Tôi Thoát Ế Thành Công Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 11: Trường học ma (hết)



Tác giả: Nhất Nhân Lộ Quá

Edit: KT

_______________

Đỗ Nhất Tân đưa Ngải Nhạc theo, không kịp né, vì bảo vệ nó nên cậu phải dùng thân để chắn. Khoảnh khắc gậy chạm vào vai, cảm giác như bị bê tông cốt thép đè xuống. Nửa người bên phải mất hết cảm giác, cánh tay rũ xuống vô dụng, không động đậy được nữa.

Cái thứ sức mạnh gì đây, đười ươi à?

Nếu ăn một đập vào đầu, chắc chắn cậu sẽ hẹo ngay. Nhưng bây giờ thì có vẻ như cũng chỉ còn là chuyện sớm muộn. Có cách nào để thoát được một kiếp không chứ!

Ứng Thịnh tỏ vẻ mắc ói: “Mày tự trốn có phải hơn không, lại còn bảo vệ nó làm gì.”

“Anh hỏi nhiều vãi nồi!”

Ứng Thịnh ngạc nhiên, ba lúc này còn lo cãi nhau, đúng là đồ kỳ quặc.

Đúng lúc này, Đỗ Nhất Tân cảm thấy người trong ngực hơi nhúc nhích. Dù Ngải Nhạc bị thương nặng nhưng đầu nó vẫn còn minh mẫn. Nó miễn cưỡng đứng dậy, đáp lại Ứng Thịnh: “Tôi biết anh muốn gì. ‘Chìa khóa’, đúng không?” Nó đã sắp kiệt sức, đã hơi yếu rồi. Vừa mở miệng, một vệt đỏ chảy xuống khóe miệng nó.

Ứng Thịnh không tỏ ý kiến.

Đỗ Nhất Tân lại nghe không hiểu. Chìa khóa? Là nói đến cái gì. Nếu là chìa khóa cửa ra thì tên này có vẻ không hứng thú mà.

“Nhưng tôi không thể cho anh được.” Ngải Nhạc nhếch miệng, nhưng trong mắt không có ý cười, “Nếu như cho anh thì tôi sẽ chết.”

“Đừng lo. Cho hay không thì mày cũng chết.” Ứng Thịnh híp hai mắt.

“Anh nói đúng, tôi đánh không lại anh.” Ngải Nhạc ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu, nhưng lại không quan tâm mà lau miệng, “Cho nên, tôi đã tính đến một cách tốt hơn.”

“Một cách không cần đưa chìa khóa cho anh mà vẫn kết thúc được trò chơi.”

Nói xong, Ứng Thịnh còn chưa kịp đáp, Ngải Nhạc đã tóm lấy Đỗ Nhất Tân, tay áp vào nhau.

“Ngải Nhạc?” Đỗ Nhất Tân không rõ nó muốn làm gì.

“Thằng khốn, dừng lại cho tao!” Ứng Thịnh phản ứng kịp, tức giận, vung thẳng gậy lên.

Ngải Nhạc ngoảnh mặt làm ngơ, nhẹ giọng nói: “[Ngải Nhạc], tặng cho, [Đỗ Nhất Tân].”

Vừa dứt lời, một luồng sáng đỏ thẫm bao trùm lấy hai người họ. Cây gậy rõ là đã chạm vào người họ, nhưng lại như đụng phải ảo ảnh, xuyên thẳng qua.

Đỗ Nhất Tân ngạc nhiên nhìn Ngải Nhạc. Khuôn mặt tái nhợt của đối phương hiện lên những hoa văn đỏ, như thể bị tơ hồng quấn lấy. Sau đó, màu càng ngày càng đậm, ngày càng nhiều, cuối cùng bao phủ toàn thân.

Đỗ Nhất Tân cảm thấy một luồng nhiệt truyền đến từ chỗ hai tay đang nắm chặt.

“Ngải Nhạc!” Cậu không hiểu rõ tình hình hiện tại, muốn tóm lấy đàn em. Tuy nhiên, đối phương lại giống như bọt khí, đột nhiên vỡ tan, máu me đầm đìa trào xuống.

Quần áo của Ngải Nhạc rơi xuống, thấm đẫm máu. Mà người vốn còn đang sống sờ sờ, không biết đã đi đâu.

Ngay lúc đàn em biến mất, toàn bộ tòa nhà bắt đầu rung chuyển dữ dội. Giống như hình ghép, từng mảnh ghép một bị bong ra, lộ ra vẻ u ám sâu không thấy đáy. Mà Ứng Thịnh cũng như bị xé làm đôi, cơ thể bị lệch ra, dần biến mất.

Đỗ Nhất Tân nhìn xuống chính mình, cũng trống rỗng, không còn gì nữa.

Sau đó.

[Keng ——]

Theo tiếng chuông tan học dồn dập, hàng loạt sinh viên nối đuôi nhau ra khỏi lớp học trong tòa nhà chính. Đỗ Nhất Tân định thần lại, phát hiện mình vẫn còn đứng trên đường trồng cây. Mặt trời chói chang, lá đổ bóng xuống mặt đất thành từng đường viền.

Cậu toát mồ hôi lạnh đầy người, như gặp phải dòng chảy ngược, bàng hoàng nhìn xung quanh. Các sinh viên trông thấy một nam sinh viên đang lượn vòng tại chỗ thì đều lấy làm lạ.

Về rồi. Như thể đã là chuyện từ rất lâu trước đó rồi, cậu và Ngải Nhạc vẫn còn đứng ở đây. Ngải Nhạc tỏ tình với cậu, cậu từ chối, sau đó chuông reo, họ đến một ngôi trường trung học xa lạ.

Chuông vẫn tiếp tục vang lên. Sau đó sinh viên băng qua đường nhỏ, đi đến địa điểm lớp học tiếp theo. Mà Đỗ Nhất Tân vẫn đứng đó.

Phần pin ít ỏi còn lại trên điện thoại đầy trở lại, cơ thể vẫn bình thường, lông tóc không hư hỏng gì. Như thể vừa rồi cậu chỉ mới mất tập trung một thoáng, gặp phải một cơn ác mộng dài đằng đẵng mà tuyệt vọng.

Nhưng mà, ai nói cho cậu biết Ngải Nhạc đi đâu mất rồi đi?

Sau cùng Đỗ Nhất Tân không đứng ngẩn người tại chỗ nữa. Cậu ngẩn ngơ trở về ký túc xá, bạn cùng phòng vẫn chưa về. Cậu đi rửa mặt, nhìn mình trong gương, sắc mặt hồng hào, sáng láng, không giống như vừa trải qua một cuộc đấu tranh sinh tử.

“Ơ, mày về rồi à?” Lúc này, Lục Nghiêu đang đi ngang qua phòng tắm, trông thấy bóng người quen thuộc nên chào một tiếng.

Đỗ Nhất Tân bỗng quay đầu nhìn cậu ta, vẻ mặt như gặp ma.

“Ủa đệt, mày sao thế.”

“A Thuận nó——” Đỗ Nhất Tân vội nói.

“Mày quan tâm nó vậy làm gì.” Lục Nghiêu thắc mắc nhưng vẫn đáp: “Mới có một lúc thôi mà. Tao với em gái nó đang định đến mấy chỗ nó hay đến, nhưng điện thoại sắp hết sạch pin nên về để lấy sạc dự phòng. Sao thế, đi chung không? “

“…”

“Sao mày không nói gì, giả vờ nguy hiểm cái gì thế.”

“Tao, tao không đi.”

“Được rồi. Không lằng nhằng với mày nữa, người ta còn đang chờ tao dưới tầng.” Mặc dù Lục Nghiêu thấy thái độ của bạn mình có hơi kỳ lạ, nhưng cậu ta cũng không nghĩ nhiều mà vội vàng rời đi.

Đỗ Nhất Tân nhìn cậu ta rời đi, đầu óc vốn đang hỗn loạn dần rõ ràng hơn.

Nguyên nhân của vụ việc là mất tích. Mà thật ra A Thuận đã chết trong ngôi trường đó, sẽ không bao giờ trở lại nữa. Chưa kể đến ngay cả chính thủ phạm, lúc này cũng chưa biết sống chết ra sao.

Nhưng đến cuối cùng, cậu vẫn không hiểu chỗ quỷ quái đó được tạo ra bằng cách nào, mà Ứng Thịnh thì muốn gì.

Chìa khóa…

Đỗ Nhất Tân nhìn lòng bàn tay mình. Ngải Nhạc “tặng cho” cậu một thứ, sau đó biến thành máu, rồi ngôi trường trung học kia biến mất. Chẳng lẽ, cái gọi là “chìa khóa” này chính là cơ hội để tạo ra nơi như thế?

Tuy vậy, cậu không hề cảm thấy mình nhận được năng lực gì.

Cậu về phòng, ngồi vào bàn, lấy ra một tờ giấy rồi vẽ ra những suy đoán hiện tại và sự kiện đã xảy ra.

Đầu tiên, Ngải Nhạc tạo ra một ngôi trường bằng “chìa khóa”, kéo chính mình và những người vô tội khác vào đó. Tuy nhiên, Ngải Nhạc cũng không có 100% quyền kiểm soát trường học, thậm chí không thể tự mình kết thúc trò chơi. Cuối cùng, nó vội vã muốn thoát ra qua cửa cuốn, cho thấy rằng đối với nó thì đó là cách duy nhất để kết thúc trò chơi.

Vậy thì, động cơ của Ngải Nhạc là?

Đến đây, Đỗ Nhất Tân vẽ một dấu chấm hỏi trên tờ giấy. Ít nhất lấy A Thuận xem xét, chết ở thế giới đó là chết thật, ngay cả xác cũng không thể quay về. Ngải Nhạc muốn tự sát? Nói cách khác, Ngải Nhạc không thể kiểm soát khi nào thì phòng mở?

Nếu đúng như vậy, cái gọi là “chìa khóa” này hoàn toàn là một quả bom hẹn giờ. Không chỉ đối với người khác, mà cả với chủ sở hữu nữa.

Sau đó đến Ứng Thịnh. Tên này có năng lực rất kỳ diệu, cũng hiểu rất rõ về sự kiện này. Hắn giết bừa người vô tội khắp nơi, chỉ để tìm ra thủ phạm và cướp “chìa khóa”. Ít nhất thì hắn cũng biết tác dụng của thứ này. Tuy nhiên, cuối cùng, Ngải Nhạc lại trao lại “chìa khóa” cho cậu, bước tiếp theo là…

Ngòi bút của Đỗ Nhất Tân dừng lại, chấm ra một loạt dấu chấm lửng.

Ứng Thịnh sẽ tìm đến mình để cướp đồ tiếp?

“…”

Ý nghĩ khủng khiếp này vừa lóe lên, cậu đã lắc đầu nguầy nguậy.

Không đâu không đâu, hắn chỉ biết mỗi tên và khuôn mặt cậu, làm sao tìm dễ được vậy.

Cả mấy ngày sau, Đỗ Nhất Tân đều đến lớp khóa dưới để tìm Ngải Nhạc. Tuy nhiên, ngoài việc truyền ra tin đồn rằng một đàn anh năm hai nào đó là một tên bám đuôi, thì không gặt hái được gì.

Cho đến một ngày, lúc cậu lần nữa nhìn thấy tên Ngải Nhạc, lại là trên bản tin.

Không chỉ Ngải Nhạc, mà còn có A Thuận, Diệp Văn và Tô Hân. Diệp Văn và Tô Hân là sinh viên của trường nghề bên cạnh. Ảnh và thông tin của 4 người đã được đăng trên tài khoản cộng đồng, mong các sinh viên biết tin có thể giúp đỡ.

Đỗ Nhất Tân vừa hết tiết, đang ăn trưa trong căng tin. Cậu vừa nhét thức ăn vào miệng vừa lướt điện thoại. Khi nhìn thấy tin này thì ngón tay dừng lại.

Chút may mắn cuối cùng trong lòng cậu tan tành, có vẻ như Ngải Nhạc đã chết thật rồi.

Một bữa cơm nhạt như nước ốc. Mặc dù biết tin tức về bốn người nhưng kể cả cậu có báo cảnh sát thì cũng không ai tin.

Dù gì thì cậu cũng chỉ là một sinh viên đại học bình thường, còn làm được gì bây giờ.

Có sinh viên ngồi xuống hàng ghế đối diện. Đỗ Nhất Tân đã ăn gần xong, bèn định bưng khay rời đi. Ai ngờ, cậu còn chưa kịp đứng dậy thì người bên kia đã vươn tay giữ chặt khay cơm của cậu, không cho cậu nhúc nhích.

Đỗ Nhất Tân ngẩng đầu, trừng mắt. Đó là một nam sinh viên đội mũ lưỡi trai, vai đeo túi đeo chéo, đeo một chiếc tai nghe. Lúc này, hắn đang cúi đầu, rồi lại như nhận thấy được tầm mắt của cậu, hơi ngẩng đầu lên, nở nụ cười.

“…” Vẻ mặt của Đỗ Nhất Tân đông cứng lại.

Ứng Thịnh.

Tên kia tìm đến cửa thật!

“Đã lâu không gặp.” Ứng Thịnh rất khỏe, đè khay cơm xuống, “Trò chuyện đi, Đỗ Nhất Tân.”

“Trò chuyện…”

Trò chuyện cái rắm!

Đỗ Nhất Tân quyết định dứt khoát, co giò bỏ chạy. Kết quả là chạy còn chưa được mấy bước, sau cổ áo đã bị tóm lấy. Người kia nâng cánh tay lên, choàng thẳng qua vai cậu, ghé sát vào bên tai Đỗ Nhất Tân, ra dáng anh em tốt: “Xung quanh còn có sinh viên, cậu chắc cũng không muốn gây náo loạn ở đây.”

“Anh, anh muốn làm gì.” Tên này, chắc hắn sẽ không muốn giết người ở đây đâu chứ.

“Cậu nghĩ sao.”

Dứt lời, Đỗ Nhất Tân cảm thấy người bên kia bắt lấy vai mình. Lực mạnh ập đến, nhớ lại cảm giác sợ hãi lúc bị nổ gãy hai tay, cậu không còn cách nào khác, đành phải nói: “Tôi biết rồi, anh đừng xằng bậy.”

Tuy nói vậy nhưng cậu không muốn thỏa hiệp. Có vẻ như đối phương cũng không muốn làm ầm lên. Vì vậy, nếu muốn chạy trốn thì chỉ có thể lợi dụng lúc vẫn còn người đi lại, chứ nếu bị bắt đi đến chỗ khác thì càng khó bảo vệ tính mạng hơn.

Phải làm sao đây?