Tôi Thật Sự Có Bệnh - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 95



Sau khi quét mã thanh toán, Tống Diễn nói rằng có thể kết bạn để dễ dàng liên lạc hơn.

Như vậy Lộc Duy có thể hẹn trước địa điểm gặp mặt, không cần phải lén lút trốn trong cầu thang như thế này.

Tống Diễn luôn có lý do hoàn hảo để thuyết phục Lộc Duy.

Nhưng lúc này Lộc Duy lại có chút kiêu ngạo.

Cô mím môi rồi hơi nhếch lên một chút, trông có vẻ tự đắc, lại có chút lạnh lùng: “Đây là bác sĩ Tống tự nguyện kết bạn với tôi nhé. Tôi chẳng nói gì đâu.”

“Ừ, là tôi tự nguyện.”

“Vậy thì được.” Cuối cùng Lộc Duy cũng “miễn cưỡng” mở mã QR của mình.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện “khẩn cấp”, cuối cùng chủ đề cũng chuyển sang công việc chính: “Bác sĩ Tống, tôi có một người bạn…”

“Ừ.”

Người bình thường nói có một người bạn có lẽ đang nói về chính mình. Nhưng khi Lộc Duy nói có một người bạn thì chắc chắn là có thật.

Mặc dù bạn của cô ấy không nhất thiết là con người.

“Nó có cảm giác bất an cực kỳ mạnh mẽ, cảm thấy mình là tồn tại đặc biệt nhất, mọi người xung quanh đều muốn hại nó. Nhưng nó sẵn lòng chấp nhận điều trị, trường hợp này nên làm thế nào?”

Tống Diễn nói: “Cô vẫn còn khá nhiều danh thiếp phải không? Chắc là chưa phát hết chứ?”

Anh ám chỉ những danh thiếp của các đồng nghiệp của mình.

Lộc Duy ấp úng một lúc lâu rồi mới thú nhận tình hình: Thực ra người bạn đó cũng có thể là chính nó, hay chính xác hơn là “hệ thống giấc mơ đẹp” kia.

Tống Diễn suýt bị sặc nước miếng: “Chờ đã... Cô nói, hệ thống đó nói rằng nó sẵn lòng chấp nhận điều trị?”

Thật là kỳ quái, từ khi nào nó dễ dàng thỏa hiệp như vậy?

Theo lẽ thường, ngay cả khi Lộc Duy nghĩ rằng nó có bệnh, nó cũng có thể phớt lờ cô.

Anh cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều tình tiết, đột nhiên không theo kịp.

Lộc Duy nhỏ giọng thú nhận: “Bởi vì tôi nghĩ nó là phần ‘tự ngã’ không tốt, muốn loại bỏ nó.”

Tống Diễn không khỏi bật cười, nhưng anh cảm thấy đây không phải là lý do thực sự khiến hệ thống thỏa hiệp.

Hệ thống không thể sợ một mối đe dọa như vậy. Hệ thống trong não của cô có thể bị trục xuất, nhưng đó chỉ là một trong vô số hiện thân của Ác Mộng.

Lộc Duy nói một cách thờ ơ: “Tất nhiên là nó phải nghe tôi, vì nó đã thua cược với tôi.”

Cô nghiêng đầu: “Ừm? Tôi không nói với anh à?”

Hình như đã nói rồi, cũng hình như quên mất. Chuyện xảy ra vào lễ Thất Tịch ấy mà, lúc đó bác sĩ Tống cũng có mặt.

Tay của Tống Diễn đột nhiên siết chặt.

Vì nếu không làm vậy, chiếc ô đen của anh sẽ rơi khỏi tay.

Ngay cả Tống Diễn cũng chỉ “bình tĩnh” bề ngoài mà thôi. Bên trong, tâm trí anh đã bị đảo lộn.

Anh thừa nhận rằng việc biết chuyện này muộn như vậy là một thiếu sót của mình.

Lúc đó khi Lộc Duy yêu cầu anh làm việc đó, Tống Diễn không hề bình tĩnh như vẻ ngoài. Vì vậy anh không tìm hiểu sâu lý do khiến cô bỗng dưng muốn làm như vậy.

Thảo nào… gần đây nó cư xử ngoan ngoãn như vậy.

Đây chính là điểm yếu thực sự có thể làm tổn thương Ác Mộng.

Trong tình huống này, nếu Lộc Duy thực sự loại bỏ hệ thống thì không chỉ giải quyết được hiện thân này.

Tất nhiên, nếu cược thua và tồn tại của Ác Mộng mâu thuẫn với điều kiện của cược, hệ thống sẽ không tiếp tục tuân theo cược. Nhưng chắc chắn nó sẽ bị phản phệ.

Tống Diễn cảm thấy đây là lần gần nhất anh có thể tiêu diệt Ác Mộng.

Đó là ước nguyện của anh.

Anh suýt thốt lên: “Vậy thì hãy tiêu diệt nó đi.”

Nếu làm như vậy, anh sẽ không còn là “bác sĩ Tống” mà Lộc Duy biết nữa.

Dù Tống Diễn tự tin rằng ngay cả khi Lộc Duy không hiểu, cô vẫn sẽ làm theo lời anh nói. Nhưng đồng thời mọi thứ anh đã nỗ lực che đậy đều có thể bị Lộc Duy phát hiện.

Tống Diễn nhìn Lộc Duy, anh nghe thấy chính mình hỏi: “Vậy tại sao cô lại thay đổi ý định?”

Anh quyết định tiếp tục làm bác sĩ Tống.

Từ việc muốn tiêu diệt hệ thống đến việc để nó chấp nhận điều trị, chắc chắn phải có một quá trình chứ?

Ngay khi anh thốt ra câu hỏi, gánh nặng trong lòng như được trút bỏ.

Tống Diễn tự cười nhạo mình vì quá vội vàng.

Anh nên tin tưởng Lộc Duy. Giống như lần này cô đã làm được nhiều điều mà anh khó có thể tưởng tượng, nên anh cần kiên nhẫn chờ đợi, không cần phải vội vàng tuyên bố tiêu diệt Ác Mộng khi chưa đến thời điểm thích hợp.

Lộc Duy nghiêm túc giải thích: “Bởi vì khi tôi bị bệnh, mọi người trong bệnh viện tâm thần đều giúp đỡ tôi. Nhưng nếu tôi chỉ muốn loại bỏ phần ‘tự ngã’ bệnh hoạn mà không cho nó cơ hội điều trị thì chẳng phải tôi trở thành kẻ xấu sao?”

“Hơn nữa nếu tôi làm vậy thì những ảo tưởng bị hại của nó sẽ trở thành hiện thực!”

Đúng vậy, một suy nghĩ nguy hiểm đã lướt qua đầu Lộc Duy, nhưng cuối cùng cô đã tự mình loại bỏ nó.

Cô muốn chứng minh cho hệ thống thấy: Nó an toàn. Nó có thể được chữa khỏi!

Những gì hệ thống lo lắng như “bệnh viện xuất hiện chỉ để kiểm soát nó” hay “chỉ cần có cơ hội, tất cả sẽ tấn công nó”… đều là do lo lắng quá mức, thiếu cảm giác an toàn và có quá nhiều cảm giác cô đơn.

Lộc Duy hoàn toàn có thể hiểu hệ thống, vì hệ thống chính là một phần của cô.

Cô không thích tiêm hay uống thuốc, vì vậy hệ thống cũng phản ứng mạnh với bệnh viện, dẫn đến những suy nghĩ kỳ quặc.

May mắn thay, bệnh viện đó là để hỗ trợ sinh sản, Lộc Duy biết mình không thể mang thai nên cô mới dám vào.

Nếu đó là một bệnh viện bình thường, nơi người ta tiêm và uống thuốc, chắc chắn cô sẽ để Lý Vân đi trước, còn mình chỉ đóng vai người đi kèm.

Hệ thống: … Cô hoàn toàn không hiểu gì cả!

Gặp phải người cứ nhất quyết coi hệ thống như một phần của bản thân và còn tìm lý do hợp lý để giải thích, hệ thống cũng cảm thấy đau đầu.

Nhưng dù sao không cần nó phải nghĩ cách ngăn cản kế hoạch “tiêu diệt” của Lộc Duy, đó vẫn là một điều tốt.

Nhìn cô hăng hái nghĩ đến kế hoạch cảm hóa hệ thống, tâm trạng của nó rất phức tạp.

Có lẽ cô là người duy nhất không muốn tiêu diệt nó. Chỉ có người có vấn đề về thần kinh mới không muốn. Vậy nên đầu óc Lộc Duy đúng là có vấn đề thật.

“Cảm giác cô đơn, có lẽ cô nói đúng.” Hệ thống đột nhiên lên tiếng. Vốn dĩ Ác Mộng luôn cô đơn. Dù nó không thích dùng từ này để miêu tả bản thân.

Nó tiếp tục: “Nhưng hoàn cảnh của chúng ta rất giống nhau, phải không? Cô cũng rất cô đơn, họ chỉ muốn lợi dụng bệnh tật và khả năng của cô. Tất cả mọi người đều đang lừa dối cô.”

Có vẻ như nó hiểu tại sao lại muốn tìm đến Lộc Duy để nói những điều không nên nói, bởi vì nó cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ từ cô.

Những điều không thể nói với người khác, nói với cô thì không sao cả.

Lộc Duy lặng lẽ nhai lại những lời nó nói rồi ghi chú: Có cảm giác cô đơn mạnh mẽ nhưng lại hy vọng được công nhận.

Vì vậy về cơ bản vẫn có thể chữa được.

Bệnh lâu ngày thành thầy thuốc, chính là nói về cô.

Hệ thống: … Cô chẳng nghe được chút nào ý chính của tôi nói đúng không?

Mỗi từ mà hệ thống nói, đương nhiên Lộc Duy đều nghe thấy. Nhưng vì cô không cảm thấy có sự đồng cảm nên không bận tâm lắm.

Cô đơn gì chứ? Cô không hề cô đơn.

Lúc mới vào thành phố, có lẽ cô có chút cô đơn, nhưng rồi cô đã bị vẻ rực rỡ của thành phố lớn làm cho mê hoặc.

Bây giờ cô đã có chỗ đứng vững chắc, còn cô đơn gì nữa chứ?

“Điểm chính là! Sự lừa dối và lợi dụng!”

Hệ thống cảm thấy cô hoàn toàn không hiểu gì: Nếu Lộc Duy nhận ra rằng những người xung quanh không thực sự tốt với cô, cô sẽ biết rằng cô thực sự cô đơn đến mức nào.

Hệ thống không thể chờ đợi để vạch trần tất cả mọi thứ.

Lộc Duy không mắng nó nói bậy mà nghiêm túc giải thích: “Nhưng bác sĩ Tống nói rằng mối quan hệ giữa con người là phải được xây dựng trên sự lợi dụng lẫn nhau. Người ta không nên buồn vì mình có giá trị để người khác lợi dụng.”

“Còn về lừa dối, khụ…” Lộc Duy khẽ chuyển ánh nhìn: “Cũng có những lời nói dối thiện ý mà.”

Lộc Duy thường không nói dối.

Nhưng thỉnh thoảng cũng có.

Chẳng hạn như khi cô nói với bác sĩ Tống rằng mình đã hoàn toàn khỏe lại.

Cô có thể chấp nhận lời nói dối.

Ngay cả khi bác sĩ Tống từng lừa cô đi tiêm và nhét thuốc đắng nhất vào một chiếc bánh nhỏ, Lộc Duy chỉ hơi ghi nhớ: Cùng lắm thì bệnh viện mà cô định tài trợ sẽ không được nhận nữa, cô sẽ chỉ mời anh ăn mì gói thôi. Tuyệt giao là chuyện không thể có.

Hệ thống: Cô đã ghi thù rất nhiều rồi đó!

Lộc Duy là người có nhận thức rõ ràng. Cũng như việc cô không thấy mình cô đơn, cô sẽ không bị ảnh hưởng bởi những lời của hệ thống: Cô thấy mình chỉ ghi thù ở mức bình thường nên hoàn toàn phớt lờ những lời than thở như “ghi thù rất nhiều”.

Đó là đánh giá sai lầm. Vậy nên không quan trọng.

Mặc dù Lộc Duy hiểu về bệnh tâm thần nhưng những chuyện như thế này tốt hơn là nhờ đến chuyên gia, cô nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi quyết định nhờ đến sự hỗ trợ bên ngoài – tức là bác sĩ Tống.

“Tên bác sĩ Tống đó của cô sẽ rất vui khi thấy cô giết chết tôi.” Đương nhiên hệ thống không muốn điều đó rồi.

“Không đâu, anh ấy là một bác sĩ rất chuyên nghiệp.”

Nhìn thấy Lộc Duy tin tưởng bác sĩ Tống một cách vô cùng sâu sắc, hệ thống đột nhiên nghĩ rằng có lẽ đây là cơ hội tốt nhất để phá vỡ cược với Lộc Duy!

Đồng thời đây cũng là cơ hội tốt nhất để cho cô thấy rõ bộ mặt thật của những người xung quanh!

Hệ thống bắt đầu dụ dỗ: “Chúng ta đánh cược thêm lần nữa đi. Nếu bác sĩ Tống kia nhất quyết muốn cô tiêu diệt tôi thì chứng tỏ tôi nói đúng, cược trước sẽ bị hủy bỏ và sau này cô phải tuân theo tôi.”

Bác sĩ Tống biết về sự tồn tại của nó. Khi anh ta biết về cược, chắc chắn sẽ không ngần ngại mà yêu cầu Lộc Duy ra tay.

Tên ngốc [Thất Tịch] lần trước đã khiến nó thất vọng nên mới thua thảm như vậy, nhưng nó có thể tin vào sự tàn nhẫn của bác sĩ Tống.

Lần này nhất định sẽ không thua, còn có thể giành lại quyền kiểm soát.

Khi cược trước bị hủy bỏ, nó còn phải sợ Lộc Duy ra tay sao? Ha ha, cô cứ thử xem.

Lộc Duy không muốn đánh cược với hệ thống: Thôi nào, nó đâu còn gì để cược nữa?

Nó vốn dĩ phải nghe lời cô, cô có thắng nữa thì nó vẫn phải nghe theo. Cô chẳng được lợi ích gì cả.

Hệ thống lo lắng đến phát cuồng: “Không giống nhau đâu. Cô cũng sẽ có lợi, sẽ được tăng cường quy tắc.”

Lộc Duy không hiểu những lời lảm nhảm của nó.

“Trong cược trước, những yêu cầu thông thường thì tôi có thể đồng ý với cô, nhưng nếu liên quan đến... nguyên tắc, tôi sẽ lật lọng. Nhưng nếu chúng ta đánh cược lần nữa mà tôi thua thì những ràng buộc sẽ càng chặt chẽ hơn.” Hệ thống gần như đã dùng hết kiên nhẫn của mình.

Khi nó không có chút kiên nhẫn nào với người khác, có thể tưởng tượng rằng kiên nhẫn của nó đã dành cho ai.

Lộc Duy nhanh chóng bắt được điểm quan trọng: “Ồ, cậu chuẩn bị lật lọng rồi đấy à!”

“Xin cô đấy! Xin cô đấy! Tôi nhất định sẽ chấp nhận điều trị nghiêm túc mà!” Hệ thống cúi đầu nhận thua.

Lộc Duy lắc đầu thở dài.

Mê cờ bạc không phải là một thói quen tốt.

Cô biết hệ thống muốn lật kèo, nhưng con bạc nào cũng nghĩ mình có thể lật kèo rồi cuối cùng thua càng thảm hơn.

Con bạc thua đến trắng tay.

“Được rồi, tôi đồng ý với cậu.” Nên để nó tỉnh ngộ trong cảnh trắng tay thì tốt hơn.

Về vụ cược này, Lộc Duy còn tự tin hơn cả lần trước.

Cô biết Tống Diễn là người thế nào. Lần trước cô còn tưởng tượng rằng thế giới này có mặt siêu nhiên, nhưng lần này cô thật sự không thể nghĩ ra lý do gì mà mình lại có thể thua.

Trùng hợp thay, hệ thống cũng nghĩ như vậy.

Nó không bao giờ tin vào dị thường hay con người.

Bản chất của họ đều giống nhau.

Nhưng nó luôn có thể tin vào lòng tham của họ.

Tuy nhiên, Tống Diễn – người trông giống như một con ác quỷ – chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Vậy tại sao cô lại thay đổi ý định?”

Anh trông như một bác sĩ tâm thần bình thường nhất, chỉ quan tâm đến vấn đề của bệnh nhân.

Hệ thống quyết định khởi động lại, chắc chắn là đã nói chuyện phiếm quá nhiều với Lộc Duy, bị cô ấy làm nhiễm độc rồi nên mới mắc lỗi thế này.

Người này chắc chắn là đồng phạm, hoặc Lộc Duy đã chuẩn bị từ trước!

Hệ thống cố gắng đấu tranh.

Nhưng rõ ràng tất cả những nỗ lực của nó đều vô ích. Không có ai gian lận dưới mắt nó, vì vậy cược đã có hiệu lực.

Hệ thống bị ràng buộc thêm một lớp nữa.

Nó sử dụng tuyệt chiêu giả chết của mình, như thể đã hoàn toàn biến mất khỏi não bộ của Lộc Duy. Hay là thực sự chạy trốn nhỉ? Ha ha, dù sao Lộc Duy cũng nghĩ rằng không có thứ gọi là trò chơi Ác Mộng.

Hệ thống tự lừa mình trong trạng thái gần như sụp đổ.

Tất nhiên, sau khi cược có hiệu lực, Lộc Duy thành thật nói với Tống Diễn về sự tồn tại của cược mới.

Tống Diễn không thay đổi nụ cười, chỉ là đôi chân hơi mềm nhũn: “Cho tôi tựa nhờ một chút.”

Anh dựa vào vai Lộc Duy, cần một chút thời gian để hồi phục.

Lộc Duy tin tưởng anh như vậy nhưng Tống Diễn lại không tin tưởng mình đến thế. Chỉ còn một chút nữa thôi, anh sẽ thực hiện lựa chọn mà hệ thống mong muốn.

Và đó sẽ là tình huống tồi tệ nhất.

Lộc Duy muốn nói rằng bác sĩ Tống cao to thế này, rất nặng đấy, tựa vào tường thì tốt hơn.

Nhưng vì nghĩ đến việc bác sĩ Tống đã vất vả đến đây vì cô cũng khá mệt nên cô đành nói: “Thôi thì thôi, tôi vẫn phải chịu trách nhiệm về gánh nặng mà tôi không đáng phải gánh ở độ tuổi này.”

Tống - gánh nặng - Diễn:?

Tống Diễn với tâm trạng quá phức tạp, tạm thời không còn tâm trí để tranh cãi về cách diễn đạt của Lộc Duy.

Anh cảm thấy lo lắng và hối tiếc rồi không kìm được cười thầm. Anh không phải là “người chơi”, hay nói đúng hơn anh đã loại bỏ sự giám sát và ký sinh của Ác Mộng từ lâu, không thể giao tiếp với hệ thống nhưng anh có thể hình dung ra sự tuyệt vọng của nó.

Thật tiếc vì chưa thể tiêu diệt nó ngay lập tức, nhưng dường như tra tấn nó như thế này cũng không tệ.

“Cảm ơn cô, Lộc Duy, vì đã tin tưởng tôi đến vậy.” Anh cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn nói nhưng rồi lại nghĩ rằng không cần thiết phải nói những điều đó.

Lộc Duy ngập ngừng hỏi: “Bác sĩ Tống, anh định cảm động đến khóc sao?”

“Không.”

“Nếu vậy có thể nhờ anh đứng dậy dựa vào tường được không? Tôi cảm thấy mình bị đè ép thấp xuống rồi.”

Tống Diễn: …

Không khí cảm động lập tức bị quét sạch.

Tống Diễn đứng thẳng dậy. Khi đã hồi phục, anh không cần phải dựa vào tường, anh nói với Lộc Duy về việc điều trị cho hệ thống: “Cô làm rất tốt ở phần trước, đã cho nó học đạo đức và pháp luật, phần này tiếp tục củng cố thêm. Còn lại tôi sẽ cố gắng giao tiếp với nó, sau đó nhờ cô giúp nó hợp tác điều trị.”

Lộc Duy tin tưởng gật đầu: “Được rồi!”