Trong ấn tượng của Lâm Dữ Tống, Phương Nghiên Duy cùng lắm chỉ là một cậu học sinh thường xuyên cùng cậu ta nghịch ngợm mà thôi.
Không ngờ khi cậu ta không biết gì, Phương Nghiên Duy đã âm thầm có hơn hai mươi đàn em rồi.
"Phương Đát Kỷ." Lâm Dữ Tống nói, "Mày thực sự có tiền đồ."
Phương Nghiên Duy: "..."
Lộ Chấp nói với giọng điệu hờ hững kia, cậu còn tưởng chỉ gọi đến mỗi đám Tóc vàng.
Không ngờ cả băng nhóm lưu manh của trường Thập Tam lại kéo tới cả đám.
"Cũng... cũng được." Cậu nói với vẻ chột dạ.
"Vậy hai chúng... chúng ta, tiếp tục đi chơi?" Lâm Dữ Tống hỏi.
Chuyến du lịch của hai người ngay lập tức biến thành du lịch theo đoàn.
"Anh Phương." Tóc vàng nói, "Giờ cũng không còn sớm, hay là chúng ta đi ăn trước?"
Phương Nghiên Duy đồng ý.
Nhà hàng là do anh trai của Tóc vàng đầu tư nằm ở khu phố cổ, đối diện trường trung học Thập Tam.
Phòng riêng mà Phương Nghiên Duy và mọi người đang ngồi phóng tầm nhìn ra ngoài cửa sổ là cánh cổng rách nát của trường Thập Tam.
"Hai thùng bia." Tóc vàng hét ra ngoài cửa, sau đó cậu ta nhìn thoáng qua Phương Nghiên Duy rồi nói, "Thôi, đổi hết thành sữa dừa đi."
Lâm Dữ Tống: "Phụt."
"Làm tao hết hồn." Lâm Dữ Tống thì thầm bên tai Phương Nghiên Duy, "Tao suýt nữa nghĩ rằng đám này hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, chẳng ngờ bọn họ ăn uống lại chỉ uống sữa dừa, chắc cũng không đáng sợ lắm đâu ha."
Phương Nghiên Duy: "..."
Thôi tốt nhất mình không nên nói gì thêm.
Phương Nghiên Duy thầm nghĩ.
Có người nhìn thì có vẻ như lưu manh đường phố nhưng thực ra lại rất giỏi giao tiếp.
Đàn em mở quán net của Lộ Chấp đang cùng trò chuyện với Lâm Dữ Tống từ game online đến thể thao điện tử, khiến Phương Nghiên Duy cả nửa lời cũng không chen vào được.
[Kim cương A]: Sao cậu gọi nhiều người thế?
[Bạn trai Chít Chít]: Không phải đâu.
[Bạn trai Chít Chít]: Tôi chỉ gọi Tóc vàng và một vài người bạn thôi.
[Kim cương A]:...
[Bạn trai Chít Chít]: Xin lỗi, bọn họ có làm phiền cậu với bạn cậu không? Là tôi không tốt.
[Bạn trai Chít Chít]: Đậu nành nước mắt lưng tròng.jpg
[Kim cương A]: Không sao không sao mà, tôi thấy Lâm Dữ Tống khá vui vẻ.
[Bạn trai Chít Chít]: Vậy thì tốt.
Phương Nghiên Duy cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.
[Kim cương A]: Tối nay tôi không về nhà ngủ đâu.
[Bạn trai Chít Chít]:?
[Kim cương A]: Tôi ở khách sạn với Lâm Dữ Tống.
[Bạn trai Chít Chít]: Ừm.
[Bạn trai Chít Chít]: Các cậu đặt khách sạn chưa?
[Kim cương A]: Chưa, để lát xem sao.
[Bạn trai Chít Chít]: Đảo Lộ là thành phố du lịch, thời điểm hiện tại là kỳ nghỉ vàng.
[Bạn trai Chít Chít]: Các khách sạn quanh đây chắc đã bị đặt hết rồi, các cậu hoặc là phải bỏ hơn 1000 tệ để ở khách sạn cao cấp, hoặc ở nhà nghỉ tư nhân gần ga tàu.
[Kim cương A]: Vậy tôi chỉ đủ tiền ở nhà nghỉ thôi.
[Bạn trai Chít Chít]: Rất ồn ào, môi trường xung quanh cũng loạn lắm. Đậu nành lau nước mắt.jpg.
Phương Nghiên Duy: "..."
Vậy thì không ổn rồi.
[Bạn trai Chít Chít]: Các cậu ở nhà tôi đi.
[Kim cương A]: Giường của tôi nhỏ lắm.
[Bạn trai Chít Chít]: Để bạn cậu ngủ ở phòng cậu, cậu ngủ ở giường tôi.
[Kim cương A]: Được.
Bạn trai tốt quá đi.
Cậu rất thích chiếc giường được trải gọn gàng, trên chăn còn có mùi trầm hương giúp an thần của Lộ Chấp.
[Kim cương A]: Vậy tối nay tôi nằm trên giường của cậu nhớ đến cậu.
"Đi thôi anh Phương." Vừa ăn xong, Tóc vàng đã móc ra một chùm chìa khóa xe từ túi, "Tôi đưa cậu về nhà."
Tôi chưa nói là sẽ về nhà.
Sao cậu lại biết tôi sẽ về nhà?
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu Phương Nghiên Duy.
"Ba ba an tâm rồi." Lâm Dữ Tống thở phào, "Lúc mày đi lấy chồng xa tao còn lo lắng, không ngờ mày ở đây đã có nhiều bạn mới thế này."
"Cái gì mà lấy chồng xa!" Phương Nghiên Duy đá Lâm Dữ Tống một cái.
Nhưng, có lẽ đúng là thế thật.
Đảo Lộ ẩm ướt và oi bức, dạo gần đây không biết từ khi nào đã trở thành một phần không thể quên trong cuộc sống của cậu.
Lâm Dữ Tống không tiếc lời khen ngợi căn nhà của Lộ Chấp.
"Diện tích không lớn lắm nhưng quy hoạch hợp lý, chủ nhà chắc là người có gu thẩm mỹ tốt." Lâm Dữ Tống nói, "Phương Đát Kỷ, tao khát nước."
"Phía sau mày đó, trong tủ lạnh có nước khoáng." Phương Nghiên Duy đang cúi đầu nhắn tin cho Lộ Chấp.
Lâm Dữ Tống mở tủ lạnh ra lại hét lên một tiếng: "Nhiều nho quá, tao nhớ mày đâu có thích ăn cái này."
"Tao giờ..." Phương Nghiên Duy ngớ ra hai giây, "Rất thích ăn."
Trong tủ lạnh có một chiếc hộp bảo quản hai tầng, bên trong là những chùm nho đã rửa sạch, trên nắp hộp còn dán một tờ giấy ghi chú.
"Đây là bùa gì dán lên để trấn nho à?" Lâm Dữ Tống ngơ ngác.
Phương Nghiên Duy nhận ra ngay, đó là chữ viết đơn giản đến thô của Lộ Chấp — Của Phương Nghiên Duy.
"Tao phải ăn một trận sảng khoái mới được." Lâm Dữ Tống đưa tay về phía hộp nho.
Phương Nghiên Duy liền đẩy hộp bảo quản trở lại tủ lạnh, sau đó ném cho Lâm Dữ Tống một trái dừa.
Lâm Dữ Tống: "..."
Phương Nghiên Duy ban đầu định tối nay dành ra hai tiếng để đưa Lâm Dữ Tống đi dạo chợ đêm ở đảo Lộ.
Thế nhưng vừa qua tám giờ, Lâm Dữ Tống đã ngủ say không biết trời đất là gì.
Cậu vào phòng của Lộ Chấp, nằm lên giường nhắn tin cho Lộ Chấp.
Lộ Chấp không nói nhiều, nhưng gần như mỗi tin nhắn cậu gửi đến Lộ Chấp đều trả lời, hầu hết là những câu ngắn ngủn như "Ừ", thế mà điều đó lại khiến cậu có cảm giác an toàn vô cùng.
[Kim cương A]: Anh Chấp của tôi giờ đang làm gì vậy?
[Bạn trai Chít Chít]: Đọc sách.
Lộ Chấp gửi một bức ảnh chụp quyển sách y khoa dày cộp qua.
[Kim cương A]: Không hiểu gì cả, tôi đúng là mù chữ.
[Bạn trai Chít Chít]: Là người mù chữ nhưng vẫn thi vào được top 400 toàn khối.
[Bạn trai Chít Chít]: Đậu nành đáng yêu.jpg
Phương Nghiên Duy: "..."
Biểu cảm đậu nành chua ngoa này, tại sao khi Lộ Chấp gửi lại khiến cậu cảm thấy người này đang dè dặt tỏ ra thân thiện với mình vậy nhỉ.
Cậu vô tình chạm vào mục bạn bè, thấy hiện lên avatar của Phương Gia Di.
Phương Gia Di đang dẫn Lirika đi chơi công viên rừng.
Cô bé lai nhỏ nhắn buộc tóc đuôi ngựa, ngồi trên thảm picnic cười tít cả mắt.
Phương Nghiên Duy thả một lượt thích cho bức ảnh này.
Kim cương A bình luận: Đợi Lirika vào mẫu giáo rồi chắc sẽ cướp trái tim của không biết bao nhiêu cậu bé như mẹ nó nhỉ.
Phương Gia Di trả lời: Cũng phải là con trai tôi, cái miệng này cũng ngọt quá rồi.
Phương Nghiên Duy quay lại khung chat.
[Kim cương A]: Anh Chấp, giường của cậu mềm quá.
[Bạn trai Chít Chít]: Vậy ngủ thêm đi.
[Bạn trai Chít Chít]: Thi đấu, căng thẳng.
Lộ Chấp căng thẳng?
Giả à?
Phương Nghiên Duy lập tức hình dung ra khuôn mặt tạc tượng băng giá không chút biểu cảm của Lộ Chấp.
Nhưng có lẽ vì mối quan hệ của họ hiện tại nên Lộ Chấp mới chia sẻ suy nghĩ thật của mình với cậu?
Cậu tìm kiếm những cách điều chỉnh tâm lý trước khi thi, rồi đọc từng cái một cho Lộ Chấp qua giọng nói.
Trong phòng ký túc xá tạm thời dành cho thi đấu, ba học sinh giỏi chính hiệu đang ngồi trước bàn tập trung học thuộc diễn văn tạo nên một bầu không khí thi đua căng thẳng cho cả phòng.
Toàn bộ bầu không khí trong ký túc xá... không, phải nói là ba phần tư ký túc xá dường như đã ngưng đọng lại.
Lộ Chấp ngồi trên chỗ của mình với vẻ mặt lạnh nhạt, trên bàn học ngoài chiếc điện thoại ra thì không có thứ gì khác.
Trong tai nghe Bluetooth là giọng nói mà Phương Nghiên Duy gửi đến.
[Hồ Ly Đỏ Nhỏ]: Còn căng thẳng không anh Chấp?
[Lộ Chấp]: Vẫn còn 9% căng thẳng.
[Hồ Ly Đỏ Nhỏ]: Vậy để tôi tìm thêm cái gì đó đọc cho cậu.
***
Việc học của lớp 12 rất bận rộn, Lâm Dữ Tống chỉ ở đảo Lộ hai ngày rồi lại bay về thành phố K.
Phương Nghiên Duy tiễn bạn xong trở về nhà, cậu lại ngồi làm một đề thi thử trong hộp mù.
[Phương Nghiên Duy]: [Ảnh], anh Chấp, tôi đã làm xong rồi.
Lộ Chấp không trả lời.
Hôm nay có cuộc thi, Phương Nghiên Duy đoán rằng Lộ Chấp sẽ rất bận.
Đến hơn 10 giờ tối, Lộ Chấp vẫn chưa trả lời tin nhắn của cậu.
Quần áo phơi hơi muộn nên chưa khô nhưng bộ đồ ngủ của Lộ Chấp lại được gấp ngay ngắn đặt trên giá trong phòng tắm.
Vậy thì...
Cậu suy nghĩ ba giây, quyết định mặc đồ của Lộ Chấp.
Dù sao Lộ Chấp cũng sẽ về vào ngày kia.
Cậu cầm một cốc nước vừa đi vừa uống rồi vô thức rẽ vào phòng của Lộ Chấp.
Ngủ ở đây cũng được.
Dù sao Lộ Chấp cũng sẽ về vào ngày kia.
Lúc 1 giờ sáng, máy bay chở Lộ Chấp hạ cánh xuống sân bay đảo Lộ.
Anh trai của Tóc vàng là Bạch Tê Viễn đã lái xe đến sân bay để đón hắn.
Từ sân bay về nhà mất khoảng hơn một tiếng, khi Lộ Chấp về đến nhà đã gần 3 giờ sáng.
Hắn đẩy vali vào sát cửa, định rót một cốc nước thì nhìn thấy trên bàn trà chỉ còn lại một hộp bảo quản trống trơn.
Phương Nghiên Duy đã ăn hết nho rồi.
Hắn lên tầng hai, ném áo khoác vào phòng tắm, ngẩng đầu lên thì không thấy bộ đồ ngủ của mình đâu.
Ở trong phòng mình sao?
Hắn đẩy cửa phòng mình, theo trí nhớ mà nhấn vào công tắc đèn.
"Ưm..."
Người trên giường khẽ che mắt lại, nằm nghiêng người ngủ say sưa.
Lộ Chấp: "..."
Thì ra khi hắn không có nhà, bé Hồ Ly Đỏ của hắn lại như thế này.
Ăn hết nho hắn để lại, lén mặc đồ ngủ của hắn, trộm nằm lên giường của hắn rồi cuộn mình lại, hơi co chân và eo, chỉ đắp một góc chăn mỏng.
Có lẽ ánh sáng chói lọi đã lọt vào trong giấc mơ, Phương Nghiên Duy đưa tay lên, dùng mu bàn tay che một nửa khuôn mặt, trên đôi môi mỏng lộ ra một đường cong xinh đẹp, không biết cậu đang mơ thấy mộng đẹp gì.
Lộ Chấp lấy một bộ đồ ngủ khác, tắt đèn ra ngoài.
Phương Nghiên Duy mơ thấy bình minh và hoàng hôn.
Sau đó, dường như cậu đang nằm trong một gian phòng yên tĩnh, hương trầm khiến cậu càng thêm buồn ngủ.
Có ai đó vuốt nhẹ tóc cậu, kéo cậu lại gần hơn.
"Anh Chấp ơi." Cậu nói, "Thi nhất nhé."
Lộ Chấp: "Được, lấy hạng nhất."
Phương Nghiên Duy mở mắt trong ánh nắng sớm mai.
Phương Nghiên Duy:?
Trên giường có thêm một người?
Lộ Chấp?
Không biết từ lúc nào Lộ Chấp đã tỉnh, đôi mắt đen láy của hắn đang yên tĩnh nhìn cậu.
"Cậu không phải sẽ về vào ngày kia sao?" Cậu hỏi.
Lộ Chấp: "Về sớm."
"Sao lại về sớm vậy?" Mấy ngày không gặp, cậu cũng khá nhớ hương thơm trên người Lộ Chấp.
Cậu tìm cổ tay trái của Lộ Chấp, hít hà mùi thơm của tràng hạt gỗ.
Chính là mùi này.
Cậu vô thức hé miệng cắn nhẹ lên cổ tay Lộ Chấp để lại một vết răng nhỏ.