Tôi Tẩy Não Đại Tổng Tài - Diên Tự Nhĩ

Chương 11



Lâm Việt ngay lập tức ngồi thẳng dậy. “Em nói anh thế, anh không đồng ý đâu. Lần đó là lần đầu của anh, trước đó anh chưa từng yêu ai, cũng chẳng có người yêu, từ đó về sau cũng vậy. Người ta đi tiếp khách đều mang theo bạn gái, nhưng chỉ cần em rảnh, người anh mang theo nhất định là em, không thì là để thư ký nam đi cùng. Anh tuyệt đối là người đàn ông có đạo đức nhất cả Bắc Kinh này."

"Còn về việc tại sao lần đầu gặp nhau, anh lại đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy với em, bởi vì đó là em đó! Anh nhìn thấy em thì anh liền biết em nhất định phải ở bên anh. Cho dù anh nói chuyện có hơi kém tinh tế, làm việc có hơi cực đoan, đối với em có hơi ép buộc, nhưng tình yêu của anh dành cho em là chân thành, điều này em nhất định phải thừa nhận."

Tôi sững sờ, nhìn anh ta từ đầu đến chân: "Lâm Việt, anh có tiến bộ đấy."

"Một tổng tài kiệm lời như anh mà cũng biết nói lời đường mật rồi! Nếu tôi không đọc truyện gốc, tôi đã tin sái cổ rồi."

Tôi ném dép đi, ngồi phịch xuống ghế: "Bây giờ anh nói thì hay lắm, nhưng tôi biết, nếu ba năm nay, tôi không cố gắng vươn lên, vẫn là cô nữ sinh nghèo rớt mồng tơi đó, thì bây giờ tôi chỉ là con chim trong lồng của anh, đừng nói yêu, anh thậm chí còn không tôn trọng tôi."

"Nói linh tinh."

"Sự thật là vậy đấy!" Tôi đã đọc kịch bản rồi nhé, "Nếu tôi không tiến lên mà chỉ mãi là tình nhân nhỏ của anh thì anh sẽ cảm thấy như thế nào? Anh sẽ cảm thấy tôi thấp kém, phóng đãng, không hề tốt bụng, thậm chí còn độc ác, và cũng khiến tình yêu tôi dành cho anh trở nên rất thực dụng, anh hiểu không?"

Bước vào cuộc trò chuyện tâm linh sâu sắc như vậy, Lâm Việt im lặng, đây là vấn đề anh ta chưa từng nghĩ tới.

Bởi vì anh ta là một người đàn ông, một người đàn ông nắm trong tay vô số tài nguyên, trong xã hội đầy cạnh tranh này, anh ta luôn ở vị thế cao, anh ta chưa bao giờ cần phải hạ mình nhìn xuống những người khác.

Xã hội chỉ yêu cầu anh ta phải thắng, thắng và thắng, không ngừng giành lấy nhiều tài nguyên hơn nữa.

Còn tôi, một người phụ nữ, chỉ cần có được tình yêu của anh ta là tôi đã thắng rồi.

Nhưng bộ quy tắc này thật quá méo mó.

"Điều tôi coi trọng không phải là sự thiên vị của anh dành cho tôi, mà là khi anh có được sự giàu có và địa vị, anh đối xử với những người kém may mắn hơn mình như thế nào, đó mới là thể hiện nhân phẩm của một con người. Bây giờ chúng ta đều có tiền có quyền, nhưng điều đó có gì to tát đâu?"

Tôi chỉ tay về phía người cô lao công đang đi ngang qua ngoài cửa sổ: "Nhân cách của chúng ta và người cô bên ngoài kia không có gì khác biệt, chúng ta đều bình đẳng. Nhưng trong lòng anh, trong lòng cả nhà anh, các anh đều tự cho mình là cao quý, có thể chà đạp, giẫm lên đầu người khác. Lúc trước, Lâm Tĩnh bắt nạt tôi ở trường, vì cái gì? Vì cô ta có thể. Đến bây giờ cô ta vẫn chưa hề xin lỗi tôi."



“Điều mang lại cho tôi cảm giác an toàn không phải là sự thiên vị, mà là nhân phẩm."

Tôi đã truyền cho anh ta quá nhiều tư tưởng mới, khi tôi rời đi, Lâm Việt vẫn còn đang tự mình nghiền ngẫm.

Sau khi về nhà, tôi mở cuốn "Jane Eyre", gửi cho anh ta đoạn thoại nổi tiếng đó: "Anh nghĩ rằng, bởi vì em nghèo, thấp kém, không xinh đẹp, nhỏ bé, em không có linh hồn, không có trái tim sao? Anh đã nhầm! Linh hồn em cũng giống như anh, trái tim em cũng hoàn toàn giống như anh! Nếu như Thượng Đế ban cho em sự giàu có và sắc đẹp, em nhất định sẽ khiến anh khó lòng rời xa em, giống như bây giờ em khó lòng rời xa anh. Bây giờ em nói chuyện với anh, là tinh thần của em nói chuyện với tinh thần của anh, giống như cả hai chúng ta đều đã trải qua nấm mồ, chúng ta đứng trước chân Thượng Đế, là bình đẳng, bởi vì chúng ta là bình đẳng."

Tôi nói với anh ta: Đây là một cuốn sách được viết vào năm 1847.

Đây là tiếng lòng của một người phụ nữ cách đây hơn hai trăm năm.

Và bây giờ đã là năm 2023.

Gần hai trăm năm trôi qua, họ chưa từng nghe thấy tiếng lòng của chúng tôi.

Sau chuyện này, có một khoảng thời gian, mọi người đều lén lút cười nhạo Lâm Việt là kẻ si tình theo đuổi tôi, trong một bữa tiệc, thậm chí có một ông chú lớn tuổi còn khuyên anh ta, đừng quá để tâm đến một người phụ nữ, tôi quá mạnh mẽ quá giỏi giang, nên tìm một người phụ nữ biết nghe lời.

Với điều kiện của anh ta, hoàn toàn có thể thay một cô nàng hot girl xinh đẹp mỗi tháng, nếu không thì phấn đấu để làm gì.

Lâm Việt trả lời rằng, anh ta rất ngưỡng mộ tôi.

Tôi rất quan trọng trong lòng anh ta, anh ta không muốn tôi lại xem thường anh ta.

"Làm người trước khi làm việc." Anh ta nói như vậy với vị ông chủ kia.

Mọi người cảm thấy anh ta thật cao ngạo, ra vẻ ta đây.

Nhưng cũng chẳng sao, dù gì anh ta cũng là khách hàng lớn, vị ông chủ kia tuy lén lút phàn nàn về anh ta, nhưng bề ngoài vẫn sẽ đổi địa điểm hẹn gặp sang quán trà, uống trà và lần tràng hạt, tận hưởng cuộc sống dưỡng sinh của người trung niên cao tuổi.