Lê Tố Như còn đang muốn nói gì đó với bác Hà liền bị tiếng gọi mang theo tình tự quyến luyến không nguôi này đánh động.
Cô cũng không rõ người ta có phải đang gọi mình hay không, nhưng bởi vì cô cũng tên Như, âm thanh kia lại nhỏ nên cô nghe không rõ, chỉ vừa nghe loáng thoáng thì cô liền theo phản xạ nhìn tới.
Ông bà Lý được chính diện nhìn rõ Lê Tố Như thì nước mắt liền rơi như mưa.
Sau đó là bà Lý phản ứng trước, cũng không sợ người trước mắt là oan hồn con gái hiện về liền lao đến chỗ Lê Tố Như. Dưới ánh mắt ngạc nhiên sống động, dáng vẻ khỏe mạnh mà không phải triền miên trên giường bệnh như
Lý Tâm Như của Lê Tố Như, bà Lý liền ôm lấy cô khóc lớn vừa gọi: "Ô ô Tâm Như, là con sao? Con biết chúng ta khổ nên về thăm chúng ta phải không..."
Ông Lý đuổi theo sau cũng chẳng khác gì bà Lý. Ông rưng rưng nhìn cô, dáng vẻ không dám chạm vào, sự người trước mặt chỉ là huyễn ảnh khiến người ta đau lòng. Lê Tố Như tuy còn chưa kịp hiểu gì nhưng cô giống như nhìn đến hình ảnh của cha mẹ mình trên người họ nên cũng mặc cho họ nhận sai người. Đợi họ bình tĩnh lại là được rồi.
Bác Hà, người giữ nghĩa trang có vẻ cái gì cũng biết, nhìn họ như vậy thì thở dài: "Ai, điều là người mệt khổ."
Ông nhìn Lê Tố Như ánh mắt khó hiểu nhìn mình thì liền nói: "Hai ông bà này có một đứa con gái nhưng đã mất được vài năm rồi. Hình như cháu nhìn rất giống con gái họ nên chắc họ đã nhầm tưởng."
Lê Tố Như nghe xong ánh mắt liền dịu xuống.
Mà ông bà Lý đến mãi một lúc mới khóc xong.
Bà Lý cầm tay Lê Tố Như ướt mắt gọi: "Con gái..."
Lê Tố Như không biết làm sao, cũng thương xót họ, sợ họ nghe thấy bản thân là nhận sai sẽ thương tâm cỡ nào.
Nhưng mà sai vẫn là sai, cho nên bác Hà liền thay cô nói: "Ông bà này, hai người nhận lầm rồi. Cô bé này không phải con ông bà đâu."
"Sao... Sao có thể..."
Ông Lý không tin, không ngừng lắc đầu còn tha thiết nhìn Lê Tố Như.
"Chính là, nó tên Lê Tố Như, còn con ông bà là Lý Tâm Như. Cha mẹ nó đều mất cả rồi."
Bác Hà nói xong lại không nhịn được thương cảm. Lê Tố Như nghe đến cha mẹ thì cũng khổ sở cúi đầu.
Cho nên hai người đều không nhìn thấy biến đổi trong mắt ông bà Lý. Hai con người vốn nên đau khổ vì người trước mặt không phải con gái, sau khi nhận ra hiện thực thì trong mắt lại có ánh sáng kỳ dị chớp động.
Cuộc gặp gỡ ngoạn mục này Khương Tình hoàn toàn không biết. Hắn chỉ biết sau khi đón được vợ về thì trong đầu hắn chỉ nghĩ đêm động phòng với vợ.
Hắn còn không nhớ họ vẫn chưa có lĩnh chứng đâu.
Cơ mà Khương tống cũng đâu có để ý. Nói số sàng là hắn nòng nọc thượng não, nhớ thương mĩ vị nhân gian ba mươi bảy năm mới được nếm thử nên nhớ mãi không quên thôi.
Chỉ khổ cho Thịnh Nhan Tuyền, chạy trời không khỏi nắng.
"Thầy làm gì vậy!? Buông em ra... Bé Duật... Bé Duật còn ở đây đó!"
Thịnh Nhan Tuyền còn đang chơi xếp hình với con trai tiện nghi bất thình lình bị người vác lên mà hoảng cả hồn.
Sau khi nghĩ được ý đồ của hắn thì triệt để bối rối.
Đối với đứa nhỏ đang mở hai mắt tròn xoe ra nhìn mình, cô xấu hổ lại tức muốn chết.
Ấy vậy mà cái người đàn ông kia vẫn không chút nào dừng lại vác cô lên phòng.
Khương Duật khỏi nói, đầy mặt ngu ngơ nhìn họ biến mất nơi cầu thang mà không thốt được nên lời. Nó bần thần một hồi lại nhìn ngôi nhà gỗ còn chưa xếp xong, cửa nhà vẫn chưa đóng mà không biết nên có biểu cảm gì. Có lẽ nó vẫn còn nhỏ, có thể biết cái gì đâu. C'
Ở lúc nó không biết phải làm sao thì ba nó liền xuất hiện, nó giật mình mém thì đụng ngã ngôi nhà gỗ.
Sau đó nó nhìn ba nó từ tốn lắp thêm một mảnh ghép cho ngôi nhà, để cái cửa hoàn chỉnh đóng lại rồi vỗ đầu nó nói: "Mẹ kế của con còn chưa thật sự muốn bị nhốt trong nhà của con đâu."
Khương Duật vừa nghe liền giật mình nhìn hắn.
Nhưng Khương Tình lại rất thản nhiên bế nó lên, đi lên lầu vừa nói: "Đi tắm nào."
"Vậy làm sao để nhốt mẹ lại ạ?"
Khương Duật cúi đầu ngẫm nghĩ trên tay hắn một hồi liền ngẩng khuôn mặt nhỏ lên hỏi.
"Cái này để cho ba lo. Đảm bảo không để mẹ kế của con chạy."
Hắn nói xong, nhìn con trai tin tưởng gật đầu thật mạnh mà hài lòng. Hai ba con cứ thế cùng nhau đi tắm, bồi dưỡng tình cha con cảm lạnh mà ai nấy đều vui vẻ hưởng thụ.
Còn ở bên kia Thịnh Nhan Tuyền thân ở trong miệng sói bị bắt phải tắm rửa sạch sẽ đợi con sói già cỗi đến xơi mà tức muốn nổ phổi. Lại nghĩ đến chuyện sắp xảy ra khi hồi tưởng lại ánh mắt của người đàn ông thì toàn thân không khỏi phát hồng, có cảm giác muốn bỏ chạy ngay bây giờ. Mặc dù trong lòng cô khó nói không có một tia rạo rực cộng hưởng cùng sự xấu hổ.
Ai ai Thịnh Nhan Tuyền... Mày đúng là tự mình muốn nhảy vào hố lửa mà.
Đợi Khương Tình tắm xong cho con trai tươm tất, lại dỗ ngủ thì mới rút khỏi đó, trở lại phòng mình.
Lúc hắn vào Thịnh Nhan Tuyền đang đứng ở cửa kính sát đất đang bị mành rèn che kín.
"Vậy làm sao để nhốt mẹ lại ạ?"
Khương Duật cúi đầu ngẫm nghĩ trên tay hắn một hồi liền ngẩng khuôn mặt nhỏ lên hỏi.
"Cái này để cho ba lo. Đảm bảo không để mẹ kế của con chạy."
Hắn nói xong, nhìn con trai tin tưởng gật đầu thật mạnh mà hài lòng. Hai ba con cứ thế cùng nhau đi tắm, bồi dưỡng tình cha con cảm lạnh mà ai nấy đều vui vẻ hưởng thụ.
Còn ở bên kia Thịnh Nhan Tuyền thân ở trong miệng sói bị bắt phải tắm rửa sạch sẽ đợi con sói già cỗi đến xơi mà tức muốn nổ phổi. Lại nghĩ đến chuyện sắp xảy ra khi hồi tưởng lại ánh mắt của người đàn ông thì toàn thân không khỏi phát hồng, có cảm giác muốn bỏ chạy ngay bây giờ. Mặc dù trong lòng cô khó nói không có một tia rạo rực cộng hưởng cùng sự xấu hố.
Ai ai Thịnh Nhan Tuyền... Mày đúng là tự mình muốn nhảy vào hố lửa mà.
Đợi Khương Tình tắm xong cho con trai tươm tất, lại dỗ ngủ thì mới rút khỏi đó, trở lại phòng mình.
Lúc hắn vào Thịnh Nhan Tuyền đang đứng ở cửa kính sát đất đang bị mành rèn che kín.
Một nửa tấm rèn bị cô hất qua một bên để tiện cho cô nhìn xem. Cũng không biết cô nhìn cái gì mà chăm chú đến mức không để ý đến tiếng mở cửa cùng bước chân của người đàn ông.
Nhưng thời điểm hắn tiếp cận cô, đem cô giam cầm giữa mình và cửa kính thì cô đã xoay người, hồi hộp nép mình ra phía sau, gần như dán sát vào mặt kính ngưỡng cố bối rối nhìn hắn.
Khương Tình nhìn mà buồn cười, sau đó lại giống như chỉ sói gian manh hiểm ác từ từ cúi xuống, áp sát con mồi ngon miệng trước mặt. Người con gái trên thân mặt áo choàng tắm bằng vải lựa. Lớp vải dán sát vào thân hình của cô, phát họa đường cong xinh đẹp dụ hoặc. Hắn nhìn mà đôi mắt càng thêm sâu thẳm.
Còn Thịnh Nhan Tuyền đã sớm vì khẩn trương mà cứng đờ toàn thân. Bàn tay đang nắm chặt mành rèn phía sau đều muốn đem nó làm nhàu nát rồi vẫn không tốt đi được bao nhiêu. Cô biết là mình tránh không khỏi, cũng không muốn tránh nhưng vẫn không nhịn được căng thẳng muốn chết.
Cô lại không biết bản thân lúc này mới càng có thể dấy lên lửa dục của người đàn ông.