Ông không có để cho bà nói gì đã cướp lời: "Không phải bà đã có đáp án rồi sao."
Khương mẹ sững sờ.
"Sao có thể!?"
Bà không tin Khương Tình có thể bỏ lại Khương Duật. Cũng làm sao có thể tin? Nó cùng lắm chỉ là giận dỗi một thời gian...
"Đúng vậy. Sao có thể."
Khương cha thở dài.
Khương mẹ nghĩ cũng chẳng sai. Chỉ là cách làm của Khương Tình luôn tuyệt tình như vậy mà thôi.
"Sao nó thể vì một đứa con gái..."
"Bà nghĩ như vậy sao?"
Khương cha lại không cho bà nói hết mà cắt ngang. Biểu tình lại rất nghiêm nghị mà nhìn bà.
Dáng vẻ này của ông khiến Khương mẹ giật mình, nín thinh.
"Bà còn chưa hiểu con trai bà sao?"
Khương cha vẫn nói.
Khương mẹ sững người.
"Đúng là nó làm được quyết tuyệt mà chẳng ai nghĩ tới. Nhưng nó vốn làm người ác liệt như vậy, cũng dùng cách thức dữ dội nhất mà làm, miễn là nó đạt được mục đích nhanh nhất, tốt nhất thì nó sẽ làm. Trải qua bao nhiêu chuyện rồi, sao bà con không hiểu?"
Khương cha lắc đầu nhìn bà, rồi lại vô thức cảm thán: "Có lẽ việc nó làm không quả quyết còn mềm lòng duy nhất là đã thành toàn cho Lý Tâm Như.'"
Khương mẹ chấn động.
"Nhưng không thể vì vậy mà chúng ta nghĩ nó tốt đẹp..."
Ông cười khổ: "Tính tình thằng nhóc kia thúi hắc."
Nhưng những việc Khương Tình làm không ai có thể chê trách được. Hắn trọng tình nghĩa, nhưng đừng ai bắt hắn làm theo cách của họ. Cái giá phải trả cho suy nghĩ đơn giản đó sợ rằng họ sẽ chịu không nổi đâu.
"Chỉ hi vọng nó sớm nguôi ngoai mà đón đứa bé về. Nếu không..."
"Oa oa ba ơi!!"
Ông vừa nói đến đây thì một tiếng khóc đinh tai nhức óc đã ầm ầm nổ tung bên trong căn nhà khiến cho hai ông bà giật cả mình. Sau đó hai người không chút nghĩ ngợi liền lật đật chạy ra.
Lúc họ đến được phòng của Khương Duật thì đến cả Lê Tố Như bị kinh động cũng cùng lúc chạy tới rồi.
"Có chuyện gì vậy!?"
"Oa oa ba ơi! Con muốn ba! Con muốn ba hu hu!!"
Đáp lại lời Khương mẹ là tiếng khóc thê thảm của Khương Duật. Lúc này nó đang bị bà Lý ôm lấy mặc dù vẫn luôn không ngừng muốn giãy ra.
"Không! Con muốn ba! Bà ơi tìm ba cho con đi oa oa oa!!"
"Đây đây, bà đây. Ôi bé Duật con đừng khóc, ba sẽ sớm đến đón con thôi!"
Khương mẹ liền đón lấy nó từ tay bà Lý.
Bà Lý vốn không muốn nhưng đứa nhỏ đã nhào qua, bà cũng không thể làm quá lên, không chịu đưa người.
Trong lòng bà thì rất bực bội vì tình huống không theo đúng suy nghĩ của họ.
Vốn họ đang chuẩn bị trao đổi với nó, kết quả nó vừa mở mắt ra liền tìm ba. Bà chỉ vừa nói mẹ con đang ở đây, còn chưa kịp nói hết nó đã hét toáng lên chỉ muốn ba. Ông bà vừa bực mình vừa không hiểu vì cái gì nó kích động như vậy, ba nó cũng đâu có bỏ nó thật đâu.
Nhưng ông bà vừa nghĩ tới đây đã nghe Khương Duật khóc đến thảm thương nói: "Không! Ba bỏ con rồi bà ơi! Oa oa oa!"
"Không có! Không có bỏ con mà! Ai!"
Khương mẹ đau từng khúc ruột mà chỉ biết dỗ dành suông. Nếu được, bà cũng muốn tìm ba đến cho nó.
"Tố Như con đến dỗ nó đi. Nó nhất định sẽ chịu con."
Đúng lúc này bà Lý lại nhìn thấy Lê Tố Như. Bà ta liền kéo tay cô, đẩy cô đến bên cạnh Khương Duật.
Trong lòng bà đến lúc này còn nghĩ thực hiện ý đồ, nhưng Lê Tố Như thấy đứa nhỏ khóc đến khàn cả giọng cũng xót, nếu được cô cũng muốn dỗ nó nên thuận theo. Vậy mà...
"Không! Con không muốn mẹ! Con muốn ba thôi oa oa! Ba ơi đừng bỏ con mà oa oa!"
Nó vừa khóc vừa ôm chặt cổ Khương mẹ. Thế nhưng lời của nó lại trấn động một phòng người. Đến cả Khương mẹ đã từng nhìn thấy nó muốn mẹ thế nào, bây giờ lại càng không thể tin, càng khó hiểu.
Lê Tố Như ngược lại không có cảm thấy khó hiểu, cô chỉ cảm thấy đương nhiên thôi. Cô còn có cảm giác thở phào nhẹ nhõm nữa.
Nhưng người khác lại không có nghĩ như cô.
"Đứa nhỏ này con làm sao thế!"
"Bà này..."
Ông Lý vội vàng giữ lại vợ mình, sợ bà gấp quá nói bậy. Nhưng ông vẫn không ngăn được cái miệng của bà ta:
"Không phải thật sự bỏ con, sao con không chịu hiểu thế!"
"Sao bà lại quát đứa nhỏ vậy! Nó có biết gì đâu!"
Khương mẹ vốn đã bị tiếng khóc của đứa nhỏ làm cho rối loạn, nghe không được những lời của bà liền nộ lại.
Bà Lý bị chồng kéo cũng nhận ra mình thất thố, nhưng bà vẫn khó chịu mà quay đầu đi: "Tóm lại ba con sẽ không bỏ con. Trước sau gì nó cũng đến đón con và mẹ."
Ông Lý cảm thấy vẻ mặt của ông bà sui gia ngày một không tốt thì không ngừng kéo kéo vợ mình, để bà thôi đi.
Nhưng chưa đợi cha mẹ Khương nói cái gì Khương Duật đã lại rống lên nữa.
"Không! Con không muốn mẹ đâu ba ơi oa oa... Ba đến đón con đi, con sẽ không đòi mẹ nữa đâu oa oa..."
Kết quả một tiếng này của nó liền chọc điên bà Lý. Bà ta hét lên: "Cháu đúng là bất hiếu! Là mẹ đẻ cháu ra! Khóc khóc khóc! Ngoài biết khóc ra thì cháu còn làm được cái gì nữa! Mẹ cháu ở đây lại nói không muốn! Không ai cần cháu là phải rồi!!"
Bà ta nói như bắn pháo, không ai cản nổi, cũng bị bắn đến choáng váng mặt mày, không thể tin được nhìn bà ta.
Đến Khương Duật cũng tắt cả tiếng, nhưng cả khuôn mặt nhỏ lại tái mét, đầy mặt kinh sợ không chịu nổi, lại càng khiến người đau xót.
Ông Lý sợ hết hồn liền không giữ được bình tĩnh mà kéo giật bà về sau vừa quát lên: "Bà nói cái gì vậy hả! Có thôi đi không!"
Nhưng ông cũng không ngăn nổi cơn thịnh nộ của Khương mẹ. Mà đây là lần đầu tiên bà lớn tiếng với người bạn thân vừa là sui gia của bà.
"Bà nói cái gì vậy bà sui!!? Sao bà có thể nói ra những lời đó!!? Cũng là vợ chồng bà suốt ngày đốc vào đầu nó mẹ mẹ, nếu không nó chưa từng thấy mẹ làm sao nhớ cái gì mẹ!!"
Khương mẹ giống như nhịn lâu lắm rồi, trực tiếp bùng nổ ra. Mà cũng phải, nếu không phải Khương Duật trước nay đều rất ngoan ngoãn bỗng nhiên làm loạn thì có lẽ bà đã có con dâu từ sớm, có khi giờ đã có thêm cháu nội.
Trước đó bà biết nhưng nhịn không nói là vì hiểu cho tâm trạng của họ, nhưng Khương Tình mới là con của bà, sao bà có thể không nghĩ cho hắn, cho con trai hắn, cháu nội bà chứ. Kết quả bà đã tốt lắm rồi, nhưng họ lại không biết đủ.
Vốn bà Lý còn đang tức muốn chết liền bị lời oán hận của Khương mẹ dọa cho giật mình, trong lòng thầm than không ổn.
Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, làm sao rút về được.
Khương cha vốn không giỏi đôi co lúc này chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Ông Lý sợ lại xảy ra chuyện liền đối Lê Tố Như nói: "Con gái, con đưa mẹ con về phòng đi.