Ở trong khoang tầu
-Nè đừng có động vào! _Quỳnh hét lên
-Cái này mà gọi là thức ăn sao? _VAnh trề môi
-Xí, cậu làm dk ko mà chê? _Quỳnh tức, nó làm đồ ăn ọi ng nhưng chẳng những ko dk khen ngợi mà lại bị chê kịch liệt như thế này
-Cái này quá mặn, cậu chưa ì chính sao?
-Trời ơi, sao mà ăn dk? _Thành kêu ca
Con nhỏ đi cùng bọn nó vừa ăn vào xong cũng chạy biến ra ngoài, nôn thốc nôn tháo
-Cái con nhỏ này, muối chết hả? Dám nôn đồ ăn tôi nấu
-Cậu thôi đi, đồ ăn cậu nấu ăn làm sao dk, nè trứng chưa chín kìa, lại còn cái này nữa….
-VIỆT ANH! _Quỳnh gằn giọng
-Hả? _cậu tl
-Cậu…
-Ì vậy?
-…có biết ở trong này có dao ko?…
-Ôh có chứ, sao vậy_ VAnh vẫn ngây ngô ko nhận ra nguy hiểm đang cận cề
-Có cả thớt nữa…
-Tất nhiên rồi, bếp mị ko có dao và thớt
-Nhưng hiện tại thì trên thớt ko có thức ăn…
-Uk, thì sao?
-…mà mình lại muốn chặt ngay 1 thứ ì đó. Ngay bh…
-Hả? VA nhìn sang, Quỳnh đang cầm con dao, mặt thì đỏ lại vì tức
-HA ha tớ ra ngoài đây ha ha …_VAnh phải biết điều ngay lập tức, biến ra khỏi nơi này, và khi đi ra ko quên nói
-Cậu là mẹ của sư tử Hà Đông
-Có thức ăn à? Ì đây? _Vũ từ trong đi ra, nếm thử món do Quỳnh làm thì ngay lập tức
-ỌE ọe, cái quái ì thế này, ai làm đây, chết tiệt….Vũ nhăn nhó
-Các cậu biến hết ra ngoài cho tôi! _Quỳnh hét lên, vì mọi ng cũng nể loài sư tử hà đông nên ngay lập tức tản ra chỗ khác chơi, còn Vũ cậu ra ngoài hóng gió.
Còn Tuấn, cậu ko thích tụ tập đông người nên đã sớm ra ngoài ngồi. Cậu hiện đang ngồi trên tầng 2 của chiếc du thuyền, mắt nhìn trời và đeo tai nghe.
Khi bị đuổi ra, Vũ đi ra đứng hóng gió ở ngoài, cậu nhìn trời, nhìn biển, nhìn cánh chim…
Còn nó thì đang vật vã với biển, nó gọi, nhưng chỉ gọi được những câu yếu ớt, nó vẫy tay lên, mong mọi người nhìn thấy. Và VŨ đã thấy.
Cậu chạy ngay ra mui thuyền, nhảy xuống, bơi về phía nó. Nhưng cậu chợt khựng lại khi cũng có 1 người đang bơi đến.
Đó là Tuấn, vừa nãy khi Vũ nhìn thấy, cậu cũng nhìn thấy và ko 1 chút do dự, cậu nhảy luôn từ tầng 2 của chiếc du thuyền xuống, và đang vội vã bơi về phía nó.
Vũ hơi bất ngờ, Tuấn lại cứu người sao? Tuấn đã biết lo lắng cho người khác rồi sao?
Hai người bơi đến chỗ nó, nhìn nhau 1 lúc rồi không ai bảo ai, mỗi người cầm 1 bên tay nó và kéo lên. KHi đến tàu rồi thì Vũ bảo Tuấn
-Lên trc đi tôi sẽ đẩy cậu ta lên!
-Ukm _1 câu nói chắc nịch, ẩn chứa sự lo lắng. Tuấn lên trc và chuẩn bị đỡ nó lên.
Mọi người thì từ trong nhà đi ra, cười nói rôm rả.
-Ơ, sao, thế kia? _Thành ngạc nhiên chạy ra trc. MỌi người cũng ra hết và thấy cảnh tượng, 1 trên, 1 dưới và 1 giữa. Thì Tuấn đang đứng trên thuyền gọi là trên, Vũ ở dưới nước gọi là dưới, còn nó thì ở giữa 2 người, đang được Vũ đẩy lên và được Tuấn kéo lên. Sau khi đã kéo nó lên được, Tuấn vội vã ôm nó ra khoang thuyền, lay lay nó và hô hấp nhân tạo. Vũ thấy Tuấn như vậy ko nói gì, cậu bước qua đám đông đang ngạc nhiên hết mức mà vào trong thay quần áo, tắm và suy nghĩ về hành động của Tuấn. Thường thì Tuấn rất ít khi quan tâm tới mọi việc xung quanh mình, dù ai chết trước mặt cậu cũng chả có vấn đề gì, chỉ là thêm một linh hồn hay là mất đi 1 con người thôi. Nhưng vừa nãy cậu đã lo lắng, cậu đã biết lo lắng sao bao nhiêu năm, dù là chút ít, Vũ thực sự cảm thấy lạ, chẳng lẽ Tuấn đã quay về với con người ngày xưa của cậu. Điều này có thực sự tốt hay ko?
-Sao? Sao vậy? Vy sao vậy? MÀy đừng làm tao sợ nha? Vy ơi, hức hức…_Quỳnh ngồi than khóc
-Hic Vy ơi, đừng bỏ bọn tao mà đi như thế mà _VAnh cũng ko kém phần
-2 người im dùm cái đi _Thành cáu –Còn cậu tránh ra! Để tôi!_Thành quát rồi đẩy Tuấn ra khi cậu đang sơ cứu cho nó(ông này ghen í mà)
Hít khí trời trước khi hô hấp, Thành ngẳng mặt lên trời rồi sau đó đang định cúi xuống hô hấp thì
-Khụ khụ khụ…_nó phun nc ra, nó đã tỉnh
Thành cứ gọi là ngớ người ra đấy “nàng tỉnh lúc nào không tỉnh lại tỉnh đúng lúc này, nát thật”
-Sao ko? Có nhận ra tao ko hả? Tao quỳnh nè, nhận ra ko? _Quỳnh hớn hở hỏi nó vồ vập
Nó mở mắt và hình ảnh đập vào mắt nó đầu tiên không phải là người đang ngồi ôm nó(thành) mà lại là Tuấn, người đang đứng cạnh. nó nhắm mắt lại, cố lắc đầu cho nước ra hết,nhưng mở mắt lần 2 thì ko thấy cậu đâu cả, nó nghĩ đó chỉ là ảo giác thôi.
-NGã xuống nước không làm tao đui nên tất nhiên là nhận ra mày rồi, con quỷ, sao bây giờ mới chịu cứu tao hả? _nó cố gắng nói ra để mọi người bớt lo lắng.
Quỳnh đưa nó vào phòng nghỉ rồi mang bát cháo lên cho nó.
-Ăn đi cho nóng. Sao mày lại thích đâm đầu xuống biển tự tử hả? Phải biết suy nghĩ chứ!
-Cảm ơn đã lo cho tao hì hì
-Ai lo ày, ý tao bảo biển đang đẹp như thế, ai ày nỡ lòng phá hoại với lại mày chết ở đây thì khổ ấy loài cá sống ở đây quá luôn ha ha
-Con nhỏ chết tiệt, bạn suýt chết mà nói thế hả? _nó nói rồi ăn 1 miếng cháo, nhưng ngay lập tức phụt ra –Cái quái ì thế này, ăn sao dk, lại là mày nấu chứ lị.
-Hừ, sao mày ko chết luôn đi, sống làm gì cho khổ cuộc đời! _Quỳnh nói rồi phủi mông đi ra
Nó cười, thực chất đó mới là tình bạn của nó. Tuy luôn nói vs nhau những lời như thế nhưng luôn lo nghĩ cho nhau. Đó mới là kiểu bạn của nó.
Sau khi nó nghỉ ngơi 1 hay2 tiếng gì đó, nó dậy và đi ra ngoài và shock khi thấy bàn thức ăn
-Dậy rồi sao? Ha ha ra đây ăn đi, tao đích thân chuẩn bị đó _Quỳnh hớn hở và chỉ vào bàn thức ăn, còn mọi người nhìn nó như 1 vị cứu tinh, thoát khỏi sự đày đọa của Quỳnh
-Mày định giết người sao mà làm thế này! _nó chỉ vào bàn thức ăn
-Sao, con nhỏ này, dám nói ban bè thế hả
-Thôi được rồi, để tao làm vậy _nó lắc đầu rồi lo dọn dẹp bàn và chuẩn bị nấu
-Vy nấu được sao? Thật sao? Sẽ ko như nhỏ này chứ? _Thành chỉ vào Quỳnh rồi hỏi
-Tên chết toi kia, bảo ai thế
-Còn ai vào đây nữa _VAnh đổ thêm dầu vào lửa (quên chưa nói VAnh là rất hay đổ thêm dầu vào lửa)
Nó vào bếp, rồi khoảng gần 2 tiếng nó ra ngoài.NHìn mọi người bây giờ chẳng khác nào 1 luc trẻ con đang chờ cơm. Thành thì ngồi cắn đũa, Vũ ko có việc làm nên lấy dao dĩa đánh vào nhau,Việt Anh thì mặt mày ủ rũ, Quỳnh thì vẫn cáu, còn Tuấn cứ nhìn vào khoảng không trong bàn ăn. Và tất cả mọi người cùng theo đuổi 1 ý nghĩ “bao giờ mới có thức ăn, đói gần chết rồi. ước gì kia là con gà quay…”. Nhìn thấy nó, mắt mọi người sáng như đèn pha ô tô
-Có thức ăn chưa! _5 giọng nói cùng vang lên.