Tỉnh Lâm:"Chúng tôi có dạy thằng bé cách giao tiếp chứ. Hơn nữa lúc nãy là cô châm chọc nó trước nên nó bật lại cô cũng không có gì sai"
"Hai người được lắm, cùng nhau hùa lại ức hiếp một mình tôi"
Hàn Chiêu Dạ:"Cô không ức hiếp người ta thì người ta đã mừng rồi chứ ai mà dám ức hiếp cô chứ"
Diệp Viên Hy nghe anh nói thế thì đầu tức muốn bốc khói đầu luôn, nhưng chỉ vài giây sau cô liền lấy lại trạng thái bình thường rồi lên tiếng:
''Đợt này sau khi giải quyết xong Hàn Vân Nam thì xin mời anh Tỉnh Lâm và cả nhóc Từ Kiệt cùng nắm tay nhau đi đến Thi Giao tham quan ba tháng nhé"
Hai người kia nghe nói thế thì kẽ rùng mình. Thi Giao thường còn được bọn anh gọi chơi bằng một cái tên là nơi tối tăm nhất của thế giới
Người ở trong đó sẽ được cách biệt với thế giới bên ngoài và nó như một cái lòng giam tâm tối. Là nơi chuyên trị những người phản bội tổ chức.
Một khí bước vào đó thì xác định khi bước ra thì chỉ còn có nữa cái mạng hoặc sẽ mãi mãi ngủ trong đó luôn. Nhưng nam tử hán đại trượng phu thì không thể nào hạ mình xuống cầu xin một nữ nhân được.
Hơn nữa cảnh mình cầu xin người khác bị lão đại nhìn thấy và đám Chước Tư biết thì anh không còn mặt mũi nào mà nhìn đời nữa. Còn Diệp Tử Kiệt thì trong thời gian huấn luyện thì cậu cũng nghe nói đến cái tên Thi Giao.
Nghe nói nơi đó có rất nhiều hình phạt tàn khóc. Nơi mà máu người có thể chảy thành sông, Những bộ xương có thể chất thành đống.
Diệp Viên Hy không nghe hai người kia nói móc mình nữa thì khóe môi nâng lên một nụ cười có ý vị sâu xa.
"Nếu lần này hai người giúp tôi lật đổ tổ chức của người đứng sau Hàn Vân Nam thì tôi sẽ suy nghĩ lại về việc cho hai người đến Thi Giao''.
Nói xong rồi thì cô rời đi trước bỏ lại hai con người kia nhìn nhau được một lúc rồi cũng chạy theo.
...........................
Nơi đặt chân lần này của cô chính là nước Đức. Một đất nước có diện tích 357.022 km vuông, dân số hơn 80 triệu người.
Ở đây vào mùa đông sẽ có tuyết nhưng hiện tại là mùa thu nên khí hậu rất mát mẻ và trong xanh.
Vừa mới bước ra khổi sân bay quốc tế Berlin-Brandenburg thì cô đã thấy một dàn xe hơi cùng với một đám người áo đen đang đứng.
Chắc là do thân phận của cô trước giờ được giữa kín lại thêm cái combo từ đầu đến chân như ninja nên chẳng ai nhận ra.
Đến khi Tỉnh Lâm xuất hiện và anh ta nói cái gì đó với mọi người thì bọn họ lộ ra vẻ cung kính rồi mời cô lên xe.
Tỉnh Lâm thì ngồi ghế phụ láy còn cô và Diệp Tử Kiệt ngồi ở phía sau, Hàn Chiêu Dạ thì ngồi chính giữa cô và cậu nhóc.
Diệp Viên Hy:"Anh có cần chuẩn bị hoành tráng đến nỗi cho nguyên một đám người đứng trước cửa sân bay không''
Tỉnh Lâm:"Tôi đã dặn bọn họ tiết chế lại rồi''
''Kiểu này mà tiết chế cái đầu anh, đâu phải anh không biết hiện giờ thân phận của tôi cần được giữa kín mà chúng ta làm thế này thì khác nào là khui chiêng giống trống cho người khác biết chứ"
"Lần sau tôi sẽ rút kinh nghiệm"
Chạy được một lúc chiếc xe dừng lại ở một tòa lâu đài được xây theo kiểu kiến trúc cổ. Chắc là dotheo anh lâu quá nên cô đã dần quen với những thứ to bự vì thế bây giờ cảm giác của cô đối với nơi này chỉ là hai chữ bình thường.
Bước vào trong tòa lâu đài cô được các người hầu dẫn vào đến phòng ngủ của mình và nói sơ qua các khu vực ở đây.
Còn Tỉnh Lâm khi vừa đến nơi thì anh ta đã đi mất bóng
Tham quan lâu đài thì cô tấm rửa ăn cơm xong thì thấy Tỉnh Lâm quay lại.
Viên Hy:"Anh đi nghe ngóng đến đâu rồi"
''Tôi mới biết được một tin động trời"
"Tin gì"
''Hàn Vân Nam có khả năng không phải là em ruột của lão đại"
Diệp Viên Hy đang uống ly nước nghe Tỉnh Lâm nói mà bất ngờ đến ho sặc sụa. Hàn Chiêu Dạ ngồi kế bên thấy thế thì liền lấy tay vỗ nhẹ vào lưng cô.
Tử Kiệt:"Chuyện này đúng là thú vị"
Viên Hy:"Thú vị cái đầu em, cái này là chuyện lớn động trời đấy"
"Đó chỉ là trước kia thôi còn bây giờ thì chị hãy nhìn vào hiện tại. Từ khi Hàn thị rơi vào tay chị, Hàn lão gia qua đời thì Hàn gia rơi vào suy tàn, cho đến thời điểm hiện tại Hàn gia dường như không còn ảnh hưởng gì lớn đến giới thượng lưu.
Còn riêng Hàn Vân Nam hiện giờ cũng đang là đối tượng bị truy nã khắp nơi trong nước nên bây giờ hắn có phải là người của Hàn gia không thì không còn quan trọng nữa''
"Nhóc nói cũng rất có lý"
"Em lớn rồi, chị đừng gọi em là nhóc nữa"
"Được vậy sau này chị sẽ kêu em là bé con có chịu không"
Diệp Tử Kiệt: "....."
Cậu hết nói nổi với bà chị này rồi. Đôi lúc cậu không hiểu một người như thế này mà có thể quản lí một công ty vầ một tổ chức lớn như thế này. Không biết đây có thể là thứ mà người đời hay gọi là kỳ tích chăng.