Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Đại Ác

Chương 45: Tránh Né



Tiêu Linh kích động đến nỗi tay và chân không ngừng run rẩy, sau lưng cảm thấy lạnh ngắt. Cô vừa di chuyển, cánh tay liền bị Tiêu Ánh Vân bắt được, cô ta kêu lên:

“Em định đi đâu? Một mình em có thể làm gì chứ? Em đã muốn giữ lại đứa trẻ thì phải giữ nó đến cùng, em bỏ ra ngoài rồi em định bỏ đứa trẻ à?”

Nhắc đứa trẻ trong bụng, Tiêu Linh thoáng bình tĩnh lại, cô đặt tay lên bụng rồi siết chặt nắm tay, vò cho góc áo trở nên nhăn nhúm, giờ khắc này đã khóc không thành tiếng.

Tiêu Ánh Vân hiền dịu một cách khác thường, nhẹ giọng khuyên nhủ:

“Em nghe lời chị, đi cùng Vương Ân đi thôi. Em muốn đứa trẻ sinh ra không có cha sao?”

Tiêu Linh nghĩ đến việc Vương Ân đã ngủ với mình còn đưa mình lên giường của Hoắc Tư Thần là lại nổi nóng, tất cả đều tại cậu ta mà ra, nếu không phải như vậy, cô cũng không tìm đến chỗ Hoắc Tư Thần!

Cô cắn răng lắc đầu, lát sau mới nói: “Ánh Vân, em không cần người như Vương Ân chịu trách nhiệm cho đứa trẻ trong bụng em.”

“Vậy em muốn làm gì?” Tiêu Ánh Vân phát hiện mọi chuyện ngày càng thuận lợi, trong lòng cười thầm.

Tiêu Linh dùng tay lau nước mắt, giọng khản đặc:

“Em không biết.”

“Hay là em đi đến nơi khác tránh ánh mắt của Hoắc Tư Thần một thời gian? Chị sẽ đưa cho em ít tiền để em lo liệu.”

“Chị lấy tiền ở đâu ra?” Tiêu Linh cảm thấy tuyệt vọng, người nhà của cô làm gì có tiền chứ, không ép cô đưa tiền đã là rất tốt rồi.

Tiêu Ánh Vân giả vờ đau lòng:

“Chị và anh rể của em mới may mắn trúng thưởng, tuy không nhiều, nhưng đủ để trả hết nợ cho bố và dư ra một chút, chị cũng tìm được việc rồi. Thời gian qua là cả nhà khiến em chịu uất ức, bây giờ chị và mẹ hối hận, rất muốn đền bù cho em.”

Mặc dù Tiêu Linh không tin lắm vào những lời tình cảm có vẻ chân thành này, nhưng cô cũng không có cách nào ngoài việc tránh né. Hoắc Tư Thần sẽ giết đứa nhỏ trong bụng cô nếu biết nó không phải con anh ấy mất!

Vương Ân bấy giờ cũng nói: “Nếu em không cho tôi cơ hội chăm sóc đứa trẻ thì tôi cũng không biết phải làm sao, tôi sẽ chu cấp cho gia đình em hàng tháng, coi như là tổn thất tinh thần của em.”

Bàn qua bàn lại, Tiêu Linh cảm thấy cô chỉ còn một cách duy nhất này mà thôi, nhận tiền sau đó tìm một nơi cách xa khỏi thành phố mà sống, hy vọng sẽ không để Hoắc Tư Thần tìm được. Về phần cha của đứa bé, bây giờ... cô không muốn nhìn mặt Vương Ân chút nào.

Cô do dự rất lâu, cuối cùng quyết định gọi cho Hoắc Tư Thần lần cuối. Nếu anh bắt máy, cô sẽ xin lỗi anh rồi rời đi, xin lỗi vì sự nhầm lẫn tai hại của mình. Như vậy sau này khi cô không còn ở đây nữa, cô cũng thấy lòng mình bình yên. Nhưng ông trời không để cho cô toại nguyện, Hoắc Tư Thần không nghe máy của cô.

Nhân duyên của cô và anh đến đây có lẽ nên kết thúc, cô chẳng còn mặt mũi nào đối diện với anh nữa.

Tiêu Linh nhìn hai vị vệ sĩ đang đứng trước cửa chính, quay sang nhìn chị gái mình, cô cầu xin:

“Chị, coi như nể tình chúng ta là chị em những năm qua, chị giúp em rời khỏi đây đi.”

“Ừ.” Tiêu Ánh Vân chỉ chờ có thế, vội vàng nháy mắt với nhân viên của khách sạn.

Nhân viên kia rất lanh lẹ gật đầu đáp trả, bọn họ đã thông đồng với nhau từ trước, từ quản lý của The Night đến cấp cao của nơi này đều nhận được sự ủy thác của Hàn gia, nhận một số tiền không hề nhỏ, chỉ vì diễn một màn kịch này.

Tiêu Ánh Vân nói nhỏ với Tiêu Linh: “Chúng ta đi từ cửa sau, chị gọi taxi cho em. Đây là thẻ ngân hàng, mật khẩu là sinh nhật chị. Em đi đi, chị sẽ ở lại chặn những người kia cho em.”

“Bố mẹ…” Tiêu Linh muốn nói mình lo lắng cho họ, nhưng lại thôi. “Vậy em đi đây.”

Vương Ân cũng lên tiếng chào cô: “Tôi đi với em.”

Ánh mắt Tiêu Linh trở nên sắc bén vô cùng: “Cậu nên biết điều mà cút khỏi tầm mắt của tôi!”

Cô không cần kẻ ngụy quân tử như cậu ta làm cha của đứa trẻ, ăn xong bỏ trốn còn chẳng đáng mặt đàn ông! Mặc dù cô không biết vì lý do gì mà cậu ta lại chủ động nhận trách nhiệm, nhưng nói thật, thà cô một mình nuôi đứa nhỏ còn hơn.

Thật ra đây cũng là một sự giải thoát cho cô, giúp cô tự do bay lượn, sau này không còn phải chu cấp tiền bạc cho gia đình nữa, cô nghĩ dù cực khổ nhưng sẽ lo được. Về phần nợ Hoắc Tư Thần thì bỏ đi vậy, số tiền ấy thật ra chẳng đáng là bao nhiêu. Mai này có cơ hội, cô sẽ tìm cách trả cho anh.

Tiêu Linh cắn chặt răng, lau sạch vệt nước mắt trên mặt rồi lén lút rời đi. Hai vị vệ sĩ thấy cô di chuyển thì lập tức xông vào trong, nhưng khách sạn này là sân nhà của Hàn Tuyết, cô ta sớm chuẩn bị người ngăn cản họ.

Bảo an của khách sạn đột nhiên xuất hiện chặn đường, hai vệ sĩ kia thân thủ không tồi, thuộc diện được huấn luyện đặc biệt mà ra, chẳng mấy chốc đã đánh ngã được ba bốn tên bảo an. Nhưng trong thời gian họ giằng co, Tiêu Linh đã mất hút ở cửa sau.

Một trong hai người vệ sĩ thầm mắng: “Chết tiệt!”

Gấp rút gọi điện thoại cho cấp trên, họ báo cáo: “Báo với Hoắc tổng, thiếu phu nhân đang chạy trốn!”