Do ma chay, Diệp Thải Quỳ và Hứa Dịch Dương không có lấy một giấc ngủ tròn suốt ba ngày, hai người đi ngủ sớm, một giấc kéo dài tới trưa hôm sau, thức dậy mới phát hiện điện thoại báo toàn cuộc gọi nhỡ.
Tất cả đều tới từ nhà họ Hứa, dường như rất gấp gáp.
Hứa Dịch Dương gọi lại mới biết, luật sư tập hợp mọi người để công bố di chúc, các gia đình phải có mặt đông đủ, bây giờ cả nhà chỉ chờ mỗi Hứa Dịch Dương, hỏi anh có rảnh tối nay không.
Hứa Dịch Dương đánh mắt hỏi ý Diệp Thải Quỳ, cô gật đầu anh mới đáp ứng.
Chả còn mấy bữa là tới Tết, phải chuẩn bị cúng thất đầu và cúng kiếng mồng một, sau này khó tránh khỏi với tiếp xúc với người nhà họ Hứa, Thải Quỳ thương lượng Hứa Dịch Dương cách thức làm thân với nhà họ.
“Ông nội đi rồi, anh không cần thiết phải gần họ nữa.” Hứa Dịch Dương hờ hững: “Dù sao anh cũng không ưa ai.”
Diệp Thải Quỳ bất đắc dĩ: “Xin hỏi người nhà mếch lòng anh chỗ nào vậy?”
“Anh không thích khách sáo giả lả, có vài người không quan tâm em thật lòng, hoặc là muốn lợi dụng em hoặc là muốn tạo cảm giác vượt trội hơn em.”
Diệp Thải Quỳ thở dài bất lực, đây chẳng phải thói thường ở đời à? Chẳng qua Hứa Dịch Dương ngây thơ nên khó kiên nhẫn được với những ai khác biệt với anh.
Vì hiểu tính tình Hứa Dịch Dương, Diệp Thải Quỳ dung túng sự không tương thích của anh với thế giới, không khuyên nhủ anh đi tiếp nhận người khác, cũng sẽ không cưỡng ép bác bỏ quan điểm của anh, chỉ muốn giúp kẻ cá biệt như anh hoà hợp với mọi người hơn.
“Em hiểu suy nghĩ của anh, nhưng nào có thể đoạn tuyệt hẳn hoi với người nhà chứ? Có người anh quý, có người không. Anh nỡ lòng chối bỏ cha mẹ ư? Anh là người có ý thức đạo đức cao, chỉ cần ba mẹ không làm gì quá đáng khó tha thứ, anh không có cách nào cắt đứt với họ, đúng chứ?”
Hứa Dịch Dương ngẫm nghĩ thấy cũng phải, dù sao thì ơn sinh thành còn đó, không cách nào đứt đoạn được.
Vả lại, quả thật anh coi trọng đạo đức cực kì, đặt nặng tình nghĩa ơn hiếu, dù giận cha mẹ nhưng làm tròn chữ hiếu mới là phải đạo, thà rằng người ta nợ mình còn hơn để mình mắc nợ họ, cả đời nương theo bốn chữ “sống không thẹn lòng”.
Diệp Thải Quỳ tiếp tục giảng giải: “Còn cô dượng nữa, chẳng phải anh rất kính trọng bọn họ sao? Nếu họ mong anh tham dự sum họp gia đình, anh sẽ vứt mặt mũi họ ư? Đừng dẫn tình cảm gia đình đến ngõ cụt, đến lúc đó chẳng phải ai nấy xấu hổ hết sao? Kể cả những người mến anh hay người anh quý đều rất khó xử……”
Hứa Dịch Dương biết Diệp Thải Quỳ nói có lý nên bằng lòng xuôi theo cô: “Vậy theo em sau này anh phải làm sao đây?”
“Thật ra có đôi khi khách sáo không phải giả tạo, ngược lại có thể giúp mình bớt đi rất nhiều phiền phức.”
“Nhưng anh không thích khách sáo.”
……
Diệp Thải Quỳ bất đắc dĩ: “Hay là vầy đi, về sau gia đình hội họp thì để em lên tiếng, anh chỉ cần gật đầu mỉm cười phụ họa theo em được không?”
Hứa Dịch Dương chần chừ, tính anh không thích người khác nói thay, nhưng nếu là Thải Thải anh có thể miễn cưỡng chấp nhận.
“Cũng được…… Nhưng em chớ ép dạ cầu toàn, lời nào nên nói thì đừng nhịn.”
Diệp Thải Quỳ đời nào bị ép uổng, cô đi trước Hứa Dịch Dương bao năm, kết giao quen biết thuận buồm xuôi gió đâu dễ bị chèn ép, e rằng Hứa Dịch Dương sợ chính anh bức bối vì nhịn chứ gì? Dù sao sau này toàn cô tới mở miệng, anh buộc phải dằn xuống mấy câu chặn họng người ta.
“Được thôi, nhớ rồi, anh cứ yên tâm, em nhất định xử lý ổn thỏa để tất cả mọi người kể cả anh đều thoải mái, chịu chưa?”
Diệp Thải Quỳ cảm thấy nói tới đó chắc hết vấn đề, không ngờ Hứa Dịch Dương nhíu mày đăm đăm.
“Anh không quan trọng, mọi người cũng vậy.” Hứa Dịch Dương nói như lẽ dĩ nhiên: “Em thoải mái mới quan trọng nhất.”
Diệp Thải Quỳ ngẩn ngơ, bật cười, không kiềm được bưng lấy mặt Hứa Dịch Dương hôn cái chụt: “Có anh ở bên là em đủ mãn nguyện rồi.”
……
Bảy giờ tối, nhà họ Hứa tập trung ở phòng họp văn phòng luật, chờ luật sư công bố di chúc. Diệp Thải Quỳ và Hứa Dịch Dương tới đúng hẹn, song vẫn tới chót như cũ.
Ba mẹ Hứa Dịch Dương đã đến, mỗi hộ cử đại diện, thậm chí có gia đình góp mặt hai thế hệ, phòng hội nghị ngồi chật ních, Hứa Dịch Dương và Diệp Thải Quỳ loay hoay mãi chưa tìm được chỗ.
Hai người vào từ cửa sau, nhưng ai cũng nhận ra sự hiện diện của họ, niềm nở chào hỏi cả hai, Diệp Thải Quỳ vội lôi Hứa Dịch Dương cười đáp lễ.
Thấy Diệp Thải Quỳ và Hứa Dịch Dương đến, bác Hai gái vốn đang ngồi tươm tướp đứng lên, kéo con dâu đứng dậy theo, vẫy tay với hai người: “Cháu Dương, cháu Diệp ơi, mau tới đây ngồi nè, đứng lâu mỏi lắm.”
Hứa Dịch Dương nhìn Diệp Thải Quỳ mãi tới khi cô đáp trả cái nhìn nhắc chừng, Hứa Dịch Dương mới dằn xuống câu thắc mắc, toan hỏi bà ấy bắt đầu quan tâm anh khi nào, có phải từ lúc lúc phát hiện Giám đốc Chu quen vợ anh không……
“Bác Hai và chị dâu là bậc bề trêи, chị dâu mới sinh cháu, hai người ngồi đi ạ, xấp nhỏ tụi cháu đứng là được.”
Nhưng con trai bà ấy là anh Triết đứng lên, nhường chỗ cho Hứa Diệu Dương, tự mình tới bên Diệp Thải Quỳ, thì thầm hai câu không ai nghe rõ.
Diệp Thải Quỳ gật gù, nhỏ giọng: “Chuyện này chúng ta bàn sau, việc nhà quan trọng hơn.”
“Vâng.”
Anh Triết đáp bằng vẻ cung kính.
Nói sao đi nữa Triết cũng là Phó tổng ngân hàng, tuy thái độ anh ta không nịnh nọt nhưng vô cùng kính sợ Diệp Thải Quỳ, bộ dạng này làm ai nấy càng thêm tò mò về cô.
Bác Hai cũng thế, miệng con bà kín như bưng, bà cậy sao nó cũng không chịu hé, tới cùng còn phát cáu với bà.
Bà không nhịn nổi oán thầm với con dâu: “Có phải công chúa cải trang vi hành đâu, mắc gì kín tiếng vậy?”
……
A Triết thật sự nể Diệp Thải Quỳ cực, mẹ anh ta cả đời nội trợ, sống sung túc nhưng không hiểu thế giới bên ngoài.
Con người hay mến mộ sự ưu việt, sự tôn trọng của anh với Diệp Thải Quỳ không như mẹ anh tưởng: do Diệp Thải Quỳ quen biết tầng lớp quyền quý nên mới cần bợ đỡ nịnh hót; mà do thân phận thật sự của Diệp Thải Quỳ, biết được năm đó cô ấy xuất sắc nhường nào, làm bao nhiêu việc mà cả đời mình không làm được mới sinh lòng kính nể.
Thái độ của anh với người em dâu khác hẳn với vẻ nịnh nọt của mẹ, đây là khát vọng kết thân kẻ mạnh từ tận đáy lòng.
Bà con thấy đứa giỏi giang nhất nhà là anh Triết còn đứng sau Diệp Thải Quỳ thì lòng nhấp nhổm khó yên, đặc biệt là ba mẹ và em trai Hứa Dịch Dương, trong số những người có mặt thì họ kinh ngạc nhất.
Những người nên biết tình hình thực tế nhất lại mờ mịt, chẳng hay biết gì.
Mẹ Hứa Dịch Dương thì thầm hỏi con út: “Không phải con tra xét chị dâu rồi sao?”
Hứa Diệu Dương chán nản lắm, hôm qua về cậu cố tìm biện pháp, hồi lâu mới ngộ ra, e rằng sau khi biết mình điều tra, chị dâu đã tìm người tài hơn mã hoá khoá dữ liệu.
Hứa Diệu Dương luôn tự cho mình là thiên tài, ai dè chị dâu kiếm người còn giỏi hơn cậu nhiều, tìm người lợi hại nhường này hỗ trợ, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết chị ta không phải người thường.
Hứa Diệu Dương bực bội: “Bỏ đi mẹ, nhà mình không đụng tới chị dâu được.”
“Con có ý gì?”
Hứa Diệu Dương thở dài: “Chúng ta nên cung phụng như rước Bồ Tát vào nhà ấy……”
Mẹ Hứa Dịch Dương im ru, ngó sang chồng mình, ông ta nghe được cuộc đối thoại của hai mẹ con, tâm tình phức tạp, không biết địa vị cao quý của con dâu đối với nhà họ tới cùng là tốt hay xấu.
Dù sao thì ở rể không dễ làm.
Dưới tình hình này, những mái đầu tính toán chào đón hai vị luật sư riêng của ông nội xuất hiện.
Luật sư nhìn quen trường hợp thế này, vẻ mặt nghiêm túc chuyên nghiệp, không phí lời mào đâu, khách sáo đôi câu với cả nhà rồi đi thẳng vào chuyện chính.
Bây giờ đang đọc tới những điều mục tương tự và những điểm khác không đáng kể, chẳng hạn di chúc được soạn dưới sự có mặt của nhân viên công chứng khi các bên ở trạng thái tỉnh táo, đủ năng lực lập di chúc, thể hiện đúng nguyện vọng thân chủ, có giá trị pháp lý, không vi phạm lợi ích xã hội cộng đồng và đạo đức xã hội, vân vân.
Mọi người nhấp nhổm, nôn nóng lắng nghe, cầu luật sư tua nhanh tí.
Luật sư hiểu rõ tâm tình họ, mau chóng đọc lẹ rồi tiến vào điểm chính.
“Dưới danh nghĩa ông Hứa có hai bất động sản, trong đó có căn tứ hợp viện ông cư trú lúc sinh thời nằm ở số 36 đường Quảng Tế rộng 400 mét vuông đã ủy thác chúng tôi rao bán, giá trị ước tính khoảng 200 triệu nhân dân tệ, chờ tìm được người mua đáp ứng mọi phương diện phù hợp với yêu cầu của ông Hứa, sau khi khấu trừ hết thuế sở hữu tài sản và chi phí pháp lý sẽ chia đều cho cả gia đình.”
……
Chia đều à, mọi người khá vừa lòng với kết quả này, mặc dù trừ phí luật sư không ít nhưng tới tay cũng là một đống tiền, đỡ hơn đưa hết cho Hứa Dịch Dương.
“Chia đều thế nào?” Có người hỏi: “Dựa theo hộ gia đình hay dựa theo đầu người?”
Dường như đã dự đoán được sẽ có người hỏi vấn đề này, luật sư cười trả lời: “Ông Hứa cân nhắc điểm này từ lâu, phân theo hộ gia đình, những người kết hôn tính như một gia đình nhỏ.”
Diệp Thải Quỳ và Hứa Dịch Dương nhìn nhau, cứ tưởng chẳng dính dáng tới họ, bởi nếu chia đều cả nhà, số tiền chắc chắn chảy về ba mẹ Hứa, nhưng nếu chia theo gia đình nhỏ, hai người họ cũng có phần.
Mặc dù Diệp Thải Quỳ không tranh giành tài sản, nhưng tiền tới tay mắc gì không lấy? Không những lấy, còn phải chìa tay một cách hí ha hí hửng, mấy chục triệu chứ bộ ít à.
“Thế căn còn lại thì sao?” Bà con càng quan tâm căn thứ hai hơn,“Nhà đó ba không bán, định cho thuê, tiền thuê hằng năm chia cả nhà hay xử lý hướng khác?”
“Căn đó khá quan trọng, để tôi đề cập ngay.”
Phòng họp tức tốc im bặt.
“Bất động sản thứ hai của ông Hứa nằm ở số 1 đường Quảng Tế, đây là nơi sinh thời ông sống cùng vợ hơn ba chục năm, có tình cảm sâu đậm với nó, dù ông Hứa biết không gì tồn tại vĩnh hằng, sớm muộn đều sẽ tan thành mây khói, song ông không muốn tự tay mình rao bán nó đi nên quyết định trao cho người thừa kế. Căn tứ hợp viện hơn 1000 mét vuông, ông muốn để lại cho……”
Luật sư tạm ngưng, ai nấy nín thở.
Chẳng qua bấm dừng vài giây mà sao vài giây này quá mức dày vò.
Vốn Diệp Thải Quỳ lơ đễnh, nhưng nghe tới chỗ 1000 mét vuông lòng dạ cũng khó kiềm chế nao nao, cứ ngỡ hai căn xêm xêm, không ngờ căn này to tới vậy, đúng là số MỘT.
Doạ cô hú hồn.
Cô đánh mắt sang Hứa Dịch Dương, nhưng Hứa Dịch Dương rất điềm tĩnh, đáy lòng cảm thán, chồng mình quả là không nao núng trước cám dỗ giàu sang, không hề động lòng trước tiền tài……
Mặc dù Diệp Thải Quỳ không ngó ngàng tới căn nhà nhưng bụng dạ siêu ngứa ngáy, tò mò di chúc ông nội lập ra sao, tài sản bậc này phân chia thế nào, ai có tiếng nói, tất cả đều rất quan trọng.
Rao bán nhà mà không ủy thác luật sư thì cực khó giải quyết, một đại gia đình biết bao người, chín người mười ý, nếu tất cả có đồng quyền sở hữu, nhỡ có người không muốn bán thì cả nhà bán không được. E đến lúc đó sẽ có vô vàn phiền phức……
Thành thử Diệp Thải Quỳ đoán chừng, căn nhà này cũng sẽ chia bình quân, nhưng chắc chắn có một người có quyền quyết định. Người hiểu rõ ông nội sẽ biết, ông không để lại rủi ro khó giải cho người nhà minh.
Song, Diệp Thải Quỳ chẳng ngờ mình đã đánh giá thấp nội rồi.
Luật sư tiếp tục nghiêm giọng, tông điệu vững vàng: “Căn nhà này toàn bộ để lại cho cháu dâu ông cụ Hứa, vợ anh Hứa Dịch Dương, cô Diệp Thải Quỳ.”
Cả phòng nhao nhao náo loạn.
Tuy nhiên, di chúc chưa được đọc hết.
Luật sư tiếp tục: “Điều cuối cùng trong di chúc cụ Hứa để lại, bất kì ai trong nhà họ Hứa, dù phản đối bằng văn bản hay bằng lời nối chống lại di chúc thứ hai của ông, hoặc có bất kì dị nghị nào với di chúc, đều bị coi là không tôn trọng ông, lập tức tước ngay quyền kế thừa theo di chúc đầu tiên.”
Cả nhà họ Hứa chuẩn bị chất vấn nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Diệp Thải Quỳ nghĩ, ông nội đúng là “Gừng càng già càng cay”……Tác giả có lời muốn nói: Sảng kɧօáϊ không!