Tôi Thực Sự Không Muốn Cướp Nam Chính

Chương 6: Tôi không sạch sẽ nữa rồi



Edit: Cá bơn vui vẻ | Beta: June

Mục Tinh Thần cố gắng lấy cái tay trên lưng ra, nhưng bị bàn tay nắm chặt lấy, sau khi thử mấy lần đều không được, tức giận nhéo một phát lên bàn tay to thon dài đẹp mắt kia, nghiêng đầu hung hăng trừng mắt với Thẩm Ngộ Thành: "Không phải muốn tha cho tôi hả?! Buông tay!"

Con ngươi Thẩm Ngộ Thành như biển sâu thẳm chứa đầy ý cười, những phiền muộn dưới đáy lòng bị quét sạch sành sanh. Đương nhiên hắn không thỏa mãn nguyện vọng muốn hắn buông tay của Mục Tinh Thần, hăng hái chơi trò em chạy anh đuổi với ngón tay của người trong ngực.

Trước khi gặp người này, hắn thật sự định bỏ qua người hợp khẩu vị nhưng không có hứng thú đối với hắn, con cừu non ngây thơ đến không thể tưởng tượng nổi, nhưng bây giờ người đã chủ động đưa tới cửa, còn cố ý trêu chọc hắn, buông tha à? Ha.

Nam sinh xinh đẹp bị Mục Tinh Thần gạt ra sững sờ nhìn ý cười trong mắt Thẩm Ngộ Thành, có chút ghen ghét. Rõ ràng mới nãy người đàn ông lạnh lùng như vậy, hiện tại hắn lại cười vì người khác, mà kẻ được hắn đối xử dịu dàng kia còn không biết tốt xấu giãy dụa.

Tên đàn ông trung niên không được để ý tới cũng không giận, ánh mắt rơi trên người Mục Tinh Thần, cười tủm tỉm nói: "Giám đốc Thẩm, không giới thiệu một chút với chúng tôi sao?"

Thẩm Ngộ Thành cười cười, không nói chuyện.

Tên đàn ông trung niên thấy tâm trạng hắn rõ ràng tốt hơn nhiều, sau khi cân nhắc cũng không ý định chuốc lấy xui xẻo nữa, dù gì đến khi khai phá thành Tây còn một khoảng thời gian, không thể nóng vội, miễn cho thật sự đắc tội người ta. Sau khi nghĩ thông suốt điều này, ông ta không nhắc đến chuyện làm ăn nữa, bưng rượu chọn đề tài không quá nhạy cảm để hàn huyên vài câu với Thẩm Ngộ Thành, rồi ôm nam sinh xinh đẹp đi xa khỏi ghế sô pha chơi.

Bầu không khí toàn phòng đều rất mập mờ, Mục Tinh Thần bị cay con mắt cúi thấp đầu, ánh mắt rơi xuống bàn tay to nắm chặt tay mình. Bàn tay kia nhìn thật đẹp, khớp xương rõ ràng lại rất thon dài, móng tay sạch sẽ cũng được cắt sát thịt. Đối với một người mê tay, bàn tay này có lực hấp dẫn rất lớn, lớn đến mức cậu rất muốn ôm cái tay này hôn mỗi đầu ngón tay một cái.

"Thích à?"

Mục Tinh Thần không biết từ lúc nào đã nắm chặt ngón tay Thẩm Ngộ Thành bỗng tỉnh lại, đỏ mặt hung hăng rút tay về, càng giấu càng lộ: "Ai thích chứ!"

Thẩm Ngộ Thành cụp mắt nhìn cậu, tay ôm eo nhỏ dùng chút sức, kéo người ngồi vững trên chân mình, bàn tay lửa nóng không nhẹ không nặng xoa bóp eo nhỏ, sức lực làm Mục Tinh Thần không cách nào thoát đi, trầm giọng nói: "Sợ tôi thì tại sao còn muốn tới tìm tôi."

Mục Tinh Thần mặt đỏ tới mang tai dùng sức giãy dụa, kết quả không những không thể trở về ghế sa lon mà còn phát hiện thân dưới của tên cầm thú này có biến hóa. Cậu không dám tin, trừng hắn một lát, sợ hãi tình huống trên xe mấy ngày trước xuất hiện nên không dám vùng vẫy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi tới chơi với bạn học, ai nói tôi tới tìm anh?"

Lần này Thẩm Ngộ Thành rất khắc chế, mặc kệ dục vọng khí thế hùng hổ, hắn cũng không làm gì con cừu non trong ngực, sợ dọa người ta chạy mất, vì vậy chỉ bóp lấy eo nhỏ mềm mềm kia, khàn giọng hỏi: "Bạn học nào?"

"Lục Cẩm!" Thấy Thẩm Ngộ Thành nghe thấy tên nhân vật thụ chính mà nửa điểm phản ứng cũng không có, Mục Tinh Thần không cam lòng bổ sung: "Là người hồi nãy đi cùng tôi, mấy ngày trước cậu ấy làm đổ rượu lên người anh, anh còn đến trường tìm đó."

Nghe thấy hai câu sau, cuối cùng trong đầu Thẩm Ngộ Thành cũng hiện lên người phù hợp với điều kiện, nhìn bé cừu non đỏ bừng hai tai, mặt mày ẩn tình mà không tự biết. Hắn nắm eo nhỏ của cậu, bất động thanh sắc đè xuống hông mình, thoải mái híp híp mắt: "Bé cưng, để ý tôi thế à?"

Mục Tinh Thần cảm nhận được thứ cứng rắn dưới mông, không dám giãy dụa, xấu hổ khẩn trương níu lấy quần áo Thẩm Ngộ Thành: "Anh là động vật hả?! Sao chỗ nào cũng phát tình được thế!"

Thẩm Ngộ Thành vừa dễ chịu chưa được mấy giây thở dài, vươn tay kéo khẩu trang trên mặt Mục Tinh Thần xuống, bàn tay to bao lấy cái đầu không ngừng lắc loạn ép về phía mình, dùng miệng chặn cái miệng nhỏ nhanh nhảu không nói lời dễ nghe lại.

Nụ hôn này cực kỳ dịu dàng, triền miên mà không sắc tình. Trong lòng Mục Tinh Thần rát kháng cự nhưng cơ thể lại không có tiền đồ mềm nhũn ra, mãi đến khi đầu lưỡi bị cắn mới đột ngột bừng tỉnh. Cánh môi bị yêu thương qua thơm ngon ướt át, trong mắt lấp loáng sóng nước, nhưng rất nhanh đôi mắt phượng mờ mịt kia liền bị nỗi kinh hoàng và không dám tin chiếm cứ.

Lại, lại hôn, còn... Trong mắt Mục Tinh Thần bỗng hiện lên một tia tủi thân, lặng lẽ lùi về sau, không dám dán sát Thẩm Ngộ Thành như vậy.

Thẩm Ngộ Thành nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay lau đi ít nước bọt tràn ra nơi khóe miệng cậu, lửa dục có thể nuốt người vào bụng giấu ở chỗ sâu nơi đáy mắt, giọng khàn khàn: "Bé cưng, em cứng rồi."

Mục Tinh Thần khom lưng cắn cắn môi dưới, từ chối thừa nhận: "Tôi không cứng! Anh nói mò!"

"À." Một tiếng cười nhẹ, một giây sau nơi yếu hại của Mục Tinh Thần bị nắm chặt, nếu không phải kịp thời cắn môi dưới, tiếng rên rỉ mập mờ không thể khống chế đã rỉ ra từ trong miệng.

Thẩm Ngộ Thành ôm chặt cậu, tâm trạng không tệ vùi đầu vào chiếc cổ trắng nõn bóng loáng hôn một cái, bàn tay thì đang an ủi côn thịt cứng rắn của Mục Tinh Thần, xấu xa hỏi: "Không cứng hả?"

Biết rõ còn cố hỏi!!!

Mục Tinh Thần tức giận nghiêng đầu cắn lỗ tai Thẩm Ngộ Thành, chưa kịp dùng sức thì bị bàn tay to thò vào trong quần kích thích khiến cơ thể mềm nhũn, động tác cắn người cũng biến đổi, giống như cố ý há miệng ngậm lấy lỗ tai người đàn ông.

Trong phòng riêng quá nhiều người, ánh mắt trong bóng tối quăng tới nhiều vô số kể, Thẩm Ngộ Thành không nỡ để dáng vẻ con cừu non lâm vào cao trào tình dục bị những kẻ khác trông thấy bèn kéo khẩu trang của cậu lên sống mũi, lại vươn tay nhấn làm người ta ghé lên bả vai mình. Sau khi bảo đảm những người khác không nhìn thấy phản ứng của cậu, bấy giờ mới nhẹ nhàng chuyển động.

Cảm giác cơ thể trong ngực đang run rẩy khe khẽ, Thẩm Ngộ Thành cho rằng cậu sợ hãi, khàn giọng trấn an: "Đừng sợ, người khác không thấy đâu."

"Ừm...!" Mục Tinh Thần muốn từ chối lại không nỡ, tay khoác trên bờ vai Thẩm Ngộ Thành mềm nhũn vô lực giãy dụa, cuối cùng vào giây phút xuất ra trong bàn tay to ấm áp kia, cậu đã muốn biến mất khỏi xã hội này.

Uhuhu, tại sao lại biến thành như vậy chứ. Rõ ràng, rõ ràng là chán ghét tên cầm thú này, lại hết lần này tới lần khác bị hắn gợi lên dục vọng. Hơn nữa... tại sao hôn thôi cũng thoải mái như thế, uhuhu.

"Hệ thống ơi."

"Ký chủ gọi ạ?"

"Tôi không sạch sẽ nữa rồi!"

Hệ thống: "..."

Lòng bàn tay đều là tinh dịch đậm đặc của cừu non, dinh dính như hồ không quá dễ chịu nhưng Thẩm Ngộ Thành không những không ghét bỏ, ngược lại dục vọng lại càng sâu. Hắn nhẫn nại, dán vào lỗ tai người trong ngực nói: "Bé cưng, quay đầu rút cho tôi hai tờ khăn giấy."

Từ cổ truyền đến giọng nói buồn buồn không cao hứng: "Tự anh không có tay hả!"

Thẩm Ngộ Thành cười: "Có, nhưng em nhất định muốn tự tôi lấy ư?"

Mục Tinh Thần cứng đờ, thình lình ngẩng đầu, dừng đôi mắt phượng còn nhuốm tình dục sau cao trào trừng Thẩm Ngộ Thành, cực kỳ lo lắng xoay người rút mấy tờ giấy nhét vào trong cái tay to dính đầy tinh dịch của mình, nghĩ đến mình đã phát tiết hai lần trong bàn tay cực kỳ đẹp mắt này, mặt cậu đỏ như muốn nhỏ máu.

"Lau giúp tôi đi."

Mục Tinh Thần muốn phản bác trong vô thức nhưng lời vừa ra đến khóe miệng lại cứ thế nghẹn trở về, oan ức thô lỗ dùng khăn giấy lau đồ trên bàn tay to, hít mũi một cái: "Cầm thú."