Tôi Thực Sự Không Có Quyến Rũ Cậu Ta

Chương 56: Ẩm ướt



"Em không phải... Hồ ly tinh." Trên eo bị móng tay cào nhẹ, giọng Phương Nghiên Duy hơi biến đổi, "Anh vu khống người ta."

Toàn thân cậu có chỗ nào trông giống Hồ ly đâu, sao ai cũng thích gọi cậu vậy chứ.

Bị Lộ Chấp chạm vào khiến toàn thân cậu như nhạy cảm hơn, ánh mắt dần ngấn lệ hệt một hồ nước tràn, chớp mắt đã rơi vài giọt nhẹ nhàng để lại vài dấu ướt át trên chiếc áo blouse trắng của Lộ Chấp.

Không còn cách biệt của lớp vải, lòng bàn tay nóng rẫy Lộ Chấp áp vào eo khiến cậu run rẩy.

Cậu đang ngồi trên bàn học còn có sách và dụng cụ khác, sợ đè lên nên thân thể căng chặt, ngay cả hơi thở cũng trở nên cẩn trọng.

"Không sao đâu." Lộ Chấp nói.

Bàn tay giữ lấy eo lợi dụng tư thế thuận tiện này của cả hai mà đè lên mặt trong đùi cậu.

Da nhạy cảm bên đùi bị chạm vào, lưng cậu cong lên theo phản xạ muốn lùi ra sau nhưng lại va phải kệ sách gỗ, không gian phòng ký túc chật hẹp chẳng cho cậu cơ hội trốn tránh nào, cậu bị phơi bày hoàn toàn trước bao nỗi nhớ đã chất chồng theo năm tháng.

"Anh Chấp, đừng..." Cậu giữ lấy vạt áo ngủ che eo lại.

Không gian hẹp và tiếp xúc gần gũi khiến cả hai người đều có phản ứng.

Bàn chân cậu co lại, Lộ Chấp lại tách hai chân cậu ra, anh đứng trước bàn học nắm lấy cằm cậu hôn xuống.

Như thể thấy phiền phức, Lộ Chấp đưa tay tháo cặp kính đeo cho có lệ xuống, đôi mắt lạnh lùng kia thu vào tất cả biểu cảm của người trước mặt.

Trong nhận thức của Phương Nghiên Duy, ký túc xá là nơi để học tập, hôn hít ôm ấp ở chỗ này khiến cậu cảm thấy có hơi gò bó.

Cậu giống như một quả táo lửng lơ giữa xanh non và chín mọng, nửa vỏ là vị ngọt và nửa là vị chua, nhưng bên trong lại mềm mọng, chỉ cần chọc nhẹ là có thể tiết ra hương thơm quyến rũ.

Hai tay cậu chống lên mặt bàn dần lùi về phía sau, đầu đập vào giá sách mấy lần.

Ký túc vẫn quá nhỏ, Lộ Chấp đỡ đầu cậu xoa nhẹ, nắm lấy tay cậu đang ra sức giữ vạt áo đặt lên eo mình.

"Em biết rồi." Mặt cậu đỏ lên, nhỏ giọng nói, "Em giúp anh."

Một cây bút trên bàn chẳng biết ai làm rơi, lăn lốc rồi dừng lại ở cửa phòng.

"Để anh giúp em trước." Lộ Chấp nói.

Cuốn sách trên bàn, những trang giấy run rẩy kêu sột soạt, cậu tựa người vào vai Lộ Chấp mà thất thần. Lộ Chấp rút ra một tờ khăn giấy chậm rãi lau tay.

Thời tiết vốn đã nóng nực, dù có điều hòa trong phòng thì cả người cậu bây giờ vẫn ướt đẫm mồ hôi, chiếc áo ngủ cũng dinh dính.

"Uổng công tắm rồi." Cậu tựa đầu lên vai Lộ Chấp nói.

Lộ Chấp không đáp, chỉ áp mặt mình vào má cậu.

Điều tốt đẹp của việc này là giấc ngủ của Phương Nghiên Duy được cải thiện rõ rệt.

Từ khi rời khỏi đảo Lộ, giấc ngủ của cậu vẫn chập chờn, cậu cho rằng đó là vì mình lạ chỗ.

Những ngày này trở lại bên cạnh Lộ Chấp, dường như cậu buông lỏng hơn nhiều, chỉ cần nghe thấy âm thanh lật sách hay tiếng gõ bàn phím của Lộ Chấp trong ký túc vang vẳng, cậu liền ngủ thiếp đi.

Hôm sau là cuối tuần, sinh viên trao đổi không có tiết học.

Phương Nghiên Duy nhận lời mời của công ty Nhã Duệ, đến để khảo sát thực địa.

Sáng sớm cậu đã tra bản đồ thành phố A trên điện thoại, đi tàu điện ngầm theo chỉ dẫn tìm được công ty Sinh học Nhã Duệ.

Người tiếp đón cậu là nhân viên nhân sự của công ty, tên Lý Giai, khoảng ba mươi tuổi, mặc âu phục trắng và giày cao gót.

Vì chiếc áo blouse trắng của Lộ Chấp hôm qua, hôm nay Phương Nghiên Duy đặc biệt có cảm tình với màu trắng.

"Chào cậu Phương." Lý Giai nói, "Tôi là người phụ trách dẫn cậu xem khu vực chúng tôi cần thiết kế lại."

"Dự án này có hơn một trăm người nộp hồ sơ, hiện chỉ còn lại mười ba người." Cô nói, "Cậu là sinh viên trường S, chắc rất giỏi nhỉ?"

Phương Nghiên Duy: "Không có đâu, tôi chỉ là sinh viên trao đổi thôi."

"Giám đốc nghiên cứu mới của chúng tôi cũng là cựu sinh viên trường S đấy." Lý Giai nói.

Chắc hẳn là một tiền bối rất đáng kính trọng.

Phương Nghiên Duy nghĩ thầm.

Nhã Duệ cần tái thiết kế khu vực tiếp khách, diện tích khoảng một trăm mét vuông.

"Trước khi đổi tên, phong cách của Nhã Duệ khá khô khan, gần đây có sự thay đổi trong ban lãnh đạo nên nhiều bộ phận cũng đang tái cấu trúc, môi trường xung quanh cũng thay đổi theo." Cô nói.

"Được, tôi sẽ xem qua thử." Phương Nghiên Duy nói.

"Vậy tôi đi làm việc khác đây." Lý Giai nói, "Cuối hành lang tầng một có phòng nhỏ có trà bánh, cậu có thể tự do lấy dùng."

Lộ Chấp đỗ xe trong bãi ngầm của Nhã Duệ, đi thang máy thẳng lên tầng bốn.

"Giáo sư Ôn muốn gặp cậu." Lý Giai vừa từ tầng một trở lên gõ cửa phòng.

"Vào đi." Lộ Chấp nói.

Anh cúi người rút một báo cáo từ tập hồ sơ.

Ôn Nhã đứng trong phòng cách anh vài mét.

"Có việc gì không, mẹ?" Lộ Chấp nói, "Hôm nay con rất bận."

Ôn Nhã cười tự giễu: "Con cũng không cần bận. Công ty này vốn là của mẹ."

"Giáo sư Ôn đã vất vả nửa đời rồi, nghỉ ngơi chẳng phải tốt hơn sao?" Lộ Chấp nói, "Mẹ dễ bị hạ đường huyết, không thể thức đêm, xương tay phải từng bị thương ở chỗ Lộ Kiến Xương, trời mưa sẽ đau."

Ôn Nhã ngẩn người.

Thân thể này của bà, đứa con trai trước mắt rõ ràng còn rất hiểu.

Nhưng cũng chỉ là lời hỏi thăm giả tạo mà thôi.

Bà hiểu rõ tính cách của Lộ Chấp, dù là anh em sinh đôi với Lộ Trác nhưng Lộ Chấp không thích cười, không dính người, cũng không thích thân thiết với ai.

"Con không cần giả vờ quan tâm mẹ." Ôn Nhã nói, "Mẹ biết con như thế nào."

Nói đến đây, bà có phần mất tinh thần: "Chỉ là con trách mẹ lúc đó không giúp con và Phương Nghiên Duy."

"Không có." Lộ Chấp nói, "Con rất cảm kích mẹ."

Gia đình có chung dòng máu với anh mà nói chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng anh vẫn có Phương Nghiên Duy, người mà anh đã đánh mất rồi lại tìm về được.

"Dự án đã được khởi động rồi, không có người mới nào được thêm vào." Anh nói, "Giáo sư Ôn quay về đi."

Ôn Nhã ngậm ngùi quay lưng rời khỏi.

"Thuốc đợt 1 tháng 7 cùng với việc tuyển người tham gia thử nghiệm hợp tác với viện nghiên cứu lâm sàng tiến triển thế nào rồi?" Lộ Chấp nói với Lý Giai, "Phiền gọi người phụ trách nhóm nghiên cứu 1 đến đây, cảm ơn."

Anh nói chuyện với giọng điệu không mang theo chút cảm tình gì, cả hành động cử chỉ cũng đầy phép lịch sự xa cách, nhưng Lý Gia lại biết vị giám đốc nghiên cứu mới được chuyển đến này không phải là người dễ đối phó. Cô gật đầu lễ phép rồi quay người rời đi.

Lộ Chấp đối chiếu từng dữ liệu thí nghiệm gần đây rồi ký tên.

Suốt buổi sáng, màn hình điện thoại không sáng lên, Phương Nghiên Duy không gửi tin nhắn cho anh cả.

Bé hồ ly đỏ nhỏ đỏ này bận rộn đến quên anh luôn rồi?

[Bạn trai Chít Chít]: Em dậy chưa?

[Bạn trai Chít Chít]: Vẫn ổn chứ?

Phương Nghiên Duy vừa ra khỏi tòa nhà của Nhã Duệ, cậu đang đứng bên đường vẫy một chiếc taxi.

Vì từng có chút nền tảng hội họa từ nhỏ nên gu thẩm mỹ của cậu trong thiết kế kiến trúc vượt trội hơn kỹ thuật.

Một học sinh không chuyên vốn lang bạt lâu ngày lại gặp phải công việc cần kỹ năng thực sự thế này khiến cậu đau đầu không thôi.

Cậu chịu cái nóng gần bốn mươi độ trở về trường S, mơ màng chợt nhớ mùa bão ở đảo Lộ.

Liệu gió từ chỗ Hà Tuế Tuế có thể thổi chút sang trường S này không nhỉ?

Về đến ký túc xá, cậu mới thấy tin nhắn của Lộ Chấp trên chiếc điện thoại nóng rẫy.

[Bạn trai Chít Chít]: Đậu nạnh chùi nước mắt.jpg

[Bạn trai Chít Chít]: Xin lỗi, hôm qua anh không làm tốt khiến em không vui rồi phải không.

Hôm qua?

Cậu tình cờ đang đứng bên cạnh bàn của Lộ Chấp, ký ức lập tức trở lại đêm hôm qua, Lộ Chấp với gương mặt lạnh lùng đem bàn tay đã quen với việc cầm bút kiểm soát hơi thở của cậu.

Trăng sáng sao thưa, thỉnh thoảng có tiếng sinh viên đi ngang qua hành lang ký túc xá, con mèo hoang mũm mỉm trong trường đi ngang qua máy lạnh ngoài trời, kêu một tiếng lớn khiến cả tòa nhà đều nghe thấy, che lấp một hai tiếng rên rỉ yếu ớt.

Quần ngủ tối màu của cậu bị thấm ướt một chút, dần dần lan ra.

Dừng lại.

Phương Nghiên Duy lắc lắc đầu.

[Kim cương A]: Không không không, anh Chấp làm rất tốt mà.

Phương Nghiên Duy run rẩy gõ tin nhắn.

[Kim cương A]: Cảm giác rất thoải mái.

[Bạn trai Chít Chít]: Sao em không trả lời tin nhắn?

[Kim cương A]: Em bận đi kiếm tiền.

Cậu không biết mình muốn gì, muốn trở thành người thế nào trong suốt một thời gian dài.

Cho đến khi ngày hôm đó, Lộ Chấp ôm chặt cậu trong lớp học, mạnh mẽ kéo cậu vào lòng, cậu bỗng nhiên hiểu ra.

Cậu muốn cùng Lộ Chấp an ổn bên nhau dưới một mái nhà.

Một căn nhà của riêng cậu và Lộ Chấp, một chiếc xe để tiện đi lại.

Cậu mở ứng dụng xem giá nhà ở thành phố A.

Quá tốt luôn, số tiền cậu có trong tay đủ để mua... một nửa mét vuông ở ngoại ô thành phố A.

Còn xe thì cũng chỉ đủ để mua một cái bánh xe loại bình dân.

Thôi, tính sau vậy.

Dù sao hôm qua Lộ Chấp cũng... nhiều như thế trên tay cậu, trông không giống người cần phải nhịn đói lắm.

[Bạn trai Chít Chít]: Chiều em có rảnh không?

[Kim cương A]: Có có có.

[Bạn trai Chít Chít]: Tóc vàng và mấy người kia đến thành phố A, em có muốn gặp mặt không?

[Kim cương A]:? Được chứ.

Chiều hôm đó, Tóc vàng lái chiếc Cullinan đến cổng trường S.

Khi Phương Nghiên Duy lên xe, những người đi ngang qua cổng trường liên tục ngoái nhìn.

"Chị dâu." Tóc Vàng cắn điếu thuốc chào lớn.

Lần này Phương Nghiên Duy không ngăn cản cậu ta gọi loạn nữa.

Lâu như vậy không nghe từ này từ miệng cậu ta, đột nhiên lại thấy có chút hoài niệm.

Vừa nhìn Tóc Vàng là biết cậu ta vừa nhuộm, vàng sáng loáng, hôm nay đúng ra nên gọi là Vàng Kim.

"Bọn mình đi đâu?" Phương Nghiên Duy hỏi.

Lần trước đám này đón cậu rầm rộ như vậy, hình như là đưa cậu đến vách núi nhảy dù lượn.

Nghĩ lại khiến cậu không khỏi tim đập thình thịch.

"Anh tôi mở thêm một chi nhánh lẩu ở thành phố A, mời cậu và anh Chấp đi ăn lẩu." Vàng Lông nói, "Anh Chấp có chút việc nên sẽ đến sau, cậu ăn trước đi."

"Bạch Tuyết, Lộ Chấp anh ấy..." Phương Nghiên Duy định hỏi tình hình của Lộ Chấp ở trường.

Tóc Vàng phẩy tay: "Tôi đổi tên rồi, Bạch Tuyết quá không hợp với khí chất của tôi."

Tóc Vàng: "Giờ tôi tên là Bạch Đại Tuyết."

Vậy cậu thà đừng đổi còn hơn.

Phương Nghiên Duy nghĩ thầm.

Cậu vốn nghĩ chỉ là một buổi gặp mặt bạn bè bình thường, không ngờ đây là một nhà hàng lẩu tự chọn cao cấp nằm ở tầng quan sát của tòa nhà cao nhất thành phố A. Nhà hàng tự động xoay, khung cảnh thành phố A hiện ra bên ngoài cửa sổ.

"Tôi phải ngồi quay lưng với cửa sổ." Tóc Vàng nói, "Nhìn xuống dưới tim muốn bỏ nhà đi bụi."

"Chào chị dâu nha." Một giọng nữ vang lên, Cố Điềm với mái tóc ngắn ngồi xuống bên cạnh Phương Nghiên Duy, cởi áo khoác da màu đen để lộ chiếc váy hai dây đen cùng một vùng hình xăm lớn trên vai.

"Nè nè học sinh ngoan thì không được xăm đâu nha." Cô nói.

Phương Nghiên Duy: "."

"Cô dám ngồi cạnh vợ anh Chấp hả." Vàng Lông cười ha hả, "Cẩn thận không lát nữa bị cậu ấy kéo ra đánh."

"Cút đi." Cố Điềm cũng nhận ra điều gì, đứng dậy nhường chỗ.

Phương Nghiên Duy trò chuyện với bọn họ một lúc mới biết hiện giờ Cố Điềm là tay trống của một ban nhạc nổi tiếng, ban nhạc của cô ngang tầm với nhóm đang nổi là Mộng Độ.

"Học sinh trường các cậu, cái cô bé lớp 9 nổi tiếng kia tên là Trình Tĩnh Huyên đúng không?" Cố Điềm nói, "Cô bé đó cùng công ty với tôi, thần tượng theo phong cách idol, tính cách mạnh mẽ lắm."

Phương Nghiên Duy từng nghe Hà Tuế Tuế nhắc đến rồi.

"Lần trước quay phim nam chính không thuộc lời thoại đã vậy rồi mà còn quấy rối quản lý trường quay, ngay lập tức bị cô ấy tát một cái." Cố Điềm kể chuyện, "Công ty trước kia xây dựng hình tượng ngọt ngào cho cô ấy, bây giờ ai cũng biết cô ấy là chị đại trong làng giải trí, ha ha ha."

Phương Nghiên Duy cũng cười theo.

Dù đã qua bao lâu, nghe lại những câu chuyện của những người này vẫn khiến cậu cảm thấy quen thuộc.

Cậu liếc thấy một bóng hình ngồi xuống bên cạnh mình, Lộ Chấp đến rồi.

Trước mặt Lộ Chấp là một cái bát, bên trong chất đầy những món ăn mà anh thích.

"Được đãi miễn phí, anh ăn nhiều vào nha." Phương Nghiên Duy vỗ mạnh vào vai anh.

Ánh mắt của Lộ Chấp từ nồi lẩu lớn giữa bàn dần di chuyển đến ly rượu thủy tinh trước mặt Phương Nghiên Duy.

"Ai cho cậu ấy uống rượu?" Anh hỏi.

Tóc Vàng: "..."

Cố Điềm: "..."

Chỉ có Lộ Chấp còn nhớ được thôi.

Hồ ly nhỏ không uống được rượu, chỉ một ly đã có thể say đến mức mất đi ý thức.

"Không say." Phương Nghiên Duy cầm ly rượu trong tay đưa đến bên môi Lộ Chấp, "Đây là nước mà, anh thử xem, uống nhiều cũng không mất tiền."

Lộ Chấp: "."

Ly rượu nghiêng đi, chất lỏng trong suốt chảy dọc theo mu bàn tay của chàng trai chảy vào trong ống tay áo để lại những vệt nước trên làn da trắng đến gần như trong suốt của cậu, hương rượu nháy mắt lan tỏa trong bầu không khí.

"Đi rửa tay một chút." Lộ Chấp kéo người đứng dậy.

Trong nhà vệ sinh dành cho nhân viên không có ai, Lộ Chấp khóa cửa lại, sau đó lôi kéo Phương Nghiên Duy đi đến gần bồn rửa.

Anh nắm lấy tay Phương Nghiên Duy đưa vào dòng nước, từng chút một tỉ mỉ rửa sạch.

Vẫn là rượu trắng.

Bọt xà phòng trắng xóa tích tụ trên mu bàn tay của chàng trai, Phương Nghiên Duy đưa tay còn trống vẫn còn dính bọt ra, chà chà lên tóc của Lộ Chấp.

Lộ Chấp: "..."

"Em không say mà, kia là nước thật mà." Cậu nâng má Lộ Chấp nói.

"Là nước, là nước." Lộ Chấp lấy một chiếc khăn mới thấm nước, định vén áo cậu lên để lau chỗ rượu dính vào áo, "Anh Phương, lau bên trong nào."

Nhưng Phương Nghiên Duy giữ chặt áo, lùi lại một bước.

Anh nhớ lại khi trước trong phòng tắm lúc anh giúp cậu tìm sữa tắm thì Phương Nghiên Duy cũng có hành động thế này.

Cả đêm qua, Phương Nghiên Duy cũng giữ chặt phần eo của mình, tuyệt không cho anh chạm vào.

Quả nhiên, vẫn là không muốn thân mật với anh sao?

"Chỉ lau chút thôi, không chạm vào đâu." Anh nói.

"Vì em không đẹp à?" Phương Nghiên Duy lại có chút tủi thân.

Lộ Chấp thực sự không theo kịp logic này nhưng anh giỏi ép người.

Phương Nghiên Duy bị anh giữ chặt hai tay ra sau lưng áp lên bồn rửa, áo vùng eo bị anh vén lên.

Ở bên hông chàng trai, gần vị trí xương chậu, có một hình xăm rất nhỏ.

Chữ viết liền nhau theo phong cách nghệ thuật—

Lzz.

Lộ Chấp vẫn là... Lộ Chít Chít?

Có vẻ hình xăm này đã có từ khá lâu rồi.

"Không được xem à?" Lộ Chấp hỏi.

"Không đẹp lắm." Phương Nghiên Duy nói, "Trong bản thiết kế của em còn có Thanh Long Bạch Hổ nữa, em đã vẽ rất lâu, rất phù hợp với khí chất đại ca của anh ở trường Thập Tam, tên thợ xăm ngốc đó lại làm mất bản thiết kế, hình vẽ lớn như vậy mà tìm không thấy."

Lộ Chấp: "..."

Lộ Chấp: "."

Cảm ơn thợ xăm.

"Tại sao lại xăm?" Lộ Chấp hỏi.

"Không biết." Phương Nghiên Duy ngốc nghếch nói, "Anh tên là Lộ Chấp, Lộ Chấp độc nhất vô nhị, duy nhất của Phương Nghiên Duy."

Không biết khi nào có thể gặp lại anh, nhưng—

Em đã không thể sống thiếu anh được nữa.

"Đẹp lắm." Lộ Chấp nhẹ nhàng chạm vào chữ viết tắt tên ấy.

Anh giữ tư thế người bị ép nằm trên bồn rửa, dịu dàng nắm hai tay của cậu xoay nhẹ người về phía mình, cúi đầu hôn lên bên hông có khắc tên của anh.