Tôi Thật Không Có Diễn

Chương 83: Tôi chữa bệnh thời thơ ấu (7)



Khương Tiều không lên tiếng, chỉ cần cô cúi đầu đủ sâu, liền có thể giả chết.

Bởi vì đây là một phó bản đơn, Khương Tiều không nghĩ tới bản thân Văn Trình cũng sẽ tiến vào, cô đã xác nhận qua Tiểu Văn Trình không phải Văn Trình thật, cho nên mới dám phóng thích bản thân, thừa dịp người vắng mặt, vụng trộm lên mặt một chút.

Kỳ thật Tiểu Văn Trình cũng khiến Khương Tiều có một xíu oán niệm: Tuy rằng quy tắc thiết lập thế giới này cậu không thể giúp tôi, nhưng cậu sao có thể thật sự không giúp tôi?

Kết quả, hiện tại là cô vác đá nện chân mình.

Cố tình Tiểu Văn Trình lại là một người đứng đắn, cậu nhìn chằm chằm Văn bảo vệ, nói: “Chị Khương Tiều, chị làm sao vậy? Chú ơi, có phải chú cấm chị ấy không được nói không? Sao chị ấy không nói gì nữa.”

Từng tiếng “chị” kia, tất cả đều là dao đâm Khương Tiều.

Tôi biết cậu là một đứa nhóc ngay thẳng, nhưng có thể không đem ngay thẳng dùng trên người tôi, được không?!

Văn Trình buông tay, “Bạn nhỏ Khương Tiều, nhóc thử nói xem, có phải có chỗ nào không thoải mái không?”

Khương Tiều lập tức lắc đầu như trống bỏi, “Không có, không có, nhất định là không có.”

Tiểu Văn Trình nhìn bên này, nhìn bên kia, không hiểu sao lại có cảm giác Khương Tiều rất quen thuộc với vị bảo vệ này. Nhưng đây chỉ là một bảo vệ chung cư bình thường, Khương Tiều khi nào đã có giao tình với hắn?

“Chị Khương Tiều...”

Khương Tiều lập tức nói: “Sau này cũng không cần gọi tôi là chị nữa! Thật đấy! Tôi cảm thấy thực lực của tôi còn chưa xứng với xưng hô này.”

Mỗi lần Tiểu Văn Trình kêu một tiếng, Khương Tiều liền cảm giác phía sau lưng mình một trận lạnh lẽo.

Nhân viên bảo vệ xoa xoa tóc Khương Tiều, nói: “Tôi nghĩ cậu bé gọi nhóc như vậy, chắc chắn là bởi vì nhóc hơn người, làm cho cậu bé khuất phục, phải không?”

“Đúng vậy!” Tiểu Văn Trình không cần suy nghĩ nói: “Chị Khương Tiều siêu lợi hại, chú, chú có biết tay không bổ gạch không? Chị ấy biết rất nhiều, còn dạy cháu phải học tập chăm chỉ… ưm ưm...”

Ai đó nhanh chóng bịt miệng Tiểu Văn Trình lại.

Khương Tiều cũng không dám để cho cậu tiếp tục nói, đây chính là tiết tấu muốn triệt để tìm chết...

Cô cúi đầu trước nhân viên bảo vệ, “Chú, bây giờ cháu có việc, lát nữa sẽ tới tìm chú.”

Sau đó liền kéo Tiểu Văn Trình chạy trốn.

Tiểu Văn Trình nghiêm trang muốn xin lỗi Khương Tiều, Khương Tiều không quan tâm khoát tay, nói: “Không có việc gì, đây không phải là lỗi của cậu.”

Đây chính là ý đồ của phó bản, cậu chỉ đưa ra phản hồi bình thường mà thôi.

Khương Tiều đương nhiên không phải đao thương bất nhập, những phản ứng này của người bên cạnh, kỳ thật cũng sẽ hơi tạo thành ảnh hưởng đối với cô. Nhưng biết Văn Trình cũng ở đây, trái tim căng thẳng của cô rốt cục cũng được buông lỏng.

Cô không chiến đấu một mình, còn có hậu thuẫn phía sau cô.

Nói như vậy có thể có chút cặn bã: Chính thất Văn Trình đang ở đây, thái độ đối với thế thân Tiểu Văn Trình cũng không còn quan trọng.

Tiểu Văn Trình giang hai tay ra, “Nếu cậu khổ sở, có thể ôm tôi. Hoặc cậu muốn ăn đường? Ăn đường tâm trạng sẽ tốt hơn.”

Cô bị nhiều người nghi oan như vậy, khẳng định sẽ khó chịu, đúng chứ? Vài phút trước, cậu cũng là một trong số họ.

Khương Tiều lắc đầu, “Không, hiện tại tôi rất cao hứng. Giá như tôi có thể cười.”

Đương nhiên, nụ cười cô nói, không phải là loại nụ cười mà chính cô cố ý khống chế biểu tình, mà là loại nụ cười tự nhiên, có thể biểu đạt cảm xúc.

“Là bởi vì rửa sạch oan khuất sao?”

“Không phải, là bởi vì phía sau tôi còn có một người.”

Tiểu Văn Trình có chút không kịp phản ứng, “A?”

Cậu đột nhiên cảm giác, Khương Tiều bây giờ giống như một vài đứa trẻ có hậu thuẫn mà cậu từng gặp trước đó, “Tan học đừng đi, tôi bảo anh tôi đến đánh cậu.”

Khương Tiều không giải thích quá nhiều, “Tôi còn có việc, đi trước đây.”

Cư dân chung cư đang thảo luận về sự kiện lần này, tạm thời cũng không đến phiên đám trẻ con xen vào, bất quá Khương Tiều vẫn lặng lẽ sờ s0ạng đi nghe lén một chút: Mặc dù đa phần mọi người không muốn thừa nhận là có quỷ thần, nhưng có người đề nghị mời một đại sư phong thủy đến xem, tất cả mọi người đều đồng ý.

Phong thủy, vừa có thể nói là huyền học, cũng có thể nói là khoa học, rất nhiều người ít nhiều đều tin một chút.

Ngay cả bà nội Khương Tiều cũng là một trong những người ủng hộ, “Mời! Nhất định phải mời!”

Bà nội Khương Tiều là một lão phu nhân trọng thể diện, một trong những nguyên nhân chính khiến bà không thích cô cũng là vì Khương Tiều thường xuyên khiến bà mất mặt.

Hiện tại giám sát đều chứng minh Khương Tiều không liên quan gì đến chuyện này, bà nội cũng sẽ không mắng Khương Tiều là sao chổi trước mặt mọi người, chuyện này đối với thanh danh Khương gia không có chỗ tốt.

Nhưng trong lòng bà nội vẫn cảm thấy, Khương Tiều là điềm xấu, chờ đến lúc đó đại sư đến, nhất định phải để cho hắn nhìn qua Khương Tiều một chút, miễn cho lại nháo đến gia trạch không yên.

Khương Tiều cũng mặc kệ trong lòng bà nội nghĩ cái gì, liền chuồn đi tìm Văn Trình chân chính.

Khương Tiều giả vờ chuyện trước đó chưa từng phát sinh, như không có gì nói đến chính sự, “Tớ không thể cứ đuổi theo người trong gương, như vậy đối với tớ quá bất lợi. Có những lúc, tớ hoàn toàn không thể trốn tránh bọn họ.”

Phòng ngự thụ động sẽ tụt hậu, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Tựa như lần này, Khương Tiều sau khi hiểu rõ quy tắc, đã trước tiên làm ra phản ứng, nhưng vẫn chậm nửa nhịp.

Nếu như không phải Văn Trình âm thầm hỗ trợ, mở cửa sau cho Khương Tiều, cho dù Khương Tiều có thể giải quyết chuyện lần này, cũng sẽ phi thường phiền toái.

Chạy theo người trong gương, ngược lại đánh mất tiết tấu của mình, sớm muộn gì cũng sẽ vấp ngã.

Cô phải lấy lại quyền chủ động.

“Cậu chuẩn bị làm gì?” Khóe miệng bảo vệ mỉm cười, anh cảm thấy Khương Tiều quen thuộc của anh đã trở lại.

“Bọn họ muốn nói cho tớ biết, trên thế giới này sẽ không có ai tự nhiên đứng về phía tớ. Nhưng trên thực tế, có.” Khương Tiều nói.

“Ai? Là Tiểu Văn Trình sao?”

“Không phải.” Khương Tiều nói, “Phía sau cậu sẽ biết. Hơn nữa, bọn họ đang cố gắng đánh lừa tớ, để cho tớ nghĩ rằng giết không hết bọn họ. Vì vậy, sự lựa chọn tớ có thể làm là rất hạn chế.”

Nhưng sự thật là: Thứ nhất, bọn họ không phải là tồn tại vô hạn phân tách ra. Bọn họ có thể di chuyển trong thế giới gương và rất khó để giải quyết toàn bộ. Thứ hai, Khương Tiều không thể đảm bảo sẽ không sinh ra người trong gương mới.

Nói cách khác, giải quyết hai điểm khó trên, kỳ thật có thể triệt để tiêu diệt những quỷ dị này.

Đầu tiên không nói làm thế nào để thống nhất tiêu diệt người trong gương, trước nói đến một khó khăn: Không thể sinh ra người trong gương mới.

Mấu chốt chính là Khương Tiều nói “người tự nhiên đứng về phía cô”.

Không phải là Văn Trình, mà là “Khương Tiều” nguyên bản.

Sau khi Khương Tiều vào phó bản, liền tự nhiên thu được thân thể này, điều này khiến cô thiếu chút nữa quên mất một chuyện rất quan trọng: Cô thật ra là một kẻ xâm nhập.

Khương Tiều nguyên bản tất nhiên là tồn tại, bởi vì những quỷ dị kia, đều là thông qua cảm xúc dị biến của【cô】mà sinh ra.

Cuộc sống của【cô】, quá đau đớn và tuyệt vọng. Nếu đã như vậy, vậy thì cho【cô】xem một chút, kỳ thật thế giới này không tệ như vậy đi.

Bước đầu tiên là tìm【cô】.

Khương Tiều đã đoán được【cô】đang ở đâu.

Bởi vì người hiểu rõ “cô ấy” nhất, chính là bản thân Khương Tiều. Sau khi thay đổi suy nghĩ của cô ấy, vấn đề sẽ trở nên đơn giản hơn.

Khương Tiều dẫn bảo vệ Văn Trình đi đến hồ nhân tạo, lấy ra một tấm gương nhỏ, “Giúp tớ chăm sóc thân thể, đừng để cô ấy chạy loạn. Chín phút sau, làm tớ trao đổi trở về.”

Sau đó, việc trao đổi hoàn tất.

Thông qua gương nhỏ, Khương Tiều trực tiếp đi vào mặt gương ở hồ nhân tạo.

Trong thế giới gương của hồ nhân tạo, có rất nhiều người trong gương cười hì hì nhìn Khương Tiều, “Thế nào, ngươi đã tuyệt vọng đối với thế giới này rồi sao? Ta biết, ngươi chắc chắn sẽ là một phần của chúng ta.”

Họ ở trong hồ nhân tạo, không đi đến các gương khác, tin tức liền tụt hậu nghiêm trọng: Họ chỉ biết, họ đã ra tay với mẹ Khương Tiều, nhưng không biết những gì xảy ra sau đó.

Khương Tiều mặt vô biểu tình nói: “Ép ta thành như vậy, các ngươi vui vẻ lắm sao? Các ngươi vĩnh viễn sẽ không được như ý nguyện, ta vĩnh viễn sẽ không coi các ngươi là đồng loại của ta!”

Nhưng loại lời này ở trong tai đám quỷ dị, chẳng qua là giãy dụa sắp chết. Ngay cả thân thể cũng không có, cô còn đang kiêu ngạo cái gì? Ở trong gương một thời gian dài, cho dù cô không muốn trở thành đồng loại của bọn họ, cũng trốn không thoát.

“Hì hì, vậy ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này xem đi. Ngươi nên cảm ơn chúng ta, là chúng ta đã biến cuộc sống rác rưởi của ngươi trở nên tuyệt vời.”

Phát hiện Khương Tiều đã cùng đường, chỉ là đang giãy dụa sắp chết, bọn họ dứt khoát mặc kệ, bắt đầu quay sang đang cười nói, thảo luận đợi đến khi bọn họ chiếm cứ thân thể, nên làm cái gì.

“Mỗi người một ngày, vừa đẹp.”

“Một ngày? Không được, như vậy quá dài. Mỗi người một tiếng, coi như hết ngày. Thêm nữa... hehe.”

“Một giờ thì đủ làm cái gì? Không được, ta phải lên trước!”

Bọn họ không coi ai ra gì mà tranh cãi.

Khương Tiều vào sâu trong thế giới gương, liền nhìn thấy một bé gái ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu gối, vùi đầu.

Cô không tham dự vào cuộc nói chuyện phiếm của đám quỷ dị, những quỷ dị đó cũng không để ý tới cô. 【Cô】đang cố gắng cô lập bản thân ra khỏi thế giới.

Cô đã tìm thấy【cô】.

Khương Tiều trong lòng thở dài. Cô biết cô ấy quả nhiên ở trong đây.

Khương Tiều tiến đến, ngồi bên cạnh【cô】, nói: “Không nhìn, không nghe, không nói, cậu giả vờ không tồn tại, nhưng tất cả đều xảy ra.”

Tiểu Khương Tiều ngẩng đầu lên, dùng một đôi mắt xám xịt nhìn chằm chằm cô.

“Cậu rất sợ, phải không? Sự xuất hiện của những thứ kia.”

Người bình thường nhìn thấy Tiểu Khương Tiều có nhiều cảm xúc tiêu cực như ghét, phẫn hận, sợ hãi,... như vậy, có lẽ sẽ cảm thấy bản thân【cô】là một kẻ bi3n thái mang tâm lý chán đời.

Nhưng Khương Tiều hiểu rõ bản thân mình,【cô】nhìn thấy nhiều người dị hóa như vậy, không phải hưng phấn vì rốt cục cũng có thể báo thù, mà là sợ hãi: Thì ra【cô】lại là một người đáng sợ như vậy? Khó trách những người đó đều chán ghét【cô】.

Cô bé trầm mặc một lát, mới chịu mở miệng, “Bọn họ nói, bọn họ chính là bởi vì ta mới tồn tại. Ta, chính là nguyên nhân của mọi tội ác.”

“Đừng để ý tới những thứ ngốc nghếch kia. Nếu cậu là bọn họ, còn cần bọn họ hao tâm tổn trí dùng ngôn ngữ mê hoặc như vậy sao?”

“Nhưng vì sao bọn họ lại xuất hiện?”

“Bởi vì cậu rất lợi hại, cậu rất đặc biệt. Bọn họ mới muốn nhắm vào cậu. Cũng bởi vì cậu không hạnh phúc, cậu không có lý do để lưu luyến thế giới đó. Chờ cậu đủ vui vẻ, những quỷ dị kia sẽ không tiếp tục sinh ra nữa.”

Cô bé nhìn Khương Tiều, ngơ ngác hỏi: “Chị là ai? Tại sao chị không hề giống bọn họ?”

“Bởi vì, tôi là cậu. Tôi là người luôn đứng về phía cậu”. Khương Tiều vươn tay ra, “Chúng ta hãy cùng nhau giải quyết vấn đề đi.”

Nhưng ngay sau đó, cô bé hất tay cô ra và nói, “Ta không tin chị.”

Ngay từ đầu, những người trong gương cũng không trực tiếp lộ ra răng nanh của mình, bởi vì【cô】không có bạn bè, bọn họ liền giả vờ làm bạn của【cô】.

Khi đó cô bé rất cao hứng, cho dù bạn bè của【cô】có chút kỳ quái, nhưng cuối cùng【cô】cũng có bạn bè, kết quả chờ bọn họ chiếm cứ thân thể của【cô】, liền lộ ra bộ mặt thật.

Cô bé sau khi biết sự thật về những người bạn này, đã sống khép mình lại.

Đương nhiên, thời điểm quỷ dị chiếm cứ thân thể này vừa lúc Khương Tiều vào phó bản. Bọn họ còn chưa kịp làm gì, liền một lần nữa bị Khương Tiều đoạt trở về.

Khương Tiều vô cùng vui mừng, trực tiếp biểu diễn một màn tự mình khen mình.

“Rất tốt, không hổ là tôi, cuối cùng cũng không ngu xuẩn như những thứ quỷ dị kia. Tôi không cần cậu tin tưởng tôi ngay lập tức, tôi cần cậu nghiêm túc nhìn vào tình hình ngoài kia, đừng trốn tránh.”

“Nhìn cái gì?” Cô bé có chút bối rối, xem thế giới bên ngoài thảm hại đến mức nào sao?

“Nhìn giang sơn trẫm vì ngươi mà đánh xuống.”

Cô bé:???

“Tóm lại, rồi cậu sẽ hiểu. Ngay cả khi thế giới không thân thiện với cậu, cậu vẫn có khả năng thay đổi nó. Như tôi đã nói, cậu rất tuyệt vời, tất nhiên, ý tôi là, tôi rất giỏi.”

Cô bé bị cô làm cho im lặng: Chị thực sự muốn khen ai?

“Cậu có thấy chiếc gương đó không? Ở lại trong chiếc gương đó, tôi sẽ mang theo chiếc gương này, để cậu nhìn thế giới bên ngoài thay đổi như thế nào.” Khương Tiều nói.

Để cho Tiểu Khương Tiều không còn sinh ra nhiều quỷ dị hơn, phải để cho【cô】tận mắt chứng kiến: Thế giới bên ngoài, kỳ thật không có tệ như vậy.

Chuyện mà bạn nhỏ này không thay đổi được, Khương Tiều còn không thay đổi được sao?

“Gần hết thời gian rồi, chúng ta đi thôi.”

Khương Tiều nhanh chóng dời đi, quét sạch quỷ dị trước mặt tấm gương kia, sau đó trở lại trong thân thể mình. Chuyện giao cho Văn Trình, Khương Tiều không cần lo lắng xảy ra chuyện. Quả nhiên, hết thảy đều tiến hành thuận lợi.

“Ưm ưm ưm…”

Điểm duy nhất không thuận lợi chính là, sau khi trở lại thân thể của mình, Khương Tiều phát hiện mình bị buộc dưới một gốc cây lớn, miệng còn dán băng dính.

Văn bảo vệ giúp cô xé băng keo và cởi trói, “Không có biện pháp, tên kia sau khi ra ngoài sẽ đến cào tôi, tôi chỉ có thể trói cô ta lại. Cô ta muốn la lên kêu cứu, tôi chỉ có thể làm cho cô ta im lặng.”

Tuyệt đối không có ý định trả thù.

Khương Tiều:...

Khương Tiều muốn phun tào hai câu, Văn Trình lại nói: “Chuyện của cậu đã làm xong chưa?”

Phương thức chuyển đề tài này giống như người nào đó. Cảm giác quen thuộc quá mạnh mẽ, người đó phải nói, “Ừm, mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp. Hiện tại là lúc để tớ thể hiện kỹ năng của mình. Trước hết, tớ muốn thể hiện khả năng kiếm tiền của mình.”

“Chú bảo vệ, cho cháu mượn ít tiền.”

Khương Tiều xòe bàn tay nhỏ bé trắng nõn ra.

Văn bảo vệ vỗ tay cô một cái, miệng 37° nói ra ba chữ lạnh như băng, “Không có tiền.”