Tôi Thật Không Có Diễn

Chương 108: Kết thúc ngoại truyện 1



Một ngày nọ, Khương Tiều đột nhiên túm lấy Văn Trình hỏi: “Rốt cuộc anh đã mưu đồ với em từ bao giờ?”

Văn Trình ôm lấy Khương Tiều, đặt đầu lên vai cô, “Để anh suy nghĩ một chút.”

Văn Trình cũng không xác định được tình cảm của mình đối với Khương Tiều từ khi nào mà biến vị.

Ngay từ đầu, anh cảm thấy Khương Tiều rất đáng yêu, chỉ muốn chăm sóc và bảo vệ cô.

Là anh nói cho cô biết, “Gặp phải chuyện không tốt phải phản kháng, không thể yên lặng thừa nhận. Bất quá phải lượng sức mà đi, không nên chịu thiệt, có việc liền đến tìm tớ.”

Đương nhiên, rất nhanh Văn Trình liền phát hiện, năng lực “học tập” của Khương Tiều rất mạnh.

Đạo lý đã nói với cô, cô có thể từ một suy ra ba. Khi còn ở một mình, Khương Tiều thích đọc sách học tập, cô còn hưng phấn nói với Văn Trình, “Cậu nói đúng, trên sách có rất nhiều kiến thức.”

Ồ, chủ yếu là kiến thức về một thứ gì đó.

Cô không phải loại người yếu đuối cần được người bảo vệ, có vài người vốn rất thích bắt nạt cô, về sau lại biến thành bộ dạng nhìn thấy cô liền chạy trốn.

Khi đó, Văn Trình còn rất lo lắng.

Bởi vì ngay từ đầu, Khương Tiều không phải người có thể nắm giữ chừng mực.

Lúc Khương Tiều lên tiểu học, Văn Trình đã đi học trung học cơ sở, có một lần anh đến đón Khương Tiều tan học, nửa ngày không tìm được người, cuối cùng tìm được cô ở trong toilet.

Anh nhìn thấy Khương Tiều đang chuẩn bị trói một đứa bé. Đứa nhỏ kia so với Khương Tiều hình thể lớn hơn rất nhiều, thể lực cũng tốt hơn so với Khương Tiều, nhưng lại bị Khương Tiều dùng mưu làm vấp ngã, thể lực không thể dùng được, bị dọa đến khóc lớn.

Khương Tiều trực tiếp lấy băng dính ra trói chặt miệng hắn.

Chỉ là khi cô muốn làm thêm, Văn Trình liền ra mặt ngăn cản, “Cậu ta đã rất sợ hãi, dừng lại ở đây đi.”

Khương Tiều nghiêng đầu nhìn anh, “Nhưng mà, không phải cậu nói khi bị bắt nạt phải học cách phản kháng sao? Cậu ta chuẩn bị làm như vậy với tớ, chỉ là bị tớ xuống tay trước mà thôi.”

“Nhưng tớ không muốn cậu trở thành người giống như cậu ta, chỉ biết tùy ý sử dụng sức mạnh của mình, nhưng lại không biết khống chế.”

“Nếu cậu không thể nắm bắt được điểm này, người sợ cậu, ghét cậu sẽ ngày càng nhiều thêm.”

Khương Tiều bình tĩnh nói: “Tớ không sợ.”

Cô đã không còn là đứa trẻ dễ dàng bị ánh mắt của người khác chi phối nữa.

“Nhưng tớ sợ.” Văn Trình nói.

Khương Tiều rốt cuộc cũng vứt bỏ dụng cụ gây án, tùy ý để Văn Trình cởi trói cho cậu bé kia.

Mặc dù cô không thể hiện cảm xúc, nhưng Văn Trình vẫn biết, hiện tại cô không vui.

Cô nói, “Tớ đã nghĩ cậu sẽ đứng về phía tớ.”

Nhưng Văn Trình không dỗ dành cô, anh túm lấy Khương Tiều về nhà.

“Khương Tiều, tớ muốn đứng về phía cậu. Nhưng không phải lúc nào cũng vậy, cậu phải cho tớ lý do để giữ tớ đứng về phía cậu.”

Đây là lần đầu tiên Văn Trình và Khương Tiều cãi nhau, trước kia Văn Trình tính tình tốt, Khương Tiều cũng rất ỷ lại vào anh, cho nên thế nào cũng không cãi nhau nổi.

Khương Tiều cơm nước xong, liền nhu thuận nói với cha mẹ Văn: “Chú dì, con đi làm bài tập trước.”

Chính là không để ý tới Văn Trình.

Cô đã học được cách giả bộ ngoan ngoãn trước mặt người thân quen, bởi vì cô phát hiện người lớn hơn phân nửa đều thích bộ dáng này.

Lúc trước đứa nhỏ này thích nhất chính là Văn Trình, sự khác biệt rõ ràng như vậy, cha mẹ Văn vẫn có thể nhìn ra được.

Bọn họ liền cười nói, “Sao con còn so đo với em gái con làm gì.”

Hai đứa trẻ sống với nhau, mâu thuẫn là chuyện bình thường. Vì vậy, cha mẹ Văn không quan tâm nhiều.

Văn Trình thời niên thiếu cũng thở dài giống như ông cụ non, “Hai người không hiểu.”

Anh muốn cùng Khương Tiều giảng hòa, nhưng anh lại không muốn tiếp tục dung túng Khương Tiều.

Bây giờ anh có thể nuông chiều cô, nhưng về sau thì sao?

Văn Trình luôn là người có nguyên tắc rất mạnh.

Ngày hôm sau, Khương Tiều không để ý tới anh.

Ngày thứ ba, Văn Trình vứt sách giáo khoa ở nhà, là Khương Tiều giúp anh đưa qua.

Văn Trình hỏi cô: “Bây giờ chúng ta xem như đã hòa thuận chưa?”

“A Trình ngốc nghếch! Tại sao tớ phải đề cập đến chuyện hòa thuận trước!”

Thật ra Khương Tiều đã sớm tha thứ cho anh, bởi vì ngày hôm sau khi đi học, cậu bé muốn khi dễ cô đã bị Văn Trình xách đến trước mặt giáo viên và phụ huynh dạy dỗ một trận.

Nhưng Khương Tiều không muốn nói lời giảng hòa, bởi vì cô rất sợ. Sợ Văn Trình nói, “Tớ sẽ không đứng về phía cậu.”

Nghĩa là cô sẽ bị bỏ rơi lần nữa?

Văn Trình là người đầu tiên vươn tay về phía cô mà không cần lý do, hôm nay, cũng muốn vứt bỏ cô sao?

Trong trường hợp đó, cô sẽ rất buồn.

Nhưng cô lại không thể khóc.

Kỳ thật cô cũng biết, Văn Trình mới không quên sách ở nhà, đây là tín hiệu “hòa hảo”, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải đưa sách cho Văn Trình.

Khương Tiều một bên nghĩ trong lòng “Ta tuyệt đối không cúi đầu trước”, một bên vẫn ngoan ngoãn nhận sai.

Văn Trình xoa đầu cô, “Bây giờ đã biết sai chưa?”

“... Biết. Nhưng cậu đối với tớ như vậy, cũng sẽ làm cho tớ rất buồn, thực sự rất buồn.”

Khương Tiều không có cách nào biểu đạt sự khủng hoảng của mình, chỉ có thể dùng ngôn ngữ để nhấn mạnh.

Văn Trình biết tình huống của cô, trong lòng có chút hối hận: Có phải anh đã quá lời hay không?

“Sau này sẽ không như vậy nữa, thực xin lỗi.” Văn Trình nói với cô.

Khương Tiều liền nói: “Tớ sẽ cố gắng trở thành một người tốt.”

Cô muốn đứng bên cạnh Văn Trình.

Ít nhất hãy để người khác nghĩ rằng cô là một đứa trẻ tốt.

Văn Trình ít nhiều chú ý tới, hành vi của Khương Tiều “trước một mặt sau một mặt”.

Cho nên anh càng phải nhìn chằm chằm vào cô, miễn cho cô thật sự làm ra chuyện gì không tốt.

Văn Trình cảm thấy, lúc trước nếu anh đã vươn tay ra giúp đỡ cô, vậy thì phải chịu trách nhiệm với cô.

Cũng may, mặc dù Khương Tiều có lén lút “làm chuyện xấu”, nhưng cô đã bắt đầu học được cách phản bác. Hơn nữa cũng sẽ không chủ động đi bắt nạt người khác.

Văn Trình sẽ không lấy tiêu chuẩn của mình ra để áp đặt lên người Khương Tiều, anh cảm thấy cô chỉ cần làm được đến trình độ này là đủ rồi.

Sống trong sự hiểu lầm, Khương Tiều chịu áp lực lớn hơn người bình thường, cô đã làm rất tốt.

Anh sẵn sàng mắt nhắm mắt mở với một số “hành vi gây rối” của cô.

Khi hai người lên cấp ba, Khương Tiều lại càng thêm xinh đẹp, đương nhiên, bạn bè bên cạnh cô vẫn rất ít.

“Không dễ sống chung” luôn là nhãn hiệu trên người cô.

Bất quá điều này không ngăn được chuyện các nam sinh trong trường theo đuổi cô.

Một cô gái cao lãnh nhưng lại có khí chất xuất chúng như Khương Tiều, ngược lại còn có một loại hấp dẫn thần bí.

Khương Tiều không dễ tiếp cận, Trịnh Hoài lại là chân chó của cô, còn có Văn Trình. Sau một hồi suy nghĩ, bọn họ liền quyết định đi theo con đường quanh co nhất, xuống tay từ chỗ Văn Trình, công lược vị “anh trai” này trước, bảo Văn Trình hỗ trợ truyền lời, thêm phương thức liên lạc v,v.

Không ngờ Văn Trình là người luôn dễ nói chuyện lại cự tuyệt: Khương Tiều không thể yêu sớm, đừng có dạy hư đứa nhỏ nhà anh.

Mọi người đều kêu la, “Anh trai à, bây giờ đã là thời đại nào, Khương Tiều cũng sắp trưởng thành rồi, được không?”

“Không phải cô ấy và tên nhóc Trịnh gia kia rất thân thiết sao? Hai người họ hẳn là đang yêu đương, phải không?”

Văn Trình và Khương Tiều không học cùng trường, từ nhỏ đến lớn mọi người đều tự cho Văn Trình là anh trai của Khương Tiều, ngược lại không có người lan truyền tai tiếng của bọn họ cho anh biết.

Văn Trình cau mày nói: “Đừng đồn lung tung, bọn họ không hề yêu đương.”

Có người liền cười: “Anh Văn, anh nhìn tình hình bây giờ, có giống như củ cải trắng nhà mình bị heo ủn đi mất không. Cô ấy đã trưởng thành, sớm muộn gì cũng sẽ yêu đương và lập gia đình. Trịnh Hoài cùng cô ấy lại có quan hệ tốt, nói không chừng tin đồn là thật.”

Văn Trình đen mặt.

Muốn nói tuổi tác chênh lệch, tuổi tác giữa anh và Khương Tiều cũng chênh lệch không lớn. Nhưng bình thường anh tương đối thành thục ổn trọng, nên những người khác đều tự cho anh vào vai “cha già”.

Khi đó Văn Trình cũng không cảm thấy mình đối với Khương Tiều có suy nghĩ gì khác, anh chỉ cảm thấy phần khó chịu kia của mình đúng là “cha già” đang bất mãn.

Chờ Khương Tiều về nhà, Văn Trình liền thăm dò, “Nghe nói cậu đang yêu?”

“Ai nói vậy? Không có.” Khương Tiều trả lời vô cùng thản nhiên.

Văn Trình liền nói: “Nếu cậu thật sự muốn yêu đương cũng được, bất quá phải nói trước với tớ, như vậy tớ sẽ dễ dàng cho cậu lời khuyên hơn, dù sao con trai vẫn tương đối hiểu nhau.”

Khương Tiều liền nói: “Tớ thật sự không có suy nghĩ này, bởi vì nó không hề có ý nghĩa.”

Cô quá am hiểu việc lấy góc độ người ngoài cuộc để thản nhiên nhìn cuộc sống của người khác, càng nhìn càng cảm thấy không có ý nghĩa.

“Bây giờ chưa nghĩ tới cũng tốt, cậu còn nhỏ, sau này sẽ gặp được nhiều người tốt hơn.”

“Cậu đột nhiên nói với tớ chuyện này, không phải là muốn yêu đấy chứ?” Khương Tiều hỏi.

Văn Trình có chút chột dạ: “Không có, tạm thời tớ cũng không có ý nghĩ như vậy.”

Bản thân anh rất xuất sắc, tính cách như anh luôn có thể thu hút không ít nữ sinh.

Nhưng anh có tuyệt chiêu độc thân.

Khi một cô gái cố gắng tiếp cận để tỏ tình, anh sẽ bắt đầu đề cập đến Khương Tiều.

“Không phải em gái ruột, là em gái nuôi, không có quan hệ huyết thống.”

“Đúng vậy, cô ấy rất hoàn hảo, vừa xinh đẹp vừa thông minh, tính cách lại tốt.”

“Chuyện này, không được rồi, Khương Tiều sẽ không thích.”

Cho dù Văn Trình và Khương Tiều thật sự không hề có ái muội, cũng làm cho người ta cảm thấy trên đỉnh đầu mình xanh rờn, cơ hồ rất khó có nữ sinh có thể dễ dàng chấp nhận chuyện này.

Có người là Văn Trình vô tình nói ra, có người là Văn Trình cố ý. Anh không tiện nhiều lần từ chối, cho nên chỉ có thể làm như vậy để cho người ta biết khó mà lui.

Anh cũng giống như Khương Tiều, tạm thời không có ý định yêu đương.

Trước và sau khi tốt nghiệp, Văn gia muốn Văn Trình tiến vào công ty của gia đình.

Nhưng lúc này Văn Trình đã ý thức được bản thân không thích thương nghiệp, anh càng hy vọng có thể đi bảo vệ tổ quốc hơn.

Văn gia là một gia tộc lớn. Anh không muốn kế thừa gia nghiệp, càng có nhiều anh em trong nhà muốn kế thừa, bọn họ còn ước gì có một đối thủ cạnh tranh mạnh chủ động rút lui.

Nhưng cha mẹ Văn lại cảm thấy anh quá hồ đồ: Từ bỏ cuộc sống tốt đẹp để đi làm một công việc nguy hiểm, đúng là điên rồi!

Từ nhỏ đến lớn, Văn Trình hoàn toàn không phải là đứa trẻ khiến cha mẹ phải lo lắng, nói là “con nhà người ta” cũng không sai.

Nhưng anh cũng là người sau khi hạ quyết tâm sẽ rất khó thay đổi.

Thời kỳ phản nghịch của anh có thể đến muộn hơn những người khác một chút, cho dù người khác đều chê cười, anh vẫn một mực lựa chọn công việc này.

Trước khi nhập ngũ, Văn Trình đến tìm Khương Tiều để tạm biệt cô.

Khương Tiều hỏi anh: “Tại sao cậu không nói sớm hơn?”

Văn Trình cười khổ một tiếng, “Nếu ngay cả cậu cũng muốn khuyên tớ, vậy tớ cũng chỉ có thể chạy. Gần đây tớ đã nghe quá nhiều bài giảng rồi.”

“Đương nhiên là không.” Khương Tiều nói xong, lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, “Đây là tiền tớ kiếm được, chú dì không muốn để ý tới cậu, tớ sẽ cung cấp tài chính cho cậu.”

# Em gái thổ hào ở ngay bên cạnh ta? #

Văn Trình nhịn không được xoa đầu cô, dở khóc dở cười, “Sao giống như muốn bao nuôi tớ vậy. Cậu sẽ không cảm thấy thất vọng?”

“Tại sao phải thất vọng, đây mới là cậu. Tớ lại cảm thấy chuyện này rất tốt, cậu nên làm những gì cậu muốn làm. Đừng sợ, tớ sẽ là hậu thuẫn cho cậu.”

“Chỉ dựa vào thân thể nhỏ bé này của cậu?”

“Văn Trình, cậu nói như vậy sẽ mất đi tớ.” Khương Tiều mặt vô biểu tình nói.

Bóng đêm tĩnh lặng, hai người ngồi cạnh nhau trên băng ghế dự bị, một hồi lâu vẫn không nói gì.

Sau nửa ngày, là Khương Tiều chủ động lên tiếng trước, “Cậu nói, cậu không thể đứng về phía tớ mãi mãi. Nhưng cậu hãy nhớ, tớ sẽ vĩnh viễn đứng về phía cậu.”

Khương Tiều rất cao hứng, thật lâu thật lâu trước kia, Văn Trình từng nói với cô, đừng sợ.

Bây giờ, cô cũng có đủ điều kiện để nói với anh, “Đừng sợ.”

Văn Trình quay đầu lại nhìn cô, chỉ cảm thấy trong ánh mắt cô, giống như có tinh hà xán lạn.

Không biết vì sao, anh chợt thấy tim mình đập nhanh hơn.

Văn Trình đưa tay xoa đầu cô, “Cảm ơn cậu.”

Sau đó, Văn Trình bắt đầu huấn luyện ma quỷ, thời gian rảnh rỗi rất ít, ngay cả điện thoại di động cũng không có cơ hội cầm đến.

Tất nhiên, điều này cũng thành công làm giảm đáng kể số lượng phụ nữ xung quanh anh.

Không có hào quang của người thừa kế Văn gia, không có tương lai rực rỡ, còn không hiểu phong tình, lại thêm một em gái không có quan hệ huyết thống, là loại oan chủng gì mới có thể kiên trì đuổi theo anh đây?

Văn Trình chỉ cảm thấy thoải mái.

Có thời gian rảnh, còn không bằng cùng Khương Tiều nói chuyện phiếm.

Anh sẽ kể cho cô về việc huấn luyện của bọn họ, những điều thú vị về anh và các đồng đội của mình.

Khương Tiều cũng sẽ nói tình hình gần đây của mình, nói về biến hóa bên ngoài.

“Tớ thực sự lo cho cậu.”

“Sao?”

“Lo cậu ra ngoài rồi sẽ biến thành người tối cổ.”

Văn Trình bật cười, anh hiểu rõ sự phát triển khoa học kỹ thuật của Hoa Hạ cùng vũ khí tiên tiến nhất, nhưng ở phương diện phổ biến của cuộc sống giải trí, anh quả thật là đồ tối cổ.

Đồng đội phát hiện mỗi lần anh cầm điện thoại di động, liền bận rộn nhắn tin, khóe miệng thỉnh thoảng nở nụ cười.

Tuy bình thường Văn Trình cũng thích cười, nhưng cảm giác tươi cười kia không giống nhau.

Mọi người nhất thời trao đổi một ánh mắt hiểu rõ, sau đó ôm lấy cổ Văn Trình, cười hì hì nói: “Người anh em, đã nói sẽ cùng nhau độc thân, vậy mà cậu lại dám lén nói chuyện với bạn gái, thật không nói đạo lý nha.”

“Đúng vậy, mau mau, cho bọn em xem chị dâu đi.”

Khi đó, Văn Trình còn đặc biệt chính trực nói với bọn họ, “Đừng nói lung tung, đây là em gái tôi.”

“Em gái ruột?”

“Không phải.”

“Yo...” Mọi người cười càng thêm ý vị thâm trường: Không nghĩ tới loại người nghiêm túc như anh Văn, thế nhưng còn rất biết chơi.

Vì thế, tin tức Văn Trình có bạn gái ngày một lan rộng, một số phụ nữ vốn có hảo cảm với anh cũng bỏ đi suy nghĩ trong lòng, lãnh đạo muốn giới thiệu đối tượng cho anh cũng quan tâm nói: “Nếu tình cảm hai người ổn định, có thể báo cáo kết hôn.”

Chó độc thân vạn năm - Văn Trình:???

Bất quá anh cũng không giải thích quá nhiều, có một người bạn gái thần bí, có thể giúp anh tránh được rất nhiều phiền toái.

Sau khi Khương Tiều lớn hơn, ông Khương muốn cùng cô hàn gắn quan hệ. Nhưng với tính cách của Khương Tiều, quan hệ kia đương nhiên không phải muốn hàn gắn là được.

Ông Khương biết quan hệ giữa Văn Trình và Khương Tiều rất tốt, Khương Tiều sẽ nghe lời anh, cho nên liền đi tìm Văn Trình.

Sau đó, Văn Trình liền mang theo “trọng trách” tới gặp Khương Tiều, “Chú Khương đến tìm tớ.”

“Ừ?”

“Ý tớ là, tớ tôn trọng suy nghĩ của cậu. Cậu đã là người trưởng thành, có khả năng đưa ra quyết định của riêng mình.” Văn Trình nói, “Tớ chỉ cảm thấy, chú ấy sẽ còn đến tìm tớ nhiều lần, chứng tỏ chú ấy cũng đã đến tìm cậu rất nhiều lần. Tớ sợ tâm trạng cậu không tốt, cho nên mới đến tìm cậu.”

Mọi người chỉ cảm thấy tâm trạng của cô không hề bị ảnh hưởng.

Nhưng Văn Trình rất rõ ràng, cô cũng có hỉ nộ ái ố của cô, có tâm sự của cô, có phiền não của cô.

Người khác sẽ bởi vì cô không nói, không biểu đạt mà bỏ qua điểm này, nhưng Văn Trình thì không.

Khương Tiều liền nói: “Cậu sẽ không cảm thấy tớ rất lạnh lùng sao? Bọn họ đều nói, đó là cha ruột của tớ, hình như ông ấy cũng không có chỗ nào có lỗi với tớ, lấy đâu ra cái gì mà thâm cừu đại hận? Nhưng tớ vẫn không thể hòa hợp được với ông ấy.”

Mặc dù không có gì để xin lỗi cô, nhưng khi cô cần nhất, ông đã không phải là người cha tốt.

Hiện tại muốn hàn gắn quan hệ, chỉ làm cho cô cảm thấy xấu hổ, cô đã không còn thiếu phần tình cảm kia.

“Tớ đã nói qua, bất kể là quan hệ gì, đều phải xem duyên phận.”

Khương Tiều liền nói: “Vậy chúng ta nhất định rất có duyên phận.”

Văn Trình giơ tay xoa đầu Khương Tiều, mời cô ăn một cây kem, “Cái này là để an ủi cậu.”

Khương Tiều đau đớn vô cùng, “Tớ từ chối một bữa tiệc lớn để đến gặp mặt cậu, thế này có phải thiếu một chút thành ý hay không? Sau này đừng đối xử với những cô gái khác như vậy, nếu không bọn họ sẽ chạy hết.”

“Ừm. Dù sao bọn họ cũng không có diễm phúc này.”

Văn Trình khí định thần nhàn bảo Khương Tiều, “Kim chủ không trợ cấp, tớ không có tiền. Hơn nữa, thứ cậu ăn không chỉ là một cây kem, mà đó chính là số tiền còn lại của tớ, chuyện này cảm động đến mức nào, cậu có hiểu không?”

Khương Tiều: Nhìn xem, đại soái ca như Văn Trình tuyệt đối là dựa vào thực lực độc thân.

Cô vung tay lên, làm một phú bà, “Quên đi, tớ mời cậu đi ăn một bữa lớn.”

Sau đó, Văn Trình vào cơ quan bí mật làm việc, không thể tiết lộ tin tức cụ thể của nhiệm vụ, nhưng mỗi lần trước khi làm nhiệm vụ, đều sẽ lôi kéo Khương Tiều dặn dò một phen.

Mặc kệ thực lực bản thân Văn Trình mạnh cỡ nào, nên bị thương vẫn sẽ bị thương, kỹ năng băng bó của Khương Tiều cũng ngày qua ngày mà trở nên tiến bộ hơn.

Lúc gặp mặt, Văn Trình luôn không muốn bại lộ sự thật rằng mình bị thương, sợ khiến cô lo lắng, nhưng lần nào cũng không gạt được Khương Tiều.

Ánh mắt Khương Tiều quá độc, thói quen làm việc của Văn Trình hơi khác một chút, cô sẽ phát hiện ra ngay. Sau đó, Văn Trình liền dứt khoát buông tha giãy dụa.

Lúc băng bó cho Văn Trình, Khương Tiều không hề nói lấy một tiếng.

“Có phải cậu tức giận hay không?” Văn Trình hỏi cô.

Khương Tiều thản nhiên nói: “Không có. Tớ chỉ hơi buồn, buồn vì không thể giúp được gì cậu.”

Cô có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng những gì Văn Trình trải qua, cô lại không giúp được gì cả.

“Tớ biết, tớ không thể ngăn cản cậu làm công việc này. Nhưng tớ hy vọng cậu có thể chăm sóc cho thân thể của mình một chút, nhà nước huấn luyện cậu đã tốn rất nhiều tài nguyên, cho nên cậu không thể hy sinh quá sớm, tốt xấu gì cũng phải để cho bản thân về được nhà.”

Khương Tiều mà độc lưỡi lên, người bình thường thật sự chống đỡ không nổi.

Văn Trình cười tủm tỉm gõ vào đầu cô, “Yên tâm đi, chết không được.”

Sau đó, Khương Tiều nói với Văn Trình, cô chuẩn bị gia nhập giới giải trí.

Văn Trình đương nhiên ủng hộ lựa chọn của Khương Tiều, nhưng trong lòng lại lo lắng: Nơi ngư long hỗn tạp như giới giải trí, anh lo lắng Khương Tiều sẽ chịu thiệt.

Công việc của anh và Khương Tiều không hề giao nhau, anh không có cách nào bảo vệ cô như trước.

“Cậu cũng biết, tớ không phải là loại người dễ bị bắt nạt. Yên tâm đi, tớ biết nên làm thế nào để tự bảo vệ mình. Hơn nữa tớ có tiền, tự mình làm ông chủ lớn, tự mình nâng mình là được, không cần nhìn sắc mặt người khác.”

“Tớ làm diễn viên, trải nghiệm tình yêu hận thù của bọn họ, nói không chừng một ngày nào đó sẽ chữa khỏi bệnh.”

Văn Trình lại càng nói không nên lời lý do để khuyên can Khương Tiều.

Một người không thể biểu đạt cảm xúc trong một thời gian dài, hoặc nói cách khác, người khác không hiểu cảm xúc của cô trong một thời gian dài, cô sẽ dần dần trở nên lạnh nhạt hơn, càng ngày càng thiếu hỉ nộ ái ố.

Bởi vì cô sẽ cảm thấy “nhàm chán”.

Mấy năm nay Khương Tiều vẫn luôn học tập, tiếp xúc với các lĩnh vực khác nhau, chính là để tìm kiếm “sự thú vị”.

Dù sao, Văn Trình đều hy vọng cô có thể sống hạnh phúc.

Sau đó, Văn Trình nhìn cô càng ngày càng bạo.

Rất thường xuyên, không cần phải qua điện thoại, anh cũng có thể đọc tin tức giải trí để biết tình hình gần đây của cô.

Có đồng đội nhìn thấy người trên điện thoại di động của Văn Trình, còn cười nói: “Thì ra Văn Đội cũng theo đuổi idol sao?”

Văn Trình nghiêm mặt tắt điện thoại di động.

“Văn Đội, anh đừng ngại ngùng, hiện tại thần tượng idol là chuyện rất bình thường. Tôi biết cô ấy, độ nhận diện rất cao, em gái tôi cũng vô cùng thích cô ấy.”

Hắn không nghĩ tới người mà Văn Trình vừa xem, chính là bạn gái thần bí mà bọn họ tò mò bấy lâu. Mặc kệ nghĩ như thế nào, đều cảm thấy hai người không phải cùng một loại người.

Tuy Khương Tiều luôn bảo vệ mình, không thích thổi phồng, nhưng đôi khi vẫn bị dính vào một ít scandal.

Diễn xuất của cô không hay, nhưng độ nóng thực sự cao, có một số nam sinh muốn cùng cô xào CP, từ trong phim phát triển ra diễn xuất ngoài đời thực.

Khương Tiều thái độ rõ ràng, nhưng nếu người ta cứng rắn lôi kéo xào CP, để cho giới truyền thông viết lung tung, cô cũng ngăn không được, chỉ có thể đơn phương xóa sạch quan hệ.

Một lần làm nhiệm vụ trở về, Văn Trình liền thấy tin đồn Khương Tiều yêu đương nồng nhiệt bay đầy trời.

Anh nhìn những từ gì mà “tình đầu ý hợp”, “trong ánh mắt đều là tình yêu” trên bảng tin tức, chỉ cảm thấy cả điện thoại di động vô cùng chói mắt.

Văn Trình gọi điện thoại cho Khương Tiều, sau đó khẩn cấp nói một trận khuyết điểm của tên xxx kia: Nhiều scandal như vậy, vừa nhìn liền biết không đáng tin cậy. Khuôn mặt bình thường, sẽ kéo gen đứa con xuống; Bước chân phù phiếm, vừa nhìn liền biết thân thể không tốt...

Văn Trình luôn được mọi người khen là tính cách tốt, nhưng hiện giờ mới phát hiện, anh dĩ nhiên còn có một mặt hẹp hòi cùng khắc nghiệt như vậy.

Khương Tiều ngơ ngác nói: “Cậu lải nhải với tớ về hắn làm gì? Tớ và hắn không quen biết, cậu thật vất vả mới hoàn thành nhiệm vụ trở về, chỉ để cùng tớ bát quái chuyện người khác hay sao, tớ thực sự rất thương tâm.”

Văn Trình sửng sốt, “Không quen biết?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng trên mạng nói...”

“Chậc, không phải là cậu không biết, chuyện nghệ sĩ yêu đương thật thật giả giả, quăng tám sào không tới cũng có thể kéo đến cùng một chỗ. Dù sao tớ cũng sẽ không hợp tác với hắn, qua một thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì nữa.”

Văn Trình thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh nghe được Khương Tiều nói, “Chờ tớ thật sự yêu, tớ sẽ nói với cậu đầu tiên.”

Văn Trình hẳn phải cảm thấy vui vẻ, bởi vì câu nói này đại biểu cho việc Khương Tiều đối với anh vô cùng tín nhiệm, nhưng không biết vì sao, trong lòng anh lại vui vẻ không nổi.

Tại sao vậy?

Nếu Khương Tiều tìm được một người xứng đáng để cho cô phó thác, không phải anh nên vui mừng vì cô hay sao?

Văn Trình không yên lòng cúp điện thoại.

Nhắm mắt lại, trong đầu anh đều nghĩ đến cảnh Khương Tiều tay trong tay cùng một người đàn ông khác.

“Nếu một người đàn ông hy vọng em gái mình sống tốt, nhưng không hy vọng cô ấy có bạn trai, đây là tình huống gì?”

“Khoa chỉnh hình của nước Đức! Khẩu vị thật nặng nha, người anh em!”

“Cái gì mà khoa chỉnh hình Đức?” Người “cha già” Văn Trình không hiểu những từ ngữ phổ biến này.

Chờ sau khi anh lên mạng tìm hiểu một chút, thiếu chút nữa nhịn không được xông vào đánh tên đồng đội kia.

“Không phải em gái ruột! Không có quan hệ huyết thống!”

“Phi, anh Văn, không phải anh vẫn nghĩ mối quan hệ giữa hai người là anh em đấy chứ? Trời ạ, đến em còn cảm thấy giả, ngay cả em gái ruột của em, em cũng không ân cần đến vậy!”

“Đúng vậy, em gái tôi cũng không kiên nhẫn liên lạc lâu như vậy đâu, người ta sốt ruột cùng bạn trai tán gẫu, ai sẽ để ý tới tôi chứ? Về nhà được ba ngày thì hết hai ngày đã muốn cãi nhau với tôi rồi kia kìa.”

Văn Trình bắt đầu ý thức được, suy nghĩ của anh đối với Khương Tiều không đơn thuần như vậy.

Chuyện này bắt đầu từ khi nào?

Anh cũng không chắc chắn.

Có lẽ là đêm đó, Khương Tiều nói với anh, “Tớ sẽ vĩnh viễn đứng về phía cậu”; Có lẽ là trên cơ sở tình cảm tích lũy từng ngày, vào một ngày nào đó, đột nhiên nảy mầm...

Văn Trình không tin chuyện yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng khi gặp được tình yêu, sẽ phát hiện, cuộc sống ở khắp mọi nơi đều tồn tại hình dáng của cô ấy.

Điều này làm cho anh cảm thấy rất xấu hổ: Khương Tiều xem anh như một người anh em, kết quả anh lại có ý nghĩ khác đối với cô.

Nhưng cũng có người nói với anh rằng, đây không phải là tình yêu đích thực, đó là một thói quen.

Anh chỉ quen một mình Khương Tiều, chỉ là chưa gặp được cô gái thích hợp khác, cho nên vừa nghe được tin tức Khương Tiều có đối tượng, mới cảm thấy khó có thể tiếp nhận.

Nhưng chờ chính thức kéo dài khoảng cách, hai người đều có cuộc sống mới, anh sẽ cảm thấy hết thảy đều tốt.

Giống như một phản ứng cai nghiện…

Nghe thấy cách nói này, Văn Trình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: May mắn thay, không phải do suy nghĩ của anh có vấn đề, mà là một loại tâm lý sai lệch.

Văn Trình quyết định bỏ thói quen này, bởi vì cứ tiếp tục như vậy, đối với bọn họ đều không tốt.

Anh tin vào sự tự chủ của mình.

Anh nói với cô rằng những ngày tiếp theo rất bận rộn, có thể sẽ không thể liên lạc trong một thời gian dài.

Khương Tiều cũng không nghi ngờ.

Văn Trình trước tiên áp dụng phương pháp trị liệu bằng công việc, liều mạng làm nhiệm vụ, liều mạng tiếp nhận huấn luyện, chỉ cần tinh lực của một người bị chiếm cứ đủ, liền không có thời gian nghĩ đông nghĩ tây.

Nhưng khi mở điện thoại ra, phản ứng đầu tiên của anh vẫn là gửi tin nhắn cho Khương Tiều.

Tắt giao diện, tùy tiện lướt tin tức, bởi vì trước kia anh tìm kiếm Khương Tiều quá nhiều, cho nên phần mềm vẫn tự động đẩy tin tức của Khương Tiều lên.

Văn Trình phát hiện, anh sẽ không vì một thời gian dài không liên lạc với Khương Tiều mà nhạt đi mối quan hệ, ngược lại chỉ vì thời gian lên men, lại càng thêm nhớ nhung.

Văn Trình nghĩ, có lẽ anh nên tìm bạn gái, anh cũng đã đến tuổi.

Anh bắt đầu tiếp nhận, để cho người khác sắp xếp buổi xem mắt, nhưng anh vẫn không yên lòng, trong lòng đều nghĩ, nếu Khương Tiều ở chỗ này, sẽ như thế nào.

Nếu trong lòng theo bản năng đem một người ra làm so sánh, anh có ý tứ gì, kỳ thật đã rõ ràng rồi.

Văn Trình cảm thấy đây là sự thiếu tôn trọng đối với người khác.

Sau khi suy nghĩ kỹ, anh cũng không tiếp tục xem mắt nữa.

Không nghĩ tới lúc từ khách sạn đi ra, lại vừa vặn gặp phải Khương Tiều.

Khương Tiều vẫy tay với anh “Cậu chấp hành nhiệm vụ xong chưa? Thật trùng hợp, nhưng tại sao cậu lại không nói với tớ?”

Trong nháy mắt này, Văn Trình phát hiện mình không thể trốn tránh được nữa, bởi vì khi nhìn thấy Khương Tiều, trong lòng anh chỉ còn lại tràn đầy vui sướng.

“Chỉ là thói quen”, “không thực sự thích”, “qua một thời gian sẽ quên”, đó đều là những cái cớ để anh tự lừa dối bản thân.

Nếu như anh thích một người, nếu như anh muốn cùng người nào đó cùng sống phần đời còn lại, vậy thì người đó chính là Khương Tiều.

“Khương Tiều, hiện tại cậu còn chưa có bạn trai, đúng không?”

“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

Nhìn đôi mắt trong suốt của Khương Tiều, Văn Trình lại cảm thấy hiện tại không phải là thời cơ tốt để thổ lộ... Chờ thêm chút nữa đi.

“Không có gì, chỉ là quan tâm cậu.”

Chỉ một mình anh đơn phương có ý nghĩ vậy, cho nên có chút không dám nói. Hơn nữa, Văn Trình chưa bao giờ thổ lộ với người khác, nên thật sự không có kinh nghiệm.

Anh phải học và luyện tập trước một chút, tránh để xảy ra vấn đề.

Các đồng đội của Văn Trình đều là những chàng trai nhiệt tình, ân cần chỉ dạy cho anh: Đây là chuyện đại sự, hạnh phúc cả đời của đội trưởng đó!

Nhưng rất nhanh, Văn Trình liền hiểu được, tin lời khuyên của đám cẩu độc thân kia chính là sai lầm.

Còn không bằng đọc tiểu thuyết, học tập một chút thủ đoạn.

Vì thế, Văn Trình tính tình chính trực liền lén mua rất nhiều bí kíp tình yêu, tiểu thuyết ngôn tình cùng các loại sách về học tập.

Kết quả sau khi xem xong, trái tim anh liền lạnh lẽo.

Bởi vì sau khi đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, phát hiện người ta đã sớm tổng kết ra một quy luật, gọi là “Trúc mã khó địch trời giáng xuống”.

Tất cả mọi người đều quen thuộc như vậy, sao còn có thể sinh ra cảm giác tim đập thình thịch? So ra chắc chắn vẫn kém những thứ có cảm giác mới mẻ.

Văn Trình vốn đã chuẩn bị sẵn sàng thổ lộ chỉ có thể tạm thời buông tha ý nghĩ này trước.

Dựa theo kinh nghiệm trong sách, trước tiên anh nên nghĩ biện pháp thay đổi thân phận “trúc mã” của mình, tạo ra một chút cơ hội, để Khương Tiều nảy sinh cảm giác “tim đập thình thịch”.

Nhưng anh cũng giống như Khương Tiều, đều là người bận rộn, mà lúc song phương đều rảnh rỗi, cơ hội gặp mặt rất ít.

Hơn nữa, Khương Tiều quả thực chính là một thẳng nữ sắt thép!

Ví dụ như lúc Văn Trình dành thời gian dạy cô cách chiến đấu, rõ ràng loại thời điểm tiếp xúc thân thể này, là thời điểm tốt nhất để bồi dưỡng tình cảm, nhưng Khương Tiều thật sự là vì học võ thuật, cô lại là người hiếu thắng, chỉ muốn đánh bại Văn Trình.

Văn Trình đang tự hỏi nên mập mờ như thế nào, người nào đó đã bắt được sơ hở mà muốn hạ gục anh.

Văn Trình không cẩn thận đã quên lập trường của mình, bắt đầu nghiêm túc hẳn lên.

Thao tác mãnh liệt như hổ, vừa nhìn vào tiến độ hướng dẫn: 0%

Điều này làm cho Văn Trình rất muốn túm lấy cổ áo của những người viết sách hỏi: Đề nghị của các người có thực sự đáng tin cậy không?

Trước ngày Lễ tình nhân một ngày, Văn Trình đi làm nhiệm vụ, vào sinh ra tử. Lúc sắp phải đối mặt với cái chết, anh liền nghĩ, mặc kệ như thế nào cũng phải nói cho Khương Tiều biết tâm ý của mình.

Sau đó vào ngày Lễ tình nhân, anh kéo thân thể bị thương còn chưa khỏi hẳn, dựa vào một cỗ hăng hái đến tìm Khương Tiều.

Nhưng tình cờ cô lại không có ở đây, cô nói với anh qua điện thoại, “Hôm nay tớ đi quay chương trình, cậu đã trở về rồi sao? Không phải cậu còn đang thực hiện nhiệm vụ?”

“Ừm, còn chưa trở về. Chỉ là rảnh rỗi nên gọi điện hỏi thăm cậu chút thôi.” Văn Trình nói.

Không thể thừa dịp cỗ dũng khí này nói ra, cho nên cỗ dũng khí kia cũng chậm rãi tản đi.

Văn Trình cúp điện thoại, nhịn không được suy nghĩ thêm: Bây giờ đề cập, cô ấy sẽ chấp nhận sao? Nghề nghiệp của anh nguy hiểm như vậy, nếu xảy ra tai nạn thì sao?

Hiện tại nói với Khương Tiều, cho dù cô đáp ứng, hình như cũng sẽ làm ảnh hưởng đến cô.

Yêu một người sẽ có can đảm, nhưng cũng sẽ có do dự và tự nghi ngờ, sợ mình làm không đủ tốt, sợ không thể mang lại cho cô ấy cuộc sống như mong muốn.

Lúc Văn Trình do dự, Khương Tiều liền phát hiện ra một chút manh mối, “Văn Trình, sao gần đây tớ có cảm giác cậu rất kỳ lạ, là có chuyện gì muốn nói với tớ sao?”

“Không có.” Văn Trình che giấu thần sắc của mình.

Không đợi anh lựa chọn, ô nhiễm bùng phát. Mặc dù chưa được công khai, nhưng những người trong cơ quan đặc biệt như bọn họ đã nhận được tin tức sớm nhất, bắt đầu triển khai kế hoạch để xử lý.

Loại thời điểm này Văn Trình càng không có khả năng thổ lộ.

Anh cũng không thể từ bỏ công việc, phía sau anh là đất nước, là toàn nhân loại, cũng là Khương Tiều.

Những chuyện nguy hiểm này, vẫn phải có người đi thực hiện. Những người có thể gánh vác trọng trách như anh đều lùi bước, vậy nên để cho ai đảm nhiệm vai trò bảo vệ?

Chờ hết thảy kết thúc, anh sẽ rời khỏi Cục Quản lý, sau đó thổ lộ với Khương Tiều.

Văn Trình hy vọng bản thân có thể đợi được đến ngày đó.

Anh muốn nói với cô: Anh yêu em, cuối cùng cũng có thể yêu em không sợ hãi.

~~~

Khoa chỉnh hình của nước Đức: được dùng để ám chỉ mối quan hệ loạn luân giữa anh em ruột.

Lời của editor: Một kết thúc HE