Tôi Thực Sự Không Có Quyến Rũ Cậu Ta

Chương 5: Kiểm điểm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Chọn?" Phương Nghiên Duy ngơ ngác nhìn thứ trong tay Lộ Chấp.

Chọn cái gì?

Sau khi nhận ra đó là gì, mặt cậu đỏ bừng.

Cậu đóng sầm cửa lại không nói một lời, mặc vào bộ đồ ngủ nửa ướt còn vương dưới đất rồi đi ra ngoài.

Chiếc hộp đầy thứ bối rối đó vẫn còn đặt cạnh cửa phòng ngủ của Lộ Chấp.

Cậu lục lọi trong chiếc hộp, rồi cầm điện thoại lên bàn gọi đến nhà cô.

"Phương Phương đó hả?" Dì ở đầu dây bên kia nói, "Dì vừa định tìm con đây, ba con gửi hai kiện hàng đến bưu điện cùng một lúc lại dán nhầm mã đơn rồi, quần áo của con gửi nhầm sang đây cả rồi."

Phương Nghiên Duy: "..."

Cậu trầm mặc một lúc lâu rồi hỏi: "Dì ơi, chó của con bên đó vẫn ổn chứ ạ?"

"Rất tốt, ăn được, ị cũng nhiều, ngủ còn ngáy nữa." Dì nói, "Dì nghe ba con nói con đi học ở Lộ Dữ xa nhà, nhớ chăm sóc bản thân nhé."

Cậu nghe vài lời thăm hỏi rồi mới cúp máy.

Lộ Chấp đứng phía sau cậu đứng cách đó không xa lắng nghe cuộc trò chuyện qua điện thoại của cậu.

Cửa sổ phòng ngủ mở, gió biển cuối tháng ba thổi vào, quần áo ướt dính vào lưng và eo, cảm giác hơi lành lạnh.

Suốt cả ngày cậu và Lộ Chấp có qua có lại nhưng cậu không nhận được lợi lộc gì tốt, bị phạt viết bản kiểm điểm và trừ 9 điểm đánh giá hạnh kiểm.

Cậu cũng không cảm thấy mình thua thiệt.

Nhưng lúc này, khi đứng trong phòng của Lộ Chấp, dưới ánh sáng chói lòa cảm nhận ánh mắt lạnh lùng từ phía sau.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy mình thất bại thảm hại.

Lộ Chấp đứng dưới một ngọn đèn, giữa vô vàn ánh sáng từ khắp các ngôi nhà xung quanh, còn cậu thì chẳng có nổi một mái nhà cho riêng mình.

"Đi đâu đấy?" Giọng nói của Lộ Chấp vang lên từ phía sau.

"Xuống dưới tìm một cái cây." Giọng cậu đầy uể oải, "Treo mình lên cho khô."

"Quay lại đây." Lộ Chấp nói.

"Sao thế học sinh giỏi?" Cậu bước lên một bước, vẻ mặt mang theo chút ác ý, "Thấy tôi thế này vui lắm à? Giờ mà tôi đập cho cậu một trận chắc cũng chẳng ai biết nhỉ?"

Một chiếc áo phông trắng chỉnh tề bay đến rơi xuống đầu cậu.

"Mặc của tôi."

Phương Nghiên Duy ngẩn người.

Vừa rồi cậu còn nghĩ ra cả trăm câu để khiêu khích Lộ Chấp, nhưng giờ chỉ có thể gỡ áo khỏi đầu, xung quanh chóp mũi là mùi trầm hương nhè nhẹ, cậu lạnh lùng đáp: "Ờ."

Khi Phương Nghiên Duy thay xong đồ, Lộ Chấp đã ngồi ngay ngắn trước bàn lật một cuốn sách dày.

Cậu kéo ghế đến ngồi gần, thấy Lộ Chấp chẳng có phản ứng gì lại dịch đến gần hơn.

Cậu liếc qua nhìn một cái, không hiểu gì, lại ngồi đó tạo ra chút tiếng động.

Lộ Chấp không để ý chuyện bên ngoài, ngồi vững vàng như đang nhập định, thỉnh thoảng chỉ chạm nhẹ vào chuỗi hạt gỗ trên cổ tay.

"Đồ mọt sách." Phương Nghiên Duy ghé sát lại, "Tôi phát hiện ra cậu cũng không quá đáng ghét như tôi nghĩ."

Lộ Chấp đưa tay đẩy đầu cậu ra: "Cản trở tôi làm bài."

"Cậu..." Cậu định ghé lại gần nhưng Lộ Chấp liền lấy từ ngăn kéo ra mấy cục tẩy mới, xé bao bì, xếp từng cục tẩy thành hàng như tạo ra một đường ranh giới giữa hai người.

Phương Nghiên Duy: "..."

Cậu thấy nhàm chán liền cầm cuốn vở ghi tên "Lộ Chấp", lật đến giữa xé một trang giấy.

Lộ Chấp dừng bút, liếc mắt nhìn qua, thấy cậu đang nằm bò trên bàn, động tay viết một cái tiêu đề—

Kiểm điểm: Tại sao tôi lại muốn quyến rũ Lộ Chấp.

Tư thế và thái độ không mấy nghiêm túc, nhưng chữ viết lại rất thanh tú và đẹp đẽ.

Phương Nghiên Duy viết xong tiêu đề, bỗng thấy buồn ngủ mà thiếp đi, trong cơn mơ màng, cậu cảm thấy có ai đó đang đẩy vai mình.

"Lại lộn xộn nữa mẹ nó tôi chặt đầu cậu đó." Cậu ngẩng đầu, đối diện với một gương mặt lạnh lùng bình thản.

"Đi ngủ." Lộ Chấp nói.

"Ngủ với cậu à?" Cậu uể oải hỏi.

"Không ngủ với tôi." Lộ Chấp nói, "Giường để cậu, tôi ngủ sofa dưới nhà."

Phương Nghiên Duy mơ mơ màng màng trèo lên giường, mơ hồ cảm thấy Lộ Chấp hình như cười một cái, nhưng lại dường như không có khả năng đó.

***

Phương Nghiên Duy tự nhận rằng sau chuyện tối qua, quan hệ giữa cậu và Lộ Chấp đã phần nào được hòa dịu.

Buổi sáng, cậu vội vã chạy xuống nhà, định hỏi Lộ Chấp có muốn cùng đi học không, thì phát hiện dưới nhà trống không, Lộ Chấp có lẽ đã đi từ lâu.

Học sinh giỏi không cần ngủ à?

Tài xế nhà Lộ Chấp đưa cậu đến cổng trường Lộ Dự, vừa bước xuống xe cậu tình cờ gặp Hà Tuế Tuế ở quầy bán hàu chiên.

"Cậu em." Cậu vỗ vai Hà Tuế Tuế.

"Anh Phương?" Hà Tuế Tuế quay lại.

"Thương lượng chút chuyện." Phương Nghiên Duy nói, "Hay là cậu giúp anh đây sửa lại bản kiểm điểm?"

Hà Tuế Tuế rụt cổ định bỏ chạy, nhưng lại bị Phương Nghiên Duy túm lấy balo kéo về.

Phương Nghiên Duy chẳng buồn nhìn đường, tay đặt trên balo của Hà Tuế Tuế, để người ta dẫn mình đi, rồi bất chợt bật ra một ý tưởng, cậu mở diễn đàn trường Lộ Dự và tìm kiếm tên mình.

Kết quả tìm kiếm ra 101 bài viết, độ bàn luận cũng khá cao.

Hà Tuế Tuế rụt cổ định chạy trốn nhưng bị Phương Nghiên Duy túm lấy cặp sách kéo lại.

Phương Nghiên Duy đặt tay lên cặp của Hà Tuế Tuế, để cậu ta kéo mình đi mà không thèm nhìn đường. Trong lúc đó, cậu lại nảy ra ý tưởng rồi mở diễn đàn trường Lộ Dự lên, tìm kiếm tên của mình.

Kết quả hiện ra 101 bài thảo luận, và mức độ bàn tán không hề ít.

【Chuyển sinh của lớp chúng ta, Phương Nghiên Duy, đẹp trai cực.】

1L: Trộm chụp một bức trong giờ học, đại ca đang ngủ. Ảnh chụp lén siêu nhỏ.jpg

2L: Oa thật sự trông có vẻ không dễ chọc đâu.

3L: Đúng vậy nha, hôm qua ngoài bạn cùng bàn của cậu ấy ra chẳng ai dám nói chuyện. Ồ không, còn có Lộ Chấp nữa, Lộ Chấp đã trừ điểm của cậu ấy.

4L: Tôi tuyên bố cậu ấy là nam thần của năm nay.

5L: Nói vớ vẩn, Lộ Chấp mới là nam thần đỉnh nhất, tên mới này nhiều lắm là làm nữ thần thôi. Chó cười.gif

Phương Nghiên Duy đọc đến đây, bĩu môi: "Lộ Chấp với khuôn mặt như trong hòm kia mà cũng được gọi là nam thần ở trường à?"

"Anh Phương, cậu không hiểu dồi." Hà Tuế Tuế nói. "Anh Chấp kiểu lạnh lùng, cao ngạo không thèm để ý ai, lại học giỏi nữa. Nhiều nữ sinh thích kiểu đó lắm. Cậu có đọc tường biểu tình không, nửa số bài tỏ tình là dành cho cậu ấy đấy."

"Thật sự không hiểu nổi." Phương Nghiên Duy nhún vai. "Yêu đương với kiểu người đó chắc khô khan chết."

Mọt sách không có trái tim.

"Yêu Lộ Chấp có gì khác so với làm từ thiện đâu?" Phương Nghiên Duy cúi đầu nhìn điện thoại, cảm thấy bước chân của Hà Tuế Tuế đột nhiên dừng lại.

"Cậu lạc đường à?" Cậu hỏi.

Cậu ngẩng đầu lên rồi nhìn theo ánh mắt của Hà Tuế Tuế. Trước cổng trường, một người phụ nữ trung niên đang quét dọn, trông như lao công của trường. Xung quanh bà có mấy nam sinh mặc đồng phục của trường Lộ Dữ đang kiếm chuyện với một cậu học sinh.

Cậu học sinh đó, Phương Nghiên Duy nhận ra là ai ngay.

Là lớp phó học tập của lớp họ, bạn cùng bàn của Lộ Chấp, Từ Chính Nghĩa.

Cậu nhớ rằng cậu bạn này có vẻ nhút nhát và hơi sợ cậu.

***

Một chiếc Koenigsegg đậu bên kia đường đối diện cổng trường, cửa xe mở ra, xuất hiện khuôn mặt lạnh lùng của Lộ Chấp.

"Anh Chấp." Tóc vàng thò đầu ra từ ghế sau, "Hay để tôi gọi vài người đến bắt cậu học sinh ở nhà cậu dạy cho một trận rồi đuổi đi, để cậu khỏi phải ra ngoài ngủ giữa đêm nữa."

Lộ Chấp tựa lưng vào ghế, mở hờ mắt nói: "Gần đây cậu có vẻ thích gây chuyện quá nhỉ?"

Tóc vàng vội thụt đầu lại.

Cậu ta vốn là một đại ca ở khu phố cũ nhưng bị Lộ Chấp đánh cho phục tùng.

"Tôi đi học đây." Lộ Chấp liếc cậu ta một cái, cầm lấy ba lô mở cửa xe bước xuống, "Đừng kiếm chuyện cho tôi bận nữa."

"Anh Chấp, trường tốt của cậu mà cũng có người dám gây sự ở cổng sao?" Tóc vàng lại thò đầu ra nhìn.

Lộ Chấp nhìn về phía cổng trường. Ở đó, vài nam sinh đang đứng cứng ngắc, bên cạnh là một cô lao công đang cười mỉm có vẻ lấy lòng.

Ánh mắt hắn ngay lập tức bắt được Phương Nghiên Duy.

Phương Nghiên Duy đang dựa vào một cây cọ đứng nhìn chuyện náo nhiệt mà chẳng bận tâm, trong tay cậu cầm một tờ bài tập trông có hơi quen thuộc. Mái tóc nâu nhạt của cậu dưới ánh mặt trời trông có vẻ mềm mại.

Lộ Chấp bỗng nhớ lại hình ảnh hôm qua khi Phương Nghiên Duy gục xuống bàn ngủ cùng với những dòng chữ ngay ngắn trên bài tập.

Người thì táo bạo, nhưng hôm qua khi mặc chiếc áo rộng hơn một size, trông cậu ngược lại gầy gò, ngoan ngoãn hơn nhiều so với vẻ thường ngày.

Phương Nghiên Duy say sưa xem hai bên cãi nhau, quay đầu thì thấy bên cạnh mình có thêm một người.

"Ơ, không phải cậu ra ngoài sớm rồi à?" Cậu hỏi Lộ Chấp.

"Có việc kẹt." Lộ Chấp trả lời.

Phương Nghiên Duy đáp lại một tiếng, không hỏi thêm tiếp tục xem người ta cãi vã, chẳng có chút ý định vào lớp.

Cậu nhanh chóng nhận ra lý do mâu thuẫn là vì tên đầu sỏ thích một cô gái, nhưng cô gái lại có tình cảm với Từ Chính Nghĩa, nên bọn họ mới đến gây sự với cậu ấy.

Loại chuyện dở hơi như này, Phương Nghiên Duy lại khá thích, nên cậu ở lại đứng xem nhiều thêm vài phút.

Nhưng rồi cuộc cãi vã bắt đầu chuyển hướng.

Tên cầm đầu lấy từ trong ba lô ra một túi hạt dưa, xé bao bì rồi vứt xuống đất, cười chế giễu cô lao công: "Quét đi chứ."

Sắc mặt Từ Chính Nghĩa trở nên tệ hơn.

"Du Mộng Uyên có biết mẹ mày chỉ là một người quét dọn không?" Tên đó nói một cách tàn nhẫn, "Mày thế mà cũng xứng à?"

Phương Nghiên Duy khẽ nhướng mày.

Tên đó đá đổ một thùng rác ven đường, thùng nhựa lăn đến chân của người phụ nữ: "Quét đi, chẳng phải đây đều là rác à?"

Người phụ nữ trung niên mỉm cười đầy bối rối, cầm chổi định tiến tới nhưng tên kia lại đá thêm một thùng rác nữa.

Từ Chính Nghĩa nắm chặt tay, giận đến đỏ bừng cả mặt.

"Học sinh giỏi, tôi còn một điểm phải không?" Phương Nghiên Duy hỏi Lộ Chấp, "Giữ lại cho tôi đi."

Lộ Chấp đáp ừ một tiếng.

Phương Nghiên Duy tiến lên vài bước cầm lấy thùng rác thứ ba dưới đất, đội lên đầu tên nam sinh đó. Trong nháy mắt cậu dùng lực ghì cổ tên kia xuống, khiến cậu ta quỳ rạp trên mặt đất.

Ánh mắt Lộ Chấp dừng lại trên người chàng trai tóc nâu nhạt. Tia nắng tràn từ đỉnh mây xuống chân cậu, gấu áo đồng phục màu xanh đậm tung bay cao như một cánh buồm căng trên biển khơi.

"Rác của mày hơi lớn đấy." Phương Nghiên Duy đè cậu ta xuống đống hỗn độn trên mặt đất, "Cái thùng này không chứa nổi mày rồi, làm sao quét được đây?"

***

Trong giờ ra chơi, trường tổ chức khẩn một buổi chào cờ để bắt các học sinh gây sự buổi sáng đọc bản kiểm điểm.

Phương Nghiên Duy đứng đầu hàng.

"Viết xong chưa?" Giáo viên chủ nhiệm Trần Tang Du thúc giục, "Nhanh lên, thầy cô và các bạn đang đợi."

"Chờ chút, em đang hoàn thiện phần thăng hoa đây." Phương Nghiên Duy đáp, "Gần đây em bị kẹt ý tưởng cho mấy bản kiểm điểm."

"... Mau lên đi." Viết mấy thứ này thì lấy đâu ra bế tắc ý tưởng.

Trần Tang Du đã nghe Lộ Chấp kể lại toàn bộ sự việc xảy ra trước cổng trường sáng nay. Ông tự thấy vụ này không hoàn toàn do lỗi của Phương Nghiên Duy.

Chỉ là cách xử lý của cậu quá ngạo mạn.

Ông hơi lo Phương Nghiên Duy sẽ nói vài lời xúc phạm đến ban giám hiệu và gia đình học sinh bị đánh trong lúc đọc kiểm điểm trước toàn trường.

Vì vậy ông liếc qua phần đến phần cuối của bản kiểm điểm, thấy cũng khá nghiêm túc liền bảo Hà Tuế Tuế: "Em đọc đi."

"Em là người thay đọc kiểm điểm?" Hà Tuế Tuế ngỡ ngàng, "Anh Phương đánh người, phúc này đến em thì em dám nhận sao?"

"Thầy bảo đi thì em cứ đi, mất mặt cũng chẳng phải chuyện của em." Thầy Trần giục, "Nhớ đọc tên Phương Nghiên Duy."

Phương Nghiên Duy rất hợp tác, đưa ra một tờ giấy bài tập mỏng.

"Kính thưa các thầy cô, các bạn học sinh." Hà Tuế Tuế cầm micro, "Em là Phương Nghiên Duy, học sinh lớp 11-1. Sau đây là chủ đề bản kiểm điểm của em..."

"Tại sao em lại muốn quyến rũ Lộ Chấp của lớp 11-1."

Hà Tuế Tuế:?

Toàn thể học sinh:?

"Lật sang trang đi, cảm ơn." Phương Nghiên Duy lười biếng ngồi trên ghế nói, "Mặt sau mới là bản kiểm điểm vì đánh người."

"Em có cần phải tiết kiệm giấy đến vậy không hả?" Thầy Trần thốt lên đầy tuyệt vọng.

Lời của tác giả:

Lộ Chấp: Vợ à, dữ quá...

Không chỉ tiết kiệm giấy, mà còn dùng cả giấy làm bài tập của chồng nữa chứ...

***



Koenigsegg (Không biết là dòng nào nên lấy tượng trưng mà gõ Koenigsegg thì đa số là giống như trên hình í)