Phương Nghiên Duy hơi hé miệng, đầu lưỡi khẽ chạm vào vòm họng trên. Giọng nói của Lộ Chấp như một giọt nước rơi xuống lòng hồ, tạo ra từng gợn sóng lan tỏa trong lòng cậu.
Ban đầu không có cảm giác quá nhạy cảm nhưng bị Lộ Chấp hỏi như vậy, phía sau lưng cậu tự dưng bừng lên cảm giác nóng nảy.
Gió mát tháng mười thổi vào từ cửa sổ kính nhưng cậu lại có cảm giác như đang ngâm mình trong ánh nắng rực rỡ, bất giác cả miệng cũng nóng lên.
"Cậu biết làm sao không thế?" Phương Nghiên Duy cúi đầu hỏi.
Lộ Chấp đưa ngón tay chạm vào lớp mây đỏ mềm mại.
Mây bị khều ra, lại ngập ngừng tụ lại.
"May mà nhổ kịp." Lộ Chấp bình thản nói, hắn lấy một tờ giấy ướt lau tay, "Uống nhiều nước ấm vào, mai sẽ tốt rồi."
"Cậu đúng là lang băm mà." Phương Nghiên Duy uể oải ngồi sụp xuống ghế.
"Giữ miệng cho tốt, không được ăn bậy." Lộ Chấp gấp gọn tờ giấy gói kẹo cao su trên bàn cùng với mấy viên kẹo Phương Nghiên Duy chưa ăn ném vào thùng rác.
Phương Nghiên Duy vặn nắp chai nước khoáng uống vài ngụm.
Cảm giác như cả cơ thể sắp bốc cháy mới dần biến mất.
Ánh mắt của Lộ Chấp dừng lại trên bức ảnh trong màn hình điện thoại của cậu.
"Cậu mặc đồng phục trông đẹp lắm." Lộ Chấp nói.
Phương Nghiên Duy không ngờ hắn sẽ nói tới cái đó, cậu ngẩn người một lúc lâu.
Vậy cậu sẽ mặc đồng phục nhiều thường xuyên hơn.
"Video tôi gửi cho cậu có xem chưa?" Lộ Chấp hỏi, "Hóa học."
Phương Nghiên Duy thật sự quên mất.
"Đã gửi rồi à? Để tôi xem ngay." Cậu nói, "Có khi cậu nhớ nhầm hông?"
Lộ Chấp kéo ghế qua ngồi cạnh cậu.
Phương Nghiên Duy phát hiện ra rằng gần đây tin nhắn giữa hai người họ cũng khá nhiều.
Mặc dù hầu hết thời gian là cậu bô bô miệng nói.
Cậu lục lại rất lâu mới tìm thấy video Lộ Chấp gửi.
Đúng là đã gửi rồi.
Một tuần trước——
[Bạn trai Chít Chít]: [Giải thích chi tiết hóa học cấp ba]
"Cậu gửi lại cho tôi một cái nữa đi, nhé." Cậu nói, "Lần này chắc chắn tôi sẽ không làm ngơ nữa."
Lộ Chấp chả buồn động đậy, hệt người gỗ.
"Gửi cho tôi đi mà, tôi muốn xem." Cậu nghiêng người qua, hôn nhẹ lên khóe môi của Lộ Chấp.
Người gỗ động đậy rồi.
Lộ Chấp ôm lấy cổ cậu kéo sâu nụ hôn, dưới đáy mắt không có điểm vô tội ngây thơ nào, toàn là ý cười gian xảo.
Phương Nghiên Duy thở nhẹ ra, cắn nhẹ môi mình.
"Anh Chấp, cậu biết là mình đang vi phạm nội quy nhà trường không hả?" Bị chiếm thế thượng phong hoàn toàn, cậu không cam lòng hỏi.
"Ừm." Lộ Chấp gật đầu nghiêm túc, "Không phải cậu nói ngoài việc yêu đương sớm, không tin tôi không phạm một điều nào sao?"
Phương Nghiên Duy: "Tôi nói hồi nào cơ!"
Lộ Chấp sao lại thích nghe lén cậu nói chuyện với người khác thế chứ.
Những lời nói bâng quơ kia chính cậu còn không nhớ rõ, vậy mà Lộ Chấp lại ghi nhớ từng chữ.
"Tôi..."
Lộ Chấp bịt miệng cậu lại.
"Tôi phạm tội yêu sớm." Lộ Chấp nói, "Ghi chú của cậu trên WeChat, tôi rất thích."
Đúng là muốn đổ cả hủ mật vào tai cậu mà.
Chút xíu tâm tình muốn lên án của cậu lập tức bay biến.
"Vậy từ nay về sau không đổi nữa." Cậu nói.
***
Mùa thu ở đảo Lộ cũng khá ấm áp, sau khi vào thu Phương Nghiên Duy chỉ mặc thêm một chiếc áo len mỏng bên trong đồng phục.
"Gần đây mặc đồng phục nghiêm túc quá nhỉ." Thầy Trần khi đi ngang qua cửa sổ kính khen, "Phải thế này mới có dáng vẻ học sinh ngoan chứ."
"Hà Tuế Tuế dọn hết đồ ăn vặt trên bàn em đi, em mở tiệm tạp hóa đấy hả?" Thầy Trần nói, "Cẩn thận bị thầy giám thị bắt đó."
"Vâng vâng thưa thầy." Hà Tuế Tuế dọn đống đồ ăn vào cặp sách, "Thầy Trần thật tốt, thi đại học em nhất định sẽ giúp thầy kiếm được nhiều điểm hơn."
"Trước hết viết câu tiếng Anh của em cho trôi chảy đã." Thầy Trần cười vẫy tay rồi rời đi.
"Anh Phương." Hà Tuế Tuế đá vào ghế của Phương Nghiên Duy.
Phương Nghiên Duy quay lại:?
"Ngày Độc thân sắp tới rồi, nhà tôi đang giảm giá thức ăn cho chó, cậu có muốn mua một gói không?" Hà Tuế Tuế hỏi.
"Mua online rẻ hơn." Phương Nghiên Duy từ chối, "Tôi định mua mì gói online."
Một lần có thể mua năm sáu gói gửi hết về nhà cô.
Đều là thức ăn của đứa con nuôi phá phách nhà cậu.
"Tối nay tôi không ngủ." Cậu tuyên bố với Lộ Chấp.
Lộ Chấp nhàn nhạt liếc nhìn cậu: "Ồ."
"Cậu không có gì muốn mua à?" Cậu hỏi.
Lộ Chấp: "Không."
Phương Nghiên Duy khăng khăng cho rằng tốc độ mạng trong phòng của Lộ Chấp nhanh hơn phòng cậu.
Thế là hơn mười giờ cậu ôm gối chăn sang phòng Lộ Chấp.
"Năm gói thức ăn cho chó, hai mươi hộp pate." Học sinh dốt bẻ ngón tay tính toán, "Còn tặng một vòng cổ, hai đồ chơi nhỏ, quá hời."
Lộ Chấp: "..."
"Mì Gói của tôi chắc chắn vẫn nhớ tôi." Phương Nghiên Duy nói.
23 giờ 50 phút, Lộ Chấp vừa tắm xong đẩy cửa bước vào, trong phòng yên tĩnh.
Phương Nghiên Duy nằm nghiêng trên giường của hắn, tay cậu vẫn còn cầm điện thoại, má tựa vào chiếc áo khoác đồng phục đã gấp gọn đặt bên cạnh giường ngủ rất say, ngón tay kia thì vướng vào chuỗi hạt gỗ nhỏ.
Lộ Chấp tách từng ngón tay của cậu ra, cầm điện thoại lên mở khóa, đúng lúc bấm chọn giỏ hàng, nhấn đặt hàng.
Câu đầu tiên Phương Nghiên Duy nói sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau là: "Thức ăn cho chó của tôi đâu mất rồi."
Lộ Chấp bên cạnh mở mắt.
"Tại sao tôi lại ngủ ở đây?" Phương Nghiên Duy dụi mắt.
Cậu dường như ngày càng quen với việc ngủ bên cạnh Lộ Chấp.
"Tôi đã mua cho cậu rồi." Giọng Lộ Chấp có hơi khàn khàn vào buổi sáng.
"May quá." Phương Nghiên Duy nằm đối diện với Lộ Chấp, cậu mở ứng dụng lên.
Ơ, sao lại có hai đơn hàng?
"Cậu thanh toán hết giỏ hàng rồi hả?" Phương Nghiên Duy hỏi.
Lộ Chấp: "Ừ."
Phương Nghiên Duy: "..."
"Trong giỏ hàng của cậu còn thứ gì khác à?" Lộ Chấp hỏi.
Phương Nghiên Duy: "Không."
Có.
Lần trước đi siêu thị cậu đã nhầm bao cao su thành kẹo nên về nhà tra mạng tìm hiểu thử.
Rồi tiện tay thêm vào giỏ hàng.
Sao Lộ Chấp lại mua cả cái đó chứ.
[Kim cương A]: Bộ phận chăm sóc khách hàng có đó không? Tôi muốn trả hàng, làm ơn xác nhận giúp tôi.
[CSKH]: Xin chào, hiện tại số lượng đơn hàng rất lớn, vui lòng chờ đợi.
[CSKH]: Để thuận tiện cho việc trả hàng, vui lòng ghi lý do là lỗi của quý khách.
[CSKH]: Sản phẩm của chúng tôi chất lượng rất tốt, đảm bảo quý khách hài lòng, sớm muộn gì cũng sẽ cần dùng đến.
[Kim cương A] đã cập nhật lý do trả hàng: Kích cỡ không phù hợp.
Bên phía CSKH im lặng một lúc, sau đó chấp nhận yêu cầu trả hàng của cậu.
Cậu nhận được tiền hoàn, lén cười nhìn Lộ Chấp.
Lộ Chấp không biết cậu đã âm thầm khen hắn.
Điện thoại của Lộ Chấp để cạnh tủ rung lên vài lần, hắn liếc qua không để ý, một lúc sau, điện thoại lại đổ chuông.
Lộ Chấp đứng dậy nghe máy, hắn đứng trên ban công tầng hai một lời cũng không nói.
"Ông đây ra ngoài rồi." Đầu dây bên kia là giọng của Lộ Kiến Xương, "Cũng may là trước đây tao quen được vài người bạn trong đó, họ còn tốt hơn con ruột nhiều."
"Còn chuyện gì nữa không?" Lộ Chấp rút một điếu thuốc từ trong hộp ra.
"Mẹ mày giàu thế, tiền trong tay mày cũng không ít chứ." Lộ Kiến Xương nói, "Người ta tự chuốc lấy rắc rối, muốn tiền thì cứ cho đi, vậy mà đám mày chẳng ai chịu giúp tao."
"Vậy ông đi mà tìm đứa con khác đi." Lộ Chấp lạnh nhạt đáp.
"Lộ Chấp, đây là thái độ gì hả?" Giọng Lộ Kiến Xương trở nên cay độc, "Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, tao là đồ cặn bã, mày cũng chẳng tốt đẹp hơn đâu. Mày nghĩ chỉ cần mặc đồng phục của Lộ Dữ, ngoan ngoãn đóng vai Lộ Trác là có thể thoát khỏi tao à?"
Lộ Chấp không trả lời.
"Mày là do tao nuôi dưỡng, mày giống tao, đều là chuột chui ra từ cống rãnh hôi hám." Lộ Kiến Xương nói, "Mày phải chăm sóc tao đến cuối đời, mày sẽ kết hôn, sinh con, để lũ con của mày lo hậu sự cho mày. Đó chính là số mệnh của mày."
"Giỏi lắm, thế mà lại thích đàn ông, cái thằng thường xuyên đi cùng mày ấy, là con nhà hạng tử tế đúng không?"
Tay phải đang cầm điện thoại của Lộ Chấp đột nhiên siết chặt: "Lộ Kiến Xương, ông dám động vào cậu ấy thử xem."
"Mày nghĩ tao không nhận ra ư?" Giọng đầu dây bên kia bỗng chậm lại, "Tao chưa từng thấy mày để tâm đến ai như vậy, quá sức hiếm lạ. Đối với mèo chó, hay đối với người, mày từ nhỏ đã giống như một kẻ không có tình cảm, nhưng giờ mày lại có cảm xúc rồi."
"Lộ Kiến Xương, chuyện của ông xử lý sạch sẽ chưa? Tôi có thể đánh ông một lần, thì cũng có thể đánh lần thứ hai." Giọng Lộ Chấp vẫn bình thản, "Ông không sợ vào viện, cũng không sợ chết, vậy thì cứ tiếp tục mà gây chuyện đi."
"Chuyện của tao không liên quan gì đến mày." Ông ta dứt khoát cúp điện thoại.
"Anh Chấp." Phương Nghiên Duy đẩy cửa ban công, cậu bị mùi thuốc lá làm sặc đến ho vài tiếng, "Cậu lại định đánh ai à, mới sáng sớm mà hút nhiều thuốc thế."
Lộ Chấp dập tắt điếu thuốc vào lan can, mạnh mẽ vươn tay kéo Phương Nghiên Duy lại gần, ôm chặt cậu vào lòng.
Phương Nghiên Duy:?
Bàn tay giữ lấy lưng cậu, siết chặt vòng eo cậu không buông.
"Ai gọi vậy?" Phương Nghiên Duy hỏi.
"Bán nhà thôi." Lộ Chấp đáp.
Phương Nghiên Duy:?
Nhà gì mà đắt đến mức làm cục băng lớn này biến thành núi lửa thế kia.
Vừa tới trường, Phương Nghiên Duy đã bị thầy Trần bắt lại.
"Phương Nghiên Duy, áp lực học hành lớn lắm hả?" Thầy Trần hỏi, "Thời gian gần đây có căng thẳng không?"
Phương Nghiên Duy: "Không ạ."
"Vậy buổi liên hoan mừng năm mới tháng mười hai em diễn một tiết mục được không?" Thầy Trần đề nghị.
"Không phải chứ thầy, sao lại nhắm vào em hoài vậy." Phương Nghiên Duy hỏi, "Không thể cứ mãi cắt xén lông con cừu này là em được đâu."
"Em là ứng cử viên sáng giá nhất rồi." Thầy Trần nói, "Để thầy mượn đàn tỳ bà cho em, em chọn bài đi."
Phương Nghiên Duy đành phải đồng ý.
Lần trước cậu đã biểu diễn bài Thập diện mai phục, diễn lại thì không có gì mới mẻ. Cậu cầm cây đàn tỳ bà thầy Trần mượn về, tranh thủ giờ ra chơi ngồi trong phòng hoạt động học sinh nghĩ ngợi bài diễn.
"Hay là bài lần trước, Nữ nhi tình?" Lộ Chấp gợi ý.
"Bài đó tôi chỉ muốn đàn cho cậu nghe thôi." Phương Nghiên Duy đáp, "Chuyên để câu mấy người lạnh lùng như cậu."
Kết quả câu được một vị thần giả.
Lộ Chấp: "..."
Cậu ngồi tựa vào bệ cửa sổ trong phòng hoạt động, trên người khoác chiếc áo đồng phục xanh đậm, dáng ngồi lười nhác, thần sắc có vẻ mệt mỏi nhưng tư thế cầm đàn tỳ bà lại rất nghiêm chỉnh. Tay phải lướt nhẹ lên dây đàn, cậu tìm theo trí nhớ vụng về đánh một đoạn nhạc.
"Ngói xanh theo tường gạch, bạch mã giẫm lối mới."
(*) Lời bài hát Thanh Thanh Mạn, mọi người có thể lên ytb nghe thử hen, ai đeo thì tai nghe thì để ý chút, lúc tui nghe có giọng đệm hí cất lên bất ngờ quá bị giật mình =)))
Âm điệu nhẹ nhàng và tinh tế tuôn chảy từ đầu ngón tay cậu.
Mặc dù còn vụng về nhưng lại đầy phong vị.
"Hình như không hợp với phong cách của tôi lắm." Phương Nghiên Duy vừa kết thúc một đoạn, cậu nhe răng day day ngón tay của mình.
Thực ra rất hợp.
Một thiếu niên ngoan ngoãn đến tận xương mới có thể đàn ra những âm thanh dịu dàng như thế.
"Chọn bài này đi." Lộ Chấp nói.
Thầy Trần nghe xong cũng rất hài lòng.
"Rảnh thì tập thêm vài lần nhé." Thầy dặn, "Lúc nãy em dừng lại 5 giây là để cảm xúc hả?"
"Không phải ạ." Phương Nghiên Duy đáp, "Em đang nhớ lại bản nhạc."
Thầy Trần: "..."
Phương Nghiên Duy rời khỏi văn phòng thầy Trần, vào nhà vệ sinh để dòng nước lạnh chảy xối xả lên tay.