Tôi Thật Sự Không Muốn Nổi Tiếng

Chương 2: Uranus



*Uranus: Sao Thiên Vương - là hành tinh duy nhất trong Thái dương hệ lấy tên theo một vị thần trong thần thoại Hy Lạp thay vì trong thần thoại La Mã. Sao Thiên Vương đại diện cho sự thay đổi và nổi loạn đột ngột. Cũng là tên nhóm của Tô Tử Bác.

Mục tiêu của cậu là gì?

Sau khi cùng Trần Quân đến công ty đã là hơn 12 giờ trưa.

Như dự đoán, họ được chào đón bằng hoa và tiếng vỗ tay, cùng với chiếc bánh kem fondant* được trang trí công phu. Chiếc bánh được đặt ở vị trí nổi bật nhất trong văn phòng, trên đó là hình nhân vật Q phiên bản của Tô Tử Bác, nó mặc bộ trang phục giới hạn lộng lẫy mà cậu đã mặc trong đêm debut của nhóm trong cuộc thi tuyển chọn, trên tay cầm chiếc micro nhỏ."

*Fondant là một loại nguyên liệu dùng trong trang trí và được làm từ bột đường trắng mịn dùng trong trang trí và tạo hình cho những chiếc bánh kem hoặc bánh ngọt. Trang trí bánh bằng fondant là một trong những kỹ thuật trang trí bánh ngọt độc đáo, sáng tạo và tuyệt đẹp.

"Chào mừng trở lại ————!" Quản lý Vương vui mừng hét lên và chạy đến đón Tô Tử Bác, kích động vỗ tay nói: "Hoan nghênh Tử Bác!! Hoan nghênh Tử Bác của chúng ta trở về!!"

"Chị." Tô Tử Bác gật đầu chào cô. Chị gái này là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, là người đã đưa hai đợt thực tập sinh từ Hàn Quốc đến công ty, Tô Tử Bác đã biết cô từ khi cậu mới 16 tuổi.

Cô ấy liền gọi các thành viên khác đến, nói: "Nhanh lên, mau đến chào hỏi đi! Các cậu chẳng phải đã nói là nhớ cậu ấy sao?"

Mấy thành viên nhìn nhau, không ai nói gì, dường như họ không cảm thấy có chút hối lỗi nào về việc đã đá Tô Tử Bác ra khỏi nhóm chat trước đó.

Đội trưởng Hoài Tinh là người lớn tuổi nhất trong nhóm, và cũng là người đối xử với Tô Tử Bác tốt nhất trong số bọn họ. Anh ta nói: "Tử Bác, lâu rồi không gặp."

Tô Tử Bác đáo lại: "Đã lâu không gặp."

Anh ta nói xong thì những người khác mới lục tục đến chào hỏi cậu, những thành viên còn lại trong nhóm đều rất đẹp trai, Ngôn Hòa là người hoạt bát nhất...và cũng là người hay gây chuyện nhất, hầu hết tiết tấu trong đội đều là do cậu ta dẫn dắt. Một người khác là La Hâm, là người có quan hệ rất tốt với Ngôn Hòa do hai người từ nhỏ đã cùng nhau tập luyện, Ngôn Hòa nói cái gì thì La Hâm làm cái đó. Trần Văn Văn là người nhỏ tuổi nhất, lại rất nhanh nhạy, trong khi Hoài Tinh thuộc kiểu ngọn cỏ đầu đường (*gió thổi chiều nào theo chiều nấy), không muốn đắc tội Tô Tử Bác lại không muốn ra vẻ mình không hòa đồng.

Với một đội ngũ như vậy, Tô Tử Bác lúc nghe tin mình sẽ tham gia cuộc thi tuyển chọn, cũng đã vui mừng được 5 giây.

Tất nhiên, cậu cũng đã từng tưởng tượng rằng khi mình trở lại, cả đội sẽ có chút thay đổi vì sự thiếu vắng của mình, sẽ có điều gì đó... khác biệt một chút.

Nhưng rõ ràng là, điều đó không xảy ra.

"Vài ngày nữa có buổi chụp hình cho tạp chí, buổi chiều bên bộ phận kinh doanh sẽ xác nhận lại trang phục và kiểu dáng của mọi người, ăn xong nhớ qua đó một chút." Trần Quân nhắc nhở: "Đừng ăn quá nhiều bánh ngọt, nhất là Ngôn Hòa, gần đây lên hình có vẻ hơi béo rồi."

"Chết tiệt." Ngôn Hòa cà lơ phất phơ khoác tay, La Hâm ở bên cạnh cầm dĩa ăn cười ha hả.

"Đừng nói mấy chữ này trước mặt người khác, các cậu phải chú ý một chút." Trần Quân nhíu mày nói.

"Chúng ta sẽ đi chụp cho 《Cherry》." Hoài Tinh tỏ ra phấn khích, "Lần đầu lên 《Cherry》, tôi căng thẳng quá."

"Không phải nhờ phúc của ai đó sao? Ở trong nhóm khác đại phú đại quý, uống canh thịt nhiều quá rồi không biết có nhớ tới bữa ăn đạm bạc của chúng ta không nữa." Ngôn Hòa nhìn thoáng qua Tô Tử Bác nói: "Hỏi thật, tin đồn trước đây cậu bị các thành viên trong nhóm hạn chế và cô lập, có phải thật không?"

"Này." Hoài Tinh lập tức lên tiếng ngăn cản: "Cậu nói gì vậy?"

"Ha ha, xin lỗi xin lỗi." Ngôn Hòa lập tức nói: "Tôi chỉ tò mò thôi mà."

"Không sao." Tô Tử Bác nhẹ nhàng đáp: "Thật ra mọi người đều rất bận, sau khi bắt đầu thì chỉ có những chương trình tạp kỹ và quảng cáo mới có cơ hội ăn chung ở chung, còn lại thì mọi người đều bận rộn với công việc, không có nhiều cơ hội để trò chuyện."

"Vậy chuyện ai đó bị hôi chân có thật không?" Ngôn Hòa tiếp tục hỏi, "Còn một người khác, anh ta đang hẹn hò với người mẫu lai trẻ đẹp...?"

"..." Tô Tử Bác nhìn cậu ta, trên mặt cuối cùng cũng có vẻ hoang mang, "Anh cảm thấy tôi sẽ biết sao?"

"Cầu xin mấy đứa đó, đừng thảo luận những chuyện này nữa!" Trần Quân nghe không nổi nữa, "Em muốn biết nhiều vậy làm gì, muốn cạnh tranh với mấy trang marketing à?"

Ngôn Hòa thấy mất hứng, lén làm mặt quỷ với Hoài Tinh.

"Tử Bác đi lấy hai cái bánh ngọt đi." Trần Quân kêu gọi, "Thầy Từ hôm nay về rồi, em mang qua cho thầy tiện thể chào hỏi, báo là mình cũng đã về."

"À, được rồi." Tô Tử Bác đáp.

Đợi cậu đi khỏi, Trần Quân lập tức quay sang mắng hai người kia: "Hai đứa các cậu làm gì vậy?!"

"Tùy tiện hỏi thôi mà." Ngôn Hòa nhún vai nói, "Anh không tò mò sao?"

"Tôi khuyên rồi mà." Hoài Tinh nói.

"Tô Tử Bác ở ngoài không hề hé một tin đồn nào về các cậu, nên là bớt lại đi. Các cậu đàng hoàng một chút, chuyện sáng nay tôi không truy cứu nữa." Trần Quân hạ giọng: "Nếu để thầy Từ biết các cậu còn chơi trò này, thầy sẽ thật sự dạy dỗ các cậu đấy."

"Sao anh biết là cậu ta không có?" La Hâm nhảy vào, "Không chừng cậu ta cũng nói bậy nói bạ về tụi em rồi ấy chứ."

"Rốt cuộc các cậu có thành kiến gì với cậu ấy vậy?!" Trần Quân nói, "Lúc cậu ấy không có ở đây, các cậu đâu có như thế này?!"

"Anh cũng nói rồi đó, vì cậu ta "không có ở đây" mà." Ngôn Hòa cười ha hả vỗ vai La Hâm: "Đúng không?"

La Hâm nhướng mày nhưng không đáp.

Từ trong phòng bước ra, Tô Tử Bác hắt hơi một cái, vội vàng dời bánh ngọt trong tay ra xa một chút để không bị dính tay. Khi đi đến cửa kính, cánh cửa vừa lúc mở ra, một người đàn ông cao ráo, chân dài bước ra, vừa thấy người cậu liền khựng lại.

"Thầy Từ." Tô Tử Bác lập tức lễ phép chào hỏi.

Người đàn ông trước mặt dù đã ngoài 37, 38 tuổi nhưng vẫn giữ được vẻ phong độ và trẻ trung. Chính là Từ Dĩ Thanh, ông chủ của Studio giải trí Tinh Hãn. Nhưng ngoài chức danh này, cái tên Từ Dĩ Thanh vốn đã là một huyền thoại. Ông từng là một ca sĩ và ảnh đế nổi tiếng khắp nơi. Sau khi rút khỏi ngành giải trí, Từ Dĩ Thanh công khai mối quan hệ đồng tính với người yêu. Trong vài năm gần đây, ông chuyển sang làm việc phía sau hậu trường với vai trò đạo diễn, nhà sản xuất, đồng thời còn tự mình quản lý nhóm nhạc nam và ký hợp đồng với những tài năng mới.

Từ Dĩ Thanh đã dành trọn thời gian và tâm huyết của mình cho ngành giải trí. Trong quá trình đó, ông không ngừng đổi mới, thích nghi và trưởng thành, trở thành một biểu tượng cho sự sáng tạo và phát triển trong ngành công nghiệp giải trí đầy cạnh tranh này.

"Trở về rồi hả?" Từ Dĩ Thanh vẫn giữ vẻ nho nhã, điềm đạm như mọi khi, trông thấy Tô Tử Bác, câu đầu tiên ông nói là: "Buổi concert giải tán của cậu tôi đã xem, vũ đạo của cậu tiến bộ nhiều đấy."

Không ngờ vừa mới về đã bị đánh giá, Tô Tử Bác vội khiêm tốn đáp: "Không dám, không dám..."

"Đem bánh đến à?" Từ Dĩ Thanh nhận lấy: "Cảm ơn."

Ông mở cửa văn phòng và nói: "Vào đây trò chuyện vài câu."

Tô Tử Bác ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt lướt qua một bó hồng đỏ được gói bằng giấy xanh điểm họa tiết vàng trên bàn làm việc của Từ Dĩ Thanh, cậu chợt nhớ hôm nay là đêm Giáng Sinh, bó hoa chắc hẳn là do người yêu của thầy Từ gửi đến.

Thật lãng mạn.

"Chúc mừng cậu thoát khỏi khổ ải, bên chỗ lão quái vật họ Trịnh chắc khổ sở lắm nhỉ." Từ Dĩ Thanh vừa nói vừa cắn một miếng bánh.

"Cũng ổn, thầy ấy không đáng sợ như vậy." Tô Tử Bác nói, "Thầy Trịnh thì đúng là rất nghiêm khắc."

"Vậy cậu có kế hoạch gì cho tương lai chừa?" Từ Dĩ Thanh hỏi.

Tô Tử Bác thầm nghĩ, chuyện này chẳng phải đều phụ thuộc vào công ty sao? Bản thân cậu có thể có kế hoạch gì chứ.

"Đừng nói với tôi là mọi thứ đều nghe theo sắp xếp của công ty." Từ Dĩ Thanh vẫn cúi đầu, vừa ăn bánh vừa nói, "Phần lớn thần tượng kiểu đó chỉ sống được một thời gian ngắn trên dây chuyền sản xuất mà thôi."

"..." Tô Tử Bác nói, "Em... chỉ nghĩ sẽ trở lại nhóm, tham gia các hoạt động cùng nhóm. Tạm thời chưa có ý định solo gì cả."

Từ Dĩ Thanh vẫn tiếp tục ăn, trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Cậu thật sự không có bất kỳ mục tiêu nào à?"

"... Nếu phải nói, thì chắc là làm một thần tượng đúng nghĩa. Còn những chuyện khác, tạm thời em vẫn chưa nghĩ tới." Tô Tử Bác nói.

"Thế nào là một thần tượng đúng nghĩa?" Từ Dĩ Thanh hỏi.

"Giống như thầy vậy." Tô Tử Bác nói.

Nghe vậy, Từ Dĩ Thanh bật cười, đặt miếng bánh lên bàn, tay chống ngược lên mép bàn: "Cậu lấy tôi làm mục tiêu thì được, nhưng dùng tôi làm tham chiếu thì không có giá trị gì. Thời đại đã tạo nên tôi, nhưng sẽ không tạo ra một tôi thứ hai."

Nếu câu này được nói ra từ miệng người khác, Tô Tử Bác chắc chắn sẽ cười nhạt. Nhưng đây lại là lời mà Từ Dĩ Thanh nói ra, Tô Tử Bác thậm chí còn ngồi thẳng lưng hơn: "Em sẽ cố gắng hát và nhảy thật tốt để mang đến cho fan những điều mà họ muốn xem, giúp công ty kiếm tiền. Em sẽ không yêu đương hay tạo scandal, cho đến khi em chuyển mình sang một lĩnh vực khác."

Từ Dĩ Thanh cười nhạt: "Khó lắm đấy."

"Không bao giờ." Tô Tử Bác giơ tay lên thề, "Tuyệt đối không yêu đương."

— Cốc cốc.

Có người gõ cửa.

Từ Dĩ Thanh lên tiếng: "Vào đi."

Trần Quân thò đầu vào, nói: "Thầy Từ, người thử trang phục đến rồi, Tô Tử Bác cần qua đó một lát."

"Rồi tôi sẽ mời cậu uống cà phê." Từ Dĩ Thanh nói.

Chuyện đó chắc phải chờ đến Tết Công-gô. Biểu cảm bất lực hiện rõ trên mặt Tô Tử Bác, cậu vẫy tay chào Từ Dĩ Thanh rồi đi theo Trần Quân ra ngoài.

"Trò chuyện gì thế?" Trần Quân hỏi.

"Nói về cuộc đời, nói về lý tưởng." Tô Tử Bác thọc tay vào túi, lững thững đi sau lưng Trần Quân, "Em không hiểu một chuyện, anh giải thích giúp em với."

"Chuyện gì?" Trần Quân ngoảnh lại nhìn cậu.

"Tại sao mười năm trôi qua rồi cũng không thể xuất hiện thêm một thần tượng nào như thầy Từ nữa? Hát thì hay, diễn xuất đỉnh, con người lại tốt. Ngay cả khi công khai chuyện tình đồng tính, ai nấy đều cảm thấy đó là điều hiển nhiên. Cuộc đời của thầy ấy thật sự nhìn qua cứ như thuận buồm xuôi gió vậy." Tô Tử Bác lắc đầu, "Đây chính là đứa con cưng của số phận sao?"

"Ở một góc độ nào đó thì đúng vậy." Trần Quân đẩy gọng kính, "Bản thân thầy Từ đã rất tài năng, lại sở hữu nhiều tác phẩm kinh điển. Ngay từ những năm đầu sự nghiệp, thầy ấy đã là một thần tượng không chê vào đâu được."

"Em hát cũng không tệ, nhưng chẳng thể nhận được bài hát hay. Diễn xuất cũng ổn, mà không kiếm được vai diễn tốt." Tô Tử Bác than thở.

"..." Trần Quân liếc cậu, "Ý em là trách anh đấy hả?"

"Gần như vậy." Tô Tử Bác cười cười. 

"Em có biết tại sao mọi người thấy em phiền không? Vì em nói năng chẳng bao giờ chịu suy nghĩ. Có khi nào anh cần xin cho em một lớp dạy rèn luyện EQ không..." Trần Quân nói.

"Những gì không tốt thì nên thẳng thắn góp ý, quanh co làm gì cho mệt." Tô Tử Bác hùng hồn đáp.

Trần Quân chỉ biết thở dài chịu thua: "Được rồi, nửa đầu năm tới cậu sẽ không thiếu kịch bản hay đâu. Chúng ta sẽ cùng nhau từ từ chọn."

Tô Tử Bác chạy vài bước, nói: "Nhanh lên nào, buổi chiều còn nhiều việc, tối còn phải lên lớp học biểu diễn nữa."

"..." Trần Quân im lặng nói, "Biết rồi, tổ tông của tôi ơi."

Tác giả có lời muốn nói:

Công sẽ xuất hiện ở chương mấy đây...
— QUẢNG CÁO —