Sầm Thanh đè nén hô hấp, toàn thân căng thẳng, cô thậm chí không dám nhìn thẳng mặt Đoàn Sinh Hòa, cô rất sợ nhìn thấy vẻ khó xử trên khuôn mặt anh.
“Anh nói đi.” Hồi lâu không nhận được câu trả lời, cô hơi nóng nảy.
“Ưm…” Đoàn Sinh Hòa trầm ngâm một lát, như là còn chưa nghĩ xong đáp án.
Anh ngắm nghía cây quạt trong tay, xoay tới xoay lui không ngừng, anh trông thấy Sầm Thanh cực kỳ nôn nóng.
Khi Sầm Thanh sắp mất hết kiên nhẫn, anh mới chầm chậm cất tiếng: “Lựa chọn à…”
Đoàn Sinh Hòa thoạt nhìn hình như rất khó xử, trái tim treo cao hồi lâu của Sầm Thanh bèn sa sút, cô cầm túi định bỏ đi. Đây là lần đầu tiên cô tỏ tình, cũng là lần đầu cô gặp được người đàn ông lằng nhằng như vậy.
Cùng lúc Sầm Thanh đứng dậy thì tiếng chuông di động vang lên. Cô đoán được người gọi tới, thế là bấm nút nhận máy: “A lô, anh Bình.”
“Tiểu Thanh à, bên cô rốt cuộc đã có quyết định chưa, người ta lại gọi điện thoại hối thúc.” Giờ này Tiết Dịch Bình vẫn đang tăng ca ở công ty, chuyện này hôm nay nhất định phải có kết luận.
“Quyết định rồi, anh Bình anh chuẩn bị đi, ngày mai nói với bọn họ…” Sầm Thanh còn chưa dứt lời, trước mắt đột nhiên xuất hiện một màn hình di động.
Đoàn Sinh Hòa đứng đối diện cô, dùng ứng dụng ghi chú gõ hai chữ trên màn hình di động —— tôi nhận.
Sầm Thanh nói một nửa thì mất tiếng, Tiết Dịch Bình nôn nóng, anh ta sợ cô lại cúp máy bèn vội vàng hô lên: “A lô, Tiểu Thanh, Tiểu Thanh?”
Bàn tay cầm điện thoại của Sầm Thanh hơi run, cô nhìn Đoàn Sinh Hòa, loáng thoáng có chút khó tin.
“Anh khẳng định chứ?” Cô thì thào hỏi.
Đoàn Sinh Hòa gật đầu, sau đó gõ ra một dòng chữ —— phải mấy hôm nữa mới ký hợp đồng, đến lúc đó tôi lại liên lạc với em.
Sầm Thanh chớp mắt, không thể tin nhìn anh.
“Tiểu Thanh? Cô còn nghe chứ?”
Sầm Thanh sửng sốt ngớ ra hồi lâu mới sực nhớ bên kia còn có người, cô hắng giọng, đè nén nỗi kích động trong âm thanh: “A lô anh Bình, bên tôi đã giải quyết rồi, phiền anh nói xin lỗi với nghệ sĩ bên kia, nói là có cơ hội lần sau lại hợp tác.”
Cúp máy, Sầm Thanh kích động nhìn chằm chằm Đoàn Sinh Hòa, cô ngửa đầu, âm thanh nói chuyện cao tới quãng tám: “Anh thực sự đồng ý ư?”
“Ừm.”
“Sao anh đột nhiên đồng ý? Trước đó không phải anh đã nói công ty bận nhiều việc không có thời gian ư?” Sầm Thanh hoàn toàn quên mất lựa chọn trước đó, bạn trai bạn gái gì đó gặp phải công việc đều đứng sang một bên.
Đoàn Sinh Hòa nhướng mày, không hề nghĩ ngợi nói: “Vì nghệ thuật.”
Sầm Thanh sửng sốt, nếu người khác nói với cô như vậy cô khẳng định sẽ lườm liếc, nhưng lời thốt ra từ miệng Đoàn Sinh Hòa vô cớ khiến cô cảm thấy có thể tin tưởng.
Dù sao một cậu ấm quản lý công ty, đầu tư rạp hát, bận đến bù đầu mà không cần danh tiếng, muốn dùng thời gian mấy tháng đóng phim, ngoại trừ vì nghệ thuật thì Sầm Thanh hình như không tìm được lý do nào khác.
Cô mừng đến mức đăng liền ba bài trong vòng bạn bè, còn kích động hơn nhiều so với thi đại học hồi trước. Sau khi đăng bài lên vòng bạn bè, hình như có không ít người đều hiểu lầm, trong bình luận mười người thì hết chín người hỏi cô có phải thoát ế rồi không, còn có một người càng trực tiếp hơn, hỏi cô có phải mang thai không, bé trai hay là bé gái.
Sầm Thanh lướt xem bình luận không trả lời, cô đi theo Đoàn Sinh Hòa cùng đến hậu trường đoàn kịch trả microphone, sau đó hai người cùng đến tầng hầm bãi đỗ xe.
Trên đường đi Đoàn Sinh Hòa cứ nhìn di động, Sầm Thanh muốn tìm anh nói chuyện mấy lần đều nhịn lại, sao cô cứ cảm thấy người này thoáng cái lạnh nhạt với cô vậy? Giống một tên cặn bã lừa lọc, có được rồi thì không biết quý trọng.
Khi thang máy tới tầng hầm, Sầm Thanh vô tình liếc thấy anh đang xem vòng bạn bè của wechat, mang máng thấy được hình nền của vòng bạn bè là màu hồng nhạt. Cơn ghen của cô lập tức dâng trào, giấm chua ủ trong người đủ để cô ăn nửa đời.
Sầm Thanh túm góc áo anh, hỏi: “Chừng nào anh tới công ty ký hợp đồng?”
Đoàn Sinh Hòa nhìn thoáng qua lịch trình, trả lời: “Thứ hai tuần sau.”
“À…vậy anh có yêu cầu gì thì gửi qua wechat cho tôi.”
“Không có, dựa theo các em mà làm đi.” Anh mở ra cửa ghế lái phụ để Sầm Thanh lên xe, sau đó bản thân vòng qua vị trí ghế lái.
Sầm Thanh ngoan ngoãn ngồi ở ghế lái phụ đeo dây an toàn. Sau khi cô đăng bài lên vòng bạn bè thì di động rung lên không ngừng, bấm vào thì thấy tin nhắn của Uông Thư Kiều là nhiều nhất.
Uông Thư Kiều: [Cưa được rồi?]
Uông Thư Kiều: [Người đâu? Tớ muốn nghe chi tiết!!!]
Uông Thư Kiều: [Không thể nào? Không thể nào? Hiện tại mới chín giờ, cho dù đi khách sạn cũng tranh thủ trả lời tin nhắn của tớ chứ?]
Uông Thư Kiều: [Người phụ nữ thấy sắc quên nghĩa, nhớ bảo thầy Đoàn của cậu mời khách, tớ muốn ăn món Kaiseki Ryori ở lầu 12 của Quốc Kim.]
Sầm Thanh cúi đầu bấm bàn phím di động, trong lòng càng tức càng dễ bấm sai. Cô co lại nắm tay, mở ra cửa kính xe để mình bình tĩnh lại, sau đó bấm chữ.
Sầm Thanh: [Ăn con khỉ.]
Sầm Thanh: [Anh ấy bằng lòng đóng phim.]
Uông Thư Kiều gửi qua mấy dấu chấm hỏi liên tục, không ngờ mấy cái trạng thái điên cuồng của Sầm Thanh ở vòng bạn bè là vì cái này? Hại cô nàng uổng công vui mừng một hồi.
Uông Thư Kiều: [Tiếp đi! Anh ta đã đồng ý đóng phim của cậu, khẳng định có chút ý với cậu rồi.]
Sầm Thanh: [Tớ đã rất trực tiếp rồi…]
Cô gửi cho Uông Thư Kiều ảnh chụp màn hình wechat trước đó gửi cho Đoàn Sinh Hòa.
Sầm Thanh: [Sau đó tớ ở trước mặt hỏi lại lần nữa, anh ấy chỉ nói đồng ý đóng phim, không nói tới cái khác.]
Uông Thư Kiều: [Tên đàn ông chó má…]
Sầm Thanh: [Giờ làm sao đây?]
Uông Thư Kiều: [Tớ không biết.]
Sầm Thanh nhìn ba chữ kia giận đến mức ném điện thoại vào trong túi, cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.
Xe chạy đến bãi đỗ xe ở tầng hầm tiểu khu, Sầm Thanh chưa xuống xe, Đoàn Sinh Hòa cũng không thúc giục cô, hai người cứ ngồi như vậy.
“Tôi đi đây.” Sầm Thanh thấy anh không có ý muốn nói, cô vươn tay mở cửa xe. Kéo tới kéo lui không được, cô bực bội quay đầu nhìn người ở vị trí ghế lái, “Anh làm gì?”
“Em không vui à?” Đoàn Sinh Hòa biếng nhác tựa trên chỗ ngồi, tuy rằng miệng thốt ra câu hỏi, nhưng dù là sắc mặt hay giọng điệu đều mang vẻ chắc chắn.
Sầm Thanh cảm thấy mình bị anh nhìn thấu, trong lòng càng cuống cuồng hơn.
“Mở cửa.” Cô nghiêm mặt, nói chuyện cũng lạnh lùng.
Đoàn Sinh Hòa không nhúc nhích, anh lấy ra di động trong túi nhìn màn hình vài lần, sau đó cất lại. Wechat của Sầm Thanh vang lên âm thanh nhắc nhở, cô chẳng muốn nhìn, hơi cau mày giằng co với Đoàn Sinh Hòa.
“Wechat.” Đoàn Sinh Hòa nhắc cô, vẫn không có ý tứ mở khóa cửa xe.
Sầm Thanh hít sâu một hơi, mau chóng lấy ra di động trong túi, trên màn hình biểu hiện Đoàn Sinh Hòa gửi đến một tin nhắn.
Cô cau mày mở ra danh sách wechat, nằm trên cùng là tin nhắn của Đoàn Sinh Hòa gửi tới một phút trước, chỉ có hai chữ —— đều muốn.
Sầm Thanh bấm mở khung đối thoại, tin nhắn áp chót là Đoàn Sinh Hòa bảo cô quay đầu lại, cô không hiểu bèn nhìn qua người đàn ông ngồi ở ghế lái: “Anh có ý gì?”
Đoàn Sinh Hòa giành lấy di động của cô, xóa bỏ ba dòng tin nhắn.
Khi di động trở về tay Sầm Thanh lần nữa, hai dòng tin nhắn cuối cùng trên màn hình biến thành ——
Sầm Thanh: [Nam chính và bạn gái, anh muốn cái nào?]
Đoàn Sinh Hòa: [Đều muốn.]
Hô hấp của Sầm Thanh chợt khựng lại giây lát, cô ngẩng đầu nhìn Đoàn Sinh Hòa, thì thào cất tiếng: “Mở cửa sổ…”
Đoàn Sinh Hòa không ngờ câu đầu tiên của Sầm Thanh lại là câu này, anh lập tức mở khóa: “Không đến mức nhảy cửa sổ chứ.”
“Không phải…” Sầm Thanh chỉ cảm thấy ngột ngạt, có chút không thở nổi.
Cửa kính xe hạ xuống một nửa, cô xoa mũi nhỏ giọng nói: “Anh còn rất tham lam đấy.”
“Ừm, tham lam.” Đoàn Sinh Hòa mang theo ý cười, “Bây giờ vui vẻ một chút rồi chứ?”
Sầm Thanh xõa tóc, gò má bên trái bị mái tóc dài mượt mà che chắn. Mặt cô rất đỏ, càng muốn cúi đầu thấp xuống không muốn cho Đoàn Sinh Hòa thấy vẻ thẹn thùng của mình.
“Em trốn cái gì.” Đoàn Sinh Hòa vươn tay vén phần tóc bên trái cô tới sau lỗ tai, ngón tay cố ý chạm vào vành tai ửng đỏ của cô rồi thu hồi.
Vành tai ngứa ngáy, toàn thân Sầm Thanh nổi da gà, cô co người rụt về phía bên phải, cô trừng mắt cảnh cáo Đoàn Sinh Hòa.
Khuôn mặt Đoàn Sinh Hòa tươi tắn, anh nhìn chằm chằm gò má ửng đỏ của Sầm Thanh, hỏi: “Hiện tại anh có bạn gái rồi phải không?”
Giọng Sầm Thanh cứng đờ: “Chắc là phải…”
“Chắc là phải?” Đoàn Sinh Hòa đột nhiên kề sát cô, “Vậy anh phải đóng dấu.”
Sầm Thanh chợt quay đầu, chóp mũi hai người chạm vào nhau, cô vội vàng rụt ra sau. Không gian bên trong xe không lớn, cô cố gắng giữ khoảng cách với Đoàn Sinh Hòa, thế nhưng anh chỉ đến gần một chút, khoảng cách giữa hai người vẫn đến mức cúi đầu là hôn được.
“Đóng, đóng dấu gì chứ…” Khi Sầm Thanh nói chuyện, hơi thở nóng hổi của cô phả vào mặt Đoàn Sinh Hòa.
Lúc ngồi trên xe cô có ngậm viên kẹo vị dâu, mùi vị còn chưa tan đi, mùi bạc hà thoang thoảng pha lẫn mùi dâu chua ngọt. Đoàn Sinh Hòa cụp mắt nhìn cánh môi trơn bóng của cô, hầu kết của anh trượt lên trượt xuống.
Sầm Thanh vốn đối diện anh, sau mấy chục giây cô bèn dời tầm mắt nhìn vào chóp mũi của anh.
Đoàn Sinh Hòa lại tới gần, đồng thời anh giơ lên bàn tay trái đặt phía sau đầu Sầm Thanh. Toàn thân Sầm Thanh giống như tê rần, cô chẳng hề nhúc nhích. Cô sợ nhất bị người ta đụng vào đầu, thường ngày đến cửa tiệm cắt tóc gội đầu cũng đều là dày vò.
Cô mím môi nhắm hai mắt lại.
Bên tai đột nhiên có tiếng quần áo ma xát sột soạt.
Hai tay Sầm Thanh níu lấy góc áo hai bên eo Đoàn Sinh Hòa, cô cảm giác được anh đang tìm gì đó trong túi. Nửa phút sau, cô không đợi được xúc cảm mềm mại trên bờ môi, không đợi được sự lạnh lẽo trên cổ, cũng không đợi được bling bling trên cổ tay…
Đột nhiên có người vỗ một cái trên trán cô, sau đó cô bị Đoàn Sinh Hòa dán một thứ trên trán.
Đoàn Sinh Hòa thu về bàn tay đặt sau đầu Sầm Thanh, anh không nhịn được véo má Sầm Thanh, cười nhẹ nói: “Nhắm mắt chờ anh hôn em à?”
Sầm Thanh vừa nghe lời này bèn mở choàng mắt, cô đẩy ra người đàn ông trước mặt, sau khi bị chọc trúng ý nghĩ cô thẹn quá hóa giận: “Không có!”
Không đợi Đoàn Sinh Hòa nói tiếp, Sầm Thanh mau chóng phản bác anh: “Là bởi vì anh cách em gần quá, em sợ khuôn mặt xấu của anh tới gần nên mới nhắm mắt.”
“À…” Đoàn Sinh Hòa kéo dài âm cuối, hiển nhiên không quá tin tưởng lời nói của cô.
Sầm Thanh ngồi thẳng người lại, lúc này mới sực nhớ trên trán có dán gì đó. Cô vươn tay kéo xuống, là một tờ giấy dán ghi chú.
“Anh còn giữ hả?”
Cái này Sầm Thanh đã viết hồi cô ở thành phố Q tránh ở hậu trường xem kịch còn giúp Đoàn Sinh Hòa cầm quần áo. Khi đó anh không vui khi cô cầm quần áo cho diễn viên khác, thế là cô bèn viết một dòng chữ dán trên trán mình.
Cô nhớ lúc ấy tờ giấy bị Đoàn Sinh Hòa gỡ ra rồi tiện tay bỏ vào túi, không ngờ anh giữ tới ngày hôm nay.
“Lẽ nào sau lần ấy anh vẫn chưa giặt đồ?” Sầm Thanh tỏ vẻ ghét bỏ đánh giá trang phục diễn của anh.
Cô đột nhiên phát hiện tờ giấy loáng thoáng có dấu vết bị xóa và sửa lại, Sầm Thanh lật qua tờ giấy, sau khi thấy rõ dòng chữ thì động tác cứng đờ.
Dòng chữ trên tờ giấy dán ghi chú màu hồng bị người ta dùng bút đen bỏ đi hai chữ, sáu chữ to còn lại có thể thấy được rõ ràng ——