Khi Thẩm Hựu Lam còn đang tăng ca, Tô Tử Bác đã ngồi xe của Lý Tư Lục đến khách sạn.
Mặc dù đây là một khách sạn theo tiêu chuẩn cao cấp, nhưng vì gần khu vực trường thi nên đã trở thành lựa chọn đắt đỏ và hiếm hoi cho phụ huynh tìm nơi lưu trú. Tô Tử Bác ăn mặc kín mít tiến vào khách sạn, làm thủ tục nhận phòng, không ai nhận ra cậu, mọi việc diễn ra suôn sẻ. Chỉ đến khi bước vào phòng, Tô Tử Bác mới tháo khẩu trang ra.
"Phù, chỗ này được đấy." Lý Tư Lục nhìn xung quanh, rồi kéo rèm cửa sổ sát đất ra ngắm nghía, "Trời đất, đây là phòng nhìn ra sông à."
Tô Tử Bác không quan tâm đến việc có nhìn ra sông hay không, với cậu, tòa nhà hơn 30 tầng này mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối.
"Đêm nay em ngủ một mình à? Hay Thẩm Hựu Lam sẽ ở với em?" Lý Tư Lục nhìn đồng hồ, "Anh lát nữa có việc, không thể ở lại với em được, em ở một mình có ổn không đấy?"
"Anh cứ đi lo việc của mình đi." Tô Tử Bác đáp. "Sáng mai Thẩm Hựu Lam sẽ đến đón em."
"Thế thì được." Lý Tư Lục nói, "Vậy anh không làm phiền nữa, có gì thì gọi anh, mai anh sẽ đưa em đi."
Sau khi Lý Tư Lục rời đi, Tô Tử Bác ngồi đọc sách một lúc, nhưng mãi vẫn không thấy tin nhắn của Thẩm Hựu Lam. Do dự một hồi, cậu quyết định gọi cho hắn.
Thẩm Hựu Lam bắt máy, đầu dây bên kia có tiếng còi xe, không rõ có phải đang chạy xe hay không.
"Anh buổi tối... có qua đây không?" Tô Tử Bác hỏi.
"Làm sao vậy?" Thẩm Hựu Lam nói.
"Không có gì... chỉ là có một phòng thôi, tôi muốn hỏi anh đến đây thì ngủ ở đâu..." Tô Tử Bác nói.
"Vậy mai sáng tôi đến đón em." Thẩm Hựu Lam nói.
"Ồ." Tô Tử Bác không rõ là nhẹ nhõm hay thất vọng, "Thế cũng được."
"Ừ." Thẩm Hựu Lam đáp.
Trước khi Thẩm Hựu Lam cúp máy, Tô Tử Bác bỗng gọi với lại: "Này... Đợi, đợi đã!"
"Sao thế?" Thẩm Hựu Lam hỏi.
"Hay là anh cứ qua đây đi." Tô Tử Bác nói, "Ở một mình, tôi thấy hơi sợ..."
"Được." Thẩm Hựu Lam nói, "Một tiếng nữa tôi đến."
Tô Tử Bác lập tức thấy an tâm. Cậu tắt máy, nhảy nhót trên giường vài cái như lò xo rồi thõa mãn nằm xuống giường.
Chiếc giường mềm mại, êm ái, quay đầu sang bên là dòng xe tấp nập như đom đóm chuyển động, ánh sáng náo nhiệt từ bờ sông đối diện. Nếu không phải vì ngày mai là một ngày đặc biệt, có lẽ Tô Tử Bác sẽ cảm thấy tất cả đều rất tuyệt vời.
Rất nhanh, nằm một lúc cậu đã thấy buồn ngủ.
Tô Tử Bác nhờ Siri trên điện thoại đặt báo thức một tiếng sau, sợ mình ngủ quên không mở cửa cho Thẩm Hựu Lam.
Trong giấc ngủ chập chờn, cậu bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa mạnh mẽ.
Tô Tử Bác ngồi bật dậy trên giường, tưởng rằng Thẩm Hựu Lam đã đến. Cậu lảo đảo đứng lên, chạy ra cửa, nhưng tiếng gõ càng lúc càng gấp gáp và dữ dội, thậm chí có phần thô lỗ.
Tô Tử Bác do dự giây lát, chợt nhận ra có lẽ không phải Thẩm Hựu Lam. Sau đó, cậu nghe thấy vài tiếng cười khúc khích của các cô gái.
Quả nhiên không phải anh ấy!
Tô Tử Bác lập tức tỉnh táo hơn một nửa, vội rụt tay lại, hoảng sợ nhìn ra phía cửa.
Nỗi sợ hãi từ hơn một tháng trước bất ngờ bị đánh thức từ nơi sâu thẳm trong lòng.
Cậu mím chặt đôi môi đang run rẩy, lùi lại nửa bước. Tiếng gõ cửa dừng lại, dường như bên ngoài có người nói gì đó lớn tiếng mà cậu nghe không rõ. Trong phút chốc yên lặng tưởng chừng như dài đằng đẵng, đột nhiên một âm thanh "tít tít ——" sắc nhọn vang lên: cửa mở ra rồi!
Tô Tử Bác ngay lập tức dựng tóc gáy, và nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình.
Thẩm Hựu Lam cầm thẻ phòng trong tay, ánh mắt hắn cụp xuống, đánh giá cậu từ trên xuống dưới.
Khuôn mặt Thẩm Hựu Lam tối sầm như đám mây đen, giữa đôi mày hiện lên sự giận dữ, rõ ràng vẫn chưa nguôi cơn bực bội.
Nhưng Tô Tử Bác đã thở phào nhẹ nhõm: "... Là anh à."
"Thưa ngài."
Phía sau Thẩm Hựu Lam có người, hắn nghiêng người sang một bên, hai tay bỏ vào túi. Người đi cùng là nhân viên phục vụ của khách sạn: "Thưa ngài, vừa rồi ngài có báo với lễ tân rằng có người quấy rối ở đây phải không ạ?"
"Tôi đã đuổi họ đi rồi. Ảnh chụp làm bằng chứng tôi đã lưu trong điện thoại." Thẩm Hựu Lam đưa điện thoại cho nhân viên, "Mong các bạn kiểm tra lại camera an ninh. Nếu còn xảy ra lần thứ hai, tôi sẽ chọn cách báo cảnh sát."
"Rất xin lỗi ngài." Nhân viên khách sạn liên tục xin lỗi, "Chúng tôi cam đoan sẽ không để những chuyện tương tự xảy ra lần nữa."
Tô Tử Bác đứng trong phòng nghĩ, thì ra là Thẩm Hựu Lam đã đuổi những người đó đi.
Sau khi dặn dò thêm vài câu, Thẩm Hựu Lam quay lại đóng cửa rồi mới thở dài một hơi.
Đôi mắt sâu thẳm, tối đen của hắn nhìn Tô Tử Bác, giọng nói dịu dàng trở lại: "Sợ rồi phải không?"
"... Cũng ổn." Tô Tử Bác đưa tay nắm lấy mép bàn, "Dù sao họ cũng không vào được."
"Tôi mang chút đồ ăn cho em" Thẩm Hựu Lam đặt túi đồ lên bàn trước mặt Tô Tử Bác. "Em đọc sách đi, tôi sẽ không làm phiền."
"Anh vẫn còn việc phải làm à?" Tô Tử Bác hỏi.
"Ừ." Thẩm Hựu Lam đáp ngắn gọn.
Hắn ngồi bên mép giường, nói: "Ông chủ của em chưa từng nghĩ đến việc trang bị cho em thêm một trợ lý sao?"
"Trước kia Trần Quân vừa là quản lý vừa là trợ lý của tôi..." Tô Tử Bác nói: "Giờ thì anh Tư Lục không rảnh rỗi như thế để có thể quản lý tôi mọi lúc mọi nơi."
"Những nghệ sĩ có giá trị tương đương em thường sẽ có từ một đến hai trợ lý." Thẩm Hựu Lam nói, "Có lẽ sau kỳ thi đại học, khi đội ngũ của em được tái cơ cấu, Từ Dĩ Thanh sẽ cân nhắc lại vấn đề này."
"Không đúng..." Tô Tử Bác sau khi nghe hắn nói xong thì tỏ vẻ không hài lòng, "Có phải anh không muốn ở cùng tôi không?"
Lông mày Thẩm Hựu Lam hơi giãn ra: "Câu nào của tôi khiến em nghĩ như vậy?"
"Anh lại nhắc tôi tìm trợ lý này nọ... Nếu tối nay bận thì anh cứ đi trước đi, tôi ở một mình không sao mà." Tô Tử Bác cau mày nói.
Thẩm Hựu Lam còn định lên tiếng, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Tử Bác lập tức phản xạ có điều kiện, giật mình đến mức lưng cũng cong lại.
Ngoài cửa có người nói: "Tiên sinh, giường phụ của ngài đây ạ."
Thẩm Hựu Lam đi mở cửa, hai nhân viên phục vụ khiêng vào một chiếc giường sofa gấp lớn. Vì phòng vốn rộng rãi, hắn bảo họ đặt giường ở khu vực phòng khách.
Sau khi họ rời đi, Thẩm Hựu Lam quay lại nhìn Tô Tử Bác, người đang ngây ra như phỗng phía sau. Ánh mắt hắn như muốn nói: Đấy, chẳng phải chính em vừa nói sao?
Rồi lắc đầu.
"..." Tô Tử Bác thấp giọng nói, "Vậy anh mau làm việc đi."
"Ngủ sớm đi." Thẩm Hựu Lam kéo bức bình phong lớn ngăn giữa căn phòng, chia hai người ở hai bên.
Tô Tử Bác nằm lại trên giường.
Mặt cậu úp vào gối, xung quanh yên tĩnh lạ thường. Nếu nghe kỹ, có thể nghe thấy tiếng gõ bàn phím của Thẩm Hựu Lam. Nhịp tim của cậu dội vào gối, dường như cậu có thể tưởng tượng cảnh hắn đang ngồi bên bàn làm việc phía bên kia.
Thật kỳ lạ, vừa rồi có phải cậu làm nũng với Thẩm Hựu Lam không nhỉ? Một người đàn ông trưởng thành liệu có thực sự bao dung tất cả mọi thứ về cậu không? Liệu hành động của cậu có khiến hắn thấy phiền phức không?
Rốt cuộc, Thẩm Hựu Lam đối với cậu, có chút cảm giác nào không?
Những suy nghĩ kỳ quặc tràn ngập trong đầu. Thậm chí khi Thẩm Hựu Lam bước ra từ phòng tắm, cậu còn lén liếc nhìn vóc dáng và dáng đi của hắn. Tô Tử Bác giật mình nhận ra mình giống như một kẻ biến thái, nghĩ ra đủ thứ chuyện mà Thẩm Hựu Lam hoàn toàn không biết.
Đúng là trước kỳ thi, đầu óc chẳng thể nhét nổi chút chuyện nghiêm túc nào, toàn là những ý nghĩ linh tinh.
Mà khoan, vừa nãy hình như Thẩm Hựu Lam có mang đồ ăn cho cậu?
Tô Tử Bác bật dậy khỏi giường, chạy đến bàn, nhanh chóng lấy một món ra, xé bao bì rồi cho vào miệng.
... Ngọt quá.
...
Ngày thi đại học, ánh mặt trời rực rỡ.
Dù đa phần mọi người đều được bố mẹ đưa đi thi, đội ngũ đưa đón cũng khá hoành tráng, Tô Tử Bác lại được đưa đến điểm thi một cách lặng lẽ. Bảo vệ trường còn sợ gây náo động, nhưng học sinh ở đó lại rất bình tĩnh, chẳng ai xem cậu là người đặc biệt.
Tô Tử Bác bước vào trường thi, chỉ có một nguyện vọng: Thi cho thật tốt.
Bình an nhé, Tiểu Tô.
Bình an vượt qua kỳ thi đại học.
(Chắp tay cầu nguyện)
Tuy nhiên, vì không gây chú ý quá mức, điều này khiến những người quan tâm đến Tô Tử Bác cũng thở phào nhẹ nhõm. Quả thực đã đạt được mục tiêu bình an qua ngày thi đầu tiên.
Ngày thi đầu tiên kết thúc, Lý Tư Lục đến đón cậu về khách sạn. Lần này mọi người càng phải cẩn thận hơn, vì không loại trừ khả năng bị theo dõi. Trong sự bảo vệ quá mức này, Tô Tử Bác cảm thấy áp lực này còn lớn hơn cả kỳ thi đại học.
Cách duy nhất để giải tỏa áp lực là nhìn thấy Thẩm Hựu Lam.
Thẩm Hựu Lam là liều thuốc tốt nhất của cậu. Sự dịu dàng của hắn vừa mềm mại vừa cháy bỏng, hoàn toàn khác biệt với cảm giác hắn mang lại cho thế giới bên ngoài. Tô Tử Bác tạm thời không thể xác định nguồn gốc và mục đích của sự dịu dàng ấy, nhưng cậu không thể không để mình chìm đắm trong đó, hoàn toàn không có chút kháng cự nào.
Thi đại học hai ngày, ngày mai là ngày cuối cùng.
Càng đến hồi kết, càng có cảm giác trống rỗng kỳ lạ.
Tô Tử Bác ngồi đọc sách, ôn lại kiến thức lần cuối. Cậu len lén nhìn qua tấm bình phong về phía Thẩm Hựu Lam, thử hỏi: "Tối mai tôi mời anh ăn lẩu nhé? Đã nói sẽ mời anh nhiều lần rồi mà vẫn chưa thực hiện được."
"Tối mai..." Đồng hồ trên tay Thẩm Hựu Lam lóe sáng dưới ánh đèn, hắn hơi lắc nhẹ, nói: "Tôi phải đi công tác."
"Hả?" Tô Tử Bác lầm bầm, "Thời gian của anh chặt chẽ đến vậy sao..."
"Không còn cách nào khác." Thẩm Hựu Lam chống tay lên đầu, mắt vẫn nhìn vào màn hình, nói: "Công việc dồn lại trong hai ngày qua quá nhiều."
Tô Tử Bác không nói gì, tay chống dưới đầu: "Anh đi mấy ngày?"
"Năm ngày."
"Ồ..." Tô Tử Bác đáp, "Ngày mai thi xong tôi cũng phải về công ty."
"Ừ." Thẩm Hựu Lam lúc này vẫn không quên dặn dò cậu thật kỹ, "Nhớ phải thương lượng rõ ràng lại với quản lý của em, nếu có cái gì không biết thì cứ trực tiếp đi tìm Từ Dĩ Thanh, nhờ anh ấy cho ý kiến."
"Òoo..." Tô Tử Bác lại rầu rĩ lên tiếng.
Làm sao bây giờ?
Rõ ràng Thẩm Hựu Lam đi công tác chẳng phải chuyện gì lớn.
Rõ ràng ngày mai gánh nặng lớn nhất sẽ được gỡ bỏ.
Rõ ràng cảm giác này, chỉ cần không gặp Thẩm Hựu Lam, mọi đơn phương si tình sẽ tan biến không dấu vết.
Nhưng cậu dường như chẳng thấy vui chút nào.
Tô Tử Bác đi tắm trước. Sau khi tắm xong, cậu ngồi sấy tóc, Thẩm Hựu Lam cũng vào phòng tắm.
Cậu sấy tóc khô, ngồi bên bàn nhìn ra cửa sổ, đầu óc trống rỗng như đêm hôm trước. Chẳng bao lâu sau, có tiếng động truyền đến.
Thẩm Hựu Lam bước ra từ phòng tắm, trên người mặc chiếc áo sơ mi mới. Hắn dường như chưa lau khô người đã mặc áo, lúc đi ngang qua, trên áo vẫn phảng phất mùi nước giặt — một mùi hương mà Tô Tử Bác vô cùng quen thuộc.
Cậu nhìn mái tóc ướt sũng của Thẩm Hựu Lam, những giọt nước đọng trên người hắn làm chiếc áo bám sát vào da thịt sau lưng, tạo thành những đường nét lờ mờ.
Hình xăm đẹp đẽ của hắn lộ ra. Hoa hồng đỏ thắm và thanh kiếm Tây Âu cũ kỹ ẩn hiện, dường như hòa hợp với lớp áo sơ mi, mang đến một sức hấp dẫn đầy mê hoặc.
Thẩm Hựu Lam đưa lưng về phía cậu, một tay cầm điện thoại, tay kia kẹp thuốc lá điện tử, trong làn sương hơi nước vờn quanh lấy ngón tay của hắn, hắn cúi đầu nhìn xem điện thoại, mái tóc rũ xuống trán, ẩm ướt như rong biển.
Hắn đặt điện thoại lên đầu giường, hỏi: "Có lạnh không, cần bật điều hòa không?"
"Không lạnh." Tô Tử Bác lúc nói chuyện ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng đối phương. Cậu đi chân trần, bước từng nhẹ nhàng trên sàn, giống như con mèo im lặng, tiến lại gần Thẩm Hựu Lam.
Thẩm Hựu Lam hoàn toàn không hay biết, vẫn tiếp tục nói: "Tóc em đã khô chưa, có cần..."
Câu nói sau đó của hắn bị chặn lại, vì đột nhiên hắn cảm thấy một sức nặng áp lên lưng mình. Cả cơ thể hắn cứng đờ, bàn tay đang cầm điếu thuốc hơi nhấc lên, câu nói dang dở bị nuốt trọn vào trong.