Tôi Thực Sự Không Có Quyến Rũ Cậu Ta

Chương 35: Ngang tàng



Cảm.. Có lẽ là có cảm động một chút?

Giữa bầu trời, hoàng hôn dần buông, mọi cảm xúc của cậu dường như treo lơ lửng trên sợi dây dù mà Lộ Chấp đang nắm khi đó. Nhịp tim đập loạn trong lồng ngực cậu, dù dễ bị nhầm lẫn nhưng không phải là giả dối.

Nhưng cậu đâu có thích đàn ông.

Cũng không có nghĩ tới chuyện yêu đương.

Chỉ động lòng một chút, lát nữa lại trở về bình thường, chắc là không sao đâu nhỉ?

"Anh Chấp." Cậu ngồi dưới đất, nhìn Lộ Chấp chậm rãi cẩn thận thu chiếc dù trắng tại điểm hạ cánh.

"Hửm?" Động tác của Lộ Chấp tạm dừng.

"Thích thật, tôi muốn bay nữa." Phương Nghiên Duy nói.

Cảm giác ngắm nhìn đường bờ biển từ trên cao thật sự quá đã.

Lộ Chấp ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Lần sau đi."

"Ò." Phương Nghiên Duy chán nản cúi đầu.

"Trời tối rồi." Lộ Chấp nói, "Ban đêm tôi bay không đảm bảo chắc chắn sẽ hạ cánh an toàn."

Thì ra là vậy.

"Vậy thì lần sau." Phương Nghiên Duy chống tay đứng dậy giúp Lộ Chấp gấp dù, nhét vào túi thiết bị, "Tôi đói."

Lộ Chấp gật đầu, cả hai cùng rời khỏi khu vực được đánh dấu điểm hạ cánh.

"Anh Chấp, bên này!" Gần điểm hạ cánh, Cố Điềm vẫy tay gọi họ.

"Đây là xe go-kart địa hình sao?" Phương Nghiên Duy ngay lập tức nhận ra thứ bên cạnh Cố Điềm.

Cố Điềm: "Đúng vậy!"

"Tôi đi trước đây, lên núi chờ hai người." Cố Điềm đạp ga, phóng xe đi xa.

Bên đường còn dừng một chiếc go-kart địa hình màu cam, Lộ Chấp mặc bộ đồ huấn phục màu đen, hắn đặt một chân lên xe ngồi vào ghế phụ rồi ném túi dù xuống chân.

"Chúng ta lái xe nào?" Phương Nghiên Duy nhìn quanh.

"Để cậu lái." Lộ Chấp nói.

"Tôi lái?" Phương Nghiên Duy chỉ vào mình.

"Ừm." Lộ Chấp không nói gì thêm ngồi yên ổn trên ghế phụ, tay phải khẽ vuốt chuỗi hạt Phật trên cổ tay trái.

Phương Nghiên Duy gần như muốn phát điên vì vui sướng.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe go-kart địa hình, mắt cậu đã mở to, không ngờ Lộ Chấp lại cho cậu lái thật.

"Tôi chưa từng có kinh nghiệm lái qua đâu." Cậu nhắc nhở.

"Không sao." Lộ Chấp vẻ mặt thản nhiên, "Ở đây không có xe nào khác."

Phương Nghiên Duy lập tức đạp ga, tiếng động cơ vang lên đinh tai nhức óc, chiếc xe lảo đảo rời khỏi bãi cỏ, nghiêng nghiêng vượt qua một tảng đá khiến thân xe rung lắc dữ dội cuốn theo một làn bụi đất.

Lộ Chấp mặt vẫn điềm nhiên ngồi nghiêng bên ghế phụ, tay trái thả lỏng trên tay cầm kim loại, chân duỗi dài thoải mái trong bộ huấn phục màu đen, chân phải hắn đi ủng da đặt hờ trên mép xe.

Hắn rút một điếu thuốc từ bao trong túi áo ra, liếc nhìn Phương Nghiên Duy, không châm lửa, chỉ ngậm hờ một cách lười biếng.

Bão vừa qua, con đường vốn hoang sơ giờ lại thêm ngổn ngang, cây cối đổ rạp, vũng nước còn đọng đầy bùn.

Ban đầu Phương Nghiên Duy còn để ý đến nét mặt của Lộ Chấp nhưng sau đó thấy hắn không quan tâm gì thì cậu càng thêm mạnh dạn mà lái.

Không ai chỉ bảo, chiếc go-kart cậu lái càng bạt mạng, càng ngang tàng.

Chiếc go-kart địa hình màu cam nghiền nát biển chỉ đường màu xám đổ xuống, phía trước xuất hiện bóng dáng chiếc xe quân sự màu xanh lá của Cố Điềm.

Cố Điềm:?

Vừa có cái gì vượt qua mình vậy?

Tóc vàng và mấy người khác đang đợi ở cuối con đường, Phương Nghiên Duy lao thẳng tới, không ngờ phía trước lại có một thân cây bị bão quật ngã chắn ngang.

Một cánh tay từ bên cạnh vươn tới đẩy nhẹ vô lăng, xe lệch qua một bên, kim loại ma sát với sỏi đá trên đường tóe ra tia lửa vàng, thân xe nghiêng khoảng sáu mươi độ rồi đột ngột trở lại thăng bằng.

"Đạp phanh." Lộ Chấp nói.

Phương Nghiên Duy nghe vậy, theo phản xạ đạp mạnh phanh, xe kịp dừng ngay trước mặt Tóc vàng.

Tóc vàng huýt sáo: "Lái không tệ nha."

Phương Nghiên Duy thở gấp, mặt cậu nóng bừng, mồ hôi ướt đẫm tóc bên má.

Thật sự... không tệ, nếu không nhờ Lộ Chấp kịp thời lên tiếng, có lẽ Tóc vàng đã không còn ở đây nữa rồi.

Dù chỉ là go-kart nhưng phiên bản địa hình này rất lớn, mà kỹ năng lái xe của cậu thì lại quá tệ, trên cái đường gồ ghề này sao Lộ Chấp có thể yên tâm để cậu lái vậy nhỉ?

Lộ Chấp nhảy xuống xe: "Đi thôi, ăn cơm."

Bữa tối được giải quyết tại căn cứ dù lượn của anh trai Tóc vàng, mấy người nhóm bếp nướng rồi bưng ra không ít đĩa hải sản để làm tiệc.

"Anh Chấp." Tóc vàng xiên mấy con tôm đặt lên vỉ nướng, "Mấy hôm nữa thi cuối kỳ rồi, cậu có thể tranh thủ lúc vào nhà vệ sinh gửi đáp án cho tôi không?"

Phương Nghiên Duy:?

Gì cơ?

Mấy người này cũng để tâm đến điểm số sao?

"Có gì lạ đâu?" Tóc vàng thấy vẻ mặt của cậu thì nói, "Tôi muốn thi được ba con số mà."

Khá khó đấy.

Phương Nghiên Duy nghĩ.

"Tổng điểm ba con số." Tóc vàng nói, "Không thì anh trai tôi chắc chắn sẽ cho tôi một trận."

Phương Nghiên Duy: "..."

Đánh luôn đi.

"Gian lận là không đúng." Lộ Chấp lạnh lùng nói, tay cầm xiên sắt xiên qua một miếng bánh mì.

Tóc vàng: "..."

Nhờ vậy Phương Nghiên Duy nhận ra những người này cũng không đáng sợ như cậu tưởng. Họ vẫn lo lắng về điểm số và cả chủ đề quanh bàn ăn cũng là về trường học và giáo viên.

Chỉ có điều là họ đánh đấm giỏi thôi.

Phương Nghiên Duy nghĩ.

Còn Lộ Chấp, dù ở bên những người này nhưng hắn dường như cũng không thích nói chuyện, thậm chí còn ít nói hơn so với lúc ở bên cậu.

Đang nướng dở bữa tối, anh trai của Tóc vàng đến tìm Lộ Chấp, Lộ Chấp đẩy một chai nước nho vừa mở nắp ra trước mặt Phương Nghiên Duy, rồi hắn đứng dậy đi ra ngoài.

"Hai người chỉ bay có một lần thôi sao?" Tóc vàng hỏi.

"Ừ." Phương Nghiên Duy đáp.

"Tôi còn tưởng hai người sẽ bay thêm lần nữa chứ." Cố Điềm nói.

"Anh Chấp nói ban đêm cậu ấy không đảm bảo an toàn được." Phương Nghiên Duy nhớ lại khi đó Lộ Chấp nói như vậy.

"Vậy hả?" Tóc vàng khó hiểu, "Anh Chấp rất thích bay đêm mà. Hồi mới đến đây chơi bọn tôi còn chẳng dám nhảy, chỉ có cậu ta chạy mấy bước đón gió rồi nhảy xuống luôn."

"Cậu ta bay một mình ban đêm thì tất nhiên không vấn đề gì." Cố Điềm nói, "Nhưng mang theo cậu thì anh Chấp phải đảm bảo an toàn tuyệt đối rồi."

Phương Nghiên Duy khựng lại.

Miếng bánh mì nóng bỏng khiến cả lồng ngực cậu cũng cảm thấy ấm lên.

"Các cậu quen anh Chấp lâu chưa?" Cậu hỏi.

"Chúng tôi quen từ hồi mẫu giáo, thân nhau như quần đùi." Tóc vàng tự hào nói.

Cố Điềm đứng dậy đá một phát vào lưng Hoàng Mao: "Thân thân cái quần đùi của cậu."

"Ở khu phố cũ ai mà không biết anh Chấp chứ." Tóc vàng nói.

"Trước đây cậu ấy có phải... khá trầm lặng không?" Phương Nghiên Duy hỏi.

Cố Điềm:?

"Không đâu em trai." Cố Điềm vuốt mái tóc dài nhuộm hồng ra sau tai, cô cười tít mắt, "Hồi lớp một, cậu ấy đã có thể mặt lạnh đè bẹp một học sinh lớp sáu xuống đất mà đánh rồi."

Phương Nghiên Duy: "?"

Phải thế không?

Vậy thì bức ảnh cậu bé mà cậu nhìn thấy hôm đó trong phòng khách.

Nụ cười thiên thần kia, đều mẹ nó là giả hả?

"Tôi nhớ ra rồi." Tóc vàng nói, "Lúc đó tôi đứng trên lầu hai hét "đánh đẹp lắm", lúc xuống lầu thì thấy cậu ta đang đánh anh trai tôi."

Phương Nghiên Duy: "..."

Nhưng đúng thật là cậu rất hiếm khi thấy Lộ Chấp cười.

Một chuỗi tràng hạt mát lạnh chạm vào má cậu khiến cậu phải nghiêng đầu, Lộ Chấp đưa cậu một chùm nho xanh.

"Anh Chấp." Cậu lên tiếng, "Dù tôi đúng là ăn không được nho nên nói nho chua nhưng cậu cho tôi nhiều nho quá rồi đấy."

"Ừm." Lộ Chấp ngồi xuống bên cạnh, "Ăn từ từ."

"Ai vừa gọi cho cậu vậy?" Cậu buột miệng hỏi.

Hỏi xong, cậu cảm thấy hình như mình hơi quản chuyện người khác.

Hy vọng Lộ Chấp sẽ không để ý.

"Ông ngoại bà ngoại." Lộ Chấp nói.

"Họ à?" Tóc vàng cười nhạt.

"Anh Chấp." Một đàn em thở hổn hển chạy đến, "Tóc vàng bảo em mang pháo hoa đến."

Phương Nghiên Duy nhìn tên đàn em, cậu cảm thấy rất quen. Nghĩ kĩ lại có vẻ cậu đã gặp người này lần trước ở quán net đen.

"Lão đại, lần trước vào kỳ nghỉ Thanh Minh ở bãi biển tôi thấy cậu đốt pháo hoa chơi." Tóc vàng nói, "Nên tôi mang vài cái lớn cho cậu."

Kỳ nghỉ Thanh Minh?

Bãi biển?

Phương Nghiên Duy nhớ lại pháo hoa hôm đó.

Pháo hoa ngày đó chiếu sáng cả bầu trời rơi xuống biển, không lâu sau cậu gặp Lộ Chấp.

Trong lòng cậu ngọn lửa của pháo hoa ngày đó vẫn âm ỉ, lặng lẽ nở thêm một đóa.

***

"... Sau cơn bão, thành phố đảo Lộ đã đón ngày nắng đầu tiên. Đêm qua pháo hoa kéo dài khoảng ba mươi phút đã thắp sáng bầu trời ngoại ô. Nhiệt huyết của người dân đảo Lộ quả thật không dễ dàng bị cơn bão cuốn trôi..."

Trong văn phòng, thầy Trần tắt đài phát thanh của giáo viên lớn tuổi bên cạnh, thầy đậy nắp cây bút đỏ rồi vươn vai.

"Cho mượn Phương Nghiên Duy của lớp cậu một chút nhé." Giáo viên chủ nhiệm lớp 4 gõ cửa, "Bảng tin muốn cậu ấy viết mấy chữ."

"Giờ này chắc em ấy đang ở sân vận động." Thầy Trần nói, "Tự thầy đi tìm đi nha."

Giáo viên chủ nhiệm lớp 4: "Được được."

"Nhớ đối đãi tốt vào đó." Thầy Trần nhắc nhở, "Dù gì cũng là học sinh của tôi."

Buổi sáng thứ hai có buổi sinh hoạt chung. Sau một hồi tín hiệu nhiễu trên kênh phát thanh của trường, giọng nói bình thản không chút cảm xúc của Lộ Chấp từ lớp 11-1 truyền đến—

"... Kính trọng thầy cô, đoàn kết bạn bè, không đến quán net, quán bar hay những nơi không dành cho người chưa thành niên, không hút thuốc, không đánh nhau, không bắt nạt, không yêu sớm. Trên đây là bản sửa đổi lần thứ mười bảy của nội quy trường Trung học Lộ Dữ."

"Mong các bạn cùng tôi tuân thủ nội quy, yêu quý Trung học Lộ Dự."

Lộ Chấp mặc đồng phục chỉnh tề quay người bước xuống sân khấu, giữa đám đông học sinh có chút xôn xao.

Hiệu trưởng Trung học Lộ Dữ bước lên sân khấu với nụ cười vui vẻ: "Mọi người hãy học tập theo bạn Lộ Chấp nhé. Được rồi, tiếp theo tôi sẽ công bố lịch thi cuối kỳ..."

Phương Nghiên Duy đứng trong hàng của lớp 11-1 nhìn về phía sân khấu nơi Lộ Chấp đang đứng thẳng, cảm xúc cậu bỗng phức tạp.

Có lẽ là không nên học theo bạn Lộ Chấp đâu.

Nếu không trường Trung học Lộ Dữ có lẽ sẽ tổ chức lễ thành lập trường vào dịp Thanh Minh mất thôi.

"Anh Phương." Hà Tuế Tuế quay đầu lại, "Lợn chết cũng không sợ nước sôi, càng gần thi càng liều. Cuối tuần tụi mình đi chơi đi?"

"Đi đâu?"

Hà Tuế Tuế chưa nghĩ ra nhưng để làm hài lòng anh Phương, cậu ta liệt kê vài lựa chọn.

Hà Tuế Tuế: "Hát hò? Câu tôm? Trò chơi kịch bản?"

Phương Nghiên Duy không biểu lộ cảm xúc.

Hà Tuế Tuế gắng sức nghĩ tiếp: "Lẩu tự chọn? Khu trò chơi? Xem phim?"

Phương Nghiên Duy ngáp một cái.

Hà Tuế Tuế: "Công viên giải trí, tàu lượn siêu tốc?"

Không thể nào, anh Phương mà còn không thích mấy trò này sao?

"Mấy cậu tự đi đi." Phương Nghiên Duy lười biếng nói, "Tôi không đi đâu."

Chán òm.

Không thú vị bằng dù lượn và xe kart.

Lời của tác giả:

Phương Hồ Ly: Tuế Tuế à, anh Phương cậu đã làm những thứ thú vị hơn rồi (thở dài)

Anh Chấp: Còn nhiều trò vui hơn nữa.

Phương Hồ Ly: Cho tôi chơi với!