Mặc dù gần đây cậu thường bị Ninh Trân chạm vào cánh tay hay khoác vai, nhưng cậu vẫn tự an ủi mình rằng có lẽ người ta nghĩ cậu là trai thẳng, nên không suy nghĩ nhiều.
Nhưng trong tình huống này, xung quanh toàn là nhân viên và diễn viên, khiến cậu cảm thấy hành động này hơi vượt quá giới hạn.
Tô Tử Bác không dám từ chối thẳng thừng. Cậu chỉ có thể nhẹ giọng bảo mấy câu rằng mình thật sự không sao, muốn nhanh chóng để Ninh Trân đứng dậy.
Ninh Trân đứng lên, phủi bụi trên đầu gối, cúi xuống nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng: "Không sao là tốt rồi."
Tô Tử Bác lùi về phía sau một chút, theo phản xạ muốn tìm Lý Tư Lục để nhờ giải vây. Khi quay đầu lại, cậu nhìn thấy vài nhân viên đeo thẻ công tác đang đứng gần đó.
Họ cầm máy ảnh, đang chụp ảnh hai người họ.
Tô Tử Bác vừa định lên tiếng, trợ lý bên cạnh đã bước tới chặn lại, hỏi: "Khu vực hậu trường không được chụp ảnh mà, các anh từ đâu tới, đưa thẻ công tác ra xem nào."
Hai người đội mũ lưỡi trai lùi lại vài bước, dường như nói thêm vài câu.
Tô Tử Bác nhìn một trong hai người, cảm thấy hơi quen, có lẽ là một fan lớn thường xuyên theo xe.
"Chuẩn bị lên sân khấu!" Người quản lý cầm loa hét lớn: "Nhóm đầu tiên! Nhóm đầu tiên! Ready!"
"Cần khoác tay anh không?" Ninh Trân còn giơ tay lên, làm động tác khoác tay đầy lịch sự.
"..." Tô Tử Bác lắc đầu: "Không cần đâu."
Vừa dứt lời, cậu nghe thấy người điều phối ở phía sau hét lên: "Lance sẽ ra ở nhóm thứ hai ngay sau họ, lúc nãy còn đứng đây mà! Người đâu rồi!"
"Lance?! Lance nào cơ?"
"Lance đó!!! Thẩm Hựu Lam!!!"
Nghe thấy tên Thẩm Hựu Lam, Tô Tử Bác theo phản xạ quay đầu lại, sau đó bị người quản lý đẩy vai, giục: "Đi đi đi ————!"
Trong chớp mắt, ánh đèn sáng chói chiếu lên người cậu.
Bộ vest lộng lẫy trên người cậu dưới nhiều góc độ tỏa ra thứ ánh sáng đủ sắc màu rực rỡ. MC dùng giọng ngọt ngào giới thiệu: "Khoác lên mình thiết kế cao cấp từ bộ sưu tập "Hải Yêu" của Thaumatin, thành viên của Uranus, Tô Tử Bác và nam diễn viên trẻ Ninh Trân cùng đoàn phim Phong Thời đang tiến đến với chúng ta."
MC đứng lại và tiếp tục giới thiệu họ, dưới khán đài tiếng reo hò của fan càng lúc càng lớn. Giữa những tiếng hò hét, không biết ai đó đã hét to một câu: "Cưới nhau đi!", khiến không khí càng náo nhiệt đến mức gần như không thể kiểm soát.
Tô Tử Bác chỉ có thể coi như không nghe thấy, ngược lại là Ninh Trân trước sau vẫn giữ thái độ ôn hòa thường thấy để đáp lại sự nhiệt tình của fan.
Khi bước xuống sân khấu, chẳng biết vô tình hay cố ý mà Ninh Trân đưa tay khoác vai cậu, tiếng thét chói tai càng không có cách nào ngừng lại, suýt chút nữa lật tung cả hiện trường.
Mà điều thú vị hơn là, người tiếp theo bước ra lại chính là Thẩm Hựu Lam.
Với tư cách là người từng bị tung tin là bạn cùng nhà của Tô Tử Bác, sau đó Thẩm Hựu Lam đã thẳng thắn làm rõ mối quan hệ giữa họ. Kể từ đó, cả hai không còn xuất hiện cùng nhau ở nơi công cộng. Nay, Thẩm Hựu Lam lại xuất hiện ngay sau cậu trên thảm đỏ, khiến người ta không khỏi cảm thấy cách sắp xếp này thật cố ý và rõ ràng.
Khi nghe MC giới thiệu Thẩm Hựu Lam, Tô Tử Bác rất muốn quay lại nhìn một cái.
Nhưng Ninh Trân đã kéo tay cậu chuẩn bị đi vào trong ngồi. Vị trí của họ được sắp xếp cạnh nhau, điều này là hiển nhiên. Tuy nhiên, ngay khi Ninh Trân kéo tay cậu, Tô Tử Bác đã nhanh chóng rút tay mình ra.
Hành động của Tô Tử Bác khiến Ninh Trân cảm thấy có điều gì đó khác thường, anh ta hỏi: "Em bị sao vậy?"
"... Em cảm thấy chúng ta không cần phải thân mật như vậy," Tô Tử Bác nói, "Nếu fan nhìn thấy, họ sẽ nghĩ nhiều."
Ninh Trân như có điều suy tư, sau đó gật đầu. Khi hai người ngồi xuống, họ không có bất kỳ trao đổi nào nữa.
Cho đến khi Tô Tử Bác nhìn thấy Thẩm Hựu Lam, người đã đi qua thảm đỏ, đang tiến đến chỗ ngồi ở hàng ghế phía trước.
Cậu không biết liệu Thẩm Hựu Lam có nhìn thấy mình không, còn cậu chỉ có thể nhìn thấy phía sau đầu hắn.
Không thể dùng điện thoại, Tô Tử Bác cũng không biết phải liên lạc với đối phương bằng cách nào.
"Này." Ninh Trân đột nhiên lên tiếng.
"Sao vậy ạ?" Mắt Tô Tử Bác vẫn nhìn về bóng lưng cao lớn của Thẩm Hựu Lam.
Bên cạnh Thẩm Hựu Lam xuất hiện một người phụ nữ. Hắn lịch sự giúp cô ấy nhấc tà váy. Người phụ nữ mỉm cười, chỉnh lại váy rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, giống như đã chờ đợi rất lâu nên cô hào hứng nói chuyện không ngớt.
Thẩm Hựu Lam nghiêng đầu mỉm cười, trông như đang lắng nghe rất chăm chú.
"Fan của em nhìn thấy em và anh thân mật, sẽ ghét anh lắm sao?" Ninh Trân chống cằm nhìn cậu hỏi.
"Có lẽ thế. Dù sao chúng ta cũng là giả mà." Tô Tử Bác đáp, "Em chỉ không muốn họ..."
Tô Tử Bác không nghĩ đến từ đó, cậu lắc đầu, đang định tìm cách diễn đạt khác thì Ninh Trân bất ngờ nói: "Nhưng anh không phải đang diễn trò."
Tô Tử Bác khựng lại. Cậu ngẩng đầu lên, Thẩm Hựu Lam vẫn đang nói chuyện với người phụ nữ bên cạnh, không chú ý đến họ ở phía sau. Đôi mắt của Ninh Trân trong bóng tối, như những viên ngọc phát ra ánh sáng rực rỡ.
Khách mời bốn phía dần dần tiến vào chỗ ngồi, Thẩm Hựu Lam đứng dậy chỉnh lại cổ áo, khi quay đầu lại hắn mới nhìn thấy Ninh Trân và Tô Tử Bác ngồi ở phía sau.
Thẩm Hựu Lam đặt tay lên lưng ghế. Tô Tử Bác ngước mắt nhìn hắn, trên mặt không biểu cảm chỉ giơ tay lên xem như chào hỏi.
Thẩm Hựu Lam gật đầu đáp lại. Sự tương tác giữa họ giống như hai người lạ vừa quen, thoáng qua nhau.
Không ai nói thêm gì nữa, cho đến khi buổi lễ bắt đầu.
Những người đến tham dự buổi lễ tất nhiên không ai ra về tay không, mỗi người ít nhất sẽ nhận được một giải thưởng.
Thậm chí như Tô Tử Bác, một người trẻ tuổi tài năng, lần đầu tham gia đã nhận được hai giải thưởng quan trọng, chứng minh rằng dù cậu rời khỏi làng giải trí nửa năm qua, danh tiếng của cậu vẫn không hề giảm sút. Không chỉ trở thành gương mặt đại diện thương hiệu xuất sắc, cậu còn có lượng fan đông đảo trong lĩnh vực bán hàng trực tuyến.
Khi đứng trên sân khấu phát biểu, cậu không chỉ cảm ơn công ty quản lý, ông chủ của mình, mà còn gửi lời cảm ơn đến hai đạo diễn của hai đoàn phim cậu đang tham gia. Đặc biệt, cậu còn gửi lời cảm ơn đến Thẩm Hựu Lam.
Khi ấy Thẩm Hựu Lam ngồi dưới khán đài. Nghe thấy tên mình, biểu cảm trên gương mặt hắn không giấu được sự bất ngờ.
"Tôi cũng muốn cảm ơn anh, Thẩm Hựu Lam." Tô Tử Bác nói, "Trong kỳ thi đại học, trong cuộc sống và cả sự nghiệp của tôi anh ấy đã giúp tôi rất nhiều. Tôi chưa bao giờ nói điều này trước công chúng, hôm nay tôi muốn nói một lời cảm ơn với anh ấy."
Sau câu nói đó, một khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm khán phòng, rồi đột ngột tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Nữ nghệ sĩ ngồi cạnh Thẩm Hựu Lam vừa vỗ tay vừa nói với hắn: "Cậu ấy trông ngoan quá đi."
"Ừm." Thẩm Hựu Lam mỉm cười.
Phía sau Thẩm Hựu Lam, Ninh Trân không hề vỗ tay. Anh ta chỉ chống tay lên đầu, nhìn mọi thứ bằng ánh mắt lạnh lùng, không tỏ ra bất kỳ thái độ nào.
Sau buổi lễ là một buổi tiệc rượu từ thiện. Là người quản lý cấp cao của đơn vị tổ chức, Thẩm Hựu Lam chắc chắn phải tham dự.
"Lance." Nữ tổng biên tập của tạp chí Just, Tần Sa, bước đến bên cạnh Thẩm Hựu Lam, lập tức có phóng viên theo sau. Sau khi ôm hắn thì hai người chụp ảnh cùng nhau, bàn tay của hắn nhẹ cuộn thành nắm đấm đặt ở eo cô.
Chụp ảnh xong, Tần Sa lấy một ly champagne từ khay của người phục vụ đi ngang qua, đưa cho Thẩm Hựu Lam.
Nhưng lần này, hắn lắc đầu từ chối: "Hôm nay tôi không uống rượu."
"Không uống rượu?" Tần Sa nhướng mày, "Anh sao thế? Chẳng giống anh chút nào."
"Đúng vậy." Bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm một người, đối phương vỗ mạnh vào lưng hắn một cái.
Thẩm Hựu Lam không kiềm được rít nhẹ một hơi, nghiêng đầu giả vờ giận dữ: "Có thể nhẹ nhàng một chút được không, Tổng giám đốc Chu?"
Tổng giám đốc Chu và Tần Sa đứng vòng quanh hắn: "Thật sự không uống cả hai ly sao?"
"Cũng không phải không muốn, chỉ là gần đây cần kiêng rượu, kiêng thuốc lá." Thẩm Hựu Lam nói.
"Thật kỳ lạ, anh đâu phải kiểu người sống lành mạnh đâu nhỉ." Tần Sa cười quyến rũ, "Đi thôi, ba chúng ta qua bên kia trò chuyện một lát."
Trên đường vừa đi vừa trò chuyện cùng họ, ánh mắt Thẩm Hựu Lam vẫn không ngừng lướt qua khắp nơi trong căn phòng. Chỉ là hắn không nhìn thấy ai quen thuộc cả, cũng không thấy Tô Tử Bác đâu.
Không gặp được Tô Tử Bác cũng là chuyện bình thường. Lịch trình của cậu rất chặt chẽ, công ty quản lý thường sẽ không để cậu tham gia tiệc rượu. Nhưng sau buổi lễ, Thẩm Hựu Lam đã nhắn hỏi cậu đang ở đâu, mà Tô Tử Bác không hề trả lời.
Thẩm Hựu Lam vốn không suy nghĩ nhiều, chỉ là hôm nay không uống một giọt rượu nào mà đầu óc như nóng bừng lên, trong đó đầy ắp hình ảnh Tô Tử Bác đứng ngược sáng, hai tay đặt lên vai người đối diện.
"Chủ biên Thẩm?"
"Ừm?"
Tổng giám đốc Chu nâng ly rượu trước mặt hắn: "Đang nghĩ gì mà thất thần vậy? Chúng ta vừa nói về dự án hợp tác kia, anh có ý kiến gì không?"
"Xin lỗi." Thẩm Hựu Lam thu lại dòng suy nghĩ, nói: "Tôi sẽ suy nghĩ thêm."
...
Tô Tử Bác ăn xong bữa tối mà Lý Tư Lục gọi đến, rồi trở về phòng tắm rửa.
Cậu vốn định ra ngoài ăn khuya, nhưng trên đường về suýt bị fan vây kín đến ngộp thở. Điều đáng nói là những fan này còn hùa theo làm rộn, gọi toàn tên cậu và Ninh Trân.
Trải qua buổi tối hôm nay, Tô Tử Bác chỉ cảm thấy phiền phức.
Cậu đang lau tóc thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Đi đến nhìn qua mắt mèo, ban đầu còn lo lắng lại bị fan quấy rối, bỗng nghe tiếng nói bên ngoài:" Tử Bác, mở cửa, là anh đây."
"..." Tô Tử Bác nhận ra ngay là giọng nói của Ninh Trân.
Cậu tiến sát lại gần cửa nói: "Hơn nửa đêm rồi sao anh không ngủ, đến phòng em làm gì thế?"
"Ngủ không được." Ninh Trân nói, "Anh có thể vào phòng không?"
Cho anh ta vào phòng lúc nửa đêm thế này quả thật không phải quyết định khôn ngoan. Hôm nay Tô Tử Bác đã cảm nhận được sự quan tâm quá mức của Ninh Trân dành cho mình.
Thật ra cậu vẫn hy vọng hai người bọn họ có thể nói chuyện rõ ràng. Tính cách cậu luôn như vậy, thẳng thừng, có gì nói đó, không thích giấu giếm. Có lẽ nên nói với Ninh Trân rõ ràng ranh giới giữa hai người. Vì thế, cậu chọn mở cửa.
Ninh Trân đứng trước cửa, mặc bộ đồ ngủ màu be. Gương mặt anh ta ôn hòa pha chút bất đắc dĩ: "Sao em mở cửa lâu vậy?"
"Sao thế?" Tô Tử Bác hỏi.
"Thật ra cũng không có gì quan trọng, chỉ muốn tới nhìn em một chút, rồi chúc ngủ ngon." Ninh Trân khoanh tay nhìn cậu, ánh mắt dài hẹp thoáng hiện nét cười, "Nếu em không sao, vậy anh không làm phiền nữa."
"Khoan đã." Tô Tử Bác mở cửa rộng hơn, nói: "Anh vào phòng ngồi chút đi, em có chuyện muốn nói với anh."
Cậu để Ninh Trân bước vào phòng, sau đó liếc nhìn ra ngoài hành lang một cái rồi mới đóng cửa lại.
"Anh cứ ngồi tự nhiên." Tô Tử Bác nói.
"Thôi, anh không ngồi đâu, nói xong anh về ngay, em nghỉ ngơi sớm đi." Ninh Trân đáp, "Ngày mai em có chuyến bay sớm hơn anh một chuyến nhỉ?"
"Ừm." Tô Tử Bác lên tiếng.
"Hay em đổi vé đi, bay cùng chuyến với anh nhé?" Ninh Trân đề nghị.
"... Quản lý đã đặt vé rồi." Tô Tử Bác lập tức lấy Lý Tư Lục ra làm lá chắn, "Dù sao đến nơi cũng gặp thôi mà."
Ninh Trân ngồi bắt chéo chân trên ghế, nghe vậy thì đổi chân, ánh mắt nhìn thẳng Tô Tử Bác: "Không phải em có chuyện muốn nói với anh sao?"
"Ừm. Em biết bây giờ chúng ta đang quay một bộ phim song nam chính. Bộ phim này cần chúng ta thể hiện một mối quan hệ mập mờ." Tô Tử Bác chậm rãi nói, cố gắng để lại khoảng trống giữa mỗi câu để suy nghĩ, "Nhưng em hy vọng mối quan hệ này chỉ tồn tại trong phim..."
"Ừm, hành động của anh khiến em cảm thấy không hài lòng sao?" Ninh Trân hỏi.
"Không... Không phải." Tô Tử Bác lắc đầu, lại nhanh chóng gật đầu, "Em biết có thể mình đã hiểu lầm, nhưng thật sự em không thích mang những thứ trong phim ra ngoài đời thực, khiến em cảm thấy như anh..."
"Anh tưởng mình đã thể hiện rất rõ rồi chứ." Ninh Trân cười, đứng dậy, chậm rãi tiến gần cậu, "Tử Bác, em rất đáng yêu, cũng rất thông minh. Chẳng lẽ em không nhận ra cảm giác của anh dành cho em sao?"