nhà thiết kế Quảng Tạp.”

Trần Thương khẽ khịt mũi một tiếng, cười chế nhạo: “Đừng đem sở thích cá nhân vào công việc. Tạo hình của <Huyễn Hình> có thể giao cho học sinh của học viện nghệ thuật địa phương, dùng búa tạ giết gà.”

An Du nhướng mày, hai tay gác lên thành ghế, không có ý định lại gần bàn tròn, nhớ lại khoảng thời gian với Trần Thương, tâm trạng thả lỏng ra, ánh mắt di chuyển, con ngươi trong không trung như phát sáng tinh xảo.

Cô cầm lấy ly nước việt quất trên tay, tâm trạng thoải mái chạm vào cốc của Dương Mạn Ni, rồi uống cạn.

Dương Mạn Ni nghiêng người, nói nhỏ: “Cô cười cái gì?”

Nước việt quất chua chua ngọt ngọt rất ngon miệng, An Du cười: “Người khác kết hôn, lẽ nào tôi ở đây khóc lóc sao?”

Dương Mạn Ni nhìn một vòng xung quanh, buồn bực quay lại hỏi: “Có vẻ như cô đang thực hiện một âm mưu gì đó.”

An Du mờ ám trả lời: “Còn lâu mới nói.”