Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 28: Thức tỉnh rồi sao?



Author: Lifting the Curtain Lights (帷幕灯火)

Engraw: Exiled Rebels

Trans+Editor: JfourRVS⁷

(•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•)

Quà Tết Dương Lịch (sớm) của tui nè, sau chương nè mí bồ đợi quà Tết Âm Lịch nha~

Và gửi tới các bạn buôn lậu, nhầm đăng lậu, bản dịch của tui cũng chẳng phải tuyệt đỉnh xuất sắc hay gì đâu mà tui quý tui giữ, nhưng mờ nó vẫn là công sức của tui, nên là các bạn cảm phiền nói với tui một tiếng nếu muốn bứng bản dịch của tui đi, không thì ít nhất cũng giữ nguyên cre mà tui ghi đầu mỗi chương lại giùm chứ đừng cắt phăng đi như zị tui xót. Và nếu có bạn nào edit lại từ bản dịch của tui thì cũng hãy ghi cre giùm ạ (nếu như "ngại" không muốn nhắn cho tui một tiếng), các bạn còn copy y nguyên mấy đoạn chú thích của tui kìa:v

Và bởi tình trạng này nên cho tui xin phép mấy tình iu thi thoảng chèn mấy dòng "Bản dịch được đăng tải duy nhất tại wattpad @JfourRVS_7" nhen. Để tránh làm ngắt mạch đọc của mí bồ thì tui sẽ chèn thiệt tinhs tếs hihi:))

Và chúc mí bồ năm mới an khang thịnh vượng vạn sự như ý phát tài phát lộc phát điểm phát lương nhoa~~~

(•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•)

Sân chơi ngẫu nhiên: giấc mơ đã biến mất. Nó đã mở và diễn ra trong hơn ba tiếng đồng hồ, chủ nhân giấc mơ được lựa chọn là Người Sống Sót cấp S Gian Niệm, và người đã đem sân chơi về cũng như đã trốn thoát khỏi các tài liệu của Đơn Vị Đặc Biệt là Người Sống Sót cấp B Tăng Nhậm, được xác nhận là đã chết. Họ đã hồi phục lại bát quái của gã, thứ đã mục rữa tới độ không còn có thể nhìn ra được trước đó nó đã từng trông như thế nào.

Sau khi sân chơi mở ra, số người bị bắt vào trong: 38, số người sống sót: 8, và một người bị thương rất nặng đã thiệt mạng.

Trong số tám người sống sót, có năm người bị thương rất nặng và ba người thì bị thương nhẹ.

Đây là sự kiện gây chấn động nhất kể từ khi vô hạn lưu giới sụp đổ và những Người Sống Sót quay trở lại.

Thập Tư đang ngồi ở trên ghế bệnh viện, trán của cậu quấn gạc, mái tóc được nhuộm trắng đã dài thêm cỡ một đốt ngón tay và nay dài đến mức giờ trông nó đặc biệt buồn cười. Cậu dựa người vào ghế, đôi mắt tối không có mấy biểu cảm, và phía sau cậu là phòng cấp cứu ICU(*). Nhất Minh Chí vẫn đang ở bên trong và chưa ra ngoài, còn với Gian Niệm, hắn vẫn còn chưa tỉnh lại.

(*)Phòng cấp cứu ICU: là một đơn vị cấp cứu trong bệnh viện, thực hiện các kỹ thuật chăm sóc đặc biệt và kỹ lưỡng với những bệnh nhân đang trong giai đoạn bệnh lý cực kỳ nặng và có khả năng đe dọa đến mạng sống của bệnh nhân.

Vì những lí do an toàn, Đơn Vị Đặc Biệt gửi đến một bác sĩ để quan sát Gian Niệm mọi lúc, lo rằng hắn sẽ gặp vấn đề.

Chỉ có duy nhất ba Người Sống Sót cấp S mà thôi, và đặc biệt trong trường hợp này, họ đã sống sót nhờ vào sự kháng cự sân chơi trong tiềm thức của Gian Niệm, đó là lí do không có thêm thương vong lớn, vậy nên bọn họ phải tận mắt trông thấy Gian Niệm hồi phục mới được.

"Yo!"

Thập Tư quay đầu để nhìn góc căn phòng, và Vận Lai đang đứng đó vẫy tay với Thập Tư. Phần da bị thương của anh ta được quấn băng gạc, đến cả mắt của anh ta cũng bị quấn. Anh đang mặc trên mình một chiếc áo khoác vét-tông gọn gàng và khập khiễng bước qua trước khi liếc về phía tấm kính bên trong và chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh đang nằm ở trên giường bệnh.

Mặc dù đã từng tỉnh lại, Nhất Minh Chí vẫn đang ở trong một tình trạng rất nguy hiểm, cơn đau tim cực kì nghiêm trọng ấy là một mối đe dọa tiềm ẩn đối với tính mạng của anh.

"Không ai trong số họ đã tỉnh lại à?" Vận Lai nhịn đau và ngồi xuống, "Cậu đã ở đây bao lâu rồi?"

"Tôi đã đợi ở đây từ khi được trị thương." Thập Tư nhìn anh ta, "Anh thế nào rồi?"



"Tốt hơn những người khác." Vận Lai cố duỗi tay, thế nhưng được nửa chừng thì anh lại kéo nó về bởi cơn đau, "Nó đau, thế nhưng đa phần là ngoài da, mấy ngày nữa là ổn thôi. Tình trạng của đồng nghiệp cậu và Gian Niệm thế nào? Có tệ lắm không?"

Thập Tư cúi đầu, "Tình huống của anh Nhất Minh Chí rất nguy hiểm, nếu kì tích không xảy ra thì anh ấy chắc chắn sẽ chết. Còn về Gian Niệm, cậu ấy vẫn đang ngủ, bác sĩ không thể tìm ra căn nguyên của việc cậu ấy vẫn hôn mê, vậy nên họ chỉ có thể quan sát thôi."

"...Vậy à?" Vận Lai dựa người trên ghế, đôi mắt của anh mang theo nét phức tạp.

Sau khi Nhất Minh Chí bị đau tim, Thập Tư đã cứu anh bằng biện pháp sơ cứu, và Vận Lai sau đó đã nhận ra rằng với một cơn đau tim đồ sộ như vậy mà anh ta vẫn có thể được cứu và vẫn còn sống cho tới giờ thật sự đã là một kì tích rồi. Thập Tư và anh đã ở bên trong để bảo vệ người này, người ấy khó khăn lắm mới có thể sống sót, vậy mà anh vẫn phải nhìn thấy anh ta chết hay sao?

Bàn tay bị quấn băng gạc vô thức nắm chặt lại, Vận Lai không biết điều mình đang cảm thấy hiện giờ là gì.

Chỉ có duy nhất một điều mà anh có thể chắc chắn, đó chính là: anh không muốn người này chết.

"Nếu thức tỉnh được năng lực của mình, anh ấy có lẽ sẽ có thể sống sót." Thập Tư ngẩng đầu và nhìn lên trần nhà của hành lang, "Xác suất 1% đó chính là kì tích."

"Chuyện đó có thể xảy ra không?"

"Lấy Gian Niệm làm ví dụ, cậu ấy bị bệnh tim bẩm sinh, tiến vào vô hạn lưu giới rồi có được năng lực và chưa từng gặp một cơn đau tim khác." Thập Tư nhìn Vận Lai, "Dù có thế nào, trong thời điểm như thế này, ta chỉ có thể hy vọng rằng kì tích sẽ xảy ra thôi. Đừng nhụt chí, cho đến khi mọi việc đã bị chốt sổ, điều gì cũng là có thể."

Thật là một lối suy nghĩ tuyệt vời, tuyệt đến nỗi khiến cho người ta phải khao khát.

"Thức tỉnh năng lực à? Tôi nghĩ cậu có một tương lai triển vọng đấy, Thập Tư, cậu chắc chắn là thuộc 1% đó." Vận Lai thở dài, "Tôi đã quên chuyện đó đi rồi, tôi đã chủ động tiến vào cái nơi kinh khủng kia và suýt mất đi mạng sống. Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc, có lẽ tôi sẽ không có được năng lực đặc biệt nào đâu."

"Thế nhưng tôi chắc sẽ không thể thức tỉnh được bất kì năng lực nào cả." Thập Tư có phần bất lực, "Thực ra, tôi đã ở trong hơn một sân chơi rồi, vậy nên nếu thức tỉnh được năng lực đặc biệt, thì đáng lẽ ra tôi đã thức tỉnh từ lâu rồi."

"Hả? Tôi chưa từng nghe về chuyện đó!" Vận Lai ngạc nhiên nhìn Thập Tư, "Thế nhưng tôi đã luôn cảm thấy cậu chắc chắn đã thức tỉnh năng lực rồi."

Thập Tư lắc đầu, "Không thể nào."

Hiển nhiên là Thập Tư không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, và Vận Lai không định chế nhạo cậu, anh ta là một người thành đạt, và biết chính xác nên nói gì trong những trường hợp khác nhau. Sau khi ngồi tại chỗ trong khoảng một phút, Vận Lai di chuyển và mò tìm một tấm thẻ từ trong túi của mình, thế rồi đưa nó cho Thập Tư, "Cầm đi."

"Đây là cái gì?"

"Tiền lương của Gian Niệm." Vận Lai khẽ cười, "Tôi đã thuê Người Sống Sót cấp S Gian Niệm để an toàn đưa tôi ra khỏi sân chơi. Dẫu có chút kinh hoàng, nhưng tôi quả thực đã sống sót thoát ra. Việc tôi có thức tỉnh được năng lực hay không không làm ảnh hưởng gì đến cuộc giao dịch này. Vì cậu ta vẫn còn đang ngủ, trước mắt cậu hãy giữ nó cho cậu ta nhé."

Thập Tư nhận lấy tấm thẻ, "Thực ra, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu như anh đích thân đưa nó cho cậu ấy."

"Không có thời gian để làm chuyện đó đâu." Vận Lai bất lực thở dài, "Tất nhiên là tôi muốn đích thân đưa nó cho cậu ta nếu như có thể, nhưng biến cố sân chơi này là quá lớn, việc tôi thuê Gian Niệm không phải chuyện bí mật. Tôi đoán mấy gã ghét tôi đến chết ở nhà kia sẽ sử dụng chuyện này để tấn công tôi."

"Cuộc sống của một người giàu thật là khó tưởng tượng." Thập Tư nhét tấm thẻ vào trong túi mình, "Tôi biết rồi, chúc may mắn."

Mục đích của cuộc gặp mặt này đã đạt được, vậy nên không có lí do để tiếp tục ở lại nữa. Vận Lai đứng lên từ ghế của phòng đợi, anh khập khiễng bước ra ngoài trong khi bám vào tường, rồi quay lại nhìn khi đi tới góc phòng. Thập Tư vẫn đang ngồi tại chỗ ấy, nhìn chằm chằm lên trần nhà, trông thật yên lặng và cô đơn.

Dẫu chỉ thở dài với cuộc đời của kẻ giàu và không động lòng với tấm thẻ kia, Vận Lai có thể cảm nhận rõ ràng rằng Thập Tư không quan tâm tới tiền bạc và tấm thẻ chỉ là được nhét vào trong túi cậu (cậu không hề có ý định chiếm đoạt nó mà chỉ giữ hộ Gian Niệm thôi).

Anh ta vẫn không thể hiểu nổi.

Thế nhưng dường như là cậu ấy vẫn ổn.

Đi xung quanh góc của tòa nhà, Vận Lai tiếp tục bước ra bên ngoài, và sau đó anh hẳn sẽ phải đối mặt với những lời bình luận ác ý của những con người kia ha.

"Xin đợi một chút? Có phải anh Vận đó không ạ?"

Những bước chân của Vận Lai dừng lại, anh chống tường và quay đầu để nhìn ra đằng sau, Hạ Lạc Vũ đang đeo chiếc kính gọng đen và mặc bộ đồng phục com-lê, anh ta đứng đó với một chồng tài liệu trên tay, "Anh đang rời đi sao? Đừng vội đi, có vài điều tôi muốn trao đổi với anh."

"Là chuyện gì vậy?" Vận Lai có chút ngạc nhiên nhìn Hạ Lạc Vũ, "Nếu là biến cố sân chơi, thì lúc nãy chúng ta đã nói về nó rồi mà."

"Không phải là sân chơi," Hạ Lạc Vũ bước qua với chỗ tài liệu trong tay mình, "Nó là về năng lực của anh."

"Năng lực?" Vận Lai vô thức lặp lại lời của Hạ Lạc Vũ, ngay sau đó anh phản ứng lại, đôi mắt bừng mở ra, "Anh mới nói gì cơ? Năng lực? Tôi đã thức tỉnh năng lực sao?!"

Hạ Lạc Vũ mỉm cười và gật đầu, "Đúng vậy, anh đã thức tỉnh năng lực của mình."

Cứ thế mơ màng, Vận Lai đi theo Hạ Lạc Vũ, cho đến tận văn phòng của Đơn Vị Đặc Biệt, nơi mà anh chỉ có thể phản ứng lại khi ngửi thấy mùi cà phê nóng ở trên mặt bàn.

Thực tế, Vận Lai không có chút hy vọng nào rằng mình sẽ có thể có được một năng lực. Trải nghiệm trong sân chơi đã trở thành bóng ma tâm lý đối với anh, và việc sống sót ra ngoài với anh đã là vận may trời cho rồi, thế nhưng ai cũng có một tâm trí mơ mộng mà, anh cũng vậy, và cũng thích mơ tưởng về việc sẽ thế nào nếu như mình có được một năng lực.

Anh ta chưa từng nghĩ ngày may mắn đến vậy sẽ thực sự đến với mình, có phải anh ta đã dùng hết toàn bộ vận may trong đời rồi không?



"Đơn Vị Thanh Tra vừa gửi cho chúng tôi một tin nhắn, họ đã thực hiện một cuộc kiểm tra toàn diện và xác định rằng anh đã thức tỉnh năng lực của mình." Hạ Lạc Vũ đưa các tài liệu trong tay mình cho Vận Lai, "Xin chúc mừng, anh không chỉ là một người sống sót của sân chơi, mà anh còn thuộc 1% ấy nữa."

Vận Lai vội vã lật xem các thông tin của mình, anh đọc từng chữ một, sợ rằng sẽ bỏ sót điều gì đó quan trọng, và sau mười phút, anh cuối cùng cũng nhìn thấy phần công bố năng lực của mình.

Ở cột năng lực, chỉ có duy nhất hai chữ được ghi: trực giác.

"Trực giác?" Vận Lai ngẩng đầu lên và bối rối nhìn Hạ Lạc Vũ.

"Đúng thế, nó là trực giác, không có gì trừu tượng đâu, chỉ đơn thuần theo nghĩa đen thôi." Hạ Lạc Vũ chống khuỷu tay lên trên bàn, bàn tay để dưới cằm trong khi giải thích cho Vận Lai, "Nếu như anh vẫn chưa hiểu, tôi có thể cho anh một ví dụ, năng lực này sẽ cho phép anh có một linh cảm trong một tình huống nhất định, và linh cảm này sẽ chính xác một cách tuyệt đối. Nó là một năng lực rất hữu dụng, dù là ở thế giới thực hay là đâu khác, tình cờ anh Vận lại là một doanh nhân nhỉ."

Vận Lai đặt tài liệu xuống, "Thưa... Thập Tư có đạt được năng lực không?"

"Không, chúng tôi đã kiểm tra Thập Tư không dưới năm lần, cậu ấy thực sự chưa thức tỉnh bất kì năng lực nào, cậu ấy chỉ là một người hoàn toàn bình thường," Hạ Lạc Vũ lắc đầu, "Cậu ấy là người bình thường khó tin là bình thường nhất mà tôi đã từng gặp."

Hạ Lạc Vũ đưa cho Vận Lai một giấy tờ với nhiều ghi chú khác nhau được ghi trên đó. "Xin hãy đọc bản hợp đồng này và kí tên nếu như anh không có gì phản đối." Hạ Lạc Vũ nói.

Sau khi cẩn thận đọc tài liệu và đảm bảo nó là có lợi cho mình, Vận Lai sẵn sàng để kí. Anh chào tạm biệt Hạ Lạc Vũ và tiếp tục bước đi bên ngoài bệnh viện, nơi tài xế của anh đang đợi ở cổng vào.

Nếu như năng lực thức tỉnh của anh thực sự là trực giác, có phải điều ấy có nghĩa là toàn bộ những điều mà anh đang nghĩ đến hiện tại là chính xác không?

Thậm chí cho đến bây giờ, anh vẫn cảm thấy rằng Thập Tư sẽ đạt được một năng lực và không phải là một người bình thường đã bị thế giới bỏ rơi.

Vận Lai mỉm cười và quay người trong khi bước ra khỏi cảnh cổng của bệnh viện và chui vào trong xe của mình.

Dù có là như vậy, đó cũng là việc riêng của Thập Tư.

...

(Bản dịch được đăng tải duy nhất tại wattpad @JfourRVS_7)

Biến cố ấy nghiêm trọng tới nỗi Đơn Vị Đặc Biệt, Đơn Vị Thanh Tra cùng các quan chức cao cấp chịu trách nhiệm cho sự việc này phải tổ chức một buổi họp. Họ đã thông báo các sự kiện cho thế giới bên ngoài biết và chính thức đặt nơi kia là một khu vực cực kì nguy hiểm, thế nhưng cũng chính biến cố này đã khiến cho bọn họ biết được Đơn Vị Đặc Biệt thực sự bất lực đến thế nào khi phải đối mặt với loại sân chơi khủng khiếp này.

"Nếu như không phải chủ nhân giấc mơ bị lựa chọn cho sân chơi này là Gian Niệm, và Thập Tư tình cờ ở trong đó và cũng là nỗi ám ảnh của Gian Niệm, thì tôi đoán lần này tất cả những gì mà chúng ta đáng lẽ ra phải nhìn thấy sẽ chỉ là những cái xác mà thôi." Giọng nói của Hợp Tâm lạnh lùng và rõ ràng, anh ta mang theo mình một thứ mùi giống như của phòng thí nghiệm, "Đây chính là trong cái rủi lại có cái may đấy."

"Theo lời khai của Vận Lai và những người sống sót đã lấy lại được nhận thức đứng ra làm chứng, thì thực sự lần này là nhờ có hai người họ." Hạ Lạc Vũ gật đầu.

Cấp trên, người đàn ông trung niên đã xuất hiện vào lần trước, nhìn Hợp Tâm, "Khi nào thì Đơn Vị Thanh Tra có được thời gian và địa điểm chính xác cho sự mở ra của sân chơi vậy?"

"Nó rất khó và Đơn Vị Thanh Tra chúng tôi hiện đang bị thiếu nhân lực trầm trọng." Hợp Tâm khẽ cau mày, "Những công việc này cần đến những Người Sống Sót với các năng lực đặc biệt để có thể tiến hành được, thế nhưng khỏi nhắc đến chúng tôi, trên thế giới không có nhiều Người Sống Sót có các kiểu năng lực ấy, nên khó mà cải thiện được tốc độ và độ chắc chắn của việc rà soát."

"Không còn cách nào khác sao?"

"Nếu như phải tìm một cách, vậy thì hãy làm việc với Màn Đêm đi." Hợp Tâm gõ ngón tay lên mặt bàn, "Hiện đã xác nhận được rằng tổ chức Màn Đêm có một Người Sống Sót có thể phát hiện sự mở ra của sân chơi, và một cô bé có thể giao tiếp với những người bên trong sân chơi ở mức độ nào đó, và năng lực của thủ lĩnh tổ chức Màn Đêm Dương Nhất cũng có hữu ích."

Hạ Lạc Vũ nhìn Hợp Tâm, anh ta quả là có tài hùng biện, và sau đó anh mở máy tính để xem lý lịch của Dương Nhất.

Dương Nhất, Người Sống Sót cấp A, năng lực là cái chết cực hạn. Dù nghe có vẻ trừu tượng, đây là một kĩ năng dùng khi cận kề cái chết, nó có một giới hạn thời gian khi sử dụng, và chỉ có thể được dùng một lần một ngày. Năng lực này cho phép anh ta hồi sinh năm phút sau khi chết. Thực tế, anh ta có thể điều chỉnh trạng thái của mình về lại năm phút trước đó, giống như lưu trữ tệp vậy.

Thật là một năng lực khủng khiếp.

"Chẳng phải đó sẽ là sự chấp thuận cho tính hợp pháp của tổ chức kia hay sao?" Người đàn ông trung niên không quá thích tổ chức này, bọn họ thậm chí còn nghĩ đến mấy chuyện như để cho những người bình thường vào trong sân chơi nữa chứ. Còn gì mà cái tổ chức này không dám làm không?

"Đây chính là xu hướng chung hiện nay, các sân chơi sẽ dần dần mở ra và thế giới này lại rất rộng lớn. Dù có cấm, thì chúng ta cũng không thể ngăn cản từng người một được." Hợp Tâm ủng hộ một cách nhìn khác, anh điềm tĩnh nói lý với người đàn ông trung niên, "Thực ra, điều này sẽ đảm bảo cho sự an toàn của những người bình thường đến một mức độ nhất định, ít nhất thì khi có một sân chơi mở ra, sẽ luôn có Người Sống Sót được thông báo và có thể dẫn dắt ở trong đó."

Người đàn ông trung niên yên lặng trong vài giây, thế rồi ông nhìn Ninh Dương Tắc, "Dương Tắc, cậu nghĩ thế nào?"

"Điều mà Hợp Tâm nói không phải là không có lí, chúng ta hiện đang bị thiếu nhân lực cả về trình độ kĩ thuật cũng như các mảng khác, và các vấn đề xã hội của những Người Sống Sót đang trở nên ngày càng thêm trầm trọng. Điều này có lẽ có thể huy động các Người Sống Sót lại." Ninh Dương Tắc nói trong khi suy nghĩ, vì vậy mà tốc độ nói của anh cực kì chậm, "Chủ động chặn trước vẫn tốt hơn là bị chặn, tôi nghĩ chúng ta có thể thử điều đó, nếu như nó không có hiệu quả, chúng ta sẽ tiếp tục chặn bọn họ lại."

"Vì đến cả Dương Tắc cũng đã nói như vậy." Người đàn ông trung niên thở dài, "Tôi hy vọng rằng quyết định mà chúng ta đang thực hiện này là đúng đắn."

Thấy rằng người đàn ông trung niên đã quyết định xong, Hợp Tâm mãn nguyện thu hồi tầm mắt, "Ba trong số tám người sống sót lần này đã đạt được năng lực."

"Xác suất thức tỉnh năng lực cao đến thế sao?"

"Nói đúng hơn, thực ra bởi vì họ đã đạt được năng lực nên họ mới sống sót." Hợp Tâm báo cáo các dữ liệu của Đơn Vị Thanh Tra, và ngay khi kết thúc báo cáo anh liền tóm tắt lại, "Chúng tôi nghi ngờ rằng Nhất Minh Chí, người đang phải nhận chăm sóc y tế đặc biệt và ở trong tình trạng nguy kịch, đã được hỗ trợ và có thể sống sót cho đến giờ là do năng lực thức tỉnh của anh ta. Thế nhưng điều này là thật hay không thì chỉ có thể được xác nhận sau khi anh ta thực sự tỉnh lại thôi."



Hạ Lạc Vũ giơ tay lên, "Có một người nữa cũng cần được lưu tâm theo dõi."

"Thập Tư, đúng không?" Hợp Tâm liếc nhìn Hạ Lạc Vũ và Ninh Dương Tắc, "Người này đã được gửi đến để kiểm tra ba lần như là một người sống sót, không chỉ có mấy anh, đến cả tôi cũng dần tò mò về cậu ấy. Cậu ấy được đánh giá là người bình thường nhất trong cả nước... không, tôi nên nói là cả thế giới mới đúng."

"Dẫu vậy, cậu ấy không phải là Kudo Shinichi chuyển thế(*), sao mà cậu ấy lại có thể thường xuyên tiến vào một sân chơi như vậy được?" Hạ Lạc Vũ đứng lên, "Vậy nên tôi nghi ngờ rằng cậu ấy thực ra là đã thức tỉnh năng lực của mình, chúng ta chỉ là không thể phát hiện được nó thôi."

(*)Kudo Shinichi: Nhân vật chính của bộ truyện "Thám tử lừng danh Conan". Nhỡ có bạn nào chưa biết thì, Shinichi hay Conan 'nổi tiếng' với việc đi đến đâu là có án mạng đến đấy, như việc Thập Tư đi đến đâu là có sân chơi đến đấy á, nên mới so sánh Thập Tư với Shinichi ó.

Hợp Tâm ngạc nhiên nhìn Hạ Lạc Vũ, "Cậu đang nghi ngờ khả năng làm việc của Đơn Vị Thanh Tra chúng tôi sao?"

"Không ạ! Tôi không có nói như thế! Tôi chỉ nghĩ nó thật kì lạ, khi có thể thực sự tồn tại một năng lực mà chúng ta không thể phát hiện ra." Hạ Lạc Vũ hấp tấp đáp lời, "Cho đến giờ, Thập Tư đã tiến vào sân chơi ba lần, một lần ở địa điểm mà cậu ấy là một hướng dẫn viên, một lần ở khu vực xung quanh nơi cậu ấy sống, và lần này ở công ty mà cậu ấy làm việc, tất cả đều thực sự là trùng hợp và thời gian thì vừa chuẩn chỉnh."

Người đàn ông trung niên để ý thấy điều gì đó trong lời nói của Hạ Lạc Vũ, vậy nên ông ẩn ý nhìn anh ta, "Tiếp tục đi."

"Cả ba lần, nó đều là ở những nơi mà cậu ấy thường xuyên lui tới. Các sân chơi đã mở ra ngay khi cậu ấy đến, cũng như nơi cậu ấy sống. Ở núi Trung Gia, cậu ấy không phải là ngẫu nhiên đi ngang qua đó (mà đó là lịch trình thường xuyên của Thập Tư) và lần này cũng vậy. Thập Tư có lẽ hầu như cả năm chẳng đến công ty bao giờ, rồi đột nhiên tới công ty để kí một hợp đồng nghỉ việc thì sân chơi lại mở ra."

"Cậu nghĩ tại sao lại như vậy?" Hợp Tâm nhìn anh ta.

"Có khi nào năng lực của Thập Tư thực ra là có liên quan với các sân chơi, giống như cậu ấy có thể khiến một sân chơi mở sớm vậy?" Hạ Lạc Vũ nói, "Trước đó, Vận Lai đã hỏi tôi liệu Thập Tư đã thức tỉnh năng lực của cậu ấy hay chưa, cậu ta trông có vẻ rất chắc chắn rằng Thập Tư có thể thức tỉnh được năng lực của mình, và năng lực của cậu ta là trực giác đặc biệt."

Hợp Tâm cân nhắc, "Ý cậu là muốn nói ba sân chơi ấy đã mở ra là bởi Thập Tư có ở đó à?"

"Tôi chỉ là đang suy đoán. Không có bằng chứng, vậy nên tôi đang mò mẫm suy tính thôi ạ." Hạ Lạc Vũ vội vã bỏ đi tông giọng chắc chắn trong giọng của mình, "Thực ra sau biến cố này tôi đã đột nhiên nhớ ra rằng, lần trước khi sân chơi tinh thần mở ra, Thập Tư đã từng nói mình không có nỗi ám ảnh nào. Chúng tôi đã hỏi những người khác để xác nhận rằng điều này là thật....Có lẽ cậu ấy không chỉ là có thể khiến sân chơi mở ra sớm, mà có lẽ cũng có thể vô hiệu hóa tác động đặc biệt của một vài sân chơi đặc biệt nữa."

"Ý cậu là muốn nói việc miễn nhiễm với cơn mưa axit trong sân chơi giấc mơ không phải là vì cậu ấy đặc biệt đối với Gian Niệm, mà là vì cậu ấy miễn nhiễm với bản thân sân chơi ư?" Đôi mắt của Hợp Tâm sáng lên, "Cái hint này, ý tưởng này, quả thực, chuyện này vượt quá so với một sự trùng hợp rồi, nếu suy nghĩ theo hướng này thì mọi thứ đều đã có lý."

Ninh Dương Tắc húng hắng ho, "Hợp Tâm, bình tĩnh chút đi, hiện giờ nó mới chỉ là suy tính thôi, không có một chút bằng chứng nào cho rằng những điều mà Hạ Lạc Vũ nói là đúng cả."

"Suy tính này là rất có khả năng."

"Dữ liệu của cậu ấy thực sự chỉ là của một người bình thường mà thôi. Chẳng phải Đơn Vị Thanh Tra các anh cũng không tìm ra được điều gì sao?" Ninh Dương Tắc khẽ cau mày, "Kể cả khi nó nghe logic, thì chúng ta vẫn phải có bằng chứng."

"Thế nhưng nếu điều này là sự thật, thì khi đó Thập Tư sẽ trở thành một nhân vật rất quan trọng, và cậu ấy sẽ là người duy nhất tỉnh táo trong các sân chơi đặc biệt." Người đàn ông trung niên kết luận, "Tôi sẽ đặt cậu ấy vào danh sách những đối tượng then chốt cần được theo dõi, cả Đơn Vị Thanh Tra lẫn Đơn Vị Đặc Biệt, các cậu cần phải làm rõ được chuyện này nhanh nhất có thể."

"Rõ!" Ninh Dương Tắc nhanh chóng đáp lời.

Hợp Tâm đứng dậy và thu dọn đồ đạc, "Giờ tôi sẽ quay về và phân tích lại kết quả kiểm tra của cậu ấy."

(Bản dịch được đăng tải duy nhất tại wattpad @JfourRVS_7)

Cách trụ sở của Đơn Vị Đặc Biệt chưa đến ba mét, một người đàn ông nắm chặt tay lại. Một sợi chỉ nhỏ màu xanh lá cây quay trở về trong tay anh ta từ dưới mặt đất, người này ngước lên với ánh mắt thâm thúy.

"Một người nằm trong cùng danh sách theo dõi then chốt với ba Người Sống Sót cấp S ư? Thập Tư à? Thật là một đoạn tin tức quan trọng, không uổng công ta mạo hiểm với nguy cơ bị phát hiện để nghe trộm mà."