Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 22: Những Chiếc Lồng



Với ranh giới là bến tàu điện ngầm, làn khói đen nhanh chóng lan ra, đồng thời, khung cảnh phía trước họ trở nên mờ ảo. Chiếc lồng sắt phát ra ánh sáng màu bạc đang đung đưa trong không khí, những thanh âm kim loại rợn gai ốc vang vọng khắp nơi với những tiếng leng keng lanh lảnh. Những người vẫn còn ở trong công viên ngơ ngác đứng lên, nhìn xung quanh với đôi mắt sợ hãi.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây rõ ràng không phải là một vùng nguy hiểm mà!" Thầy bói vén góc áo choàng của mình lên và mò tìm điện thoại trong quần, "Đây không phải điều mà Đơn Vị Đặc Biệt đã nói! A! Tôi biết rồi! Chắc chắn là do Đại Hung của cậu đã kéo tôi xuống cùng với nó!"

Thập Tư không đồng ý, vậy nên cậu bẻ lại, "Mê tín cổ hủ bị cấm đấy."

"Cậu hề hước thật đó, nói rằng mê tín cổ hủ bị cấm, nhưng lại nhờ tôi xem vận may cho cậu." Thầy bói chỉ vào Thập Tư và làu bàu, "Tôi đã biết tại sao hôm nay trước khi tới quầy tôi xem thấy vận lạ lắm rồi, hóa ra nó là muốn ngăn cản tôi đi ra ngoài."

"Thế rồi anh vẫn đi dựng quầy?"

"Cậu nghĩ tôi muốn chắc? Đều là bởi vì không có tiền!" Thầy bói nhìn Thập Tư với khuôn mặt tuyệt vọng, "Tôi không có gia đình, không bạn bè hay họ hàng, chỉ có thuật xem vận mệnh thôi. Thành phố đàn áp nghiêm ngặt mê tín cổ hủ, tôi lại không để dành tiền trước khi biến mất, và giờ thì tôi không có đồng nào để tiêu sau khi quay trở lại đây này."

Thập Tư:...

Quả là một người lao động bị đả kích nặng nề.

Thập Tư không tiếp tục để ý tới tên thầy bói to lớn kia. Cậu quan sát xung quanh, đám sương đen đang bao quanh các địa điểm, cậu còn có thể nhìn thấy rõ một vòng tròn. Thế nhưng vẫn có điều tốt, đây là một công viên và khu vực xung quanh đây không có người. Bến tàu điện ngầm không bị bao quanh bởi đám sương đen, vậy nên số lượng người bị mắc kẹt hẳn cũng bị giới hạn đi.

Tuy nhiên, dường như mấy thứ này đang không chuyển động.

Thập Tư quan sát những chiếc lồng sắt ở trên đỉnh đầu, những chiếc lồng kia đột nhiên xuất hiện và tự mình lơ lửng, giống như mấy món đạo cụ trong game vậy, thế nhưng hình dạng của chúng trông giống một chiếc lồng chim hào nhoáng hơn. Đây là một sân chơi sao?

"Tôi đã không nghĩ rằng mình sẽ có thể bước vào một sân chơi sau khi quay trở lại đâu, xem chừng tôi cũng chẳng may mắn gì cho lắm." Thầy bói lầm bầm trong khi ngồi cạnh một thảm hoa và nhìn xung quanh với vẻ hoảng loạn trong đôi mắt, "Sân chơi này thuộc hệ gì? Thế quái nào tôi lại chưa từng nghe về nó."

"Anh, một Người Sống Sót, cũng không biết sao?"

"Tôi không biết." Thầy bói lắc đầu, "Tôi chưa từng nghe về bất kì một sân chơi nổi tiếng nào mà toàn bộ lồng đều bằng sắt cả."

Thập Tư nhìn lòng bàn tay mình, rồi nhìn thầy bói. Cậu lấy ra một lọ cồn nhỏ từ trong túi, rồi đổ cồn vào tay của mình. Thầy bói kinh ngạc nhìn lọ cồn trong tay cậu, "Cậu mang cồn khi ra ngoài á?!"

"Tôi không thể sao?"

"Không phải là không thể." Thầy bói cau mày, "Mà là, không phải có chút lạ khi một người ra ngoài và mang theo cồn à? Cậu là một bác sĩ sao?"

"Không." Thập Tư lại mò tìm một ít băng urgo từ trong túi, rồi bóc vỏ băng urgo, dùng chúng che miệng vết thương lại. Cậu nhàn nhạt đáp, "Dạo gần đây, vận may của tôi không được tốt, và bên ngoài cũng đang rất hỗn loạn, vậy nên tôi đã tới hiệu thuốc để lấy một bộ dụng cụ sơ cứu."

Thầy bói chớp mắt, "Thuốc dùng khi khẩn cấp của nhà cậu là một hộp băng urgo cộng một lọ cồn nhỏ à?"

"Bởi vì tôi không phải là người duy nhất nảy sinh ý tưởng này, có nhiều người khác cũng thế, và nguồn cung của các loại thuốc cũng có giới hạn nữa." Thập Tư nhìn chằm chằm chỗ băng urgo chưa được bóc ra, "Tôi đã chạy đến 3 nhà thuốc bệnh viện, nhưng chỉ lấy được một lọ cồn cộng một hộp băng urgo thôi."

Thầy bói:...

"Là như vậy à?" Thầy bói hiểu và gật đầu, "Tiện thể, hãy giới thiệu bản thân đi! Mặc dù không biết sân chơi này là gì, nhưng chúng ta đều đang bị mắc kẹt ở bên trong, vậy nên ta bây giờ có thể được coi như là bạn đồng hành đấy! Hiểu biết lẫn nhau sẽ giúp chúng ta hợp tác tốt!"

Thầy bói giới thiệu bản thân mình trước, "Tên tôi là Tăng Nhậm! Tôi là một Người Sống Sót cấp B, nhưng năng lực của tôi chỉ có xem vận mệnh mà thôi, tôi cũng không có nhiều sức mạnh chiến đấu. Cùng lắm thì, tôi có thể tính toán vận may và đánh giá phương hướng." Tăng Nhậm gãi đầu, "Cho đến bây giờ tôi đã sống sót qua các sân chơi hoàn toàn dựa vào may mắn và xem vận cho đến khi kết thúc, tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp phải một sân chơi nữa."

Thập Tư nhìn anh ta, một lát sau cậu nói, "Thập Tư, một người bình thường."

"...Thế thôi à?"

"Ưm." Thập Tư nghiêm túc gật đầu, "Tôi là một hướng dẫn viên du lịch, à không tôi vừa mới đi ký hợp đồng nghỉ việc, vậy nên hẳn là đang thất nghiệp, đúng vậy, một người thất nghiệp bình thường."

Tăng Nhậm gãi tóc, "Vậy, sức mạnh hay khả năng đặc biệt hay gì đó?"

"Không có."

Tăng Nhậm:...

Nằm xuống thảm hoa, đôi mắt cá chết của Tăng Nhậm tuyệt vọng nhìn chằm chằm lên bầu trời, hẳn là đang cân nhắc xem có nên bỏ lại Thập Tư để đi tìm một người bạn đồng hành mới hay là không.

"Quên nó đi, hãy tin tưởng vào năng lực tính toán thần thánh của tôi!" Tăng Nhậm hung hăng đứng dậy, anh đặt đĩa bát quái trong tay mình lên mặt đất, nhắm mắt lại và đọc làu làu một chuỗi từ. Thập Tư không để ý tới anh ta, mà lục tìm điện thoại từ trong túi của mình và cố gắng liên lạc với thế giới bên ngoài, thế nhưng giống với lúc trước, sân chơi đã hoàn toàn bị cô lập.

Nghĩ về điều mà Gian Niệm đã nói với mình, Thập Tư mở bức ảnh cậu đã lưu trước đó ra, bức ảnh này liệt kê những vùng nguy hiểm được phát hành bởi Đơn Vị Đặc Biệt.

Sự trở lại của một lượng quá lớn những Người Sống Sót dẫn đến việc có nhiều khu vực nguy hiểm, Đơn Vị Thanh Tra đã cố gắng xác minh tất cả các sân chơi sẽ có khả năng quay trở lại, và đánh giá cấp độ nguy hiểm. Ở những địa điểm có mức độ nguy hiểm thấp, người dân vẫn có thể sinh sống. Nếu có nhiều hơn 5 Người Sống Sót quay trở lại một địa điểm, nó sẽ được xếp loại là cực kỳ nguy hiểm và cũng là địa điểm đầu tiên mà các đội sẽ cho đóng cửa và cô lập.

Do thiếu nhân lực cộng thêm trình độ kỹ thuật còn hạn chế, hiện chưa thể xác định được toàn bộ vị trí nguy hiểm.

"Thấy rồi!"

Thập Tư ngạc nhiên và nhìn sang, khi Tăng Nhậm đang xem vận mệnh bên cạnh cậu vừa nhảy lên. Anh ta hạnh phúc để mâm xem vận mệnh sang một bên, rồi kéo tay áo Thập Tư và chỉ sang bên cạnh, "Nhanh, hãy đi đường này!"

"Tại sao?"

"Đây là điều mà bát quái nói với tôi!" Tăng Nhậm làm bộ nghiêm túc gật đầu, "Tôi có thể làm bất cứ điều gì trong sân chơi bằng cách xem vận mệnh! Mỗi khi một con quái vật tấn công, tôi có thể tránh nó! Tôi đã sống sót qua mọi đòn tấn công của quái vật cho đến bây giờ, hãy tin tôi đi, lần này chúng ta cũng có thể chờ giúp đỡ ở một địa điểm an toàn."

Thập Tư nhìn anh ta và sau một lát cậu kéo tay áo mình ra khỏi tay của Tăng Nhậm, "Chúng ta chỉ mới gặp nhau hôm nay, phải không? Sau anh lại cần phải đưa tôi theo?"

"À, thì..." Tăng Nhậm có chút ngượng ngùng gãi tóc, "Nói thế nào nhỉ? Như đã nói lúc trước, tôi không có bạn bè hay gia đình, tôi đã luôn một mình, thậm chí không có ai buồn gọi cảnh sát sau khi tôi biến mất, và khi tôi đi tới Đơn Vị Đặc Biệt để trình bày mong muốn thu hồi báo cáo mất tích của mình sau khi trở về từ vô hạn lưu giới, họ nói với tôi rằng không hề có báo cáo về việc tôi mất tích... Cảm giác đó khá đáng sợ." Tay Tăng Nhậm run rẩy trong giây lát, "Là loại mà rõ ràng ta vẫn còn sống, nhưng lại như thể ta đã chết từ lâu rồi, vì vậy, người như tôi khó có thể đi ra khỏi vô hạn lưu giới. Tôi hy vọng mình có thể kết thêm vài người bạn, ít nhất thì, ai đó sẽ phát hiện ra liệu tôi còn sống hay đã chết. Cậu có thể làm bạn với tôi không?"

"Tôi không giỏi kết bạn lắm." Thập Tư không xúc động, "Cũng không đam mê muốn kết bạn."

"Hả?" Tăng Nhậm thẫn thờ, rồi ngơ ngác nhìn Thập Tư, "Tại sao?"

"Hẳn là bởi những tình bạn có thể dễ dàng bị hư hỏng đi."

Tăng Nhậm tiếp tục ngơ ngác nhìn Thập Tư, "Dễ dàng... bị hư hỏng ư?"

Lấy ví dụ, cậu và Gian Niệm, lúc đầu chỉ là những người bạn, thế nhưng bởi vì lời tỏ tình của Gian Niệm mà họ trở thành người yêu. Nhưng chỉ sau một tháng ngắn ngủi nó bị hư hỏng tới mức độ hiện tại. Kể từ khi đó Thập Tư không kết thêm bạn, không đam mê và từ chối việc kết bạn, và thường bị coi như là lạnh lùng.

"Đừng nói về điều đó nữa! Đi với tôi đi!" Tăng Nhậm kéo Thập Tư ra ngoài, "Trong quá khứ, bát quái sẽ luôn dẫn tôi đi theo một phương hướng, và tôi đã luôn có thể tránh các tai họa một cách hoàn hảo, lần này hẳn cũng giống như thế thôi!"

Thập Tư đi theo anh ta, "Thực sự có chuyện may mắn như vậy sao?"

"Tất nhiên! Tôi đã luôn tin là như vậy!" Tăng Nhậm mỉm cười rạng rỡ, "Sự thật rằng tôi đã sống sót đi ra và trở thành một Người Sống Sót cấp B chính là bằng chứng cho điều đó!"

Trong khi đi về phía trung tâm của công viên, một tia sáng trắng lấp lánh xuất hiện phía trước họ, chiếu xuống từ trên bầu trời, đối lập với đám sương đen xung quanh. Ta không thể trông mặt mà bắt hình dong được, và Thập Tư cũng không cảm thấy đây là nơi an toàn gì.

"Mặc dù tôi rất muốn nói rằng nơi đây an toàn, nó trông lạ quá." Tăng Nhậm thì thầm không rõ, "E hèm, đừng lo, để tôi xem vận lần nữa!"

Tăng Nhậm ngồi trên mặt đất và đặt mâm bát quái xuống, rồi bắt đầu lại lần thứ hai. Thập Tư liếc nhìn bát quái khó hiểu, rồi không tiếp tục nhìn nữa. Cậu bước hai bước xung quanh vầng hào quang. Vầng hào quang này có vẻ chính là trung tâm của sân chơi, trông cực kì thuần khiết, như thể nó là một vật nhỏ đáng thương bị bao quanh bởi đám sương đen vậy.

Nhưng liệu sẽ có thứ gì đó không-nguy-hiểm ở trong sân chơi của vô hạn lưu giới sao?

Thập Tư lấy điện thoại ra để chụp vài bức ảnh của vầng hào quang kia. Nếu như có cơ hội để rời khỏi đây, khi thời điểm tới, cậu có thể cung cấp thông tin cho Đơn Vị Đặc Biệt. Đơn Vị Đặc Biệt đang trả giá cao cho các thông tin về sân chơi, đặc biệt là sân chơi đã được mở ra ở thế giới thực cho đến giờ. Nếu như cung cấp những bức ảnh này, có lẽ cậu cũng có thể nhận được một số tiền, đủ để kéo dài cuộc sống chua chát của cậu trong một vài ngày.

Tách.

Thập Tư nhìn vào điện thoại của mình đúng 10 giây, thế nhưng không hề có ánh sáng trắng nào ở trong những bức hình của cậu, thậm chí không có sương đen và cả những cái lồng sắt nữa. Tại sao nó lại trông như bức ảnh của một công viên bình thường cơ chứ?

Là như vậy à? Thật đáng tiếc là mình không thể kiếm thêm thu nhập.

Vào đúng lúc ấy, vầng hào quang khẽ rung rinh, và một thân ảnh chậm rãi đi ra từ đó. Thập Tư lùi lại. Giây tiếp theo, cậu cảm giác có thứ gì đó đang kéo hai bàn chân của mình, trước khi Thập Tư có thể la lên, một lực mạnh đột ngột nâng cậu lên cao. Nó trực tiếp kéo cậu lên không trung, và với một tiếng thịch, ý thức của Thập Tư mờ đi trong một hai giây.

Lúc lấy lại được ý thức, cậu cảm giác như thể mình đang dựa vào một cây cột rất mỏng. Phía dưới cậu lạnh lẽo, và cậu gần như không thể mở mắt, máu nhỏ xuống trán rơi vào trong mắt phải của cậu. Thập Tư vươn tay ra để che trán mình, mở mắt nhìn xung quanh, và nhận ra cậu đã bị kéo vào trong một cái lồng kim loại.

Cánh cửa của lồng sắt đã bị đóng và các mối nối của chiếc lồng trông hoàn toàn vô hình trong khi lơ lửng trên không trung.

[Trans: Là kiểu cái lồng trông như bị 'rỗng ruột' á, nhìn chỉ thấy mỗi cái đỉnh lồng với đáy lồng thôi]

"A! Được rồi!" Tăng Nhậm, người vẫn đang xem bát quái trên mặt đất, kinh ngạc nhìn lên, "Tôi biết bát quái nói gì rồi! Bát quái nói rằng nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, những cái lồng này nhìn trông thì nguy hiểm, nhưng trên thực tế chúng lại là nơi an toàn nhất, chúng ta chỉ cần đi vào trong những chiếc lồng và ở lại đó để an toàn vượt qua sân chơi này thôi!"

"Ớ, Thập Tư đâu rồi?" Tăng Nhậm ngơ ngác nhìn xung quanh, "Mọi người đâu cả rồi?"

Thập Tư che trán,

Người này nghiêm túc đấy à?