Tổ trưởng Phác nhấp một ngụm cà phê: “Ngài nghĩ vậy cũng không lạ. Dù sao thì tập đoàn X cũng là tập đoàn tư nhân, cũng khó bảo đảm là không định mưu lợi.”
“…”
Đối phương đặt cốc cà phê xuống, đáy cốc gõ lên mặt bàn, phát ra âm thanh giòn giã: “Nhưng tôi có thể đảm bảo rằng hoạt động này không phải là hành vi cá nhân. Cùng lắm thì tập đoàn X cũng chỉ là nhà đầu tư và cái mác thôi. Chẳng qua là kiểu hoạt động dễ gây hoang mang thế này không giải quyết phô trương được. Mà ở trong ‘phòng’… Hay nói cách khác là trò chơi? Chúng tôi cũng khó cam đoan rằng người làm nhiệm vụ sẽ không làm gì thái quá, thế nên không được phép lấy danh nghĩa chính phủ.”
Vậy ra cổ đông thật sự của Bạch Điểu là chính phủ?
Đỗ Nhất Tân không biết có nên tin hay không, nên chỉ im lặng gật đầu.
“Ngài hiểu là được rồi.” Tổ trường Phác nở nụ cười, “Dù sao nếu liên quan đến an nguy của con người, tập đoàn X là công ty đầu ngành cũng không khoanh tay đứng nhìn được, nên mới đầu tư nhiều nhân lực và tài chính.”
“Nói cho tôi biết những chuyện này có ổn không?”
“Dù sao thì ngài cũng bị cuốn vào rồi. Mà trừ khi tự mình trải qua, còn không thì người ta cũng sẽ không tin loại chuyện này.”
Nói cũng đúng.
Đúng lúc này, điện thoại reo. Tổ trưởng Phác ra hiệu xin lỗi, đáp vài tiếng. Sau khi cúp máy, gã hỏi Đỗ Nhất Tân, “Ngài còn câu hỏi nào khác không?”
Đỗ Nhất Tân hơi do dự, lắc đầu.
“Vậy thì ngài sẽ chấp nhận yêu cầu của chúng tôi đúng không? Xin hiểu cho, dù sao thì đối với chúng tôi, chìa khóa chỉ là một quả bom hẹn giờ thôi.”
“… Tôi biết rồi.”
Tổ trưởng Phác mỉm cười: “Được rồi. Vậy thì bây giờ ngài cần điền một ít thông tin, kể cả nhu cầu của ngài. Điền xong thì có thể ra về.”
“Thế không chuyển chìa khóa sao?”
“Vì ngài mới cấp một, không thể kiểm soát được ai sẽ bị cuốn vào phòng nên để tránh ảnh hưởng người vô tội thì chúng tôi phải chuẩn bị một số việc trước rồi sẽ liên hệ với ngài sau.”
“Tôi hiểu rồi.”
Sau khi dặn dò thêm một lần nữa, tổ trưởng Phác đứng dậy, nói bây giờ phải đi giải quyết việc khác, tiếp theo sẽ có các nhân viên khác phụ trách giải đáp. Nói xong, gã rời đi cùng người đội mũ trùm đầu.
Thế là, trong phòng họp lớn như vậy chỉ còn lại mỗi Đỗ Nhất Tân, có vẻ hơi trống trải. Cà phê đã hết nóng, có vẻ hơi lạnh. Cậu thở ra một hơi, ngả người ra ghế.
Tiếp theo nên làm gì đây.
Thật ra trong lòng cậu vẫn còn rất nhiều câu hỏi nhưng không hỏi được. Bởi vì không có cách nào để biết được tổ trưởng Phác có nói thật hay không.
Điều đầu tiên không thể xác định được là đối phương đáng tin đến mức nào. Dù việc xảy ra là có nguyên nhân, nhưng một tổ chức chấp chứa phần tử cực đoan như Ứng Thịnh chắc chắn không thiện lành gì.
Chuyện này khoan bàn. Câu hỏi lớn nhất là, liệu “phương pháp chuyển chìa khóa an toàn” có thật sự tồn tại?
Cảnh tượng Ngải Nhạc biến thành vũng máu vẫn còn rõ mồn một trước mắt cậu. Nếu không phải vì bị dồn vào đường cùng thì chắc chắn không có ai chọn cách chuyển chìa khóa thê thảm như vậy.
“…”
Lần nữa nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cậu vẫn không khỏi rùng mình. Cậu đang nghĩ, nếu mình là Ngải Nhạc, thì cậu sẽ làm gì trong tình huống đó.
Sát nhân đang ở trước mặt, mục đích là cướp chìa khóa. Nếu là cậu, để giữ mạng, cậu nhất định sẽ lựa chọn chủ động phục tùng. Ngải Nhạc không làm vậy là vì điều gì. Nghĩ rằng Ứng Thịnh sẽ không đồng ý? Hay là không biết vẫn còn có cách khác?
Nếu không có thêm thông tin thì những chuyện này nghĩ cho nát óc cũng không ra.
Không lâu sau, lễ tân gõ cửa, đưa một văn kiện vào. Đỗ Nhất Tân xem qua, thấy ngoài thông tin cá nhân cơ bản thì cậu còn phải ghi thông tin gia đình nữa. Trang cuối cùng có thể điền yêu cầu, nguyên một trang. Sau khi “Bạch Điểu” xác nhận, người đăng ký sẽ được liên hệ lại để xác định điều kiện cuối cùng.
Cậu đứng dậy, mở cửa nhìn ra ngoài. Bên ngoài là hành lang rộng rãi, sáng sủa sạch sẽ. Cô gái ở quầy lễ tân ở cách đó không xa, nhìn thấy có người đi ra, lễ phép nói: “Xin hỏi ngài cần gì?”
“Không sao, tôi ngó qua tí thôi.”
“Được rồi. Nếu ngài cần gì thì cứ nói cho tôi biết.” Lễ tân chắp tay trước bụng một cách tao nhã và cung kính “Và xin đừng tùy tiện rời phòng.”
Được, cô này còn có công dụng giám thị.
Cậu ngoan ngoãn đóng cửa. Trước khi đóng cửa, cậu liếc qua hành lang, thấy có một thiết bị giám sát gắn ở góc trần nhà. Nghĩ đến việc kiểm tra và đăng ký rườm rà lúc vào công ty, an ninh đúng thật là không phải chỉ để trưng cho đẹp.
Dù vẫn còn nghi ngờ tổ trưởng Phác, nhưng dường như bây giờ cũng không có giải pháp nào tốt hơn nữa.
Đỗ Nhất Tân cầm bút lên, bắt đầu điền những thông tin cơ bản. Viết được nửa chừng thì hình như có người bước vào. Cậu nhìn lên, là Ứng Thịnh.
Ứng Thịnh: “Viết xong chưa?”
“Vẫn chưa.”
Đối phương nghe vậy thì đi thẳng tới, lấy tờ giấy trong tay Đỗ Nhất Tân lật xem. Hắn vốn không biểu cảm gì mà liếc vội, nhưng không biết nhìn thấy gì, đột nhiên dừng lại.
Đúng lúc Đỗ Nhất Tân còn đang thắc mắc thông tin gì khiến đối phương chấn động vậy thì lại nghe hỏi: “Cậu tên gì?”
Nhưng Ứng Thịnh cũng không đợi cậu trả lời, lật thẳng về trang đầu tiên để xác nhận tên.
“Rốt cuộc anh muốn nói…” Đỗ Nhất Tân còn chưa kịp nói xong, đã bị người kia nắm chặt cằm, ép cậu phải nhìn hắn.
Trong căn phòng im lặng khép kín, hai tên con trai lớn đầu cứ vậy mà mắt to mắt nhỏ trừng nhau mất mấy giây. Ở khoảng cách gần như vậy, Đỗ Nhất Tân gần như có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt đối phương. Vành tai cụp xuống, trên cổ có một mặt kim loại tròn màu đen, to bằng nửa cái móng tay, giống như một chiếc khuyên màu đen.
Cậu đã từng thấy khuyên tai, khuyên môi, khuyên mũi, mà đây là lần đầu thấy có người cắm khuyên vào cổ, không sợ chết sao?
Đỗ Nhất Tân mãi mới phản ứng lại, lập tức nhảy ra xa: “Tôi cũng biết tôi tuấn tú lắm rồi, nhưng anh cũng đừng có dí gần như vậy.”
Ứng Thịnh há miệng, như thể muốn nói gì đó. Cuối cùng, hắn chỉ nhướng mày nói: “Tôi chưa từng thấy ai xấu như cậu.”
Nghe vậy, Đỗ Nhất Tân như gặp sấm sét giữa trời quang. Cậu chưa từng có bạn gái nên đôi khi cũng nghi ngờ không biết mình có xấu thật không, nếu không thì sao các cô kia đều không để ý đến cậu. Lần này chính tai nghe thấy, tim cậu như rơi vào hầm băng.
Ứng Thịnh: “Đừng lề mề, viết nhanh đi.”
“Không, anh rút lại câu vừa rồi trước đã.”
“Gì?”
“Anh phải khen tôi đẹp trai.”
Ứng Thịnh cau mày: “Có chịu viết không.”
“Anh khen tôi trước đã, Đỗ Nhất Tân đẹp trai nhất.”
“…”
“…”
Cả hai cứ thế im lặng mất mấy giây.
Cuối cùng, Ứng Thịnh vẫn thỏa hiệp trước, nghiến răng nghiến lợi: “Đỗ Nhất Tân, đẹp trai [nhất——].” Khi nói đến chữ cuối cùng, hắn còn giơ ngón giữa.
Mặc dù Đỗ Nhất Tân thấy chẳng có thành ý, nhưng cãi cọ nhàm chán kiểu này hắn vẫn cho cậu chiếm thế thượng phong. Vậy nên cậu ngoan ngoãn ngồi về chỗ, viết những nội dung cuối cùng.
Tuy nhiên, khi viết đến “nhu cầu” thì cậu lại chần chừ. Cậu có rất nhiều nguyện vọng, nhưng những nguyện vọng này đều có thể thành hiện thực thông qua sự cố gắng của bản thân. Mà những điều không thể đạt được, có viết ra thì “Bạch Điểu” chắc chắn cũng không làm nổi.
Ứng Thịnh thấy cậu lại ngừng bút thì đến gần xem. Phát hiện cậu phí thời gian ở phần này, hắn cau mày: “Cái này cứ viết bừa là được mà.”
“Anh không hiểu rồi.” Đỗ Nhất Tân ra vẻ sâu sắc, “Cái này giống điền nguyện vọng, tôi phải tìm được nguyện vọng thích hợp nhất, có khả năng thực hiện được nhất.”
Nghe vậy, Ứng Thịnh nhếch miệng chế nhạo, không nói gì.
Đỗ Nhất Tân hỏi: “Nên đến cùng là anh có chuyện gì? Có người ở đây làm tôi không bình tĩnh suy nghĩ được.”
“Tên đeo kính nhờ tôi đưa cậu về.” Mặt Ứng Thịnh không biểu cảm.
“… Ồ.”
Được lắm, thế này xem ra là muốn theo dõi cậu. Nhưng rốt cuộc tổ trưởng Phác có ý gì, để Ứng Thịnh làm công việc này, không sợ cậu bị xiên ngay tại chỗ à?
Thấy Đỗ Nhất Tân cứ lề mề mãi, Ứng Thịnh cuối cùng cũng không kiên nhẫn nổi nữa, giật lấy tờ đăng ký: “Lề mề chậm chạp, bố mày viết hộ cho!”
Đỗ Nhất Tân vội vàng chộp lấy. Nhưng cậu không nhanh nhẹn bằng Ứng Thịnh, bị chọc xoay mòng mòng như con khỉ. Chỉ thấy Ứng Thịnh tiện tay cầm bút, viết nguệch ngoạc như gà bới lên bản đăng ký, cuối cùng đập ‘bộp’ tờ giấy xuống bàn.
Nhìn kỹ vào, chỉ có một chữ lớn xiêu vẹo được viết trên đó: Tiền.
“Cái này chắc không ai ghét đâu. Cậu tự điền số vào đi.”
Đúng… Nói không sai. Không ai ghét “tiền”. Mà với tập đoàn X, tiền hẳn là nguyện vọng dễ đáp ứng nhất.
“Nếu không thiếu tiền thì—— Phụ nữ, quyền lực.” Ứng Thịnh nhướng mày, “Ba thứ đàn ông yêu thích nhất, phải không?”
“…” Đỗ Nhất Tân nhìn chữ “Tiền” kia, “Đúng vậy, tôi muốn có một cô bạn gái xinh xắn, một công việc đáng ghen tị, muốn kiếm nhiều tiền.” Cậu ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Ứng Thịnh: “Nhưng những thứ này, nếu không phải do mình tự nỗ lực kiếm được thì đều là vô nghĩa.”
“Nếu thật sự có cách chuyển ‘chìa khóa’ hoàn toàn, để tôi không còn dính líu đến ‘căn phòng’ quái quỷ đó nữa… Đây là nguyện vọng của tôi.”
Ứng Thịnh: “…”
Vừa đổi đề tài, Đỗ Nhất Tân thở dài: “Nhưng tôi nghĩ, cho dù tôi viết như thế này thì các anh… ‘Bạch Điểu’ cũng không thực hiện được. Nếu không thì tất cả mọi người đã không phải chơi trò này từ lâu rồi.” Cậu cầm bút lên, suy nghĩ: “Được rồi, cứ viết như thế đi.”
Cậu gạch bỏ chữ “Tiền”, viết bên cạnh: Muốn có một cô bạn gái xinh xắn.
Ứng Thịnh đứng một bên nhìn, nở một nụ cười hơi giễu cợt: “Cuối cùng vẫn vậy còn gì.”
“Không.” Đỗ Nhất Tân đóng nắp bút, vẻ mặt nghiêm túc, “Là bạn gái, không phải phụ nữ. Tui hy vọng ‘Bạch Điểu’ có thể cho tôi thêm cơ hội giao lưu, để nhiều cô gái thấy được sức hút của tôi hơn. Một ngày nào đó, tôi sẽ yêu đương với một cô bạn gái có thể cùng tôi hiểu, tôn trọng và giúp đỡ lẫn nhau —— hoặc là bà xã tương lai."
Tuy nhiên, Ứng Thịnh không thèm để ý: “Xong chưa? Đi thôi.”
Đỗ Nhất Tân: Chẳng lẽ lúc cậu nói câu vừa rồi trông không đẹp trai à?
Hai người ra khỏi phòng họp, khi đi qua quầy lễ tân, Ứng Thịnh cũng không ngước lên, ném thẳng văn kiện lên bàn. Mặc dù lễ tân vẫn nở nụ cười, nhưng có vẻ hơi cứng ngắc, dường như có chút sợ hãi.
Họ đi đến bãi đậu xe, chiếc motor hạng nặng của Ứng Thịnh đang đậu bên cạnh. Đỗ Nhất Tân nhìn thấy, không khỏi thở dài: “Tôi vẫn muốn ngồi ô tô hơn.”
“Chậc, đòi hỏi lắm thế.”
Dù phàn nàn nhưng Ứng Thịnh vẫn đi lấy một chiếc mũ bảo hiểm dự phòng khác, ném cho Đỗ Nhất Tân.
“Đội lên. Chê nữa là bị đập.”
“Được được.” Đỗ Nhất Tân ngồi ở phía sau, “Cảm ơn.”
Động cơ khởi động. Theo một tiếng nổ lớn, xe lao đi như mũi tên rời cung.
Đỗ Nhất Tân đã từng đi ké xe anh em, ngửi thấy cái mùi lúc đội mũ bảo hiểm, suýt nữa nôn hết cơm đêm trước ra. Nhưng mũ bảo hiểm này có lẽ còn mới, không có mùi mồ hôi đàn ông, mà thoảng mùi gỗ đàn hương, ngửi thấy yên tâm hơn.
Họ ra khỏi cổng khuôn viên, lái xe vào đại lộ rộng rãi ở ngoại ô, tốc độ xe càng lúc càng nhanh, vượt qua mấy chiếc xe con. Quần áo bay phần phật trong gió.
Nhưng đi chưa được bao xa, xe đột ngột giảm tốc. Ứng Thịnh đậu xe bên đường, cởi mũ bảo hiểm, nhìn xung quanh.
Đỗ Nhất Tân thấy hắn hình như đang tìm kiếm thứ gì đó: “Sao thế?”
“Sắp bắt đầu rồi.”
“Cái gì bắt đầu?”
Nhưng Ứng Thịnh không đáp, híp mắt nhìn chiếc xe con đang lao tới từ xa, tiện tay cầm theo chiếc ba lô treo trên xe, đi vào giữa đường.
“Anh điên rồi à?!” Đỗ Nhất Tân vội vàng xuống xe theo, định kéo trở về, lại bị Ứng Thịnh bắt ngược lại.
Loay hoay một hồi, cậu vẫn không thoát ra được: “Chuyện này… Anh buông ra được không, tôi không cản anh tự sát đâu. Cứ tự nhiên đi.”
Ứng Thịnh trừng mắt liếc cậu: “Câm miệng.”
Cũng may là người lái nhìn thấy họ, giảm tốc từ từ, dừng lại cách đó hơn một mét. Một cặp nam nữ bước xuống xe, nhìn qua tầm trung niên. Người đàn ông vẻ mặt dữ tợn: “Mày muốn chết à!”
Người phụ nữ im lặng đứng sau lưng gã, không nói gì.
Ứng Thịnh quay đầu lại, nhướng mày: “Tôi đến đây chỉ để thông báo cho ông một chuyện.” Khóe miệng hắn hơi nhếch, như đang cười, “Ông sắp chết rồi.”
Nghe vậy, người đàn ông sững sờ một lúc, sau đó nổi trận lôi đình, vung nắm đấm lên, nhìn đã sắp đụng vào chóp mũi Ứng Thịnh.
Đỗ Nhất Tân: Amen, có lẽ sắp chết thật rồi.
Đúng lúc này, một cảm giác quen thuộc như muốn ngất xỉu tràn ngập khắp cơ thể, cả người bị nhấc lên, giống như sắp bị kéo vào một không gian khác.