Cô vừa nghĩ cách vừa không khỏi lén lút nhìn người đàn ông. Thời điểm vô tình chạm vào ánh mắt chuyên chú nửa như đã khắc sâu vào tâm khảm, nửa lại như vọng từ quá khứ, cô liền giật thót cũng vội vàng cúi đầu. Trong lòng cô lại cắn răng không ngừng mặc niệm cho người này không nhớ được tên của cô. Cũng đã hơn chục năm rồi mà nhỉ? Chắc không nhớ đâu ha. Đổi lại là cô cô cũng sẽ không nhớ.
"Tôi là Thịnh Nhan Tuyền. Giờ anh buông ra được chưa? Lôi lôi kéo kéo như vậy anh không sợ mẹ đứa nhỏ ghen à!?"
Cô thẹn quá hóa giận đánh phủ đầu nói.
Cơ mà nói xong cô lại cảm thấy hơi khó chịu.
Chết tiệt, lại là cái giấc mơ kia phá rối.
Nhưng ít nhất cô nghĩ kiểu gì đối phương cũng biết điều mà tém lại một chút. Ai ngờ...
Thời điểm đợi mãi mà vẫn không thấy hắn buông tay, cô mang ý nghĩ muốn sừng sộ nữa nhưng vừa ngẩng đầu lên lại chạm phải ánh mắt dò xét thâm trầm của thầy ấy. Cô trong lòng đánh cái giật thót, lại không thể không trấn định dù nội tâm còn đang không ngừng hô hoán: Không phải đâu!!
Giống như làm vậy có thể xoay chuyển được tình thế vậy.
Mà có lẽ ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của cô chăng.
Khương Tình đúng là không nhớ ra thật.
Nhưng trên đời này lại có một loại thao tác thần kỳ chỉ dành cho những tổng tài bá đạo dùng, tựa như theo dõi, tựa như điều tra.
Khương Tình đưa mắt nhìn bóng lưng đã biến mất khỏi cửa quán, đuôi mắt khẽ nheo lại. Sau đó hắn không tiếng động đánh mắt với trợ lý Trần đang đứng ở bên cạnh.
Trần Tiến mặc dù lý giải được ánh mắt của sếp nhưng nội tâm lại gào thét: Sếp à, điều tra ân nhân của con mình thế mà được sao!!!
Hay bởi vì dạo này có người tiếp cận sếp vì muốn làm mẹ kế của con sếp nên nhìn ai sếp cũng sợ người ta tâm thuật bất chánh???
Tóm lại là Thịnh Nhan Tuyền không hề biết bản thân đã bị theo dõi. Cô tự nói Sài Gòn dù đất chật nhưng người lại đông, chắc họ sẽ không vô tình gặp lại nhau nữa đâu đúng không.
Nói sao thì người ta đã có gia đình, có cả con rồi... So với giấc mơ gần như là quá mức huyễn hoặc kia, cả cô và thầy, tất cả đều đang bước đi trên những con đường riêng. Mà chúng nó đều là những đường thẳng song song không bao giờ có thể giao nhau hay trùng nhau. Ở giữa dòng sông của cuộc đời, họ chỉ là bèo nước gặp nhau, có một tầng tình thầy trò đã là quá đủ rồi.
Nhưng cô lại không nghĩ rằng còn chưa tới ba ngày...
Thịnh Nhan Tuyền nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt, dáng vẻ đàng hoàng dáng ngồi thẳng thớm khí thế bức người mà không thiếu lần có ý nghĩ muốn đứng dậy bỏ chạy.
Cô là trêu ai chọc ai!!!
Chỉ muốn tận hưởng một buổi trà chiều trong những ngày nghỉ cuối cùng trước khi đi làm lại trở nên khó như vậy sao???
Nhưng trước khi cô nhích mông muốn đứng lên thì nhân viên của quán lại đúng lúc mang nước đi đến. Cô nhất thời đánh mất cơ hội cùng dũng khí, còn để cho người đàn ông từng là thầy cô kia chớp thời cơ mở miệng bắt chuyện.
"Nói sao thì... Mộng Mộng này, tôi cũng từng là thầy của em. Em đã nhận ra tôi lại giả bộ như không nhận ra, là muốn làm người bất nghĩa? Quên tri ân?"
"..."
"!!!"
Bất nghĩa cái đầu thầy chứ bất nghĩa!!!
Thịnh Nhan Tuyền rít gào trong lòng. Giờ đi còn được nữa không... Nhưng đi thì chẳng phải nhận mình bất nghĩa... Phi! Phi! Thịnh Nhan Tuyền phỉ nhổ trong lòng. Một hồi cô lại héo. Nhưng mà không đi... Cô cứ loáng thoáng cảm thấy xung quanh có mùi nguy hiểm khôn lường, giống như có mãnh thú đang chầu chực một ngụm nuốt cô vào bụng ấy. Cô có cảm giác thầy ấy mang tâm bất thiện mà đến, nếu không sao vừa ngồi xuống đã đánh phủ đầu cô. Nhưng dù lòng rất loạn thì ngoài mặt cô vẫn khẽ kéo khóe miệng, vừa tỏ ra ngu dại vừa cười giả lả đớp chát lại: "Thầy nói đùa, là mãi đến khi về nhà em mới nhớ ra. Lúc đó chỉ là bị khuôn mặt đẹp trai của thầy làm chấn động thôi. Nhiều năm như vậy thầy không chỉ không già mà càng ngày càng..."
Cô mới không nhận mình bất nghĩa, cũng không thể tỏ ra chột dạ cho nên không ngừng liếm thoắng như đúng rồi. Càng nói càng sướng miệng nên cứ nói trước tính sau, ít nhất phải đòi lại khí thế mới được. Cứ vậy cô lại hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt của người bên kia càng ngày càng quái dị.
Cuối cùng bao nhiêu quái dị của hắn lại hóa thành một tiếng cười: "Haha..."
"..."
Thịnh Nhan Thịnh chửng lại, ú ớ một hồi lại không nén được khụ một tiếng, không nhịn nổi xấu hổ mà cúi đầu gãi gãi cái mũi mặc dù trong lòng lại thầm mắng: Thầy cười cái gì mà cười!!
Sau đó cô lại không nhịn được mắng mình: Mày bị cái gì vậy Thịnh Nhan Tuyền!!!
Mày nên nhớ mày đã hai mươi lăm tuổi rồi, không phải mười lăm!! Trầm ổn ở đâu!!!
"Em vẫn không khác ngày xưa chút nào."
Thịnh Nhan Tuyền mém chút là bị sặc nước miếng của chính mình. Đợi cô chạm phải cái nhìn của thầy, cô lại lúng túng mà cầm ly nước trước mặt lên nhấp một ngụm hòng che giấu... Mà ủa?? Mắc gì cô phải ngại???
Nghĩ như vậy, thế là cô đằng hắng một tiếng rồi thản nhiên nói: "Thầy cũng vậy."
Cô ở trong lòng nói thêm một câu: Vẫn đẹp trai như vậy...
Vốn dĩ cô có khi chẳng nhớ rõ thầy thế nào sau mười năm xa cách đâu. Nhưng giấc mơ kia lại giống như một thước phim không ngừng gọi nhớ cho cô về dáng vẻ của thầy.
Tuổi mười lăm là thời điểm tâm hồn thiếu nữ nhiều mộng mơ nhất đi. Cô tự nhận cô cũng không ngoại lệ mặc dù không có đến độ như Ninh Tố Ngọc, nhận định năm xưa còn được thầy dạy lịch sử thích. Mỗi lần ngẫm lại cô đều cười cười chứ không tỏ vẻ gì. Dù sao cô cũng không thể quay lại mười năm trước để chứng thực.
Nhưng rốt cuộc cô có ý tưởng gì với người trước mặt này hay không thì cô lại không rõ. Cô chỉ biết năm xưa cô đối với người này khác biệt nhất. Là vì hắn đã mang cô bước ra khỏi quá khứ ngu dốt, đến với tương lai rộng mở ư?
Có lẽ đi.
Cô không đến mức sẽ bị một giấc mơ làm cho mụ đầu mà sinh ra ý tưởng gì với người đã có gia đình chứ? Chưa kể đối phương là thầy của cô, ơn tri ân lại không thể khinh nhờn.
Cô thì nghĩ vậy đó, nhưng lại không nghĩ câu chuyện sau đó của họ lại đi về phía không có hạn cuối như vậy.
Là bắt đầu từ chỗ nào đâu?
Là khi đang yên đang lành thầy ấy lại hỏi...
"Em vừa mới ly hôn?"
Lời này được thầy phát ra nhẹ như lông hồng ấy, nhưng lại khiến cô muốn nhảy dựng. Việc đầu tiên cô nghĩ đến là...