Tôi Thật Sự Không Muốn Nổi Tiếng

Chương 21: Relax



*Relax: Thư giãn, nghỉ ngơi

Sau lưng anh là cái gì?

"Thật ra em thấy gọi fan là chú dì có hiệu quả mà." Tô Tử Bác vừa dựa vào đầu Trần Quân vừa xem điện thoại, "Dù sao fan của em cũng không mắng em đâu."

"Được, để anh cắt thêm đoạn đó để vào." Trần Quân nói, "Còn gì nữa không?"

"Hết rồi, quay thế là ổn rồi." Tô Tử Bác ghé sát hơn, "Kéo đoạn này lại cho em xem cái nào..."

"Khụ..."

Tô Tử Bác vừa rồi chỉ nghe thấy tiếng động ngoài cửa, giờ lại nghe tiếng người ho khan, mới giật mình nhận ra bản thân không nghe nhầm.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên trông thấy Thẩm Hựu Lam đang đứng ở cửa ra vào, còn ôm một bó... hoa?

Còn là hoa hồng?

Không đợi Tô Tử Bác phản ứng, Trần Quân đã kinh ngạc nói: "... Phó biên Thẩm, sao anh lại ở đây?!"

"Đây là nhà tôi." Thẩm Hựu Lam ôm hoa bình tĩnh nói.

"Đây là nhà của anh ấy á." Tô Tử Bác thấp giọng nói, "Anh ấy là chủ nhà của em..."

...

Năm phút sau, rốt cục Trần Quân cũng hiểu được mối quan hệ này, buột miệng cảm thán một câu: "Sao có thể trùng hợp thế này?"

Sau đó như một bà mẹ lo lắng cho con mình, anh quay sang Thẩm Hựu Lam nói: "Vất vả cho anh rồi, phó biên Thẩm. Tôi thật sự không biết là anh, sau này nếu cậu ấy có vấn đề gì trong sinh hoạt, xin nhờ anh chỉ bảo cho."

"Cậu ấy không có vấn đề gì, rất tốt." Thẩm Hựu Lam nói.

"Vậy hai người ăn cơm chưa, hay để tôi gọi đồ ăn ngoài nhé?" Trần Quân nói.

"Không cần, cậu ấy lâu rồi không ăn đồ bên ngoài." Thẩm Hựu Lam đáp.

"Đúng vậy ha, em ấy bảo với tôi là chủ nhà sẽ nấu ăn cho em ấy, tôi không nghĩ người đó lại là anh..." Trần Quân nói, "Tóm lại, cảm ơn anh nhé."

Không biết vì sao, những câu xã giao bình thường này lại khiến sắc mặt Thẩm Hựu Lam càng lúc càng kém.

"Không cần đâu." Thẩm Hựu Lam cầm ly nước uống, nhân tiện để bản thân tĩnh táo một chút nói, "Có muốn cùng ăn tối không?"

"Không được, không được." Trần Quân nói, "Tôi còn phải trở về chỉnh sửa video."

"Quản lý mà còn phải làm cả hậu kỳ, anh đúng là việc gì cũng làm được nhỉ." Thẩm Hựu Lam nói.

Trần Quân dường như cảm nhận được chút khác lạ trong lời nói của Thẩm Hựu Lam, liền cười đáp: "Cũng đúng... Dạo này sắp qua năm mới nên thiếu người mà."

"Hôm nay tôi vừa thấy nhân viên bên anh ở chỗ quay bên cạnh quay tư liệu cho năm mới." Thẩm Hựu Lam nói, "Tết các anh cũng không nghỉ à?"

"Ngành giải trí làm gì có nghỉ Tết." Trần Quân đáp, "Năm nay họ không có lời mời tham gia chương trình Tết, nên cũng nhẹ nhàng hơn chút, chỉ là chụp bổ sung vài tấm hình thôi."

"Cũng phải." Thẩm Hựu Lam nói.

Nhìn đồng hồ thấy cũng muộn, Trần Quân đứng dậy nói: "Nếu không có chuyện gì vậy tôi đi trước nhé... À đúng rồi, Tô Tử Bác, Tết năm nay em không về nhà à? Muốn qua nhà anh ăn cơm không? Chúng ta có thể cùng làm sủi cảo, hoặc ăn lẩu cũng được."

Tô Tử Bác vừa định đồng ý thì sực nhớ mình đã hẹn cùng đón Tết với Thẩm Hựu Lam.

"Em..." Tô Tử Bác thoáng lúng túng, "Năm nay em..."

"Năm nay tôi cũng không về nhà." Thẩm Hựu Lam tiếp lời, "Nên tôi sẽ đón Tết cùng cậu ấy."

"... À." Trần Quân gật đầu nói, "Vậy thì tốt quá, có người ở cùng là được rồi."

Trước khi đi, Trần Quân như nhớ ra điều gì, móc từ trong túi ra một bao lì xì đưa cho Tô Tử Bác: "Đây là tiền mừng tuổi thầy Từ gửi em, anh cũng bỏ thêm chút vào, nhưng chắc chắn không nhiều bằng thầy ấy đâu."

"Anh còn lì xì cho em nữa hả." Tô Tử Bác vui vẻ nhận lấy, "Cảm ơn anh nhé."

"Khách sáo cái gì." Trần Quân vỗ vỗ đầu cậu, "Anh đi đây, bài vở có vấn đề gì thì cứ tìm anh, không được thì anh tìm giáo viên giúp em."

"Ừm, để em tiễn anh." Tô Tử Bác nói.

Gặp lại Trần Quân thì chắc phải đến sau Tết, cả hai đều có rất nhiều lời muốn nói. Trần Quân vốn đã lắm lời, lần nào nói chuyện với Tô Tử Bác cũng rất tỉ mỉ, với cả thời gian gần đây công ty xảy ra nhiều chuyện nên anh kể cho Tô Tử Bác nghe.

"Chuyện đó thầy Từ biết rồi, thầy ấy rất giận, nhưng gần đây người yêu thầy phải phẫu thuật nên không thể quản được, nhanh nhất cũng phải sau Tết mới xử lý được. Lịch trình của họ bận rộn, thiếu một người thì bên ngoài khó tránh khỏi bị người khác đồn đoán." Trần Quân nói.

"Ừm." Tô Tử Bác gật đầu, "Dù sao cậu ta không gây phiền phức cho em là được."

"Gần đây cậu ta không làm gì em chứ?" Trần Quân hỏi.

"Không có." Tô Tử Bác lắc đầu.

"Vậy được, nếu có thì nói với anh." Trần Ngọc nói, "Đợi thầy Từ quay lại, anh sẽ bàn bạc kỹ với thầy ấy về chuyện này."

"Đúng rồi, dạo này có mấy dự án đạo diễn tìm đến anh, em đoán xem là ai? Có cả Phó Hãn nữa! Còn có đội ngũ của Vương Nghị." Trần Quân nói, "Trước đây anh gửi email thử vai cho họ, kết quả chẳng thấy phản hồi, giờ lại chủ động tìm tới chúng ta, đúng là..."

Trần Quân cân nhắc một lúc rồi nói: "Thật kỳ lạ..."

"Ha ha ha ha." Tô Tử Bác cười nói, "Vậy tốt quá, anh giúp em xem kịch bản đi."

"Ừ." Trần Quân nói, "Không vấn đề gì, trong khi nghỉ Tết có thời gian rảnh anh sẽ lần lượt xem hết."

"Và... Chúc Tết em sớm luôn." Trần Quân vỗ vai Tô Tử Bác, "Chúc mừng năm mới, vạn sự như ý."

"Anh cũng vậy." Tô Tử Bác đáp, "Tạm biệt, anh."

Sau khi Trần Quân rời đi, Tô Tử Bác đi từng bước nhỏ vào nhà, còn dậm dậm chân cho ấm.

"Năm nay lạnh thật." Tô Tử Bác bước vào phòng khách, vừa xoa đôi tay đỏ ửng vì lạnh vừa lẩm bẩm.

"Nếu ra ngoài không mặc áo khoác thì đừng đứng nói chuyện lâu như vậy." Thẩm Hựu Lam vừa pha xong ấm trà nóng, hỏi: "Uống không?"

"Uống." Tô Tử Bác chạy tới, tự rót cho mình một cốc, chợt nhớ đến câu chuyện lúc nãy, hỏi: "Hôm nay anh gặp Ngôn Hòa và mấy người kia hả?"

"Ừ, lúc đó họ đang chụp ảnh ở khu bên cạnh." Thẩm Hựu Lam nói.

Tô Tử Bác gật đầu, liếc thấy bó hoa hồng đỏ, liền thổi trà và hỏi: "Khi nào anh được nghỉ?"

"Sắp rồi." Thẩm Hựu Lam nói, "Bài cuối cùng trước kỳ nghỉ là của cậu, tôi phải xem xét kỹ."

"Ha ha." Tô Tử Bác hừ hừ nói, "Đừng chọn bài nào tốt quá, tôi không muốn nổi tiếng quá đâu."

"Không được." Thẩm Hựu Lam đáp, "Tôi đang trông chờ vào số đặc biệt này để vực dậy tạp chí."

Tô Tử Bác đang uống trà, nghe vậy thì ngẩng đầu lên hỏi: "Vậy nên anh cứ muốn tôi duy trì độ hot, còn dẫn tôi đi nhận đủ loại tài nguyên, rốt cuộc là vì sao?"

"Tôi đã nói rồi, không ai không thích nổi tiếng cả." Thẩm Hựu Lam trả lời, "Cậu còn chưa đến hai mươi tuổi, thật sự không có chút tham vọng nào sao?"

"Chỉ vì tôi nói vậy mà anh khó chịu à?" Tô Tử Bác nhếch môi, "Anh không thể ép một người không có hoài bão làm chuyện lớn được, tôi thích thoải mái, thích làm biếng."

"Cậu đang lãng phí tài năng." Thẩm Hựu Lam nhíu mày, "Và cậu cũng không phải là người không có hoài bão."

"À đúng rồi, anh nói gì cũng đúng." Tô Tử Bác bĩu môi, "Lười nói chuyện với anh, tôi đi đọc sách đây."

Nhìn cậu đứng dậy, Thẩm Hựu Lam hỏi: "Cậu có thể nói chuyện tử tế với Trần Quân, sao đến tôi lại khác?"

"Trần Quân sẽ không ép tôi làm việc." Tô Tử Bác đáp.

"Tôi ép cậu cái gì?" Sắc mặt Thẩm Hựu Lam đã có chút khó chịu.

"Anh tốt với tôi, tôi rất cảm kích, nhưng mỗi người mỗi khác." Tô Tử Bác không hiểu tại sao, từ lúc Thẩm Hựu Lam bước vào nhà với bó hoa trên tay cậu đã cảm thấy khó chịu, cuối cùng không kìm được mà buột miệng: "Không biết phó biên Thẩm đã từng nghe qua khái niệm giữ khoảng cách chưa?"

Thẩm Hựu Lam sửng sốt một chút.

Ngay cả Tô Tử Bác cũng sửng sốt, nhưng cậu không còn đường lui, đành thuận theo cơn bực bội mà nói tiếp.

"Có lẽ chỉ cần một câu nói, anh có thể khiến mọi người xoay quanh anh, nhưng đừng luôn cố kiểm soát người khác." Tô Tử Bác đứng lên, tay vô tình lướt qua bó hoa trên bàn, bình thản nhận xét: "Hoa này đẹp thật."

"Đạo cụ chụp ảnh." Thẩm Hựu Lam đáp, "Nhân tiện mang về thôi."

"Không liên quan đến tôi." Tô Tử Bác phất tay, quay lưng lại nói, "Tôi đi đọc sách đây."

Cậu lại không kiểm soát được cảm xúc của mình.

Tô Tử Bác không hiểu tại sao, nhưng mỗi khi ở trước mặt Thẩm Hựu Lam, cậu luôn bộc lộ những cảm xúc mà thường ngày cậu kìm nén. Ví dụ, không ai biết rằng cậu cũng có lúc cáu gắt, không phải lúc nào cũng hòa nhã và ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài. Suy cho cùng, hầu hết thời gian cậu trở thành hình mẫu mà người khác mong muốn, chứ không phải chính cậu muốn như vậy.

Thẩm Hựu Lam... Cậu không ghét hắn, ngược lại, thật ra cậu khá thích khi được tiếp xúc với đối phương.

Nói gì thì nói, Thẩm Hựu Lam thực sự là một người rất cuốn hút. Nghĩ đến vẻ ngoài điển trai, lương cao, du học về, gia thế vững chắc, công việc lại danh giá, chắc chắn hắn cũng rất được chào đón trong vòng bạn bè của mình.

Nhớ lại việc hắn ta còn phải đi xem mắt, Tô Tử Bác cảm thấy buồn cười.

Cậu đeo tai nghe, bật một bài học tiếng Anh, chuẩn bị nghe một lát.

...

Giống như hầu hết các thí sinh chuẩn bị thi đại học, thời gian Tết cũng không có kỳ nghỉ. Sau Tết, việc học càng thêm căng thẳng với các kỳ thi thử.

Trước đêm giao thừa, Tô Tử Bác hầu như không ra khỏi nhà, tập trung hoàn toàn vào việc học.

Thẩm Hựu Lam cũng bận rộn với công việc cuối năm, gần như ngày nào cũng về rất muộn.

Sau lần xích mích nho nhỏ với Thẩm Hựu Lam, hai người không nói thêm một lời nào.

Thật ra Tô Tử Bác đã sớm quên mất chuyện này rồi, ban đầu cậu chỉ nghĩ là do lệch thời gian thôi, hơn nữa, Thẩm Hựu Lam mỗi lần đi làm về muộn, vẫn sẽ có dì giúp việc đến nấu cơm tối cho cậu, thế nên Tô Tử Bác chẳng bao giờ bị đói.

Dì nấu ăn rất giỏi, đồ ăn rất ngon nhưng ăn mấy ngày liền Tô Tử Bác lại bắt đầu nhớ tới món bò bít tết mà Thẩm Hựu Lam làm, vì thế hỏi thăm ở chỗ dì thử: "Dạo này Thẩm Hựu Lam tăng ca liên tục, đều là dì đến nấu cơm sao ạ?"

"Đúng vậy, cậu ấy bảo mấy ngày này rất bận, còn dặn tôi chăm cậu thật tốt, không để cậu bị đói. À, cậu ấy còn nói đừng kể với cậu điều này." Dì đáp.

Tô Tử Bác: "..."

"Dì cứ nói đấy, muốn ăn gì thì bảo dì nấu nhé. Cậu phải ăn nhiều vào, ôn thi đại học tốn sức lắm." Dì nói.

"Cảm ơn dì." Tô Tử Bác vừa nhấm nháp đũa vừa nhìn trần nhà, "Muốn ăn bò bít tết anh ấy làm..."

Đây không phải lời nói dối, bò bít tết Thẩm Hựu Lam làm thật sự rất ngon, không hiểu sao còn rất thơm mùi sữa. Nguyên liệu chắc chắn đắt đỏ, kỹ thuật nấu cũng không tầm thường. Tô Tử Bác cảm thấy mình có thể ăn liền mười miếng mà không ngán.

Cậu nghĩ rằng mình và Thẩm Hựu Lam không nói chuyện là do lệch giờ giấc, cho đến một buổi sáng nọ, khi cậu dậy sớm và thấy hắn vẫn còn ở nhà. Thẩm Hựu Lam mặc áo sơ mi trắng, ôm mèo đi dạo trong phòng. Tô Tử Bác nằm trên lan can cầu thang, chào: "Chào buổi sáng."

Thẩm Hựu Lam ngước nhìn cậu một cái, khẽ gật đầu, rồi đi thẳng.

Tô Tử Bác: "?"

Lúc đó cậu mới nhận ra hai người hình như đã không nói chuyện với nhau mấy ngày rồi.

Có khi nào Thẩm Hựu Lam vẫn còn giận vì chuyện hôm đó?

Trong lúc hắn từ phòng khách đi ra cửa, Tô Tử Bác nghĩ mãi về chuyện này, càng nghĩ càng cảm thấy hình như đúng là vậy thật. Cậu chạy xuống lầu, tiếng bước chân vang dội trên cầu thang. Đến khi cậu đến gần, Thẩm Hựu Lam đang đứng ở cửa, nhẹ nhàng đặt con mèo xuống sàn để nó đứng sang một bên.

Tô Tử Bác đi chậm lại, đứng trong phòng khách nhìn hắn.

Thẩm Hựu Lam dường như không để ý, vịn khung cửa mang giày chuẩn bị đi. Khi hắn sắp bước ra ngoài, Tô Tử Bác gọi: "Hôm nay anh cũng không về ăn cơm à?"

Thẩm Hựu Lam dừng lại một chút, lắc đầu.

"Ngày mai là giao thừa rồi đấy, dì cũng không đến nấu cơm nữa." Tô Tử Bác nói tiếp, "Tối nay anh còn tăng ca không? Chúng ta chưa chuẩn bị gì cho bữa tất niên gì cả."

"..." Thẩm Hựu Lam-người từng trải qua rất nhiều những tình huống đối nhân xử thế, làm sao không nhận ra Tô Tử Bác đang tìm đường xuống thang.

"Tôi muốn ăn bò bít tết anh làm." Tô Tử Bác nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"Được." Thẩm Hựu Lam đáp, "Cậu không ra khỏi khu nhà được nên tôi sẽ đi mua nguyên liệu. Muốn ăn gì thì nhắn tin cho tôi."

"OK!" Tô Tử Bác ôm mèo từ dưới đất lên, giơ chân mèo chào hắn, "Tạm biệt."

Không hiểu sao tự dưng mấy ngày không nói chuyện, rồi lại tự dưng làm hòa.

Sau đó, Tô Tử Bác nhắn tin cho Thẩm Hựu Lam, hắn đều trả lời từng tin. Cậu còn hỏi:

— Hôm nay anh trả lời tin nhắn nhanh thế, không bận à?

Một lát sau, Thẩm Hựu Lam gửi cho cậu một tấm ảnh. Đó là ảnh chụp trong một buổi chụp hình trước đó.

Thẩm Hựu Lam nhắn:

— Chỉ cho cậu xem thôi, đừng phát tán.

— Thấy sao?

Tô Tử Bác đáp:

— Cũng được, nhìn mặt mình chẳng có cảm giác gì cả.

...

Trong văn phòng, Thẩm Hựu Lam sau khi thấy tin nhắn, hắn chống tay lên đầu nhìn vào màn hình máy tính.

Người biên tập ngồi đối diện bàn làm việc của hắn hỏi: "Anh quyết định chọn tấm nào chưa?"

"Tấm này đi," Thẩm Hựu Lam nói, "Làm một trang đôi lớn."

"Chúng ta không thể làm thành poster à?" Biên tập hỏi.

"Công ty quản lý không cho phép," Thẩm Hựu Lam đáp, "Bên họ muốn đảm bảo thời lượng lên hình của từng người đều nhau, kích thước và vị trí cũng phải ngang bằng, nếu không dễ gây mâu thuẫn giữa các nhóm fan."

"Fan ai thì làm trang đôi lớn cho người đó chứ," Biên tập nói, "Thiếu một, hai người không mua cũng chẳng sao."

"Vậy nên làm năm trang đôi lớn, coi như poster rồi." Thẩm Hựu Lam đáp.

Khi hai người đang nói chuyện, Penny gõ cửa bước vào, đặt lên bàn hắn hai hộp quà: "Quà PR, một cái là của ZpaiiY, chỉ định gửi cho anh."

"Cảm ơn." Thẩm Hựu Lam nói.

"Sau Tết, họ sẽ công bố hợp đồng của Tô Tử Bác nhỉ? Thật không ngờ một thương hiệu lại có thể chờ đợi đại diện lâu như vậy." Penny nói, "Anh đã dùng chiêu gì mê hoặc họ thế?"

"..." Thẩm Hựu Lam lắc đầu, nói, "Cô không có việc gì làm à?"

"Ừ, mai nghỉ Tết." Penny đáp, "Nhớ duyệt cho tôi, tôi còn phải bắt tàu về quê làm hoa khôi làng đây."

"Chúc mừng năm mới." Thẩm Hựu Lam nói, "Đi đường cẩn thận."

Khó mà tin được ngày mai đã là năm mới.

Nhiều nhân viên ngoại tỉnh đã về quê đón Tết, những người ở gần cũng hoàn tất công việc và rời văn phòng sớm. Cả văn phòng chỉ còn lại vài người, yên tĩnh hơn hẳn thường ngày. Những chiếc áo khoác được bọc lại để tránh bụi, thiết bị chụp ảnh và đồ quý giá đều được cất trong két sắt.

Không khí nghỉ Tết đã tràn ngập.

Khi rời đi, các đồng nghiệp còn chúc nhau một câu "Chúc mừng năm mới". Người cuối cùng tắt đèn hỏi Thẩm Hựu Lam: "Lance, hôm nay anh vẫn tăng ca à?"

"Không, tôi sắp về rồi." Thẩm Hựu Lam nói, "Chúc mừng năm mới."

"Chúc mừng năm mới!" Người kia chạy tới, dúi vào tay anh một nắm kẹo, "Tặng anh, chúc anh năm mới ngọt ngào nhé!"

Thẩm Hựu Lam: "..."

Trong tay cầm một nắm giấy gói kẹo đủ màu sắc mà không biết để đâu, Thẩm Hựu Lam cũng không thích ăn kẹo, nhưng vẫn bỏ vào túi để mang về cho cậu thanh niên mười tám tuổi ở nhà ăn.

Theo danh sách mua sắm mà cậu bé gửi, Thẩm Hựu Lam tiện đường ghé siêu thị, mua nốt những món cần thiết.

Ngày mai vốn hắn còn định đến văn phòng, nhưng có vẻ mọi người đều đã nghỉ, nên hắn quyết định ở nhà làm nốt công việc cuối năm.

Khi về đến nhà, không gian yên tĩnh lạ thường.

Có vẻ Tô Tử Bác đang ngủ.

Trong sự tĩnh lặng của căn nhà, con mèo đi đi lại lại trong phòng khách ấm áp. Nghe thấy tiếng người về, nó ngoái đầu nhìn mà không kêu cũng chẳng quấy.

Thẩm Hựu Lam đưa ngón tay làm động tác "suỵt" với con mèo.

Hắn chuẩn bị đi tắm trước.

Tắm xong, hắn ngâm mình trong nước ấm khiến toàn thân nhẹ nhõm, áp lực tan biến. Hắn khẽ thở dài một hơi thoải mái, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.

30 phút về sau, hắn lõa thể bước ra khỏi bồn tắm thì phát hiện mình quên mang bộ đồ ngủ vào, chỉ có khăn tắm và đồ lót. Hắn chỉ có thể lau khô người trước, sau đó mở cửa phòng tắm, hơi nước lan tỏa khắp phòng khách. Bên ngoài đèn vẫn tối, chứng tỏ Tô Tử Bác chưa dậy.

Thẩm Hựu Lam để trần phần lưng, thoải mái bước xuống lầu. Nhà được sưởi ấm như ngày xuân, hắn cũng không vội mặc đồ, chỉ chống tay lên bàn, uống mấy ngụm nước từ chiếc ly trên bàn.

Uống xong hắn đặt ly thủy tinh xuống, đang chuẩn bị mặc quần áo thì đột nhiên nghe tiếng động lớn từ tầng trên.

"..." Thẩm Hựu Lam dự cảm có chuyện không lành, hắn vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tô Tử Bác không biết lúc nào đã tỉnh lại đứng ở tầng trên, đôi mắt tròn xoe, vẻ mặt khiếp sợ hét lên: "Sau lưng anh là cái gì vậy?!"
— QUẢNG CÁO —