Tôi Thật Sự Có Bệnh - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 97



Khi xe bắt đầu leo lên đường núi, họ gặp phải ùn tắc.

Thật tiếc, điểm ngắm cảnh mà Tống Diễn nghĩ rất lý tưởng giờ đã trở thành khu cắm trại. Hơn nữa thời tiết gần đây đẹp, lại có mưa sao băng, thuộc vào thời kỳ cao điểm về lượng khách nên trên núi đã bị hạn chế giao thông.

Nụ cười tự tin của Tống Diễn dần biến mất: Lần trước anh đến đây, đâu có nhiều người như vậy?

“Bác sĩ Tống, bao lâu rồi anh chưa đến đây?” Nhìn thấy người luôn đáng tin cậy như bác sĩ Tống gặp rắc rối, Lý Vân có chút muốn cười, thậm chí muốn rút ra một chiếc micro để phỏng vấn cảm nghĩ của anh.

Lộc Duy đứng bên cạnh chớp chớp mắt, như thể tò mò muốn biết câu trả lời.

Nhưng cô đã chủ động đứng ra giải vây cho Tống Diễn: “Tiểu Vân, đừng trách bác sĩ Tống, anh ấy không hay vào thành phố, không biết thành phố thay đổi nhanh thế nào.”

Tống Diễn: … Cảm ơn cô rất nhiều.

Anh đã thấy Lý Vân cố gắng nhịn cười.

Anh nghiêm trọng nghi ngờ rằng ấn tượng của cô ấy về anh – một người không biết sử dụng điện thoại thông minh – càng trở nên nặng nề hơn.

Ngay lúc đó, tài xế đáng tin cậy lên tiếng: “Tôi biết gần đây có một chỗ rất tốt, hay là chúng ta đổi địa điểm đi?”

Đề xuất này nhận được sự đồng thuận từ tất cả mọi người.

Thậm chí Tống Diễn cũng thay đổi cái nhìn về dị thường này, vì ít ra anh ta đã giúp anh thoát khỏi rắc rối.

Có thể tận dụng những quái vật này như Lộc Duy cũng không tệ. Họ phần lớn đều có những “khả năng” riêng, chẳng hạn như người tài xế này, dù không chắc đã đến đây trước đó nhưng có thể nhận biết đường xá xung quanh rất tốt.

Chiếc xe đi theo một lộ trình ngoằn ngoèo và kỳ lạ, như thể vẫn đang quanh quẩn trên con đường núi gần đó, giống như một chiếc xe ma.

Chẳng mấy chốc, tài xế nhắc nhở: “Đến nơi rồi.”

Nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe, quả thật đó là một “địa điểm phong thủy tuyệt vời”: Nơi đây có tầm nhìn khá tốt, yên tĩnh, không có ai làm phiền, chưa được khai phá. Tuy nhiên không khí ở đây âm u, rõ ràng là ở ngoài trời, lẽ ra phải có tiếng côn trùng kêu, chim hót, nhưng mọi thứ đều im ắng đến lạ lùng.

Ánh trăng rất đẹp nhưng lại mang theo sự chết chóc lạnh lùng, chiếu sáng những ngôi mộ rải rác không xa.

Các vật phẩm cúng tế bằng giấy từ lâu đã tan biến trong mưa gió, nhưng một số vật dụng bằng nhựa vẫn còn treo trên những ngôi mộ này, nó khẽ lay động như chào đón họ đến.

Cảnh tượng này khiến người ta chợt nhớ đến: Tết Trung Nguyên sắp đến rồi...

Nếu không có “khả năng” của tài xế thì khó có thể tìm thấy một nơi như thế này trong vòng vài trăm dặm.

Tống Diễn & Lý Vân: …

Họ đột nhiên nhận ra quả thật đôi khi không thể quá tin tưởng vào khả năng của dị thường.

Không cần phải nghi ngờ, đây chắc chắn là một nơi tuyệt vời đối với quái vật. Nhưng liệu anh ta có quên rằng những người khác trên xe đều là con người?

Tài xế nhận ra điều đó, mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra: “Tôi, tôi nghĩ cô ấy sẽ thích...”

Điều kiện đã biết, anh ta phục vụ Lộc Duy, nhưng trong mắt anh ta, hình ảnh của Lộc Duy là đại ma vương chứ không phải con người.

Vì vậy anh ta lựa chọn theo sở thích của họ, điều đó... cũng là bình thường đúng không?

“Các người đang thì thầm gì thế?” Lộc Duy bước đến gần, giơ ngón tay cái về phía tài xế: “Chỗ này tuyệt lắm.”

Cái gì mà âm khí nặng nề, ô nhiễm tràn lan? Cô không cảm thấy gì cả. Ở đây ít người, tầm nhìn đẹp, quả thật rất tốt.

Những ngôi mộ kia, Lộc Duy cũng đã để ý đến. Cô biết những thứ này rất dễ bị gán vào các sự kiện tâm linh và ma quái.

Nhưng từ góc nhìn khoa học, nơi ở của mọi người có thể đã được xây dựng trên nền của một nghĩa trang cổ xưa, dưới đó chẳng biết bao nhiêu bộ xương đã được chôn cất.

Người ta còn đổ xô đi xem hóa thạch khủng long thì chẳng có lý do gì phải sợ hài cốt của chính loài người cả.

Khủng long hồi sinh chắc chắn đáng sợ hơn việc con người tự hồi sinh, đúng không?

Tất nhiên Lộc Duy chỉ giả định vậy thôi, cô nghĩ rằng khủng long và con người đều không thể hồi sinh.

Nghe thấy lời khen của Lộc Duy, tài xế vừa định cười lại cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của hai người còn lại, thấy họ không có phản đối gì, lúc này anh ta mới yên tâm nở một nụ cười: Anh ta biết mà, Lộc Duy sẽ thích nơi này, he he.

Tống Diễn cân nhắc rằng nơi này thực sự không ảnh hưởng gì đến Lộc Duy, thậm chí có thể coi đó là một chút dinh dưỡng nhỏ nên anh không nhắc đến chuyện quay về.

Lý Vân thấy cả hai đại lão là Tống Diễn và Lộc Duy đều không có ý kiến gì, cô ấy cũng không có gì để nói.

Cả nhóm xuống xe, dựng lều và sắp xếp các vật dụng cần thiết.

Lúc này từ phía sườn đồi đối diện bỗng vang lên tiếng ồn ào khiến Lý Vân ngay lập tức cảnh giác, suýt chút nữa làm gãy cây cột lều.

May mắn thay, tất cả chỉ là một cơn hoảng hốt vô cớ.

Những người chạy tới thật sự là người.

Nói tài xế – một dị thường có “khả năng” – chọn nơi này thì đã đành, Lý Vân không ngờ rằng trên thế giới này lại có những kẻ táo tợn đến mức tự mình chọn đúng chỗ này để... làm livestream.

Chính xác hơn là livestream về hiện tượng siêu nhiên.

Họ còn đặt tên cho loạt video của mình là “Đi vào thế giới phi khoa học.”

“Á á á, các anh em có thấy ánh ma trơi vừa rồi không? Sợ chết đi được...”

“Các bạn ơi, ai muốn tôi giải thích nguyên lý hình thành của ma trơi thì hãy comment số 1 nhé.”

Hai người dẫn chương trình đang kết hợp rất ăn ý.

Tất nhiên nhóm nhỏ này không chỉ có hai người mà còn có hai người khác trong đội “đạo cụ”, chỉ xuất hiện khi cần thiết. So với những livestream về hiện tượng siêu nhiên khác chỉ toàn màn hình đen và tiếng hét, họ thuộc loại phong phú hơn.

Chủ đề của họ hôm nay là: Tết Trung Nguyên sắp đến, hiện tượng kỳ lạ xảy ra liên tục, vì vậy họ cùng khán giả khám phá vùng núi hoang vắng với nhiều ngôi mộ.

Lý Vân im lặng.

Cô ấy từng nghe những người ở Cục Dị Thường nói rằng những sự kiện siêu nhiên thực sự sẽ bị chặn lại để tránh lan truyền ô nhiễm. Nhưng họ không đập bể nồi cơm của các livestreamer hoặc tác giả kinh dị.

Những livestream về hiện tượng siêu nhiên trông giả tạo như thế này thực ra lại khiến mọi người yên tâm hơn. Khi ai đó nghe phong phanh về một sự kiện dị thường, họ cũng sẽ theo bản năng nghĩ rằng đó chỉ là một trò đùa hoặc hiệu ứng chương trình.

Ở một khía cạnh nào đó, điều này cũng giúp mọi người tránh xa ô nhiễm.

Nhưng nhìn nhóm người này, Lý Vân không khỏi thầm lo lắng: Bây giờ không sợ các người giả, chỉ sợ các người thật thôi.

Lừa khán giả thì được nhưng đừng tự rước họa vào thân.

Tất nhiên bốn người trong nhóm livestream t cũng nhìn thấy chiếc xe bất ngờ xuất hiện.

Họ giật mình.

Họ cũng lái xe đến đây nhưng dừng ở chân núi và tự đi bộ lên.

Đây là khu vực chưa được khai thác, lẽ ra không có đường cho xe cộ đi qua, đúng không?

Chiếc xe này trông giống như xe khách, chắc chắn không có khả năng vượt địa hình tốt như vậy. Trên đường đi họ cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng động cơ nào, sao bỗng dưng lại xuất hiện?

Khán giả trong phòng livestream thì vẫn như mọi khi, đang chế nhạo kỹ năng diễn xuất của họ, nhưng lần này họ thực sự có chút run sợ.

Máy quay lướt qua, ghi lại hình ảnh của người tài xế.

Khuôn mặt của tài xế đã được khâu lại nên không dễ bị rách ra nữa, nhưng chỉ nhìn những đường khâu thôi cũng đủ đáng sợ rồi!

Chỉ với một góc máy đó đã làm cho khán giả trong phòng livestream trở nên hào hứng hơn rất nhiều so với những đạo cụ rẻ tiền mà họ dùng trước đây.

“Wow, vừa rồi là cái gì thế?”

“Đạo cụ này có tốn tiền không đấy?”

“Quay lại lần nữa đi! Xin đấy anh trai!”

Hình ảnh thoáng qua đó khiến cả bốn người trong nhóm livestream kinh hãi. Thực sự mà nói, là những người trực tiếp đối mặt với tài xế, cảm giác của họ là rõ ràng nhất: Như thể có một người chết đứng trước mặt họ.

Nhưng nhìn kỹ lại, đó chỉ là một người trông có vẻ khó chịu.

Sự mơ hồ trong nhận thức vẫn hoạt động tốt, nếu không thì anh chàng giao đồ ăn và quỷ điện thoại đã sớm bị phát hiện rồi.

Khi thấy hiệu ứng của buổi livestream, cả bốn người lập tức quên đi cảm giác không đúng của mình: Thật tuyệt vời, có sẵn chất liệu rồi đây!

Hiện nay làm livestream về hiện tượng siêu nhiên không dễ dàng, những nơi nghe có vẻ huyền bí bị chính quyền quản lý chặt chẽ hơn, họ muốn vào cũng không vào được.

Khán giả thì luôn thích những điều mới mẻ, dù livestream có tệ hại đến đâu cũng phải cho mọi người thấy điều gì đó mới lạ!

Vì vậy họ buộc phải ra ngoài vào đêm khuya để tìm chất liệu.

Hai người dẫn chương trình nhanh chóng giải thích với khán giả về tình hình hiện tại: “Đây là một ngọn núi hoang vắng, hầu như không có dấu chân người. Trên đường đi, chúng tôi không gặp bất kỳ chiếc xe nào, mọi người có thể xem lại, nghe âm thanh được ghi lại... Chúng tôi không biết họ là ai, có lẽ đi ra ngoài vào Tết Trung Nguyên thực sự là một việc đầy nguy hiểm, xin mọi người đừng dễ dàng bắt chước.”

Hai người trong đội đạo cụ đã cố gắng kết thân với tài xế, giải thích về thân phận của họ rồi nói rằng gặp nhau là có duyên, muốn cùng đi với nhau.

Tài xế không tỏ chút biểu cảm nào, cũng không đáp lại.

“Livestream về hiện tượng siêu nhiên?” Lộc Duy tò mò ngó nghiêng.

Cô từng nghe nói về nghề này, nhưng như đã nói trước đây, cô không hay xem những thứ này nên đây là lần đầu tiên cô gặp.

Nhìn những đạo cụ giả mà họ đang cầm, à không, người cuối cùng hóa trang trông khá thật. Lộc Duy không hiểu lắm nhưng cô bị sốc mạnh: Trên thế giới này còn có quá nhiều ngành nghề mà cô không biết.

Hai người trong đội đạo cụ nhạy bén nhận ra có vẻ Lộc Duy là nhân vật trung tâm của nhóm, họ từ bỏ việc thuyết phục tài xế và chuyển sang Lộc Duy, nói những lời như “chị gái vừa đẹp vừa tốt bụng” hay “kiếm sống bằng nghề này không dễ dàng.”

Lộc Duy vốn là người dễ tính, nghe họ nói vậy, nhanh chóng quay lại nhìn những người khác, thấy họ không phản đối, cô nhanh chóng đồng ý ngay.

“Không vấn đề gì, năm người các bạn cũng khá vất vả. Chúng tôi chuẩn bị ăn một chút, các bạn cùng tham gia nhé.”

Cả hai người dẫn chương trình và hai người trong đội đạo cụ đều đứng hình.

Giọng nói trong trẻo của Lộc Duy vừa khéo được người dẫn chương trình thu lại.

Đối mặt với bình luận của khán giả về việc “đạo cụ bị lộ”, người dẫn chương trình khó khăn nuốt nước bọt: “Chúng tôi chỉ có... hai người thôi mà.”

Mặc dù ai cũng biết về sự tồn tại của “đội đạo cụ”, nhưng ít nhất cũng phải diễn một chút chứ, đúng không?

Tất nhiên bây giờ trọng điểm không phải là điều đó, mà là Lộc Duy vừa nói: Họ có năm người.

Người dẫn chương trình cố gắng làm rõ điều này nhưng lại cảm thấy sau lưng lạnh toát, như thể có thứ gì đó đang thổi vào gáy khiến cơ thể anh ta cứng đờ, không thể cử động.

May thay, Lộc Duy rất linh hoạt, ngay lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, cô phối hợp sửa lại: “Tôi đếm nhầm, là hai người thôi. Tại sao lúc nãy tôi thấy năm người nhỉ? Thật đáng sợ...”

Chỉ có điều giọng của cô hơi bình thản, không giống như đang cảm thấy đáng sợ.

Phòng livestream tràn ngập niềm vui, rõ ràng là khán giả đã hiểu chuyện gì xảy ra: Một pha lộ diễn của người dẫn chương trình, nhóm năm người đã bị lộ!

Bốn người trong nhóm livestream hoảng sợ: Không, các người không hiểu gì cả.

Họ cảm thấy dù bây giờ họ có cố gắng làm rõ rằng nhóm của họ chỉ có bốn người thì cũng sẽ bị coi là “kịch bản chương trình”.