Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cô quyết định rời khỏi lễ hội này mà về nghỉ ngơi mà không biết trò hay cũng chỉ mới bắt đầu.
Do khác ở đây toàn khách vip nên mỗi người đều được bố trí một phòng nghỉ ngơi riêng, khi vừa mới bước chân lên du thuyền thì cô đã được cấp cho một cái thẻ phòng.
Vào được phòng Diệp Viên Hy đã phóng thẳng lên giường nằm, không hiểu sau mí mắt của cô bắt đầu nặng dần và đầu óc chìm vào mơ màng.
Cô nhớ lúc nãy mình chỉ uống một ít rượu loại nhẹ nên không lý nào lại say đến như vậy, nhất định nơi đây có vấn đề. Mặc dù biết là như vậy nhưng tay chân và cả người cô không còn sức lực để cử động nữa chứ nói chi là chạy.
Trong lúc đầu óc cô đang lân lân thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, cô rán lên lếch tấp thân mệt mỏi đến cái túi xách lấy điện thoại rồi bật lên.
"Alo"
"Viên Hy cậu mau rời khỏi đó nhanh lên"
"Du thuyền đã rời bến, mình muốn chạy cũng không chạy được''
"Vậy cậu hãy mau tìm một chổ nào đó ẩn thân đi"
"Có chuyện gì vậy"
"Theo mình điều tra được thì người đứng ra tổ chức buổi tiệc chính là bọn khủng bố ở nhà hàng Ninh Quế Ngọc mấy năm trước.
Buổi tiệc lần này ông ta đã ngấm ngầm sắp xếp cho các cảnh sát và ông trùm hắc đạo và đa số những người thừa kế của các doanh nghiệp lớn gặp nhau, xét theo mức độ điên rồ khủng bố đó thì mình đoán là bọn họ muốn diệt trừ hết một lần.
Một khi chuyện này xảy ra thì sẽ có một tiếng vang lớn, các doanh nhân nỗi tiếng sẽ lên tiếng đồi lại công bằng cho cái chết con mình, thế giới ngầm cũng bị rung động và bị mất trật tự thiết lập vốn có của nó.
Nghĩ đến đây thôi mà mình đã nỗi da gà, bọn người đó đúng là điên thật rồi"
"Các cảnh sát đột nhập vào buổi tiệc bằng cách nào"
"Bọn họ sẽ giả làm các ông trùm hắc đạo, phục vụ, mấy cô cậu thiếu niên ăn chơi hay là vũ công, trên du thuyền đó bất cứ ai cũng đều có thân phận không tầm thường"
"Vậy cậu có thông báo Diệp Tử Kiệt biết chưa"
"Rồi, thằng nhóc đó sau khi biết chuyện thì thế nào nó cũng sẽ lập mưu để trả thù, cậu mau ngăn cản nó lại đi"
"Mình sẽ cố"
"Mình nghe giọng cậu có vẻ không ổn lắm"
"Mình chỉ hóng gió nhiều quá thôi, mình còn có việc phải làm."
"Vậy cậu cẩn thận đó, rất có thể cậu cũng là người mà bọn khủng bố đó muốn nhắm đến để trả thù"
"Mình biết mà"
Sau khi cúp máy thì toàn thân cô rụng rời không còn sức:
"Không xong rồi, chắc có lẽ mình đã bị trúng thuốc gì đó rồi"
Cố gắng cánh môi mình cho thật chặc để giữa tỉnh táo rồi cô từ từ hướng về phía cửa, cô nhất định phải thông báo chuyện này cho anh hai hoặc là Hàn Chiêu Dạ biết và còn phải ngăn cản thằng nhóc kia lại.
Cánh cửa vừa mới bật mở cô đã thấy một người phụ nữ đứng trước cửa, miệng nở một nụ cười đầy nguy hiểm:
"Qúy khách định đi đâu vậy"
Rồi đẩy cô trở ngược lại vào phòng rồi dùng còng tay của cảnh sát còng hai tay cô lại rồi dùng một cái túi đen trùm đầu cô lại rồi vác đi đâu đó.
Trong cái túi đen đầu cô như quay cuồng rồi từ từ ngất đi mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.
Phía bên ngoài:
Từ khi bước lên du thuyền Hàn Chiêu Dạ luôn âm thầm đưa mắt nhìn Diệp Viên Hy, thấy cô uống rượu say và đi nghỉ nên anh muốn đi theo để xem tình hình của cô như thế nào.
Nhưng chỉ mới đi được một nữa đoạn đường thì anh vô tình đụng nhằm vào một phục vụ và để mất dấu cô. Do cấu trúc ở du thuyền này tương đối phức tạp, mỗi người lại có một thẻ phòng riêng nhất thời anh không biết cô đang ở đâu.
"Aaaa"
Đột nhiên từ trên tầng gần nơi anh đứng có một tiếng hét vang lên, lúc anh chạy đến thì nơi đây đã đông nghẹt vì ai cũng tò mò bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh sau đó các bảo vệ cùng phục vụ chạy đến căn dây và giải tán mọi người, đến khi nơi này thoáng hơn thì anh đưa mắt nhìn vào bên trong.
Ngay lập tức một thi thể phục vụ nam tràn đầy máu me hiện lên trước mắt anh, không chỉ vậy mà bên cạch thi thể còn có một cái còng tay số tám, thứ tượng trưng cho cảnh sát và công lý.
Đối với nhiều người khi nhìn thấy thi thể này sẽ gây cảm giác hối hận và sợ hãi nhưng đối với một người đứng lên và trưởng thành từ vũng máu, từ sự tôi luyện như anh thì đó là đều bình thường.