Ngoài việc điều trị bằng thuốc hàng ngày, vật lý trị liệu và tâm lý trị liệu là điều cần thiết.
Bệnh trầm cảm thường được điều trị bằng liệu pháp sốc điện, hoặc có thể gọi là trị liệu điện.
Là kiểu sạc đầy điện vào cơ thể đó à?
Lần đầu tiên nghe được thuật ngữ chuyên ngành này, Khương Kiền cảm thấy thân thể mình nhất định sẽ phải chịu khổ, tự nhiên liên tưởng đến cảnh thi thể bị điện giật cháy đen thui.
Nhưng mỗi lần làm trị liệu điện đều phải gây mê toàn thân, cậu chỉ cần nằm trên giường, nhìn chằm chằm thuốc tê phía trên đầu từ từ tiên vào toàn bộ cơ thể là được. Và rồi... sau đó Khương Kiền không biết gì nữa, sau khi cậu tỉnh lại thì đã là chuyện của mấy tiếng đồng hồ sau.
Sau đó mỗi lần nhìn thấy có người làm trị liệu điện, Khương Kiền luôn cảm thấy cực kỳ giống heo bị đẩy vào lò mổ. Nhưng gã đồ tể lại ban phát lòng từ bi, thả cho bạn một con ngựa, tạm thời không làm thịt bạn, vì thế bạn mới bình an vô sự quay về, mà còn quay về trong tình trạng ngẩn người ngơ ngác.
Sau khi trở về, cả người đều ngốc như heo, luôn mất đi khoảng ký ức gần nhất. Một vài điều đau đớn và hạnh phúc tạm thời không thể nhớ đến, giống như bước vào một giấc mơ không rõ lý do, khi thức dậy đã thấy mình ở một nơi xa lạ.
Khương Kiền thường quên mất chính mình đang ở đâu, đến bệnh viện tâm thần như thế nào, hôm nay là ngày mấy, năm nay là năm bao nhiêu, bác sĩ điều trị chính là ai... Rất nhiều vấn đề đều không rõ ràng, cậu luôn ngốc nghếch đi hỏi ông chú Độc Cô.
Ông chú Độc Cô thần bí nói: "Cậu làm chuyện xấu, bị một đám cô bác áp giải vào. Nói mau, có phải cậu đã học trộm bí tịch võ công của bọn họ hay không?"
Thật không đáng tin cậy!
Mặc dù cậu đã làm trị liệu điện đến ngu người, nhưng chỉ số IQ của cậu không thấp đâu nha. Vậy nên cậu lại ngớ ngẩn chạy ra ngoài hỏi người khác, thậm chí chạy đến bàn y tá để lấy điện thoại gọi hỏi mẹ tại sao bà đưa cậu đến một bệnh viện tâm thần.
Mỗi lần như thế, tất cả bệnh nhân trong khu bệnh đều phải nhắc nhở cậu một lần: "Cậu nhảy lầu, các cô các bác áp giải cậu vào."
Đừng nhắc nhở tôi như vậy, tôi xấu hổ lắm đó.
Hạ Vân tặng cậu một quyển sổ tay màu hồng phấn, cô vuốt vuốt lọn tóc bên tai, nụ cười ngượng ngùng ngây thơ: "Cô ấy nói muốn ở bên anh, anh bị sốc điện thì nói cho cô ấy biết, tỉnh lại thì nhìn cô ấy, cô ấy sẽ nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra, bao gồm cả chuyện anh tỏ tình với em."
Khương Kiền bất đắc dĩ cười nói: "Hạ Vân, cô coi tôi là đồ ngu à? Tôi không nhớ, chứ không phải là tôi bị ngốc."
Hạ Vân cướp lại em gái sổ tay của mình, lộ ra nụ cười lạnh lùng khủng bố, giọng điệu cao vút mà run rẩy, nói: "Anh không có tư cách ở bên một cô gái xinh đẹp! Tôi không đồng ý với cuộc hôn nhân này!" Nói xong cô cố ý dậm bước thật mạnh rời đi, vừa đi vừa đánh em gái sổ tay bé nhỏ của cô.
Tôi không đánh con gái, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không đánh ma nữ.
Mọi người ai cũng có trách nhiệm xua đuổi tà ma!
Cô còn đóng giả ma nữ dọa tôi sợ lần nữa, tôi sẽ biến cô trở thành ma nữ thật đấy.
Ký ức vẫn hỗn loạn mơ hồ, bao giờ cũng phải cách mấy ngày mới dần dần nhớ ra được một chút. Nhưng trị liệu bằng điện lại cách một ngày làm một lần, vậy nên đầu óc cậu thường xuyên trong tình trạng mụ mị, quên rất nhiều chuyện. Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể xin em gái sổ tay nhỏ bé của Hạ Vân.
Từ đó về sau, cậu và Hạ Vân trở thành quan hệ giữa em rể và chị vợ.
Khương Kiền ước lượng cuốn sổ màu hồng in hình một cô gái anime buộc tóc hai bên trên tay, đây chính là vợ của cậu à? Cậu nghĩ thầm: Không phải chứ, tôi đi một chuyên đến bệnh viện tâm thần mà vẫn phải thủ tiết sao?
Mẹ của Hạ Vân rất cảm ơn cậu đã hòa thuận ở chung với Hạ Vân, tặng cho cậu một bát canh, tuy rằng hiện tại cậu cũng không nếm ra được mùi vị gì ngon.
"Em rể, Tiểu Mẫn nói tối nay em đừng ngủ với cô ấy, cô ấy vẫn còn nhớ rõ đêm tân hôn xé lòng ngày đó. Em thật là, cũng sắp kết hôn rồi mà tóc tai cứ để bù xù suốt cả ngày, chú Độc Cô còn không có râu, sao em vẫn chưa cạo râu đi?"
Đúng vậy, Tiểu Mẫn chính là tên của cuốn sổ tay, bạn không nhìn lầm đâu, đây chính là vợ của tôi.
Giống như đang chơi trò chơi gia đình á.
Trước kia cậu rất thích chăm sóc tóc, nhưng gần đây bị bệnh, ngay cả râu cũng không cạo, cả ngày đều lôi thôi lếch thếch.
Đi dép lào mặc quần áo bệnh nhân, tóc xõa xượi, cằm đầy râu, hai mắt thất thần, đây chính là tiêu chuẩn thấp nhất của cậu. Ở đây có nam hộ lý giúp cạo râu, nhưng cậu chưa bao giờ để ý tới, cũng không có hứng thứ.
Hạ Vân vui vẻ hôn lên cây bút màu hồng trong tay, trên nắp bút ấy có in đầu cô gái buộc tóc hai bên, cô lẩm bẩm: "Đáng tiếc anh Khương Kiền không muốn có vợ hai, chị chỉ có thể tìm cho em người chồng khác."
Khương Kiền ôm đầu đập nhẹ vào bức tường trên hành lang: "..."
Giai đoạn đầu mắc bệnh, tâm trạng của cậu thật sự rất tồi tệ, bệnh tình có thể lặp đi lặp lại nhiều lần trong ngày. Khi phát bệnh cậu luôn gào thét khóc lớn, có đôi khi thì đâm đầu vào tường va người vào thành giường. Lúc nào mẹ Khương cũng ôm cậu an ủi thật lâu, trong miệng còn liên tục lẩm bẩm: "A Di Đà Phật Nam Mô Hắc Ra Đát Na Đa Ra Dạ Da..."
Mẹ vẫn luôn tin chắc rằng là cậu bị trúng tà, vậy nên bà đã lén đặt một tấm bùa trừ tà dưới gầm giường cậu, cầu lấy một sự an lòng.
Bà đã đi một chuyến đến ngôi chùa Phật giáo ở rất xa, cầu xin một lá bùa mới, nghiêm túc nói: "Đại sư nói, con bị bệnh phải đốt bùa cho con uống."
?????
Khương Kiền khóc như mưa, tuy rằng đang bị bệnh giày vò, nhưng cậu vẫn có ý thức, không nên cổ hủ mê tín dị đoan, đây là thường thức chung!
Khương Kiền gào khóc: "Mẹ thật sự đưa thứ đó cho con uống, con sẽ rót ngay vào miệng bác sĩ Dương."
Bác sĩ Dương đang kiểm tra phòng ở bên cạnh: "..."
Chàng trai, anh có việc gì sao? Cẩn thận kẻo tôi dùng việc công trả thù riêng đấy.
Mà còn, ở đây không cho phép dùng diêm bật lửa và tất cả các vật gây lửa khác đâu!
Từ khi Khương Kiền nói muốn rót nước tro cho bác sĩ Dương, bác sĩ Dương thường xuyên tìm cậu làm tâm lý trị liệu, tìm hiểu xem cậu có khuynh hướng hại người không.
Phiền quá đi, đều chỉ là mấy lời nói nhảm, sao lại còn có người còn dong dài hơn cả mẹ cậu thế.
Bác sĩ Dương thi đậu chứng chỉ bác sĩ như thế nào vậy?
Sau đó trước khi làm trị liệu điện, Khương Kiền đều sẽ viết vào sổ tay lo rằng mình lại quên mọi chuyện, ví dụ như hình thức nhập viện xấu hổ nhất của cậu.
Hôm nay, làm xong trị liệu điện, cậu không tìm thấy "sổ tay vợ cưng" của mình đâu, phỏng chừng lại bị ông chú Độc Cô cầm đi luyện thành binh khí "Độc Cô Cửu Phách".
Sau khi thuốc tê hết tác dụng, cậu kéo lê cái đầu nặng trịch như mắc bệnh Alzheimer của mình chậm chạp đi ra khỏi phòng bệnh, đi ra ngoài để hỏi sao cậu lại ở đây, hỏi "vợ cưng" của cậu ở đâu.
Một đám bệnh nhân nhiều chuyện tò mò vây quanh cửa phòng VIP đơn đối diện, cậu không nhịn được đi hóng hớt, tiến về phía đám người xem xét.
Nơi này rất khép kín, mỗi ngày chỉ có thể đi dạo trong hội trường và hành lang, tất cả cửa sổ đều bị bịt kín, tin tức bên ngoài cũng bị chặn lại. Cho nên một khi có biến động nhỏ, toàn bộ khu bệnh đều bắt đầu truyền tai buôn dưa.
Nội dung buôn dưa có thể là buổi sáng có bệnh nhân nào đó bị bệnh gì hành hạ, buổi chiều kể nhau nghe là ai đánh bác sĩ Dương bị kéo đi trói lại, hoặc là còn có người đang ăn cơm thả cái rắm vang dội, hay người nào ăn nhiều nhất.
Đương nhiên, chuyện bác sĩ Dương bị đánh là tin đồn mà ai cũng thích nghe, không ai đau lòng cho anh ta cả. Dù sao, ai bảo thái độ của bác sĩ Dương không hòa nhã, nói chuyện lại khó nghe, bộ dạng còn xấu xí.
Khi Khương Kiền mới tới được mấy ngày, bác sĩ Dương cấm cậu chơi điện thoại, lo lắng internet sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu. Nhưng anh ta hứa chỉ cần bệnh tình chuyển biến tốt, sẽ lập tức dâng điện thoại lên cho cậu.
Cuối cùng, tên lang băm này còn tỏ vẻ trịch thượng, tự thấy hài lòng về bản thân mà nói: "Nghiện điện thoại nha, thanh niên bây giờ rời khỏi điện thoại là không sống nổi, tôi sẽ không chơi đâu."
Lúc ấy Khương Kiền còn âm thầm lườm ông một cái rồi đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau cậu phát hiện không cầm theo cốc giấy, quay vào lấy thì thấy bác sĩ Dương đang mê mẩn chơi điện thoại.
Chủ đề chạy xa rồi!
Khương Kiền chen vào trong xem thử, thì ra là một bệnh nhân mới tới, cậu mắt mờ chỉ có thể quan sát bóng lưng của bệnh nhân mới này. Dáng người thẳng tắp cao lớn, phỏng chừng phải 1m90, vai rộng eo nhỏ tỷ lệ tuyệt đẹp, quả thực chính là vóc dáng của người mẫu.
10 điểm, 10 điểm. Ở đây không có một tên đàn ông nào đẹp trai nào hết, cuối cùng cũng có một người đủ tiêu chuẩn.. Ngôn Tình Trọng Sinh
Ôi, tôi cảm giác tôi lại đang yêu thêm lần nữa.
Bóng lưng cường tráng này, ít nhất phải có giá trị nhan sắc cao mới xứng đáng với kỳ vọng của tôi, tôi rất thích trai đẹp đấy.
Anh đẹp trai, mau quay đầu lại nhìn tôi đi.
Anh chàng siêu đẹp trai vừa quay đầu thì Khương Kiền sững sờ cả người, đầu óc trở nên mơ hồ, thị lực bắt đầu suy giảm, suýt chút nữa cậu cho rằng mình nhìn lầm người.
Đây chính là tình đầu khốn nạn của cậu!
Người này còn mặc quần áo bệnh nhân giống như đám người đứng ở cửa. Chín năm không gặp, tên khốn này có chút thay đổi, so với hồi cấp ba, đôi mắt của hắn cực kỳ có thần, thoạt nhìn thành thục ổn trọng hơn rất nhiều.
Chỉ là một bệnh nhân mặc quần áo của bệnh nhân mà còn đẹp trai đến vậy hả?
Chờ đã, quần áo bệnh nhân. Anh ta bị bệnh, còn là bị bệnh trong bệnh viện tâm thần.
Khương Kiền lập tức kích động, trong lòng hò hét kêu to: "Ông trời thật có mắt, cuối cùng tên khốn này cũng ăn quả báo đáng đời."
Nhìn thấy kết cục không tốt của tên khốn nạn, Khương Kiền rõ ràng vui vẻ hơn rất nhiều. Cậu không che giấu được ý cười, vô cùng đắc ý phấn khích, hiếm khi nói được một đoạn dài: "Đã lâu không gặp, đồ khốn chết... không đúng... Trương Tự Lưu, thế mà anh lại bị bệnh tâm thần, hô hô hô hô hô, anh thật đáng thương. Tôi mặc niệm thay anh, hy vọng anh sẽ được điều trị khỏi."
Trương Tự Lưu đứng trước mặt cậu, cả người đều tỏa ra khí thế áp bức cùng với ánh sáng của tri thức, làm cho người ta bất giác không thể chạm vào đôi mắt sâu thẳm của hắn.
"Vậy, em đang làm gì trong bệnh viện tâm thần?"
Ý cười trên mặt Khương Kiền cứng đờ lại, cậu hoàn hồn: "Ờ nhỉ, mình ở trong này làm gì vậy?"
Ông chú Độc Cô lại lôi mấy lời lẽ cũ rích ra để giải thích: " Cậu làm chuyện xấu, bị một đám cô bác áp giải vào. Nói mau, có phải cậu đã học trộm bí tịch võ công của bọn họ hay không?"
Những người khác mồm năm miệng mười: "Cậu làm trị liệu điện, không nhớ rõ nữa."
"Sốc điện à, quên rồi hả?"
"Cậu nhảy lầu, bị đám cô bác áp giải vào."
"Không đúng, cậu ta muốn lấy dây diện thắt cổ, bị nhóm cô bác đè xuống đất."
"Mấy người cô bác thế?"
"Bốn năm người? Hay bảy tám? Chẳng lẽ là mười người?"
......
Khương Kiền tỉnh ngộ. Mẹ kiếp, tôi cũng đang điều trị ở đây, tôi cũng là một bệnh nhân tâm thần.
Hiện trường nhục muốn đội quần quy mô lớn, lại còn diễn ra trước mặt tên khốn chết tiệt này!
Họ Khương tôi thua ai cũng được, tuyệt đối sẽ không thua anh.
Cơ hội vẫn còn, đợi sau này chúng ta lại PK, tôi cáo từ trước.
Khương Kiền vô cùng xấu hổ cuống quýt vắt chân lên chạy trốn, Hạ Vân hét lớn: "Em rể, sao em lại đưa vợ mình cho chú Độc Cô? Em giải thích rõ ràng cho chị."
Trương Tự Lưu nhíu mày.
Em rể? Vợ? Cho chú Độc Cô? Em còn có những mối quan hệ lộn xộn như vậy à. Đến bệnh viện tâm thần cũng có thể làm loạn.