Trước khi chuyển trường, Phương Nghiên Duy thường đi chơi thỏa thích ở các khu trò chơi điện tử với Lâm Dữ Tống.
Cậu không nghiện trò chơi, chỉ cảm thấy những hình thức giải trí mang tính cạnh tranh như vậy có thể giúp con người thư giãn tinh thần. Nhưng hôm nay, cậu lại chẳng thấy thả lỏng chút nào.
Lộ Chấp đứng thẳng tắp cạnh cậu, giữ khoảng cách vừa phải mà nhìn khiến cậu chơi đua mô tô điện tử một cách rất... tuân thủ luật giao thông.
Dường như chỉ cần tăng tốc một chút là có thể bị thu hồi bằng lái, hai phút ngắn ngủi mà cậu cảm thấy như ngồi trên đống lửa.
Học sinh giỏi với gương mặt băng lạnh, mặc bộ đồ thể thao trắng trông không hề hợp với những ánh đèn sặc sỡ của khu trò chơi.
Phương Nghiên Duy không chơi nổi nữa.
Cậu phớt lờ gương mặt lạnh lùng cao cấp của Lộ Chấp, đẩy người hắn ta ra rồi bước sang khu vực khác.
Lộ Chấp để mặc cậu nắm lấy mình, đi vô định về phía trước rồi cả hai dừng lại trước máy ném bóng.
Cũng khá náo nhiệt.
Phương Nghiên Duy cầm quả bóng rổ vững vàng ném vào rổ, mấy cô gái đã theo họ từ lâu bước lại gần để bắt chuyện.
Chơi ném bóng thì không sợ quá tốc độ, Phương Nghiên Duy chơi rất hứng thú.
Trên đầu ngón tay cậu còn dán miếng băng trắng lấy từ chỗ Lộ Chấp, cổ tay cậu linh hoạt xoay một cái, quả bóng liền bay chính xác vào rổ.
Mọi việc đều không có kế hoạch trước, cứ theo ý thích mà làm, đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý, Lộ Chấp thực ra không quá thích cách xử sự như vậy.
Đang quan sát, bỗng trong tay hắn xuất hiện một quả bóng rổ.
"Thử xem." Phương Nghiên Duy nói.
Lộ Chấp cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên ngón tay đang cầm bóng rổ.
"Không phải chứ học sinh giỏi." Phương Nghiên Duy lộ vẻ hiểu rõ, "Ngay cả bóng rổ cũng không biết chơi."
"Cũng đúng." Phương Nghiên Duy đẩy Lộ Chấp về phía trước một chút, "Học sinh ngoan các cậu thường không giỏi thể thao, để tôi dạy cậu nha."
Quyển sách 3 đồng về mẹo làm người khác vui có viết, phải cho đối phương thấy ưu điểm của mình, sau đó cho họ cảm nhận những việc mình giỏi.
Vậy thì cậu có thể dạy Lộ Chấp ném bóng.
Cậu đứng phía sau Lộ Chấp, Lộ Chấp cao hơn cậu, nên cậu phải hơi nhón chân lên, nắm lấy cổ tay Lộ Chấp.
"Cậu phải dùng lực ở đây." Giọng cậu vang lên bên tai Lộ Chấp, "Nâng tay lên, ngắm đúng vị trí, rồi ném ra phía trước."
Quả bóng bay ra ngoài, rơi cách rổ nửa mét, bật lên trên mặt đất.
"Không sao." Phương Nghiên Duy vỗ vai Lộ Chấp, "Lần đầu chơi trò này ai cũng không thành công."
Cậu khoác vai Lộ Chấp, đôi mắt biết cười lấp lánh: "Anh Chấp, ngoài học hành ra, thế giới này còn nhiều điều thú vị lắm."
Cuộc sống của Lộ Chấp trông đơn điệu và quạnh quẽ, đối với Phương Nghiên Duy mà cách sống như vậy thật khó có thể tưởng tượng được.
Không hiểu vì sao, cậu luôn cảm thấy ngay cả khi được thầy cô và cha mẹ bao bọc, khen ngợi, Lộ Chấp vẫn không thực sự vui vẻ.
Có lẽ cậu đã tự mình quyết định kéo Lộ Chấp vào thế giới của mình, hy vọng người bạn đồng trang lứa tạm thời sống chung dưới một mái nhà này có thể sống động hơn một chút.
***
Bữa trưa, cả hai giải quyết ở một quán ăn ven đường, Phương Nghiên Duy thấy vài món ăn vặt mà thường ngày chưa thấy bao giờ, liền kéo Lộ Chấp chen vào.
Bàn thấp ven đường, đặt vài chiếc ghế nhỏ lẻ tẻ, dân địa phương mặc áo ba lỗ, dép xỏ ngón, ngồi xuống bên lề đường là có thể ăn bữa trưa.
Những người này ăn mặc thoải mái, tay cầm bia, tay cầm xiên nướng, ngồi với tư thế tự nhiên, lớn tiếng nói chuyện bằng tiếng địa phương, Lộ Chấp ngồi trong bầu không khí này trông rất nổi bật.
"Cơm chiên, không hành tỏi gừng." Phương Nghiên Duy lật xem thực đơn, "À đúng rồi, không thêm xúc xích."
Lộ Chấp có chút ngạc nhiên nhìn cậu.
"Tôi gọi đúng chứ?" Phương Nghiên Duy hỏi, "Theo quan sát của tôi, sở thích của Lộ Thần là như vậy."
Lộ Chấp: "Ừm."
Thích ầm ĩ nhưng ngoài dự đoán lại... rất chu đáo?
Nơi họ ăn trưa gần trường trung học Lộ Dữ, cũng có vài học sinh đi ngang qua, lời nói đều xoay quanh chuyện trường học.
"Học sinh mới chuyển đến tên Phương Nghiên Duy dữ dội thật." Một học sinh nói, "Lý Khôn vốn ngông nghênh, thầy cô cũng không quản được, còn từng vào đồn công an vì đánh nhau, kết quả thì sao, bị Phương Nghiên Duy trị phục tùng luôn."
"Lý Khôn nhiều lắm cũng chỉ là đàn em thôi, Phương Nghiên Duy quá kiêu, sớm muộn gì đám người trong trường cũng sẽ tìm đến gây chuyện."
Nói xong, cả hai bước đi xa.
"Tôi trông có ngông cuồng lắm không?" Phương Nghiên Duy chỉ chỉ vào mình, hỏi Lộ Chấp.
Lộ Chấp vừa rút một tờ giấy lau bàn, liền nghe thấy cậu ta tự lẩm bẩm: "Tuyệt."
Lộ Chấp: "..."
Hôm sau, Phương Nghiên Duy gặp một chút bất ngờ.
Buổi sáng, cậu và Lộ Chấp cùng đi học, khi đi ngang qua tòa nhà giảng dạy, Lộ Chấp bỗng nhẹ nhàng giơ tay đẩy cậu đi xa thêm một mét.
Một xô nước bẩn từ trên trời đổ xuống, rơi ngay vào chỗ cậu vừa đứng.
"Xin lỗi nha bạn học." Từ tầng hai có một nam sinh thò đầu ra, khuôn mặt trông thật thà đầy vẻ áy náy, "Không cẩn thận hất nước xuống."
Phương Nghiên Duy nhận ra đây là bạn cùng lớp, tên là Lý Chu, bình thường trông rất lễ phép.
"Cậu bị mù à?" Cậu mở miệng dọa nạt theo thói quen.
"Xin lỗi, xin lỗi." Lý Chu vội vàng xin lỗi liên tục.
Tiết mục dành cho chương trình kỷ niệm ngày thành lập trường của lớp 1 giao cho Phương Nghiên Duy.
Khi vừa đến lớp, Phương Nghiên Duy đã thấy trên bàn mình có đặt một hộp đàn.
Đây là do Hà Tuế Tuế hỏi mượn thầy chủ nhiệm Trần Tang Du giúp cậu.
"Anh Phương." Hà Tuế Tuế nói, "Anh luyện đàn nhanh đi, tuần sau là lễ kỷ niệm rồi, thể diện lớp mình trông cả vào anh đấy."
Phương Nghiên Duy cất đàn bên cạnh bàn.
"May mà có cậu." Hà Tuế Tuế nói, "Nhưng hình như Lý Chu hơi thất vọng, trước kia lớp mình sẽ hát hợp xướng, cậu ấy có học qua chút thanh nhạc nên vốn sẽ là người hát chính."
Phương Nghiên Duy không quan tâm đến hát hợp xướng, cậu cúi đầu viết tên Lộ Chấp bằng nét chữ nhỏ trên tờ đề thi trắng truyền đến từ phía sau, sau đó quay người lại, "bốp" một tiếng, cậu đập đề thi lên bàn Lộ Chấp, nở nụ cười đầy thách thức với hắn ta.
Lộ Chấp gấp gọn tờ bài thi, kẹp vào trong trang sách, sau đó dùng bút nhẹ nhàng chọc vào cổ của Phương Nghiên Duy.
"Làm gì vậy?" Phương Nghiên Duy quay đầu lại.
"Rút một tờ đi." Lộ Chấp lấy ra một xấp bài thi.
Phương Nghiên Duy: "..."
Lại chơi cái này nghiện rồi à?
Cậu chửi thầm một câu "mọt sách," rồi đưa tay rút một tờ trong xấp bài đó.
Hả, môn Sinh học? Cậu muốn môn Ngữ văn cơ.
Hay là rút lại... Rút cái quỷ gì nữa.
"Lượng câu hỏi này..." Cậu nhấc góc tờ bài thi lên, "Hình như nhiều hơn lần trước thì phải?"
Nhiều hơn một nửa, mà toàn là câu hỏi viết tay. Dường như để thuận tiện cho việc đọc của cậu, chữ viết của Lộ Chấp còn cẩn thận, gọn gàng hơn bình thường một chút.
"Ừ." Lộ Chấp thu lại xấp bài thi, "Phiên bản ẩn giới hạn, lượng câu hỏi gấp đôi."
Phương Nghiên Duy: "..."
Dù sao thì, tuy cậu không hiểu rõ lắm, nhưng thực ra cậu không thấy khó chịu khi Lộ Chấp giảng bài cho mình.
Người này lạnh lùng, dường như chỉ khi giảng bài mới chú ý đến cậu một chút.
Chỉ vào những lúc đó, cậu mới cảm thấy mối quan hệ của họ gần nhau hơn rồi, Lộ Chấp và cậu đều không cô đơn.
Cậu cầm tờ bài thi phiên bản giới hạn môn Sinh học, trải ra trên bàn trong giờ nghỉ trưa, mơ màng nhìn vào nó.
"Cố Nhất Phàm." Có ai đó mở cửa sổ, gọi tên một người bạn, "Đưa bình nước của tôi qua đây."
Phương Nghiên Duy ngẩng đầu, là Lý Chu mà cậu đã gặp vào buổi sáng.
Cậu chẳng có hứng thú gì nên lại cúi đầu xuống.
Cố Nhất Phàm ném cái bình nước qua, khi Lý Chu bắt lấy thì không cẩn thận, nước còn lại trong bình đổ ra bàn của Phương Nghiên Duy.
Tờ bài thi phiên bản giới hạn của Phương Nghiên Duy bị ướt.
"Mày làm cái gì vậy?" Phương Nghiên Duy đứng dậy, mở toang cửa sổ, cửa kính phát ra âm thanh nặng nề.
"A, xin lỗi." Lý Chu lắp bắp, "Tôi thật sự không biết trong bình còn nước."
Cậu ta bị Phương Nghiên Duy ấn vai xuống, vẻ hoảng loạn trong mắt có vẻ không giả.
"Phương Nghiên Duy!" Thầy chủ nhiệm đi ngang qua, hét lên một tiếng, "Em còn muốn đánh bạn cùng lớp nữa à?"
"Em phải chuyển lớp trước khi đánh bạn à?" Dù nói vậy, Phương Nghiên Duy vẫn buông tay khỏi vai Lý Chu.
Người ta đã nói không phải cố ý, có vẻ như thật sự chỉ là vô tình, cậu chẳng có lý do gì để đánh người cả.
Mực trên tờ bài thi phiên bản giới hạn bị nước làm loang ra một ít, giấy cũng ướt sũng.
Lộ Chấp ngồi ở hàng ghế sau, nhìn thấy Phương Nghiên Duy uể oải nằm bò ra bàn, biến thành cái "máy sấy tóc hình người", từng chút một thổi khô vết nước trên tờ bài thi.
"Người Miêu Cương." Hà Tuế Tuế nói, "Cậu có biết một số người bề ngoài với bên trong không đồng nhất không?"
"Đó là gì?" Phương Nghiên Duy không hiểu.
"Lý Chu dường như không vui khi cậu giành mất tiết mục của cậu ta." Hà Tuế Tuế hạ giọng nói, "Cậu ta luôn như vậy, giả vờ ngoan ngoãn trước mặt thầy cô, nhưng lại bắt nạt bạn bè sau lưng."
"Vậy sau giờ học tôi đánh cậu ta một trận nhé." Phương Nghiên Duy nói.
"Đánh người là không đúng." Giọng nói của Lộ Chấp vang lên từ phía sau.
Phương Nghiên Duy bỗng dưng không lí do mà thấy uất ức và bực bội, cậu quay lại: "Các cậu học bá thì không hiểu đâu, khi thầy cô, cha mẹ không thể giúp kịp thời, đánh người chính là cách giải quyết hiệu quả nhất."
"Ừm." Lộ Chấp nói, "Viết cái này đi."
Phương Nghiên Duy cúi xuống, một tờ bài thi môn Sinh học phiên bản ẩn mới được Lộ Chấp đưa ra trước mặt cậu.
Phương Nghiên Duy:?
Như thế nào còn nữa vậy?
"Sợ cậu xé." Giọng điệu của Lộ Chấp vẫn bình tĩnh, "Lần trước là bản sao."
Phương Nghiên Duy: "..." Còn có bản sao nữa à.
Khúc nhạc đệm này qua đi, thái độ của cậu với Lý Chu dần trở nên bình tĩnh hơn, cậu nhắm mắt làm ngơ, không thèm để ý.
Lý Chu lại khiêu khích lần nữa vào gần cuối giờ học, lần này cậu ta trượt chân giả vờ ngã từ khoảng cách năm mét, húc nghiêng cái bàn của Phương Nghiên Duy.
Phương Nghiên Duy chỉnh lại bàn: "Cẩn thận chút."
"Gọi người ra đánh nhau à?" Lý Chu lộ rõ bộ mặt thật.
Phương Nghiên Duy không thèm nhìn cậu ta, rút từ trong sách ra một tờ giấy, đưa qua: "Ghi thời gian và địa điểm vào, tôi sắp xếp lịch."
Lý Chu bị mất mặt, nhưng vẫn viết thời gian và địa điểm lên giấy.
Phương Nghiên Duy tâm trạng không tồi, quay đi liền quên luôn chuyện này, tiếp tục làm phiền Lộ Chấp.
Sau giờ học.
Bên ngoài cái đình nhỏ phía sau tòa nhà dạy học, Lý Chu đang đứng gọi điện thoại cho mấy đứa đàn em.
"Chỉ là Phương Nghiên Duy thôi mà, ngông nghênh cái gì, chờ tí nữa tao xử cho chúng mày coi."
Cậu ta xoay người lại, nhìn thấy một bóng người mặc đồng phục học sinh, giật mình nhảy dựng lên.
"Đánh người là sai đấy." Lộ Chấp cứng nhắc nói.
"Mày quản tao à? Phương Nghiên Duy kêu mày đến? Không thể nào." Xung quanh không có ai khác, Lý Chu tỏ ra rất tự mãn, "Học sinh giỏi này, mày ít đến quản chuyện của bọn tao đi, tao không chỉ muốn đánh cậu ta, cậu ta đẹp như vậy, mặt mũi còn đẹp hơn con gái, có ngông cuồng đến mấy cũng chỉ là học sinh thôi. Tao tìm vài thằng ngoài xã hội, mấy thằng thích con trai ấy, chọc ghẹo cậu ta một chút chắc chắn sẽ rất vui."
Cậu ta ngày thường ngoan ngoãn, dù Phương Nghiên Duy có đi tố cáo, thầy cô cũng sẽ không nghi ngờ đến cậu ta.
"Như vậy là sai." Lộ Chấp nhắc lại, trông có vẻ rất muốn làm ai đó quay đầu làm lại cuộc đời.
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn như thể vô tội mà cũng lạnh nhạt.
Lý Chu hoàn toàn coi thường loại học sinh ngoan như hắn, đưa tay ra đẩy: "Sao, học bá, mày còn muốn cảm hóa tao à? Hôm nay tao nhất quyết phải xử nó."
"Vậy thì được thôi." Lộ Chấp nói.
Hắn túm lấy cổ tay của đối phương một cách chính xác, ném một cú qua vai, rồi bóp chặt cổ cậu ta, đập mạnh lưng của cậu ta vào tường.
"Bạn học à." Lộ Chấp lạnh lùng nói, "Đánh người là sai đấy."
Lời của tác giả:
Hắc ăn hắc, cảm hóa bằng tác động vật lý.
Lộ Chấp: Vợ ơi bài thi không có đau đâu, không cần thổi thổi.