Lê Tố Như lại không hiếu: "Tại sao phải làm như vậy? Các người có thể dùng một cú điện thoại đề..."
"Nhưng như vậy làm sao xem được vở kịch khôi hài này chứ. Nhìn họ làm sao cũng không thực hiện được ý đồ của mình, khắc trước nghĩ mọi chuyện thành công rồi, giây sau biết được tất cả chỉ là họ mơ đẹp, không phải rất có hiệu quả trả thù sao?"
Khương Tình cười ác liệt, khiến đám người cũng không khỏi lạnh run. Nhưng bỗng nhiên hắn thay đổi sắc mặt, cũng không rõ là vì cái gì nhưng sắc mặt hắn chỉ càng thêm xấu, cũng không muốn cho ông bà già kia nhảy múa
ทนีล.
Ngay sau đó cảnh sát liền lao vào nhà, đem ông bà Lý lôi đi.
"Chúng mày sẽ chết không được tử tế!"
Bà Lý lúc bị lôi đi còn không quên rủa xả. Nội tâm ác độc xem như không chút che giấu mà bộc lộ trước mặt đám người. Họ cũng không nghĩ xem chuyện hôm nay là họ gieo nhân nào gặt quả đó, còn ngu muội đổ lên đầu người khác.
Cha mẹ Khương lại chẳng còn muốn nói cái gì nữa. Có những thứ bản thân họ đã nhận định rồi thì có nói cỡ nào họ cũng chẳng lọt tai. Đến lúc này rồi còn quan tâm não họ thông hay không thông suốt ư.
"Họ sẽ ra sao?"
Dù vậy Khương mẹ vẫn tồn một tia thương cảm mà hỏi. Rốt cuộc họ đã sống với nhau ba năm, lại quen biết nhau có gần bốn mươi năm.
"Chắc chắn phải ngồi tù."
Cho dù hại người không thành nhưng tội danh cố ý hại người vẫn là được thành lập, họ vẫn phải chịu mấy năm trong tù. Khương Tình còn muốn cho họ ngồi suốt đời trong tù mà không được kia.
Khương mẹ sững sờ, nhưng rồi cũng không có lấn cấn lâu. Chung quy ra tội của họ là phải chịu trừng phạt, nếu không thì chẳng an được lòng ai.
Sau đó Khương Duật cũng trở về, nhưng là lúc Khương Tình đã đi rồi.
Hắn sống chết muốn cho nó một bài học nhớ đời.
Ông bà nội thương cháu mà cũng không thể làm gì được.
May mà Khương Duật sau một ngày trải qua kinh hách, nghe họ khuyên giải một chút lại có vẻ ngoan ngoãn hơn.
Nếu nói khó xử nhất là ai thì...
"Sau này cô định thế nào?"
Thịnh Nhan Tuyền ngồi trên giường bệnh nhìn Lê Tố Như đang gọi táo liền hỏi.
Lúc này đã qua hai ngày từ sau cái hôm náo nhiệt đó, nhưng Thịnh Nhan Tuyền vốn dĩ nên chẳng sao lại vẫn ở trong bệnh viện, nguyên nhân là cái gì đâu. (2°
"Giống như trước đây thôi."
Lê Tố Như đơn giản nói. Trước khi gặp ông bà Lý cô sống sao thì bây giờ vẫn sống vậy. Cô không muốn ở lại
Khương gia.
Dù gì khuôn mặt này của cô cũng không phải điều tốt đẹp gì với người nhà Khương gia. Quan trọng nhất là cô không có lý do để ở lại.
"Cô thấy tốt là được rồi."
Thịnh Nhan Tuyền không có đưa ra chủ ý gì cho Lê Tố Như. Cuộc đời của mỗi người chỉ có chính họ mới nói được là tốt hay xấu, những người có tâm chỉ cần ủng hộ, đúng lúc giúp đỡ là được rồi. Thế còn hơn những thứ tình cảm giả tạo dễ dàng bị lợi ích đánh nát.
"Còn cô, thấy sao rồi? Bao giờ xuất viện được?"
Ban đầu Lê Tố Như chỉ nghĩ gặp mặt cô, xin lỗi một câu. Ai biết lại nghe được cô đang ở bệnh viện, thế mới có việc Lê Tố Như hiện tại ngồi ở đây.
Nhưng nguyên nhân khiến Thịnh Nhan Tuyền phải ở bệnh viện theo dõi lại khiến Lê Tố Như vừa kinh vừa hãi, lại càng áy náy. Sau đó cô lại nghĩ, nếu cô không xuất hiện thì tốt rồi... Chung quy ra cũng là cô cho ông bà Lý cái cớ để làm ra biết bao nhiêu chuyện tán tận lương tâm như thế, dù cô cũng chỉ là người bị lợi dụng.
Thịnh Nhan Tuyền vừa nghe hỏi liền thở dài đầy cảm thán. Cô xoa xoa bụng mình vừa nói: "Mém chút ném nó rồi, bác sĩ bảo phải đợi xem thử. Nếu không có tình trạng xuất huyết nữa mới có thể xuất viện."
Ngày hôm đó thật ra Thịnh Nhan Tuyền vừa bị ném xuống ao đã được vớt lên rồi. Nhưng bởi vì cái thai chẳng biết có từ bao giờ kia vẫn còn trong ba tháng yếu ớt, vì diễn quá thật mà khiến cô bị xuất huyết.
Cũng chỉ vì chuyện này mà sắc mặc người đàn ông kia vẫn luôn thúi hoắc. Bởi vì nếu không phải họ nhất định phải diễn vở kịch này thì cô đã không sao rồi. Nhưng ai mà biết được chứ.
Nếu có gì đáng nói thì chính là kết quả kiểm tra cho thấy cô đã có thai được một tháng hai tuần rồi. Nguyên nhân khiến cô xuất huyết cũng không phải chỉ có một chuyện kia.
Ngẫm đến mấy hôm trước còn nghe bác sĩ khắc khe căn dặn họ phải tiết chế trong chuyện chăn gối mà mặt cô không khỏi đỏ ửng lên. Nói ra thì đứa nhỏ này không mất trước cường độ làm tình của họ cũng là do mạng nó lớn rồi.
Nói thì nói vậy thôi chứ thật ra thầy ấy cũng không có giống như mấy ngày đầu giam cô trong nhà, liều mạng làm như vậy. Nghĩ lại mà sợ à.
"ô, cậu có khách à?
Ở lúc này bỗng nhiên Minh Kiều bất thình lình đi vào phòng, nhìn thấy Lê Tố Như thì kinh ngạc hô. Đến khi nhìn rõ
Lê Tố Như, cô lại không nhịn được nói: "Cô là cái người mua mỹ phẩm chỗ tôi nhỉ?"
Lê Tố Như không nghĩ cô còn nhớ, cũng cười ái ngại: "Ừm, chào cô.