Chiếc xe dừng lại trước một sòng bài có nguy mô lớn, nó chỉ lớn hơn những sòng bài bình thường mà thôi chứ so với sòng bài cô thì nó hơi nhỏ.
Hôm nay Diệp Viên Hy đến đây với tư cách làm khách chơi, đối với cô không có nhỏ lớn mà chỉ có chơi vui hay không vui mà thôi.
Vừa bước vào sòng bài đã nghe thấy tiếng hò reo, tiếng xào bài trong rất êm tai, rất nhanh sau đó cô đã lựa cho mình một chổ ngồi thích hợp để chơi.
Lần này vẫn như mọi khi, số của cô đúng là rất mai mắn, từ khi bước vào sòng bài và đã ngồi được vài tiếng nhưng vẫn chưa thua trận nào.
Cảm thấy nơi này vẫn như những nơi khác, không có gì vui. Con người ta ấy mà, chỉ một mình đứng trên đỉnh vinh quang quá lâu sẽ sinh ra nhàm chán và thứ làm cho họ hứng thú chính là có một đối thủ xứng tầm.
Ngay khi cô định rời đi thì những người lúc nãy thua bài đều đứng dậy nhìn ai đó bằng một cặp mắt không mấy thân thiện, với kinh nghiệm đi chơi bài hai năm của mình thì Diệp Viên Hy đoán là những người này không dễ dàng để cô đi như vậy:
Trước tình huống như này cô không hề hoảng loạn mà ngược lại còn lén gửi tính hiệu cầu cứu cho Diệp Tử Kiệt rồi lên tiếng:
"Các người như thế này là có ý gì, thắng thì ăn còn thua thì chặn đường người ta à, đã là giang hồ thì phải có chơi có chịu chứ chơi như vậy là không đẹp đâu"
"Tụi tao không phải dân giang hồ, tụi tao chỉ là dân chơi bài"
"Đã là con người thì phải có chơi có chịu chứ không riêng gì dân giang hồ"
"Mày chơi gian lận"
"Ê, đại ca, ăn thì có thể ăn bậy chứ nói thì không thể nói bậy được đâu, các anh nói tôi gian lận vậy thì hãy đưa ra bằng chứng đi rồi hãy nói"
"Hành vi của mày tinh vi như vậy thì làm sao mà tụi tao có bằng chứng được"
"Mấy anh nói chuyện thật là mắc cười, có bằng chứng tôi gian lận thì nói chuyện còn không có thì câm miệng"
"Không gian lận vậy thì tại sao suốt mấy tiếng liền mày lại không hề thua một bàn nào"
"Là tại tao hên đấy được chưa"
Nói xong thì Diệp Viên Hy định rời đi như những người thua bài dường như không có ý định để cho cô đi một cách dễ dàng được chứ:
"Các người tránh ra"
"Tụi tao không tránh đó"
"Vậy các người có nghe cái danh đệ nhất sòng bài chưa"
"Đừng nói mày là đệ nhất sòng bài"
"Đúng vậy"
"Mày lừa ai thì lừa chứ đừng có lừa tụi này, đệ nhất sòng bài chỉ chơi các sòng bài lớn thôi, cái nơi cỏn con như này thì làm sao có thể thu hút một nhân vật lớn như vậy chơi được chứ"
"Tôi nói như vậy các người có tin không thì tùy"
Khi cô định rời đi thì bọn người kia lập tức bao vây thành một vòng tròn xung quanh cô, bảo vệ của sòng bài thấy có điềm nên chạy vào ngăn cản đám người đó.
Thoáng chốc sòng bài bắt đầu loạn lên còn cô bị đám người thua bài và bảo vệ chèn ép muốn tắt thở và rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
"Các người làm gì vậy"
Bổng từ đâu đó có một giọng nữ lãnh lót vang lên khiến cho tất cả mọi người dừng mọi hoạt động.
Vài phút sau:
Cô gái lúc nãy là bà chủ ở đây nên giọng nói của cô ta rất có uy quyền, trong số đám người thua bài lúc nãy có rất nhiều người nợ tiền sòng bài nên lời nói của cô gái ấy rất có trọng lượng.
Nhìn sơ qua thì cô gái này chỉ tầm 20 tuổi, nhan sắc thì xinh đẹp tuyệt trần nhưng có vẻ hơi yêu đuối và cần được chở che. Một cô gái còn trẻ như thế này mà lập được sòng bài, chuyện này đúng thật là có ma mơi tin.
Theo như kinh nghiệm nhìn người mà cô tích lũy được thì chắc chắn phía sau cô gái này còn có người hổ trợ.
Tuy đã dẹp được loạn nhưng có vẻ đám người này không định bỏ qua cho cô, cô gái ấy thấy vậy nên quyết định chơi bài với cô để xem xem sự chiến thắng ban nãy là do vận mai hay gian lận.
Diệp Viên Hy biết sòng bài này có quy mô không lớn nhưng lại được lấp camera và có người quan sát hết tất cả các quá trình chơi bài của những người ở đây, cô mà chơi gian lận thì đã bị tóm đi từ lâu rồi.
Xem ra cô gái này không phải muốn bắt gian lận mà là muốn chơi bài cùng với cô mà thôi.
"Trước khi vào trận tôi có thể biết tên của đối thủ mình được không"
"Lãnh Thu Nguyệt"
Do cô bảo dưỡng nhan sắc quá tốt nên bề ngoài trẻ đẹp như gái đôi mươi, vì vậy nên đối phương mới gọi là cô thay là vì gọi là chị.
"Ánh trăng mùa thu, cái tên đúng là làm nên chất thơ thật"