Tôi Tẩy Não Đại Tổng Tài - Diên Tự Nhĩ

Chương 13



Từ San San không ở lại Bắc Kinh mà nhanh chóng đến nhận chức tại khách sạn của gia đình Tống Minh, đó là một thành phố rất xa.

Chưa đầy nửa năm, hai người này lại kết hôn!

Khi nhận được thiệp mời, tôi thật sự không thể tin được, nhưng nghĩ lại Từ San San rất muốn có địa vị và kiếm tiền, Tống Minh lại là một kẻ háo sắc, trong nguyên tác, anh ta luôn bênh vực Từ San San, cũng là một kẻ si tình, sự phát triển này cũng không có gì bất ngờ.

Lâm Việt đi làm phù rể, Từ San San cũng mời tôi làm phù dâu.

Nửa năm nay cô ấy trò chuyện với tôi khá nhiều, nói rằng cô ấy thực sự không có nhiều bạn bè, đám người Lâm Tĩnh khá thực dụng, thấy gia đình cô ấy sa sút nên không coi trọng cô ấy lắm.

Có lẽ trong số bạn bè của cô ấy, tôi là người duy nhất đối xử tốt với cô ấy.

Đám cưới rất linh đình, sau khi hai người kết hôn, Từ San San sinh được một cô con gái.

Một ngày nọ, cô ấy bất ngờ gọi điện cho tôi, vừa khóc vừa nói rằng cô ấy không thể chịu đựng thêm được nữa và muốn ly hôn.

Hoá ra gia đình cô ấy sa sút, bước chân vào nhà họ Tống chẳng có chút địa vị nào, dù có tận tâm chăm sóc bố mẹ chồng thế nào cũng không được coi trọng, Tống Minh còn ngoại tình trong lúc cô ấy mang thai, ban đầu cô ấy làm ầm lên nhưng cứ làm ầm lên là bị đánh.

Cô ấy nghĩ chỉ cần sinh con trai, nối dõi tông đường cho nhà họ Tống là ổn rồi, ai ngờ lại sinh con gái.

Thế là Tống Minh còn không thèm đăng ký kết hôn với cô ấy, suốt ngày ở bên ngoài ăn chơi trác táng, cô ấy ở cữ chẳng có ai chăm sóc, họ cũng không trả nợ cho nhà cô ấy, tiền bạc thì quản lý chặt chẽ, sợ cô ấy chu cấp cho nhà mẹ đẻ.

Tôi đã sớm đoán được kết cục này rồi: "Vậy cô đưa con gái đến đây đi, nhà tôi còn nhiều phòng trống, cô cứ chọn một phòng."

Cô ấy ngẩn người ra một lúc: "... Tâm Nhu, tôi chỉ đang than thở với cô thôi, tôi biết làm gì bây giờ? Haiz, trong tình cảnh này, rời khỏi anh ta thì tôi biết sống sao? Nuôi con bằng cách nào?"

"Cô không thể đi làm kiếm tiền sao? Tôi sẽ thuê bảo mẫu chăm con cho cô, sau này cô kiếm được tiền thì trả tiền thuê nhà và tiền bảo mẫu cho tôi là được."

"Có lẽ cả đời này tôi cũng không trả nổi, tôi cũng chẳng tìm được việc, kiếm việc bên ngoài đâu có dễ..."



"Quản lý của Lâm Tĩnh đang muốn nghỉ việc, cô đến làm thay cô ấy đi."

Cô ấy vẫn cứ từ chối tôi, vừa khóc vừa lặp đi lặp lại mấy câu đó, ly hôn không tốt, cô ấy không biết làm gì, cô ấy không nuôi nổi con.

Tôi đặt vé máy bay bay thẳng đến đó, nói chuyện với cô ấy cả một buổi chiều: "Cô có biết vì sao cô lại rơi vào hoàn cảnh này không? Vì cô đặt hết hy vọng vào đàn ông, nghĩ rằng có đàn ông thì mọi thứ sẽ tốt đẹp, nhưng trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp mà không phải trả giá. Cô xem, cô lấy chồng, vào nhà anh ta, nhìn bề ngoài là làm bà chủ giàu sang, nhưng cô sinh con, làm việc nhà, quán xuyến gia đình, chẳng được đồng nào. Người giúp việc nhà tôi tính cả lương một năm cộng thêm thưởng cũng hai trăm nghìn tệ đấy, tôi dám đánh mắng cô ấy không? Chỉ có cô ấy mới có thể trách móc tôi."

"Nhưng tôi thật sự không chắc mình có thể làm tốt... Tôi chưa từng ra ngoài xã hội va chạm."

"Bên ngoài là rừng rậm, nhưng ở đây là địa ngục, ở địa ngục, cô không có nhân phẩm và giá trị của một con người."

Khoảnh khắc đó, ánh mắt cô ấy có sự d.a.o động rõ ràng.

Tôi cũng không nói thêm gì với cô ấy nữa, sau khi vào nhà liền bảo sẽ đưa cô ấy và con gái đi du lịch ở chỗ tôi.

Ba mẹ chồng cô ấy đã quen biết tôi từ lâu, rất khách sáo với tôi, cũng chẳng muốn quan tâm đến cô con dâu này lắm, nên dễ dàng đồng ý yêu cầu của tôi.

Cô ấy thu dọn đồ đạc, chỉ có một vali hành lý, ôm con gái bay về cùng tôi ngay trong ngày hôm đó.

Tôi sắp xếp cho cô ấy ở một phòng, tìm bảo mẫu đến chăm sóc con gái cô ấy, sau đó nhờ người bạn làm quản lý của tôi đến trò chuyện với cô ấy về công việc, hướng dẫn cô ấy một chút, ngày hôm sau cô ấy đã đi làm ở công ty.

Đêm khuya hôm đó, Từ San San gửi cho tôi một tin nhắn WeChat: "Hôm qua tôi còn nghĩ cả đời mình cứ như vậy rồi, tuyệt vọng đến mức muốn ôm con gái tự sát, không ngờ, hôm nay tôi đã trở thành một con người hoàn toàn khác."

Tôi trả lời cô ấy bằng một đoạn trong cuốn "Giới tính thứ hai" -

"Điều may mắn nhất đối với một người đàn ông chính là dù trưởng thành hay còn nhỏ, anh ta đều phải bước đi trên một con đường cực kỳ gian nan, nhưng đây là con đường đáng tin cậy nhất.”

"Người phụ nữ bất hạnh ở chỗ, cô ấy gần như bị bao vây bởi những cám dỗ không thể cưỡng lại, cô ấy không bị yêu cầu phải phấn đấu vươn lên, chỉ được khuyến khích trượt xuống để đạt đến cực lạc. Khi cô ấy phát hiện ra mình bị lừa dối thì đã quá muộn, bởi vì sức lực của cô ấy đã bị hao mòn trong những cuộc phiêu lưu."