Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền

Chương 40



Sáng thứ bảy, công ty vốn nên vắng vẻ bởi vì chuyện của Sầm Thanh mà bận đến tóc tai rối bù.

Sầm Thanh run rẩy đi tới văn phòng tổng giám đốc, cửa thang máy vừa mở ra cô chợt nghe thấy tiếng của mấy thư ký bên trong phòng trà nước thì thầm bàn tán.

“Nghe nói cái vị ở Hòa Duyệt tới hồi bảy giờ sáng, trò chuyện với Lục tổng chừng hai mươi phút thì gấp gáp đòi đi, khiến Lục tổng giận đến xanh mặt.”

“Khụ khụ, để tôi bắt chước thử, Lục tổng, Thanh Thanh ở nhà đợi tôi ăn sáng, không có chuyện gì tôi đi trước.”

“Ngầu quá, nghe nói vì mời anh ấy đóng phim mà biên kịch Sầm mất nhiều thời gian lắm đấy, hôm nay gặp được quả thật đẹp trai.”

“Cũng không biết tại sao anh ấy đắc tội với ông chủ tịch của Hòa Duyệt, đáng tiếc…không thì đoán chừng chính là ảnh đế tổng giám đốc thứ hai trong giới.”

“Tiếc cái gì, tổng giám đốc Tưởng kia của Hòa Duyệt là tên đầu gỗ, chưa được mấy tháng chắc chắn sẽ mất chức, dù sao cũng là sản nghiệp của nhà mình, sớm muộn gì cũng nằm trong tay Đoàn tổng.”

……

Sầm Thanh đứng trong góc nghe một lát, thấy nhóm thư ký còn dám buôn chuyện ở đây thì nghĩ rằng Lục Chiếu hẳn là bớt giận rồi. Cô rón rén đi vào, không quấy rầy đến mấy người ở trong phòng trà nước mà thẳng tới văn phòng của Lục Chiếu.

Bức màn văn phòng kéo kín, Sầm Thanh gõ cửa, sau đó đẩy ra một khe nhỏ của cánh cửa kính, cô đưa một con mắt tới gần nhìn vào trong.

“Vào đi.” Lục Chiếu chẳng hề ngẩng đầu lên, anh vẫn đối diện màn hình máy tính.

“Anh…” Sầm Thanh chậm rãi nhích tới bên bàn làm việc, cô đứng thẳng lưng tỏ vẻ ngoan ngoãn tùy ý Lục Chiếu răn dạy.

Lục Chiếu ngẩng đầu liếc cô một cái: “Ngồi.”

Sầm Thanh kéo ghế ra, kinh hồn bạt vía ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối cúi đầu chờ xử lý.

“Tối qua em ở đâu?”

Sầm Thanh không ngờ Lục Chiếu không hỏi chuyện công việc, cô nuốt nước bọt nở nụ cười nịnh nọt: “Ở nhà đó anh.”

“Đoàn Sinh Hòa cũng ở đó?” Sắc mặt Lục Chiếu lạnh lùng.

Sầm Thanh không rét mà run, cô nghĩ dù sao tối qua cũng đã lộ, nói dối nữa cũng không có ý nghĩa gì, cô dứt khoát nói thật.

“Vâng, căn hộ anh ấy thuê đắt quá, trả phòng rồi, tạm thời ở lại chỗ em.”

Lục Chiếu ngẩng đầu, anh tỏ vẻ kỳ lạ như là nghe được chuyện cười thiên hạ nào đó. Anh ngơ ngác sửng sốt mấy giây, xác định lỗ tai mình không có vấn đề, anh không thể tin cất tiếng hỏi: “Đắt quá? Trả phòng? Em cũng tin?”

“À…thì, thì anh ấy nói chưa lấy tiền lương, rồi thêm hồi trước khi giúp em đánh người còn, còn bồi thường tiền, hình như hiện tại không dư dả cho lắm?”

Lục Chiếu thở dài, anh day huyệt thái dương, đau đầu quá đi.

“Anh, anh sao vậy? Anh khó chịu ở đâu thế?”

Lục Chiếu xua tay: “Khi nào em ra ngoài mang theo đầu óc thì anh sẽ thư thái.”

Anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch đắm chìm trong tình yêu của Sầm Thanh nữa, anh chuyển đề tài sang công việc: “Điền Tâm Tuyền với em là sao, nói rõ đi.”

Sầm Thanh nghĩ kỹ, đặt tay lên ngực tự hỏi cô thật sự chưa từng cố ý trêu chọc Điền Tâm Tuyền: “Có lẽ ghen tị em vừa xinh đẹp lại thông minh? Còn ghen tị em có thể lừa Đoàn Sinh Hòa tới tay.”

Lục Chiếu gật đầu: “Nửa câu sau có chút đạo lý.”

Sầm Thanh cười giả lả, nửa câu sau có lý trong miệng anh ý chính là nửa câu đầu là nói nhảm.

“Trương tổng của công ty phim ảnh Thanh Loan kia vốn muốn giữ một vai diễn cho cô ta, sau đó bên Thanh Loan bỏ đầu tư, cô ta mất đi vai diễn.”

Điểm này Lục Chiếu đã tìm người đi giải thích, Tinh Sơ có nuôi mấy tài khoản marketing, vốn là buổi sáng sẽ bảo những tài khoản này rút ra, nhưng Đoàn Sinh Hòa bảo từ từ rồi tính.

Sầm Thanh ngáp một cái: “Anh, anh còn việc gì nữa không? Không còn thì em về trước đây…”

Cô vô cùng buồn ngủ, chín giờ sáng cuối tuần nên là thời gian ngủ của cô.

“Hôm nay em ở chỗ anh, không được đi đâu hết.” Lục Chiếu chỉ laptop trên bàn, “Mệt thì vào phòng nghỉ, đói bụng thì gọi đồ ăn bên ngoài, chờ Đoàn Sinh Hòa buổi tối đón em về nhà.”

Sầm Thanh trừng to hai mắt: “Không phải chứ, hai người trông chừng em như học sinh tiểu học hả? Nhà trẻ Tinh Sơ?”

Lục Chiếu hờ hững nhìn cô, hừ lạnh một tiếng nói: “Em còn không bằng học sinh tiểu học, học sinh tiểu học gây chuyện nhiều nhất là đánh nhau ẩu đả không nộp bài tập, em gây chuyện, động một tí là hàng chục triệu.”

Sầm Thanh xoa mũi, khuôn mặt mo đỏ lên, không dám phản bác.

Bữa trưa là Lâm Hạo mua về từ nhà hàng trà ở dưới lầu, Sầm Thanh gặm bánh dứa, đặt bên tay là cốc trà sữa nóng kiểu Hồng Kông. Cô rõ ràng muốn trà sữa lạnh, Lâm Hạo đổi thành nóng cô còn chưa nói, ban nãy khi anh ta đem tới còn ở trước mặt Lục Chiếu tận tình khuyên bảo cô một tràng, lúc đi anh ta còn giành lấy chai nước khoáng trong tay cô đổi thành nước nóng cho cô.

Còn chưa gặm xong bánh dứa thì Lâm Hạo đã trở lại. Anh ta cầm iPad trong tay, vội vàng đi tới bên cạnh Lục Chiếu: “Vừa lên hot search mười phút trước, là có người cố ý mua.”

Sầm Thanh nghe vậy lập tức lấy ra điện thoại di động.

Trên bảng hot search không có nội dung mới nào liên quan tới cô, trái lại thuộc về người giành lấy nhiệt độ của Sầm Thanh.

“Tào Kính?” Lúc “Bên em” tuyển vai có người từng tiến cử anh ta, bởi vì vấn đề ngoại tình mà bị Sầm Thanh từ chối.

[Ảnh đế họ Tào nào đó bị vạch trần chuyện xấu, sau khi ly hôn buồn bực không vui, tụ tập đánh bài mua dâm tại một tiểu khu cũ kỹ, hiện tại đã bị cảnh sát bắt giữ.]

Sầm Thanh nhíu mày, Tào Kính ra sao cô chẳng quan tâm, chỉ là tại khu bình luận có rất nhiều tiếng nói tẩy chay công ty Hòa Duyệt.

[Biết rõ ngoại tình còn mời anh ta tham gia show giải trí, công ty rác rưởi cả đời tối tăm.]

[Thay đổi tổng giám đốc giống như bị gõ đầu, ngu rồi hả? Tôi nhớ lúc trước Hòa Duyệt chưa bao giờ cân nhắc đến nghệ sĩ có vết nhơ, bây giờ điên rồi sao?]

[Hình như bởi vì Tào Kính rẻ nên mới dùng anh ta thì phải, tôi nhớ trên danh sách đưa ra trước đó không có Tào Kính…]

[Hiện tại không chỉ có Tào Kính rẻ, Hòa Duyệt cũng rẻ rề, giá cổ phiếu bắt đầu giảm rồi.]

[Thanh danh của Hòa Duyệt mới tốt vài năm thôi, sao lại trở về trước khi giải phóng?]

……

Chuyện Tào Kính bị bắt vừa tung ra thì lập tức dời đi tầm mắt của phần lớn cư dân mạng. So với Tào Kính thì chuyện bên Sầm Thanh giống như con nít cãi cọ, không xem đã chút nào. Bên Tinh Sơ nhân cơ hội giảm nhiệt độ, không bao lâu hot search của Sầm Thanh đã rớt khỏi bảng hot search.

“Anh, tình huống thế nào?”

“Không biết.” Lục Chiếu chẳng thèm lo, hồi sáng Đoàn Sinh Hòa đến nói tự anh giải quyết, bên Lục Chiếu chỉ cần giáo dục Sầm Thanh thận trọng là được.

Dù sao việc giáo dục Sầm Thanh cũng không thể giao Đoàn Sinh Hòa làm, bằng không đến lúc đó nha đầu kia bĩu môi rớt nước mắt, anh mềm lòng rồi thì còn không biết là ai dạy ai.

Cùng lúc Tào Kính lên hot search, đầu sỏ gây chuyện đang ở trụ sở chính của Giang thị, anh dựa vào ghế chủ tịch trong văn phòng của Giang Sinh Hành không chịu đi.

Giang Sinh Hành ngồi trên sô pha trong văn phòng, cả ngày hôm nay anh đã đáp ứng mấy yêu cầu vô lý của Đoàn Sinh Hòa, cho em trai ngồi ghế chủ tịch một lát cũng chẳng sao.

“Em đoán khi nào thì lão Giang gọi điện thoại cho chúng ta?” Giang Sinh Hành nhấp một ngụm trà Thiết Quan Âm, suy đoán, “Muộn nhất nội trong hai tiếng nữa.”

Đoàn Sinh Hòa lắc đầu, tỏ vẻ đã tính trước: “Anh à, anh rời khỏi nhà lâu rồi, quên mất lão Giang chết cũng sĩ diện. Chừng năm giờ đến sáu giờ lão Giang khẳng định bảo thư ký thông báo với chúng ta cùng về nhà ăn cơm, còn phải thông báo cho vợ trước của ông ấy.”

Vợ trước của Giang Hồng Tự từ miệng Đoàn Sinh Hòa chính là Đoàn Nhược Hoa, mỗi lần Giang Hồng Tự có chuyện gì muốn bàn bạc với hai anh em thì luôn sẽ kéo Đoàn Nhược Hoa đến làm thuyết khách.

“Chuyện của em và Sầm Thanh đã nói với lão Giang chưa?”

“Chờ vài hôm nữa đi, đợi ông ấy bình tĩnh trở lại từ chuyện của Tưởng Chính Quang trước đã.” Dù sao Giang Hồng Tự bị cao huyết áp, kích thích từng chút một thôi, không thể để ông ta kích thích quá cùng một lúc.

Giang Sinh Hành cầm đồ đã thu thập trong mấy hôm nay đưa hết cho Đoàn Sinh Hòa, hai anh em vốn thương lượng đến cuối năm rồi hẵng ra tay, vừa lúc đưa Tưởng Chính Quang vào đồn cảnh sát mừng Tết. Bây giờ Đoàn Sinh Hòa chờ không kịp nữa, chỉ có thể đá ông ta khỏi công ty trước rồi từ từ lên kế hoạch cho công ty.

“Sao em muốn động tới ông ta vào lúc này?”

Giang Sinh Hành biết em trai vì Sầm Thanh, nhưng vẫn cảm thấy không cần thiết vội vã. Dù sao đằng sau Sầm Thanh còn có chỗ dựa là Tinh Sơ, dù không có Đoàn Sinh Hòa một mình Lục Chiếu cũng giải quyết được.

Đoàn Sinh Hòa nhướng mày: “Không thể để cô ấy nghĩ rằng em yếu hơn anh trai cô ấy.”

Nếu chuyện gì cũng để Lục Chiếu làm, thế thì Sầm Thanh sẽ cho rằng người bạn trai này của mình cả ngày ăn của cô ngủ ở chỗ cô, tới thời điểm mấu chốt thì vô dụng. Cơ mà cảm giác ăn bám quả thật cũng không tệ, Sầm Thanh luôn sợ anh gặp đả kích vì bị mất chức mà biến đổi cách thức khiến anh vui vẻ.

Như Đoàn Sinh Hòa dự liệu, năm giờ chiều anh và Giang Sinh Hành trước sau nhận được điện thoại từ nhà họ Giang, bảo bọn họ cùng nhau về nhà ăn cơm. Hai anh em ngồi chung một chiếc xe chạy về nhà họ Giang, trên đường đi Đoàn Sinh Hòa nhận được điện thoại của Liễu Tích Minh.

“A lô, tôi tìm được gã thầy tướng số của ba cậu rồi.” Lúc này Liễu Tích Minh đang ở ngoại ô thành phố M, anh ta dùng mọi cách thăm dò, rốt cuộc tìm được nơi ở của tên thầy tướng số kia.

“Tôi nói với cậu này, mấy tấm hình treo ở cửa là ảnh chụp của hắn cùng những nhân vật nổi tiếng các giới, ngoại trừ tấm ảnh chụp chung với ba cậu thì những tấm khác đều là ảnh chỉnh sửa.” Tuy nói kỹ năng photoshop không tệ, nhưng dù sao Liễu Tích Minh là nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp, chút kỹ xảo đó không thoát khỏi ánh mắt của anh ta.

“Tôi biết rồi, cậu thăm dò xem hắn có liên quan tới Tưởng Chính Quang không, chú ý an toàn.”

Đoàn Sinh Hòa cúp máy rồi gửi tin nhắn cho Sầm Thanh, nói mình tối này sẽ về nhà muộn, bảo cô rời khỏi Tinh Sơ trước đi.

Sầm Thanh đưa tin nhắn của Đoàn Sinh Hòa cho Lục Chiếu xem, cô ấm ức bĩu môi: “Anh ơi, hôm nay anh ấy không đến đón em tan học.”

Lục Chiếu nhấc mí mắt: “Ừm, lát nữa anh đưa em về.”

Sầm Thanh gật đầu, tung tăng trở về sô pha ngồi rồi trả lời tin nhắn cho Đoàn Sinh Hòa.

Sầm Thanh: [Anh bận chuyện của anh đi, buổi tối anh em sẽ đưa em tan học về nhà.]

Đoàn Sinh Hòa: [Vậy em nghe lời cùng anh trai về nhà, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh trai yêu của em.]

Giang Sinh Hành vô tình thấy bọn họ trò chuyện, anh chỉ là thật sự cảm thấy nụ cười của Đoàn Sinh Hòa quá đáng sợ, nghiêng đầu lướt thấy ba chữ anh trai yêu, anh buồn nôn đến mức muốn ói ra bữa trưa.

Anh dụi mắt, coi như chưa thấy gì tiếp tục đề tài ban nãy: “Lão Giang tin tưởng gã kia đã mấy chục năm, giờ em nói hắn là kẻ lừa đảo do Tưởng Chính Quang tìm được, ông ấy có thể chấp nhận ngay được không?”

Bên trong xe hơi ngột ngạt, Đoàn Sinh Hòa giơ tay tháo ra hai khuy áo sơ mi, anh hắng giọng rồi nói: “Em không nói với ông ấy.”

Lời này vừa thốt ra, Giang Sinh Hành lập tức đoán được Đoàn Sinh Hòa muốn làm gì.

Nhiều năm qua cho dù là chuyện có đạo lý hay không có đạo lý, Giang Hồng Tự luôn nghe theo lời thầy tướng số, bọn họ có thể thông qua tên này đạt được mục đích từ chỗ Giang Hồng Tự.

Giang Sinh Hành gật đầu, cảm thấy biện pháp của Đoàn Sinh Hòa khả thi, nhưng anh vẫn hơi lo lắng: “Em làm sao khẳng định hắn nghe lời em đi lừa lão Giang?”

Đoàn Sinh Hòa thong thả quay đầu qua nhìn anh trai, anh nhoẻn miệng cười: “Tên lừa đảo kia chỉ muốn tiền thôi, chẳng phải anh có nhiều tiền lắm à?”