Phương Nghiên Duy có chút mơ màng di chuyển lên tầng ngủ kí túc xá, chân vẫn còn run rẩy, đầu gối mềm yếu, suýt nữa thì va chạm vào tay vịn, may mà Lộ Chấp từ phía sau đã đỡ cậu.
Thiếu niên nâng mí mắt lên nhìn người ở dưới từ trên đến xuống như đang trừng người, nhưng đôi mắt vẫn còn tầng hơi nước mỏng ướt át.
"Trước tiên đi ngủ đi." Lộ Chấp lại trở lại vẻ lạnh lùng trước đó, "Anh còn một báo cáo thí nghiệm phải viết."
"Ừm..." Phương Nghiên Duy đáp lại một tiếng khi ngả người ra giường ký túc xá.
Có chút xấu hổ.
Lộ Chấp chỉ dùng ngón tay đã khiến cậu ra.
Cậu không kìm được giọng của mình, bị làm cho khó chịu hoặc khi quá thoả mãn đều muốn nhỏ giọng rên rỉ.
Âm thanh cách âm của ký túc xá chỉ ở mức trung bình, khi đến phần sau Lộ Chấp vừa tăng tốc độ tay vừa dùng tay trái che miệng mũi cậu.
Cảm giác nghẹt thở nhẹ nhàng khiến cậu sớm không thể chịu nổi.
Quần áo của Lộ Chấp bị cậu làm bẩn rồi.
Anh vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, giọng nói bình tĩnh giải thích bài học cho cậu, mà ở dưới lại mạnh mẽ chạm vào nơi khoái cảm nhất của cậu.
Nếu không phải trong lúc cọ xát bất ngờ va phải thứ gì đó cứng, cậu thực sự nghĩ người này có hơi lãnh cảm về mặt tình dục.
Nhưng... may mà Lộ Chấp không vào trong, chỉ riêng ngón tay anh cũng đã khiến cậu cảm thấy đau rồi.
Lộ Chấp còn rất lợi hại, cậu dùng tay giúp anh đến giờ mức cổ tay mỏi nhừ mà anh vẫn chưa ra, mệt hơn những khi cậu chơi đàn nhiều.
Lo sợ làm phiền cậu nghỉ ngơi, tiếng gõ bàn phím của Lộ Chấp rất nhẹ.
Cơ thể nhũn như vũng nước, trong những động tĩnh nhỏ vụn vặt này, cậu nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ.
Lộ Chấp đã giao báo cáo thí nghiệm cho giáo sư Hứa, anh lại lần lượt kiểm tra các email công việc từ Nhã Duệ.
Việc sửa chữa khu vực tiếp khách vẫn đang trong giai đoạn thiết kế, công ty đã gửi kế hoạch hợp tác hiện tại tới các quản lý để thu thập ý kiến, một email về vấn đề này cũng đã được gửi đến anh.
Công chuyện này không thuộc phạm vi công việc của anh.
"Không có ý kiến, chọn phương án tối ưu." Anh trả lời đơn giản, cũng không mở tệp đính kèm.
Mái tóc Phương Nghiên Duy lòa xòa trước trán, gương mặt nghiêng chôn vào gối mềm mại.
Dù học ở nước ngoài bao lâu, trong xương tủy cậu vẫn là một người đơn thuần.
Bề ngoài nhìn có vẻ chẳng sợ điều gì, nhưng khi nắm tay lại đỏ mặt, khi hôn cũng đỏ mặt, mà khi tiến sâu hơn thì lại còn nhỏ giọng rên rỉ.
Thế nhưng không một lời phàn nàn.
Giống như hồi còn là học sinh, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta yêu thích từ tận đáy lòng.
Anh phải sớm hoàn thành dự án của giáo sư Hứa để trước khi vào năm ba anh có thể đưa Phương Nghiên Duy về ngôi nhà mình mới mua, ở lại đó vài ngày cùng cậu.
Phương Nghiên Duy mơ về đảo Lộ.
Có lẽ là vào học kỳ hai năm lớp 11, sau khi tan học vào thứ sáu, tiệm sách đối diện trường vừa nhập về một loạt truyện tranh mới, cậu muốn xem nên nhất quyết kéo Lộ Chấp đi cùng.
Lộ Chấp giữ gương mặt lạnh lùng từ chối, nhưng cuối cùng vẫn bị cậu kéo vào tiệm, anh đứng dựa tường với sách giáo khoa trên tay chờ cậu.
Lẽ ra cậu nên sớm thích Lộ Chấp.
Nếu sớm thích, có thể sẽ níu được chút thời gian của hai người.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cậu cảm thấy cả người mình khỏe khoắn, chỉ có chút khó chịu nhẹ ở phía sau.
Lộ Chấp để lại tin nhắn cho cậu.
Một tiếng trước.
[Bạn trai Chít Chít]: Anh đi phòng thí nghiệm, bữa sáng để trên bàn cho em.
[Bạn trai Chít Chít]: Nếu khó chịu thì nói với anh ngay.
Phương Nghiên Duy nhắn lại:
[Kim cương A]: Không sao.
[Kim cương A]: Em thích mà.
Lộ Chấp chắc đang bận nên không trả lời.
Cậu lười biếng nằm thêm nửa tiếng trước khi từ từ ngồi dậy.
Bữa sáng Lộ Chấp mua rất phong phú.
Có bánh hoa hồng, há cảo nhỏ và bánh ngọt.
Toàn là những món ăn sáng địa phương.
Bữa sáng này tính ra phải tốn hơn trăm đồng, Lộ Chấp còn tiền không nhỉ?
Cậu đã là sinh viên năm hai, cũng gần đến lúc phải tự lập rồi.
Cậu bật máy tính, bắt đầu chuẩn bị kế hoạch cho Nhã Duệ.
Lần này cậu mới thấy rằng các đối thủ cạnh tranh bao gồm cả những nhà thiết kế danh tiếng đã tốt nghiệp và các sinh viên xuất sắc từ những trường danh tiếng, điều này khiến cậu cảm thấy việc tiến vào vòng cuối khá khó khăn.
Nhưng vì là cuộc thi, Nhã Duệ hứa sẽ trả một khoản thù lao nhất định cho những thiết kế bị loại ở vòng cuối.
Phương Nghiên Duy thấy cũng có thể kiếm được số tiền này.
Cậu dành cả buổi sáng trong ký túc xá, suy nghĩ đến mức đầu óc mờ mịt mới có được ý tưởng sơ bộ.
Lúc này đã gần 11 giờ trưa.
Lộ Chấp vẫn chưa hồi âm.
Hay là... đi đợi anh ấy thôi.
Khuôn viên trường S rộng lớn, từ khi nhập học đến giờ cậu chỉ biết đường tới viện Kiến trúc, còn viện Y học nơi Lộ Chấp học thì cậu vẫn chưa rõ.
Anh hỏi một chị khóa trên, được đối phương chỉ đường tới tòa nhà viện Y học.
Hơi xa, nên cậu đi xe buýt nội bộ của trường.
Giữa trưa hè, trên xe buýt chỉ có mình cậu trên xe, cậu đeo tai nghe lên, cúi đầu mở trang chủ ứng dụng video ngắn.
Có người gửi tin nhắn riêng, hỏi sao dạo này cậu không đàn nữa.
Cậu đáp từ tài khoản [Kim cương A]: Dạo này về nước làm sinh viên trao đổi, hơi bận.
Thêm nữa, mỗi lần cậu thu âm chơi đàn tỳ bà đều là không lộ mặt, chỉ quay cảnh tay đàn mà trong ký túc xá thì không tiện quay lắm.
Lại có người bình luận dưới video mới nhất của cậu: Muốn nghe tỳ bà, hãy đến xem @Vân Tưởng Bình Đàn, gần đây họ có một anh chàng đẹp trai lắm đàn hay còn xuất sắc hơn nhiều so với tài khoản không lộ mặt này.
Phương Nghiên Duy: "..."
Mắt mù hết rồi chắc?
"Bạn học, đã đến tòa nhà viện Y rồi." Bác tài nhắc nhở cậu.
"Cảm ơn." Phương Nghiên Duy bỏ điện thoại vào túi, bước xuống xe.
Đúng là viện đào tạo chủ chốt của trường S, tòa nhà giảng dạy ở đây cũng có đến mấy khu.
[Kim cương A]: Em đến đón anh đây.
Hai bên tầng một của tòa nhà là bảng thông báo, trưng bày những sinh viên ưu tú của viện.
Phương Nghiên Duy thấy tên của Lộ Chấp dưới mấy mục khen thưởng học bổng.
Rõ ràng ảnh Lộ Chấp chụp trong phòng thí nghiệm, anh mặc áo blouse trắng, cài kín cúc áo, ngồi bên bàn thí nghiệm giương đôi mắt xuyên qua gọng kính kim loại khẽ nhìn vào ống kính máy ảnh.
Phương Nghiên Duy giơ điện thoại, chụp lại làm kỷ niệm.
Một bàn tay đặt lên vai cậu, là Lộ Chấp.
Bên cạnh Lộ Chấp còn có một người trung niên tóc đã ngả màu hoa râm, trông có vẻ là giáo sư ở viện Y.
"Giáo sư Hứa." Lộ Chấp lên tiếng, "Em không cùng thầy đi ăn nữa, tụi em xin phép đi trước."
Giáo sư Hứa ngạc nhiên một chút, ông nói: "Được."
Ông nhìn theo bóng hai chàng trai rời đi.
Tay của Lộ Chấp vẫn đặt trên vai cậu trai kia, trông có vẻ tự nhiên nhưng cũng luôn kéo người về phía mình, rõ ràng thể hiện sự trân trọng, mà cũng lộ ra cả chút chiếm hữu quá mức.
Cậu trai này... chính là bạn trai mà Lộ Chấp từng nhắc đến sao?
Người ta đẹp thật, chỉ trong vài giây ngắn ngủi màt thiếu niên này đã liếc ông tới mấy cái.
"Ngành của anh bận thật." Phương Nghiên Duy nói, "Thầy kia thích ép sinh viên lắm à?"
Lộ Chấp: "."
Thật ra là do anh muốn hoàn thành sớm dự án học bổng nên anh mới là người giữ giáo sư Hứa giữ lại.
"Chiều nay anh rảnh rồi." Lộ Chấp đáp.
Dù sao cũng là kỳ nghỉ hè, bận rộn thế nào cũng không đến mức phải ở lại phòng thí nghiệm cả ngày.
"Thật tuyệt." Phương Nghiên Duy nắm lấy tay anh, hạt Phật châu lướt nhẹ qua cổ tay, "Chồng yêu ơi, muốn đi hẹn hò với anh."
Phương Nghiên Duy suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đi xem phim đi."
Cậu vẫn chưa từng vào rạp chiếu phim với Lộ Chấp.
"Được." Lộ Chấp đồng ý.
"Để em tra xe buýt." Phương Nghiên Duy mở bản đồ trên điện thoại.
Phương Nghiên Duy chọn rạp chiếu phim trong trung tâm thành phố, ngồi tàu điện ngầm mất khoảng bốn mươi phút.
"Anh Chấp à, anh cứ yên tâm mà học," Phương Nghiên Duy nói, "Đợi khi em kiếm được tiền, em sẽ mua xe cho anh, anh không cần chen chúc tàu điện ngầm nữa."
Lộ Chấp quyết định sẽ nói chuyện với cậu ấy.
"Anh biết không." Phương Nghiên Duy nói, "Hồi nhỏ em rất ích kỷ, chắc tại vì được nuông chiều quá. Sau khi ba mẹ ly hôn em vẫn vậy, dù chẳng còn ai chiều chuộng em nữa."
Phương Nghiên Duy tiếp tục: "Nhưng về sau em thay đổi rồi. Có thứ gì tốt em đều muốn chia cho anh một nửa."
Thấy một bông hoa lạ, cậu muốn chụp lại cho Lộ Chấp xem, ăn được món ngon, cũng muốn anh cùng nếm thử.
"Những người khác có thể không yêu anh, hoặc giả vờ yêu anh." Cậu nói, "Em thì khác."
Trên tàu điện ngầm đông người qua lại, cậu tựa đầu vào vai Lộ Chấp.
"Đến nơi rồi." Lộ Chấp vỗ nhẹ má cậu, "Đêm qua không ngủ ngon sao?"
"Không." Cậu thành thật trả lời, "Làm xong quá thoải mái nên hôm nay em buồn ngủ lắm luôn."
Lộ Chấp nhìn cậu, ánh mắt sâu thẫm.
Bộ phim mới ra nên khán giả rất đông, Phương Nghiên Duy mua vé muộn, hai người ngồi ở góc.
Quầy bán bỏng ngô đông người xếp hàng, mùi caramel khiến Phương Nghiên Duy quay đầu ngoái nhìn nhiều lần.
"Ăn ít thôi." Lộ Chấp nói, "Ăn nhiều sẽ nóng trong người, không tốt cho sức khỏe."
Phương Nghiên Duy đáp lại: "Ừm ừm."
Cậu hiểu, hai đứa không có tiền nghèo rớt mồng tơi mà.
"Có muốn uống nước trái cây không?" Lộ Chấp lại hỏi.
Phương Nghiên Duy lôi từ trong balo ra một bình nước lớn trong suốt: "Em mang nước rồi, không cần tốn tiền đâu."
Lộ Chấp: "..."
Bộ phim là thể loại khoa học viễn tưởng, chuyển thể từ một tiểu thuyết mạng nổi tiếng.
Cựu nữ sinh cá biệt của lớp 9, giờ là "cô nàng gai góc" trong làng giải trí Trình Tĩnh Huyên, tham gia vai khách mời dài 15 giây, đóng vai một người bị thiên thạch đâm chết trong thảm họa.
Trình Tĩnh Huyên đã nhắn cho các bạn học cũ yêu cầu ủng hộ bộ phim.
Vì vậy Phương Nghiên Duy góp hai vé.
Đèn trong rạp dần tối lại, bộ phim bắt đầu chiếu.
Trên màn hình hiện lên tên nhà sản xuất và đội ngũ diễn viên chính.
Diễn viên chính, cái gì ấy nhỉ, lướt qua nhanh quá nên không thấy.
Trên màn hình xuất hiện dòng chữ mới—
Diễn viên chính: Phó Hành Diêu.
"Hành" là ngọc, "Diêu" là xa xăm.
Cái tên này rất hợp với gu thẩm mỹ của Phương Nghiên Duy.
"Diễn viên còn trẻ quá nhỉ." Cậu quay sang nói với Lộ Chấp, "Trông chỉ tầm 17 tuổi thôi."
Lộ Chấp: "Ừm."
Đội ngũ của bộ phim này rất giỏi, cốt truyện kịch tính, hiệu ứng đặc biệt trị giá khoảng 500 triệu.
"Em chưa thấy Trình Tĩnh Huyên đâu hết." Khoảng một giờ sau, cậu quay sang hỏi Lộ Chấp.
Lộ Chấp:?
"Cô ta đã xuất hiện rồi." Lộ Chấp nói, "Sau 30 phút phim chiếu."
Phương Nghiên Duy: "? Có thoại nào không?"
Lộ Chấp: "Có, là một chữ "a"."
Phương Nghiên Duy: "..."
Thực ra cậu không hứng thú với những chi tiết gợi nhớ trong các bộ phim lớn, nhưng bộ phim này vẫn thu hút sự chú ý của cậu.
Trong phim, một thiếu niên đứng giữa đống đổ nát, bất chợt nhớ về khoảng thời gian còn học trong trường.
Thiếu niên khoác đồng phục chọn cách rời đi, giấu kín mảnh tình ấy trong lòng, từ đó non cao biển rộng, khó lòng tìm thấy nhau.
Tác phẩm văn nghệ luôn biết cách tạo sự đồng cảm, ít nhất là với Phương Nghiên Duy ngoài màn hình.
Sau khi tất cả lắng xuống, cậu bỗng thấy sợ.
Thế giới này quá lớn, mỗi giây trôi qua đều có người rời xa nhau.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Giọng nói của Lộ Chấp vang lên, kéo cậu ra khỏi cảm giác sợ hãi vô cớ trỗi dậy.
"Không có gì." Cậu nói, "Chỉ là bỗng nhiên sợ anh sẽ không cần em nữa."
Lộ Chấp lồng qua chuỗi tràng hạt quanh cổ tay cậu, kéo người vào lòng.
Quả nhiên cảm giác an toàn là do người yêu đem đến, cảm xúc của cậu đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Nội dung hấp dẫn của bộ phim nhanh chóng thu hút sự chú ý của cậu trở lại.
Ban đầu là Lộ Chấp nắm tay cậu, giờ đã thành cậu nắm chặt tay Lộ Chấp.
Ừm... ngón tay vừa thon vừa đẹp.
Chính đôi tay này, tối hôm qua đã...
"Phương Nghiên Duy." Lộ Chấp nắm chặt tay cậu.
Lúc này cậu mới phát hiện ngón tay mình không biết từ lúc nào đã luồn vào cạp quần thể thao của Lộ Chấp.
"Trong rạp có camera đấy." Lộ Chấp nói, "Đừng có mà trêu anh ở đây."
Lời của tác giả:
Công thức: Hồ ly xào thanh đạm.
Nguyên liệu: Một con Hồ ly họ Phương, năm thìa đường, một ít sao biển