Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền

Chương 22



Sầm Thanh không lay chuyển được anh, cô không tình nguyện tháo ra cái bọc của đôi dép đầu thỏ kia, miệng thì than thở: “Phiền muốn chết, chọn tới chọn lui…còn phải chọn một đôi mới.”

Đôi dép đầu thỏ màu xanh này là Sầm Thanh mua cùng lúc khi mua đôi dép mình đang mang, kiểu cặp đôi, đôi thứ hai được giảm nửa giá.

Cô mang tác phong tốt cần kiệm chăm lo việc nhà, cho dù không có bạn trai cũng mua về, dù sao thứ đồ bạn trai này nói có thì có thôi, nhưng không ngờ rằng đóng bụi một năm vẫn chưa có ai mang qua.

Lúc cúi đầu thả đôi dép xuống đất, Sầm Thanh nhanh tay nhanh mắt vung nắm đấm qua muốn đánh anh. Ai ngờ Đoàn Sinh Hòa như là phát hiện sớm, anh mở ra lòng bàn tay bao trọn cả nắm tay của Sầm Thanh trong tay mình.

Bàn tay anh vừa to lại ấm, Sầm Thanh kéo hai cái không rút ra được, cô tiện tay cầm con dao khắc trên đầu tủ bên cạnh làm bộ định đâm trên tay anh. Đoàn Sinh Hòa lập tức buông tay, còn kéo tay cô về, anh sợ cô ra tay không nhẹ làm bị thương chính mình.

“Cửa này đặt đây làm gì?” Đoàn Sinh Hòa mang vào đôi dép con thỏ, rất mềm mại, quả nhiên thoải mái hơn cái dùng một lần.

“Mở cho chuyển phát nhanh.” Sầm Thanh đóng cửa lại, thấy anh nghênh ngang ngồi trên ghế mát xa của mình, cô ngoài cười nhưng trong không cười, “Còn có thể đề phòng lưu manh giống như anh.”

Đoàn Sinh Hòa không phản bác gì đối với lời nói của cô, anh lấy ra trà sữa trong túi, đẩy lên hai cốc một lượt tới trước mặt Sầm Thanh: “Lưu manh tặng ấm áp cho em.”

“Cốc nào của tôi?” Sầm Thanh ngồi xổm trước bàn trà, nhìn tờ nhãn trên trà sữa, “Hai vị này tôi chưa từng uống…”

Đoàn Sinh Hòa cắm ống hút vào hai cốc: “Tự em chọn đi.” Anh ít khi uống đồ ngọt, nếu đã không thích uống thì uống cốc nào cũng thế.

Sầm Thanh nếm trà sữa khoai môn trước, cô nhai viên khoai môn mềm dẻo, trà sữa ngọt nhẹ không ngấy. Cốc kia là sữa đậu nành, có mùi đậu quá nồng cô không thích lắm.

“Tôi đổi cho anh cái ống hút khác, trong nhà tôi hình như còn thừa một cái ống hút mới lần trước.”

Sầm Thanh lục tìm trong phòng bếp hồi lâu, cô chỉ tìm được một cái ống hút nhỏ dành cho con nít. Cô dứt khoát cầm theo con dao trái cây từ phòng bếp, chuẩn bị khui thẳng phần bọc nắp ly.

Sầm Thanh cầm dao tới phòng khách, thấy Đoàn Sinh Hòa đã cầm cái cốc đang hút trà sữa.

Đoàn Sinh Hòa nhìn thấy con dao ánh lên màu bạc trong tay Sầm Thanh, anh chầm chậm đặt trà sữa lên bàn: “Cũng không đến nỗi giết người diệt khẩu chứ…”

“Không có gì…” Sầm Thanh cất dao trở lại, cô tới tủ lạnh lấy ra một dĩa quả anh đào đã rửa sạch, sau đó ngồi về sô pha.

Miệng cô uống trà sữa, ánh mắt lướt sang người đàn ông bên cạnh đang xem tạp chí giải trí, cô bất giác nhìn chằm chằm cái ống hút kia…

“Em muốn à?” Đoàn Sinh Hòa thấy cô nhìn chằm chằm cái cốc trong tay mình, tưởng rằng cô thay đổi ý kiến, lại muốn uống cái cốc của anh.

“Không muốn.”

Đoàn Sinh Hòa cười nhẹ một tiếng: “Vậy em cứ nhìn tôi chằm chằm làm gì?”

Sầm Thanh đối diện anh hai giây, thay đổi tư thế ngồi để tầm mắt ngang anh, cô tỉnh bơ nói: “Tôi nhìn anh chằm chằm chẳng phải rất bình thường sao?”

“Cũng phải, ai ai cũng thích thưởng thức cái đẹp.” Anh dựa nghiêng vào lưng sô pha, không xem tạp chí nữa.

Sầm Thanh nhìn anh, anh liền nhìn lại.

Thật lâu sau, Sầm Thanh hít sâu một hơi bại trận trước tiên. Anh già này cám dỗ người ta giống như là yêu tinh, cô là một cô gái chưa trải qua sự đời thật sự chưa từng gặp phải.

Sầm Thanh cúi đầu nhìn đầu thỏ trên đôi dép, miệng cô ngậm ống hút, khóe mắt liếc thấy Đoàn Sinh Hòa vẫn đang nhìn cô.

Hai người cứ giằng co như vậy, Sầm Thanh suýt nữa nhìn chằm chằm ra một cái lỗ trên đôi dép, cô không nhịn được nữa.

Cô đặt trà sữa lên bàn một cách nặng nề, lấy đủ khí thế nhìn về phía yêu tinh: “Khi nào anh đi?”

Sầm Thanh hỏi xong cảm thấy không đúng, rõ ràng là nhà mình, dựa vào gì đuổi khách còn muốn trưng cầu ý kiến của anh?

Cô lập tức sửa miệng: “Anh mau đi đi.”

Đoàn Sinh Hòa bật cười một tiếng, anh thong thả nhét một quả anh đào vào trong miệng: “Em sợ gì chứ?”

Kết luận của anh không có căn cứ, Sầm Thanh không phục: “Ai sợ? Đã trễ thế này, tôi muốn đi ngủ.”

Cô tiện tay chỉ lên đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đang chỉ số tám. Tuy nói giờ này buồn ngủ cũng không có sức thuyết phục gì, nhưng Sầm Thanh tin chắc chỉ cần nói ra đúng lý hợp tình, nói dối cũng có thể biến thành nói thật.

Cô chống nạnh, uy hiếp nói: “Nếu anh không đi, tôi không thể nằm trên giường.”

Đoàn Sinh Hòa hơi giật mình, hai giây sau anh mới phản ứng đột nhiên dang ra hai cánh tay, không nghiêm chỉnh nói: “Ngủ chỗ tôi cũng được.”

Năm phút sau, người đàn ông thốt ra lời ngông cuồng nào đó đứng ở chỗ thang máy, trên chân còn mang đôi dép con thỏ kia. Anh quay đầu lại gõ cửa, nghênh đón anh là một con mèo xù lông tức giận ló đầu ra.

“Giày.” Đoàn Sinh Hòa chỉ bên trong.

Giây tiếp theo, đôi giày da thủ công Italy bị ném thô bạo ra ngoài, nằm xiêu vẹo trên mặt đất. Đoàn Sinh Hòa chẳng hề để ý, anh khom lưng lấy đôi dép con thỏ đặt lên kệ giày ở lối vào nhà Sầm Thanh.

Trước khi đi anh sờ đầu con thỏ trên đôi dép: “Lần sau gặp.”

Cách một tòa lầu, nhà Liễu Tích Minh.

Đoàn Sinh Hòa nhập mật mã vào cửa, anh trông thấy Liễu Tích Minh ngồi phịch trên sô pha nhìn trần nhà, hai mắt anh ta đờ đẫn, ngồi thừ người ra, linh hồn giống như bị một con nữ quỷ hút cạn.

“Cậu sao thế?” Đoàn Sinh Hòa hỏi.

Liễu Tích Minh nghe thấy tiếng anh bèn bật dậy, giận dữ hét lên: “Sao thế? Cậu còn mặt mũi hỏi tôi làm sao hả?”

Đoàn Sinh Hòa liếc anh bạn một cái, rồi tự đến phòng ăn mở ra hộp thức ăn mua bên ngoài, anh chẳng nói gì.

“Trà sữa đâu?” Liễu Tích Minh kéo dép đi tới bên cạnh Đoàn Sinh Hòa, anh ta xòe tay ra, “Bốn mươi phút trước cậu xuống lầu lấy trà sữa đặt ở bên ngoài, như vậy tôi xin hỏi ngài, trong bốn mươi phút này ngài ở dưới lầu lén nuốt hết trà sữa của tôi sao?”

“Không có.” Đoàn Sinh Hòa gắp một đũa cải thìa bỏ vào trong miệng, “Sau này đừng mua trà sữa đậu nành, cô ấy không thích.”

Cô ấy?

Trong trí nhớ của Liễu Tích Minh, ở tại tiểu khu này Đoàn Sinh Hòa không có người bạn thứ hai trừ anh ta ra, anh ta cau mày hỏi: “Là nam hay nữ, hay là khăn che đầu?”

“Sầm Thanh.” Đoàn Sinh Hòa chỉ về phía Nam, “Cô ấy ở kế bên.”

Liễu Tích Minh nhìn theo đầu ngón tay anh, Sầm Thanh ở tòa lầu bên cạnh?

Chả trách hôm nay Đoàn Sinh Hòa chủ động đề nghị muốn tới tìm anh ta, thảo nào ban nãy anh chủ động xuống lầu lấy trà sữa, chả trách mấy hôm nay hở một tí là cười ngây ngô với di động…

“Thanh xuân biết bao nhiêu năm, cuối cùng là tôi trao nhầm rồi…” Liễu Tích Minh tỏ vẻ bi thương, đau khổ tột cùng nói, “Cậu lại lấy trà sữa của tôi đi cho người phụ nữ khác!”

Đoàn Sinh Hòa liếc nhìn anh ta: “Thanh xuân biết bao nhiêu năm?”

“Phải!”

“Thanh xuân của cậu đã cho Linda, Amanda, Cinderella, còn có Tiểu Vân và Hề Hề…” Những bạn gái trước của Liễu Tích Minh anh có thể đếm từng người một.

Đoàn Sinh Hòa lại bổ sung: “Cậu còn cầm hộp quà cuối năm của bộ phận quan hệ xã hội của công ty tôi đi cho phụ nữ khác, còn không chỉ một người, món nợ này tính sao đây?”

Liễu Tích Minh cười hậm hực: “Mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này cậu nói ra làm gì, ăn cơm ăn cơm…”

Ăn xong, hai người đàn ông đến phòng sách chơi game, mới vừa bắt đầu không bao lâu, Đoàn Sinh Hòa nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Cậu chơi đi, tôi đi mở cửa.” Đoàn Sinh Hòa đẩy cửa phòng sách đi ra ngoài, nghe được âm thanh ngoài cửa là phụ nữ.

Anh lấy áo khoác, mang giày vào mở cửa ra: “Chào cô.”

Người phụ nữ ngoài cửa xịt nước hoa nồng nặc, Đoàn Sinh Hòa theo bản năng nín thở, không đợi người phụ nữ lên tiếng, anh chủ động nói: “Tìm Liễu Tích Minh phải không? Cậu ta ở phòng sách cô vào đi, nói với cậu ta một tiếng tôi đi rồi.”

Thấy người phụ nữ tiến vào, Đoàn Sinh Hòa còn tinh ý đóng cửa lại, anh hài lòng vào thang máy xuống lầu. Anh quẹt thẻ ra vào đi ra tiểu khu, lái xe rời khỏi.

Thứ sáu, trung tâm kịch nghệ thành phố M, buổi biểu diễn đầu tiên cùa kịch bản mới nhất.

Sầm Thanh mua vé sớm, so với việc khom lưng xem sau hậu trường, cô càng thích cảm giác ngồi dưới sân khấu hơn. Có thể nghe được phản ứng và thảo luận của khán giả, cũng càng trực quan hơn nhìn hiệu quả diễn xuất trên sân khấu.

Cả buổi chiều thứ sáu cô ở Tinh Sơ bận việc chuẩn bị diễn viên, trước khi tan tầm Sầm Thanh đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi thì nào ngờ bị một cú điện thoại của Lục Chiếu kêu đến văn phòng tổng giám đốc, sau đó khi ra công ty thì đã sắp tám giờ.

Sầm Thanh vội vàng chạy tới rạp, còn mười phút nữa là kết thúc nửa màn đầu. Cô ngồi đợi trong đại sảnh một lát, ngay sau đó có nhân viên đưa cô đi vào.

Nhân viên dẫn cô vào từ cửa hông, Sầm Thanh nhìn một cái thấy được vị trí của mình có người ngồi.

“Ngại quá, có thể mời anh trở về chỗ của mình không?” Trước đó Sầm Thanh có nghe nói nếu vé ở dãy trước không bán hết thì người ở phía sau có thể lên trên ngồi, cho nên cô hiểu điều này, khi nói chuyện luôn mang theo nụ cười tỏ vẻ ôn hòa.

Gã đàn ông ngồi tại chỗ liếc nhìn cô: “Đây là chỗ của tôi.”

Nhân viên nghe vậy nói: “Vậy xin anh hãy đưa ra cuống vé hoặc là thông tin mua vé, tôi kiểm tra một chút.”

Gã đàn ông chiếm chỗ làm như không nghe, bắt chéo chân: “Tôi đã ngồi đây hơn một tiếng, cô ra phía sau kiếm chỗ khác ngồi đi, có hết chỗ đâu?” Gã chỉ một vị trí ở dãy mười mấy phía sau, nói xong rồi còn hất đầu hơi khiêu khích nhìn Sầm Thanh.

“Cách nhau mười mấy dãy chênh lệch mấy trăm đồng, cho chó ăn cũng không cần phải nhiều vậy.”

“Cô nói ai là chó hả?” Gã đàn ông chiếm chỗ sửng sốt vài giây, thở hổn hển chỉ vào Sầm Thanh.

Sầm Thanh cong khóe miệng, không lên tiếng.

Không đợi nhân viên nói chuyện, gã đàn ông chiếm chỗ vỗ tay vịn, rất có tư thế vô lại, cất cao giọng: “Tôi ngồi ở đây, cùng lắm thì hôm nay khỏi xem kịch, ngồi tới mười giờ kết thúc.”

“Thưa cô, nếu không cô…” Nhân viên cũng hơi bất đắc dĩ, nói một nửa thì dừng lại, có lẽ cảm thấy yêu cầu này không ổn.

Sầm Thanh mang thái độ kiên quyết nói: “Gọi sếp của các người qua đây, hôm nay hoặc là anh ta đưa ra cuống vé quay về chỗ mình, hoặc là từ chối đưa ra cuống vé, các người tìm bảo vệ khiêng ra ngoài đi.”

Nhân viên thấy cô tỏ ra nghiêm túc, lập tức dùng bộ đàm liên lạc với đồng nghiệp.

“Cô dựa vào gì tìm bảo vệ đuổi tôi? Tôi mua vé đàng hoàng vào xem có hiểu không!” Gã đàn ông chiếm chỗ to giọng, thu hút sự chú ý của khán giả, trong rạp hát lập tức im lặng không ít.

Sầm Thanh từ nhỏ đến lớn chưa từng thua về cổ họng: “Vé đâu, lấy ra mới gọi là vé, anh nói suông có vé lại không dám lấy ra thì tính là gì?”

Quản lý rạp hát vội vàng chạy tới, sau khi biết sơ qua tình huống thì cười làm lành với hai người, ông ta đưa ra cách giải quyết: “Thế này đi, phía bên tôi bồi thường cho cô một tấm phiếu giảm giá 1888, không giới hạn thời gian, cô thấy được không? Ở chính giữa dãy thứ ba còn có một chỗ, tầm nhìn cũng không tệ, cô có thể…”

“Không thể.” Sầm Thanh rất bất mãn đối với thái độ ba phải của ông ta, sự việc đúng sai rõ rành rành, chính là bắt nạt kẻ yếu.

Hôm nay cô không làm rõ chuyện này thì có một số người sẽ ỷ vào không biết xấu hổ mà lớn giọng, còn ngang nhiên làm vậy bao nhiêu lần nữa đây?

Sầm Thanh lạnh lùng nhìn quản lý nói: “Bảo anh ta lấy cuống vé xác minh, không lấy ra cuống vé thì nói không chừng là lẻn vào, nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó.”

Quản lý có chút xấu hổ, ông ta không thể gọi bảo vệ đuổi khách, nhưng nhìn thế nào Sầm Thanh cũng là người bị mất chỗ, mà cái người chiếm chỗ kia lại trông không dễ chọc vào… Ông ta nhất thời đứng tại chỗ không biết làm sao, bọn họ cứ giằng co.

Hậu trường nghe được xôn xao ở khán phòng, có diễn viên lén vén màn lên xem, phát hiện là Sầm Thanh đang tranh cãi với người khác, ai cũng sốt ruột. Cả đám không thể khống chế cơn giận, hận không thể đi ra đánh người ta.

Khám Tử Mộng vội vàng ngăn lại bọn họ, cô ấy đứng trong hành lang xoắn xuýt một lúc, cuối cùng vẫn đến phòng hóa trang bên cạnh gõ cửa phòng của Đoàn Sinh Hòa.