Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 127: Hoa nhường nguyệt thẹn



Ngày hôm sau cô nhận được một lời mời tham gia một lễ kỷ niệm thành lập một trăm năm của tập đoàn An thị.

Lúc đầu cô không có hứng thú nên định từ chối nhưng Mạn Mạn lại bảo cô đi để xã tress, hơn nữa người ta cũng là một nhà kinh doanh lớn nên cô từ chối thì xem như là không nể mặt rồi.

Diệp Viên Hy thiết nghĩ trong làm ăn thì các mối quan hệ xã giao chiếm một vị trí quan trọng nên cô đã đồng ý.

7h30 tối:

Xe của cô vừa dừng trước cổng bửa tiệc thì đã có rất nhiều vệ sĩ đến bảo vệ an toàn cho cô khỏi những nguy hiểm do nhà báo hay những thành phần ngoài luồng khác gây ra.

Người làm trong giới thương trường đặc biệt là người của hai thế giới hắc lẫn bạch đạo như cô đã từng đắc tội với rất nhiều người nên việc họ tìm cách trả thù là đương nhiên. Truyện Ngôn Tình

Cô chỉ mới vừa đi đến cổng thì lại nghe có tiếng động cơ xe, khi quay người lại thì cô nhìn thấy Hàn Chiêu Dạ.

Hôm nay anh mặc một bộ vest màu xanh đen, đầu tóc thì đã được vuốt keo để trong gọn gàng còn gương mặt thì lạnh như băng.

Không hiểu sau cô lại cảm nhận được trên người của anh lúc nào cũng tỏa ra một luồng khí như của các bật đế vương khiến người ta phải luôn luôn muốn phục tùng và kính trọng anh.

Từ khi xuống xe đến bây giờ anh luôn nhìn thấy ánh mắt của ai đó nhìn mình mãi, cho đến khi thấy anh nhìn mình ánh mắt trực diện thì cô mới rút đôi mắt của mình lại và chuẩn bị quay người đi vào trong.

Nhưng chân chưa kịp nhất lên thì cô nghe ở phía sau có người gọi mình:

"Chào tổng giám đốc Diệp"



Thấy anh chào hỏi mình thì theo lẽ thường cô cũng quay người lại nở một nụ cười công nghiệp rồi đáp lời:

"Tôi cũng không ngờ là hôm nay có thể gắp được Hàn tổng ở đây"

Mắt thấy đám phóng viên kia cứ chụp hình hai người mãi nên anh lên tiếng:

"Bên ngoài trời lạnh nên chúng ta vào trong trước đã"

"Được"

Vừa bước qua khỏi cảnh cửa thì ngay lập tức có đèn chiếu vào hai người, một người đàn ông đỉnh đạt và một người phụ nữ thành công cùng nhau sánh vai bước trên con đường trải thảm đỏ dẫn vào trong ngôi biệt thự khiến mọi người xung quanh ai cũng phải ngước nhìn.

Anh hôm nay mặc một bộ vest màu xanh đen lại trùng hợp với hiện tại cô cũng đang mặt một chiếc váy dài màu xanh dương đậm nên nhìn sơ qua hai người giống như là đang mặt đồ cặp vậy.

Vừa đi Diệp Viên Hy vừa nhìn xung quanh rồi âm thầm đánh giá.

Hai bên thảm đỏ có rất nhiều người qua lại, ở nơi đây nhìn đâu cô cũng thấy những người trẻ tuổi toàn là các cậu ấm cô chiêu, ai nấy cũng đều ăn mặt sang trọng, còn những người ở độ tuổi trung niên thì ai cũng toát ra một phong thái sáng ngời.

Bọn họ nếu không phải là ổng chủ của tập đoàn này thì cũng là bộ trưởng bộ giáo dục, bộ trưởng cục cảnh sát và thậm chí còn có cả các ổng chủ của mấy tập đoàn kinh tế nước ngoài.

Sở dĩ cô biết họ là do một có một bộ phận người ở đây là có hợp tác với công ty cô hay là từng trao đổi mua bán hoặc là những người mà cô đang muốn nhắm tới để hợp tác trong tương lai.

Nói chung là muốn lôi kéo quan hệ hay hợp tác thì hết bài. Hai người vừa bước được vào trong biệt thự thì có một người đàn ông niên ra tiếp đón rồi cùng bắt tay chào hỏi.

Mọi chuyện đang diến ra cho đến khi có một cô gái mặt một chiếc váy màu hồng nhạt xuất hiện rồi bay lại ôm chầm lấy anh:



"Anh Chiêu Dạ, em nhớ anh nhiều lắm, lúc trước em còn nghe có tin đồn rằng là anh đã chết rồi làm cho em sợ muốn chết kiếp."

Diệp Viên Hy đứng kế bên nhìn thấy cảnh này đột nhiên cảm thấy khó chiệu mà giả vờ ho khan lên một vài tiếng để dời sự chú ý của mọi người lên bản thân mình rồi lên tiếng:

"Ở đây còn nhiều người nên mong An tiểu thư thận trọng"

Anh ở phía bên này đang nghĩ cách tách cô gái này ra khỏi người mình thì nghe thấy cô lên tiếng khiến cho miệng của anh không nhịn được mà nở một nụ cười nhẹ.

Còn An Tú Hân nghe lời cô nói thì trở nên khá ngại ngùng mà rời khỏi người anh rồi quay qua nhìn cô.

"Chào cô, tôi tên Diệp Viên Hy"

Cô gái kia nghe cô giới thiệu thì cũng gật đầu lịch sự rồi đáp lại lời cô:

"Chào cô Diệp, tôi tên là An Tú Hân"

"Tôi thường nghe người ta nói rằng cô An đây là một vị tiểu thư có vẽ đẹp nghiên nước nghiêng thành, lần đầu gặp nhau mặt tôi thấy tiểu thư đây quả đúng là như lời đồn"

Hàn Chiêu Dạ đứng một bên nghe cô khen người khác như thế thì anh cũng chẳng buồn miệng mà chen vào một câu:

"Đừng mãi khen người khác như thế, tôi đây thấy Diệp tổng cũng là một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại tài giỏi đặt biệt là nhan sắc của cô đây cũng không phải dạng tầm thường mà phải thuộc loại hoa nhường nguyệt thẹn"

Câu nói này của anh đã thành công khiến nụ cười ở trên môi An Tú Hân trở nên gượng gạo.