Đôi mắt cô lại đã nhòa đi, trong lòng chỉ toàn lại những câu hỏi không có lời đáp khiến cô khốn đốn.
Tại sao lại như vậy...
Đến khi cô bị ném xuống đường, không cẩn thận ngã ngồi trên đất cô vẫn không ngừng hỏi.
"Này cô, cô không sao chứ?"
Cho đến lúc có người đẩy đẩy vai cô, cô mới giật mình hoảng hốt ngẩng đôi mắt đỏ bừng đầy tơ máu lên nhìn họ, còn dọa họ một phen.
"Cô có cần đến bệnh viện không?"
Người ta lại rất quan tâm hỏi han cô.
Nhưng đối với cô, lời của họ lại thành sự nhắc nhở.
"Không không..."
Cô cúi đầu lẩm bẩm những câu người ta nghe không hiểu mà cô cũng chỉ là đang nói với bản thân: "Nhan Tuyền...
Nhan Tuyền..."
"Xe ôm!"
Cô đưa mắt tỏa định một bác xe ôm trong tầm mắt, vừa lên xe vừa lung tung chỉ dẫn cho người ta chỗ Thịnh Nhan Tuyền bị ném xuống nước. Nhưng cô lại nhanh chóng nhận ra một hiện thực tàn khốc khi nghe bác tài nói:
"Cháu gái à, sao cháu lại muốn đến chỗ đó?"
"Bác ơi nhanh lên được không ạ!"
Cô gấp muốn chết, lại không có tâm trí đâu mà tán chuyện với ông. Rồi ông cũng nói: "Được rồi, nhưng không nhanh được đâu. Từ đây đến đó gần mười phút lận."
Lê Tố Như cảm thấy như sét đánh giữa trời quang.
Không... Không đúng... Sao lại lâu như vậy...
Rồi từ lúc cô bị ném ở đây cho đến mười phút sau...
Lê Tố Như nghĩ cũng không muốn nghĩ nữa, nhưng cô lại như người say tỉnh rượu vội vàng hét bảo bác ấy dừng lại: "Bác ơi bác dừng lại!"
Bác tại bị thái độ của cô làm giật mình, nhưng cũng dừng lại.
"Bác ơi, bác cho cháu mượn điện thoại được không bác! Xin bác! Cháu đưa bác tiền xe!"
Lê Tố Như vừa xuống xe vừa hướng ông cầu xin vừa móc tiền ra đưa ông. Một lần là năm trăm ngàn. Đám người kia vốn dĩ không định làm gì cô, trừ lúc bị lấy điện thoại họ không trả cho cô thì ví tiền trong áo khoác của cô vẫn còn. Cô lại bỗng chốc cảm thấy may mắn vì bình thường bản thân không thích mang túi xách ra ngoài, lại thích trang bị càng thuận tiện càng tốt. Nếu không trong lúc hoảng hốt túi xách bị rớt mất, trên người không có tiền thì cô phải làm sao giữa phố xá chật chội này đây.
Mà nói, bác tài sau khi thấy cô đưa tiền thì cũng đưa điện thoại cho cô mượn. Mặc dù chỉ là một cái điện thoại đập đá cũ kỹ nhưng đối với cô nó chính là vật cô gửi găm hi vọng lúc này.
Cô nhanh chóng bấm số điện thoại của cảnh sát vừa hỏi bác tài: "Bác ơi, chỗ cháu nói lúc nãy địa chỉ cụ thể là gì a?"
Bác tài cũng nói, dù chỉ là một địa chỉ đại khái nhưng đối với cô không biết gì vẫn là tốt hơn nhiều.
Cảnh sát nhanh chóng bắt điện thoại, Lê Tố Như gần như là hét vào: "Cứu mạng, làm ơn cứu mạng với! Anh cảnh sát, có người bị sát hại ở hồ XX phường hai quận mười hai. Anh làm ơn nhanh nhanh chạy đến, nếu không cô ấy sẽ chết mất! Làm ơn!"
Không chỉ cảnh sát bên kia mà người ở gần đó nghe thấy lời cô đều giật cả mình, cũng hoảng sợ không thôi.
Nhưng Lê Tố Như đâu có kịp quan tâm nhiều như vậy. Cô không ngừng để cho mình bình tĩnh vừa trả lời cảnh sát:
"Đúng đúng! Cô ấy bị người đánh bất tỉnh, cột đá vào chân ném xuống hồ! Tôi nhìn thấy, tận mắt nhìn thấy! Làm ơn nhanh lên!"
Rốt cuộc nói xong, cô gần như là ngồi sụp xuống đất vì cạn kiệt sức lực, chỉ vì trái tim không ngừng đập mãnh liệt và nối hoảng sợ trong lòng.
"Cháu gái... Cháu nói thật hả..."
Bác tài kinh dị đỡ cô lên. Mặc dù không liên quan đến ông nhưng mới rồi ông mém thì lái xe tới hiện trường giết người rồi. Sợ rằng giờ mà kêu ông chở cô đi chưa chắc ông đã dám.
Nhưng Lê Tố Như lại không muốn tới đó nữa.
"Bác ơi, làm ơn chở cháu về nhà. Mau đi bác!"
Cô vừa nói vừa đưa địa chỉ cho ông. Bác tài thấy không phải địa chỉ kia thì không khỏi thở phào, cũng lái xe đi.
Trên đường ông có hỏi thăm nhưng Lê Tố Như lại chẳng có tâm trạng để nói. Cô cứ như vậy ngơ ngác trở về
Khương trạch.
"Ủa Tố Như! Sao chỉ có mình con? Bé Duật đâu?"
Khương mẹ vừa thấy cô hoảng hốt chạy vào thì có hơi giật mình nhưng không thấy Khương Duật bà liền vội hỏi.
Bà lại không biết lời của mình lại đã nhắc nhở Lê Tố Như một chuyện mà cô trong lúc kinh hoàng vô tình quên mất. Trong lúc hoảng hốt cô cũng không nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của cha mẹ nuôi ở cách đó không xa, cô chỉ lo bám lấy Khương mẹ, nói như khóc: "Dì ơi, bé Duật bị người bắt cóc..."
"Cái gì!?"
Một phòng người lập tức nổ tung.
Ông bà Lý lại là người nhanh nhất chạy lại nắm cô lên vội vàng hỏi: "Này là chuyện gì vậy Tố Như!? Sao lại như vậy!?"
Lê Tố Như rơi nước mắt kể lại tình huống lúc Khương Duật bị bắt cóc. Đến đoạn họ đang chạy theo thì cô chưa kịp nói cha mẹ nuôi đã chen vào gặng hỏi: "Rồi sao!? Sao con không đuổi theo mà lại chạy về!!"
Khương mẹ thấy họ kích động quá mức, còn bóp Lê Tố Như đến đau đớn, nhưng bà cũng lo lắng nên vẫn im lặg nghe xem Lê Tố Như nói cái gì. Trong mấy người họ ngược lại có Khương cha là bình tĩnh nhất, ông vừa nghe liền bắt điện thoại lên gọi cho con trai mình.
Ở bên kia Lê Tố Như bị hỏi thì sắc mặt tái mét dọa người. Cô hoảng hốt quá mức nên cũng không thấy ánh sáng quỷ dị trong mắt cha mẹ nuôi mà chỉ luống cuống nhìn đâu đâu vừa lắp bắp kể lại.
Lúc cha mẹ Khương nghe thấy Thịnh Nhan Tuyền bị ném xuống nước liền bàng hoàng lung lay muốn đổ.
Bản thân Lê Tố Như cũng ngã quy trên đất khóc không thành tiếng.
"Như thế là sao vậy... Rồi sao con về đây được!? Họ có làm gì con không!?"
Vậy mà ở lúc này còn có người truy vấn vấn đề này. Nhưng nó lại dời đi lực chú ý của đám người từ thân Thịnh Nhan Tuyền không biết sống chết mà dời đến trên người Lê Tố Như.
Còn Lê Tố Như khi bị hỏi thì đờ đẫn: "Con... Con không..."
"Bọn chúng không làm gì sao?"
Khương cha làm người tỉnh táo nhất, lập tức ngờ vực hỏi: "Chúng nó không sợ con đi báo cảnh sát hay báo tin u?"
"Không đúng!"
Ông nói xong lại tự phản bác mình, biểu tình cực kỳ đanh thép.