Tôi Thích Cậu Rồi Đấy…

Chương 47: Chương 47





Trong căn phòng đang nhốt nó.
Ánh sáng vàng chiếu vào, không khí ngột ngạt, oi bức.
Không phải là cái oi bức nóng nực của ,ùa hè mà là sự căng thẳng của mọi người.
Mồ hôi bắt đầu ứa ra.
Nó ngồi thẳng, ánh mắt không ngừng chiếu tướng Tưởng.
-Sao…sao…?
Tưởng lắp bắp, thật sự là quá bất ngờ, người này lại là nó, là
TRỊNH TUYẾT VY.
-Sao lại bắt tôi!?
-Sao cậu lại ở đây?
2 câu hỏi cùng lúc vang lên.
Mỗi người 1 thái độ, Tưởng thì bất ngờ, nó thì làm mặt lạnh.
Tưởng quay sang bọn đàn em khiến bọn chúng sợ sệt, ấp úng
-Ơ, đây…đây đúng là người đã đi cùng cậu ta mà.
Nhìn nó ngờ vực, hồi lâu Tưởng mới lên tiếng
-Cậu…đã đi cùng gã này hả?
Vứt tấm ảnh cho nó xem.
***
Ở bar Davil
-Sao toàn không liên lạc được như thế này?
Key ném chiếc điện thoại xuống sofa, bực dọc.
-Có chuyện gì vậy ạ?
1 tên đàn em mạnh bạo hỏi
-Chuyện khiến chúng mày nhúng mũi vào hả?
Key gầm lên, rồi đứng dậy, đạp cho tên kia ngã vào bàn.
Xương sống bị va đập mạnh, tên đó quỳ gối, đau đớn.
-Xin…xin lỗi anh…
Mồ hôi túa ra, tên đó loạng choạng đứng dậy.
-NHặt lên!

Key ra lệnh, 1 tên khác chạy ra chỗ chiếc điện thoại nhặt lên rồi nhanh chóng đưa cho cậu.
Key tiếp tục gọi cho nó, nhưng
“thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được , vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp”
Giọng nói vang lên, cái giọng nói muôn thủa, 1 giọng nói mà chả ai biết là ai.
Riêng Key thì ghét cay ghét đắng cái giọng này.
-KHốn kiếp!
Lần này ném mạnh chiếc điện thoại xuống nền nhà (may mà không phải hàng nhái hoặc make in china.).
Cần chai rượu lên, nốc lấy nốc để.
-Anh…chúng ta còn phải…
-Câm hết mồm lại!
Câu nói kết thúc, tất cả mọi người đều im lặng.
Nhìn chằm chằm vào cái cảnh tượng hiếm thấy này.
Key, người luôn suy nghĩ thấu đáo, là người được mọi người tôn trọng cũng có lúc cuồng vậy sao.
Vì vậy, mọi thứ đều có thể, ta có thể kiểm soát nó hay không thôi.
Key và nó sống với nhau từ bé, cậu là người luôn bên nó, luôn chăm sóc nó chu đáo nhất, bên cạnh nó mỗi khi nó cần.
Cậu muốn chính mình đem lại hạnh phúc cho nó.
Nhưng giờ đây, sao cái điều ước đó lại quá đỗi xa xôi, nó sẽ không bao giờ được thực hiện chăng???
Ngồi uống rượu, cậu thấy đau đớn vô cùng.
Mọi khi ghét rượu bao nhiêu thì hôm nay nó trở thành người bạn thân của nó bấy nhiều
Đau…đau lắm…
Lần trước….đã tổn thương rồi….
Giờ nó ở đâu?….làm gì….với ai??….
Cậu không muốn nghĩ nữa….
-THÔI ĐI!
1 lúc lâu sau, tiếng nói của Rây mới làm cậu tỉnh.
-BỎ ra!
Giằng chai rượu trong tay bạn, Key không muốn trở về thực tại.
-Mày có tỉnh lại đi không cái thằng hâm này! Biết đâu có chuyện gì thì sao?
-Chuyện gì!?
Mặt Key đần ra, không ngờ tới chuyện này.
-Linda không bao giờ tắt máy, mày không nhớ hay là không muốn nhớ hả?
Đạp mạnh vào cái bàn nơi Key đang ngồi, Rây như muốn thức tỉnh cậu vậy.
Và…Rây đã thành công, bất cứ chuyện gì liên quan đến nó thì cậu luôn nhảy vào vô điều kiện.
Khuôn mặt đau khổ dần thay thế bằng sự lo lắng.
Lúc lâu sau mới lên tiếng
-Đúng vậy!
-Hay là….Ác quỷ dở trò! _Rây ngờ vực
-Hừ, tao phải đi đến giết hết bọn nó!
Key tức giận đùng đùng đòi đến Ác QUỷ tìm chị hai.
-Mày bình tĩnh lại nào, hôm nay ăn nhầm cái khỉ gì mà ngu thế?
Rây kéo Key lại, trách móc
-Gọi thử cho cậu ta đi! (cậu ta= Tuấn)
2 người nhìn nhau 15’ rồi mới cần điện thoại lên gọi
Nhạc chờ…nhạc chờ….vẫn là nhạc chờ….
Đợi mãi đến giây thứ 40 mới có người nge máy.
-Alo!
Giọng nói gấp gáp
-Cậu!….Linda có ở đó không?
-Không (im lặng 1 lúc rồi mới nói)
-Cái gì? Muốn chết hả?
-Xin lỗi!
Key ngỡ ngàng trước từ xin lỗi đó, nó được nói ra từ miệng của Tuấn sao??? Của người không bao giờ chịu khuất phục sao??
-Cô ấy rốt cuộc đang ở đâu?

Nghe từ đó,cậu càng lo hơn, Vy, Vy của cậu sao rồi???
Hi, 2 thằng con trai nói chuyện với nhau chả có gì ngoài vẫn đề con gái cả và nó là nhân vật chính trong cuộc trò truyện này.
Nghe xong, Key lập tức phóng xe phân khối lớn đến chỗ nó.
***
-RỐt cuộc..tại sao tôi lại ở đây?
Nó nhìn Tưởng, ánh mắt hi vọng.
Còn Tưởng, không hiểu sao,c ậu ta lại khá bối rối.
1 thời gian khá dài bên nhau, nói quên cũng không dễ.
-Cậu….xinh lên rất nhiều!
Hết câu để nói,ông này moi ngoại hình của người tar a bình phẩn.
-Cảm ơn! Còn cậu….càng ngày càng xấu! Cần tôi giới thiệu cho trung tâm thẩm mĩ có uy tín không?
Giọng ngang ngược, Tưởng cũng bất ngờ.
Đây là cô bé dễ thương, của ngày xưa sao???
Rất nhiều câu hỏi liên tiếp được đặt ra. Rất nhiều người muốn có câu trả lời.
Ngày đó, nó chỉ dễ thương trước mặt cậu thôi, nó chỉ nghe lời mình cậu thôi, nó chỉ tâm sự với cậu thôi.
Nhưng bây giờ sao? Không ,sẽ không bao giờ có chuyện đó.
Vì…Tưởng chính là người thay đổi, chính là người làm cho nó đau khổ, chính là người tạo ra nó của ngày hôm nay.
-Thả tôi ra!
Vẫn cái giọng nói hách dịch ban nãy, nó nhìn lên.
Thường thì nễu đã bị bắt, lại còn dám cao giọng thì chỉ có chết, nhưng nó thì khác.
Lời nói của nó lại khiến ọi người muốn thực hiện theo.
Dù biết là không thể!
(được gọi là sức mạnh của cái đẹp)
-Tôi…!
Tưởng đang định nói cái gì đó thì điện thoại chợt reo
-BẮt được chưa? Cậu không làm tôi thật vọng chứ?
-Ừ.
-Ha ha, tôi biết cậu sẽ làm tốt mà. Cảm ơn nhá!
Lời cảm ơn được nói ngọt sớt, khiến tim Tưởng như ngừng đập.
Phải, Tưởng thích Trang, thích lắm.
Cậu thích từ nhỏ rồi, nhưng không được đáp trả, vì vậy tìm mọi cách lấy lòng Trang.
Thậm chí, việc cậu cố tình tiếp xúc nó cũng do Trang đòi hỏi.
Dù biết mình bị lợi dụng, biết Trang không tốt đẹp gì, nhưng….nhưng cậu vẫn thích.
Như con thiêu thân vậy.
Tình yêu là sự mù quáng, dù biết sẽ đau nhưng vẫn yêu.
Tình yêu là sự cho đi, biết là không nhận lại nhưng vẫn cho.
Tình yêu là thứ tình cảm nói bỏ rất dễ, nhưng khi thực hiện mới biết sự khó khăn của nó đến mức nào.

Và có rất nhiều người đã vướng vào nó.
-Tôi sẽ được gì!
Sau 1 hồi im lặng tận hưởng sự ngọt ngào, Tưởng tỉnh và đòi hỏi
-Bất cứ thứ gì!
Câu nói của Trang như 1 liều thuốc.
Nó khiến cho trí óc cảu Tưởng loạn lên. Vừa nãy còn tỉnh táo bảo không nên đụng đến nó, nên thả nó ra, nhưng giờ đây, dù có cho tiền cậu cũng không thả.
***
Trong hội đua xe.
Những chiếc xe pro đang phóng vù vù trên đường đua.
Ganh nhau từng chút một.
Đoạn đường khá dốc, khá nhiều ngõ ngoằn nhưng hội đua vẫn có thể vượt qua dễ dàng trong tình trạng xe đang chạy hết tốc độ.
Mát…cái cảm giác gió đập vào mặt rồi bị mất dần….những chiếc xe khác thì bị bỏ lại đằng sau…1 cảm giác thật tuyệt….
Cho con người cảm giác nâng nâng như đang bay, cảm giác của của sự chiến thắng.
1 chiếc xe màu đỏ đang dẫn đầu, theo sát là chiếc màu cam và trắng.
Người ngồi trên chiếc màu đỏ, không ai khác, chính là Vũ.
Cậu như đang cưỡi gió vậy.
Người bám sát là Thành…
1 lúc sau khi kết thúc đoạn đua, Thành và Vũ ngồi trên xe, để chân lên đầu xe, vẻ thư thái.
-Nge nói dạo này bọn chuột đấy đang hoành hành!
Thành mở lời
-Ừ chắc thế! _Vũ
-Vậy chúng ta….?
-Tất nhiêu rồi, ha ha….LET’S GO!
Đập tay vào nhau thể hiện sự đoàn kết, mười mấy chiếc xe phân khối lớn lại phóng như điên trên đường.
Bọn chuột ở đây chính là người của Tưởng.
Bọn Vũ đang đi lùng sục “chuột” khắp nơi…
Và 1 điều chắc chắn là sẽ tìm ra.
Tuấn…Vũ…Key….Thành….Tưởng….Trang….
Sẽ gặp nhau??…….
Sẽ như thế nào?